Dục Tổng - Chương 07

Tác giả: Nguyễn Ngọc Thanh Trúc

- ૮ởเ φµầɳ ra, tôi dùng tay giúp anh "giải phóng"!
Dục Nhất Ngôn trợn tròn mât nhìn cô, không thể tin cô lại có thể nói mấy lời này. Hứa Hiểu Hy không dám nhìn hắn nữa, bao nhiêu dũng cảm đều bật ra cùng lúc với câu vừa rồi mất. Đôi má cô gái dần ửng hồng, đến cả thở cũng chẳng dám. Đột nhiên hắn túm lấy tay cô, đè cô xuống giường bằng thân thể cao lớn của mình:
- Dùng tay thôi sao? Còn nhớ cuộc giao dịch giữa chúng ta không?
Cô nhắm tịt mắt, nhớ về những gì mà mình nói với hắn lúc ở khách sạn.
Chỉ cần hắn giúp cô lấy lại gia sản, cô tình nguyện dâng hiến cả thân xác này cho hắn.
Cô có khác gì một con điếm không?
Thật trơ trẽn!
Hiểu Hy đưa tay lên, run rẩy cởi từng cúc áo một ra, dần dần để lộ một vùng иgự¢ trắng nõn. Bộ dạng không cam tâm tình nguyện này dĩ nhiên hắn đều quan sát được. Dục Nhất Ngôn đợi cô cởi sạch phần trên ra, không hiểu tại sao mình lại thấy rất khó chịu. So với sự khó chịu khi không được thỏa mãn, sự khó chịu khi cô mang vẻ mặt ૮ưỡɳɠ éρ càng lấn át hơn. Chẳng rõ hắn nghĩ gì, chỉ biết hắn đang muốn giày vò cô thì liền ngưng lại suy nghĩ đó, rời khỏi cơ thể ấy. Hiểu Hy mở mắt nhìn đối phương, trông thấy hắn đã ra đến cửa, để lại một câu:
- Tôi không ép cô!
Một mình cô giữa căn phòng lớn, không hiểu bản thân vừa mắc phải tội gì. Rõ ràng hắn tức giận, cô biết mà.

Nhưng cô có làm gì đâu?
Cô còn tự mình ϲởí áօ ra kia mà?
Rốt cuộc cô sai chỗ nào?
Hiểu Hy chỉnh tề lại áo quần rồi đi vội xuống phòng khách. Ngoài sân không còn chiếc xe đắt tiền nữa, có vẻ hắn đã bỏ đi mất rồi.
Một nỗi lo lắng mơ hồ dâng lên trong lòng, Hiểu Hy thẫn thờ buông mình xuống ghế sofa, nhất thời cảm thấy vô cùng bối rối.
Nếu lỡ hắn vì tức giận mà không giúp đỡ cô nữa, đuổi cô đi thì phải làm sao?
Cô thành kẻ bám đuôi hắn còn chưa được bao lâu.
Cô thậm chí còn chưa gặp lại người đàn bà mình từng tin yêu nhất trên trời.
Cô gái nhỏ ngó nghiêng xung quanh một hồi, trông thấy chiếc áo khoác của ai đó treo trên giá liền túm vội rồi chạy ra khỏi nhà. Cô lo lắng đến độ phát điên, chạy khắp nơi tìm bóng dáng của chiếc xe sang trọng. Nhưng cô làm sao có thể tìm ra đây? Hắn đi đâu làm sao cô biết được?
Hứa Hiểu Hy biết rõ mình đang là một con đỉa đeo chân hạc, càng biết rõ vào giờ phút này Dục Nhất Ngôn đối với mình quan trọng như thế nào. Cô không thể để thuyền chưa dựng buồm đã bị gió quật tả tơi. Không thể được, không thể!
Cô chạy mãi trên con đường vắng mà không hề biết mệt mỏi. Lâu lâu, cô lại dừng ở một ngã tư mà hét to cái tên Dục Nhất Ngôn. Vài chiếc xe đi đường vội vã phóng qua, thầm mắng chửi cô là đồ thần kinh. Chạy đến khi đôi chân chịu không nổi nữa, cô ngã quỵ xuống mặt đất, một thân một mình gục ngã giữa màn đêm thăm thẳm. Cô mệt đến độ tai bắt đầu ù lên, tầm nhìn bắt đầu trở nên quay cuồng. Vì vậy Hiểu Hy không nghe được tiếng xe dừng lại ngay bên cạnh mình, cho đến lúc mơ hồ trông thấy được đôi chân của ai đó. Dưới ánh đèn đường nhạt nhòa, nụ cười của đối phương càng không rõ ràng, thế nhưng cả đời này cô không thể nào quên được kẻ gián tiếp khiến mình rơi vào cảnh tù đày được. Hứa Hiểu Hy run rẩy lùi về phía sau, khóe môi lắp bắp thốt lên một chữ:
- Dượng!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc