- Ở với mẹ con chỉ cần biết hai từ. Thứ nhất là mua, thứ hai là mua hết!
Hiểu Hy đen mặt nhìn mẹ chồng của mình, còn Dục Nhất Ngôn thì tranh thủ nhét vào tay cô mấy tấm thẻ atm.
Người mẹ chồng kia sao có thể bá đạo như vậy chứ?
Cô đưa mắt nhìn mấy hàng váy vóc lụa là được treo gọn gàng trên giá, bỗng dưng cảm thấy có chút u buồn.
Cô luôn nhớ tới kẻ mà bản thân tôn kính nhất...
Thật tiếc...
Thấy cô đứng ngẩn ra, Dục lão phu nhân liền sán lại kéo tay cô đi:
- Con thứ thoải mái lấy!
Mọi thứ trước mắt cô rất đẹp. Đúng là hàng hiệu có khác. Mỗi một chi tiết đều được làm rất tỉ mỉ, màu sắc cũng phối trông rất vừa mắt. Chỉ là nó nhiều quá!
Cả cái cửa hàng này phải hơn ngàn cái gọi là trang phục!
- Dáng người con hơi ốm, cần chọn mấy mẫu rộng rộng một chút.
- ...
- Cái váy này đẹp lắm, hợp với con nữa.
- ...
- Cái áo khoác này rất sang, mặc đi ăn tiệc cũng hợp lắm.
- ...
- Không được! Mẹ phải vỗ béo con mới được! Ốm quá chẳng mặc gì đẹp hết!
- ...
Từ đầu chí cuối, Dục lão phu nhân vẫn luôn là người chủ động trong mọi chuyện. Bà dẫn cô đi từ dãy này qua dãy khác, mỗi dãy như vậy lựa được rất nhiều đồ khác nhau. Nhìn bà vui vẻ ướm từng thứ mình lựa được lên cơ thể mảnh khảnh của mình, cô mơ hồ nghĩ đến một số chuyện.
Người mà cô tôn kính nhất, tôn trọng nhất hình như chưa bao giờ dẫn cô đi đến những nơi như này.
Dẫu người đó cũng có tiền!
Hiểu Hy chát đắng lén cười mỉa chính bản thân.
Suốt hai năm con gái mình ở tù người đó chưa từng đến thăm một lần, làm gì có chuyện dành thời gian cho con gái, quan tâm con gái được!
***
- Mẹ ơi! Con thích cái váy này.
Con nhóc tám tuổi chỉ vào bộ váy xinh xắn treo ở trên cao rồi níu lấy áo mẹ. Người mẹ vô tình hất cánh tay con nhóc ra, quát tháo:
- Thích cái gì mà thích! Mới tí tuổi đã đua đòi!
Con nhóc sợ hãi, lắc đầu bảo không thích nữa. Có lẽ nhóc sai rồi. Nhóc không nên đòi hỏi mẹ như thế.
Nhưng rồi cảnh tượng trước mắt làm con nhóc vô cùng hụt hẫng. Em trai của con nhóc cũng đang chỉ vào đôi giày trước cửa hàng, đòi mẹ mua. Người mẹ cười ngọt ngào, không ngần ngại mà giúp đứa em trai kia ướm thử giày. Giày vừa chân, người mẹ nói với nhân viên cửa hàng là sẽ lấy luôn đôi giày dù số tiền khá đắt.
Con nhóc run run túm chặt áo mình, tự tạo ra cả vạn lí do để an ủi bản thân.
Hôm nay mẹ dẫn em trai đi mua sắm, có dẫn nhóc đi đâu, là nhóc tự đòi đi đấy chứ. Mẹ cho đi là tốt lắm rồi, dẫu sao nhóc cũng không phải nhân vật chính của buổi mua sắm này.
Và nhóc cũng có nhiều váy ở nhà rồi, không mua cũng không cần mua đâu!
Không cần! Thật sự không cần!
Thế nhưng con nhóc tám tuổi kia vẫn biết tủi thân, khóc oà lên.
Người mẹ đó cáu gắt đánh vào người con nhóc thật mạnh. Người mẹ doạ nếu nhóc không nín thì sẽ bỏ nhóc đi luôn.
Kết quả là nhóc chưa kịp nín thì người mẹ đã dắt em trai của nhóc đi mất rồi.
Đi mà không dẫn theo nhóc.
Không có dẫn theo.
***
- Tiểu Hy! Tiểu Hy!
Cô giật mình, thoát ra khỏi đoạn hồi ức cũ kĩ. Hiểu Hy trông thấy mẹ chồng đang nắm lấy tay mình, vẻ mặt lo lắng:
- Con sao thế? Mệt sao?
- Con...
- Mau mau gói những thứ vừa lựa vào đi! Ngôn Ngôn! Chở vợ về nhà, con bé rất mệt rồi.
Nhân viên cửa hàng nghe thấy liền vâng dạ, chạy tới lấy mấy đồ đi đóng gói. Còn Dục Nhất Ngôn lúc này nhanh chân bước tới, nắm lấy tay cô rồi kéo cô ra xe. Cô mặc cho hắn làm gì thì làm, bản thân vẫn còn lưu lạc trong dòng cảm xúc của con nhóc lúc nãy.
Thật tiếc...
Tiếc là con nhóc đó người mẹ không cần!
Dục lão phu nhân bảo còn có việc nên để cho hai người về nhà trước. Ngồi trên xe, cô thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt buồn hiu khiến Nhất Ngôn có hơi xót xa. Chẳng biết cô gái của hắn đang nghĩ gì nữa.
- Dục Nhất Ngôn! Tôi thật bất hiếu.
Giữa đường, đột nhiên cô mở miệng nói khẽ:
- Tôi đang nhờ anh giúp mình tranh giành tài sản với mẹ ruột!
- Đó không phải là tranh giành. Cô đang lấy lại những gì vốn thuộc về mình.
Cô quay đầu sang nhìn hắn.
- Anh hiểu tôi quá nhỉ?
Hắn len lén bật cười.
Hắn quen cô từ hai mươi ba năm trước rồi, không hiểu mới lấy làm lạ!
Lúc đó cô còn chưa được hai tuổi, chắc không nhớ chuyện hắn thay tã cho cô đâu!
- Nhưng cũng kì lạ quá. Mẹ anh rất thương tôi, cứ như quen biết đã lâu rồi vậy. Bà ấy không quan tâm đến chuyện tôi từng đi tù, còn dịu dàng với tôi như một người mẹ thật sự nữa.
Giọng của cô dần dần nhạt lại.
Bà ấy như một người mẹ thật sự.
Còn người mẹ thật sự lại không như bà ấy.
- Muốn khóc không?
Chiếc xe đột nhiên phanh gấp, cô suýt chút đã ngã nhào về phía trước. Cô mở to đôi mắt vô hồn nhìn hắn, trông thấy hắn cũng đang nhìn mình chằm chằm:
- Buồn thì khóc đi, trước mặt tôi cô không cần giấu.
- Anh...
- Dù sao tôi cũng mang danh là chồng cô. Nhìn cô đau lòng tôi cũng đau lắm.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng, thều thào:
- Tôi quả thật là đang buồn. Tôi nhớ tới mẹ, nhớ gia đình.
Dục Nhất Ngôn đột nhiên nghé sát gần cô khiến cô phản ứng không kịp. Cả hai gần đến mức hơi thở hoà quyện vào nhau, tư thế vô cùng thân mật. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt của cô, giọng có chút hung dữ:
- Đừng xem bà ta là mẹ, đừng xem căn nhà đó là gia đình nữa. Bây giờ mẹ của tôi mới là mẹ cô, tôi mới là gia đình của cô. Tôi dùng danh dự và tính mạng của mình để đảm bảo rằng tôi sẽ trân trọng cô, không khiến cô rơi nước mắt dù chỉ là một giọt!