- Mẹ phải đi đòi công bằng cho con dâu của mình!
Nói rồi Dục lão phu nhân đi thẳng xuống nhà dưới, không thèm nói với hắn thêm câu nào. Đoán chắc bà sẽ không cho mình đi theo, hắn liền rút điện thoại ra, phái người theo âm thầm bảo vệ bà. Cái nhà đó không có tình người như vậy, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra chứ?
Dục Nhất Ngôn quay sang nhìn cô gái nằm dài trên giường, vẻ ngoài tiều tuỵ của cô khiến hắn có chút xót xa.
So với hai mươi ba năm trước, em thật sự rất khác!
Dục lão phu nhân hậm hực đi ra xe, bảo tài xế chở mình đến nhà của người đàn bà độc ác kia. Có lẽ sau khi chồng mất mẹ của Hiểu Hy đã kế thừa lại căn nhà của chồng, hiện tại vẫn ở đó. Bà cứ nghĩ mình quên mất đường đi rồi, không ngờ cơn giận như một liều thuốc, không những khiến bà nhớ đường mà còn thuộc cả số nhà.
Chiếc xe sang trọng nhanh chóng dừng lại trước một căn biệt thự. Dục lão phu nhân ngắm nhìn căn nhà một lượt, sau đó tiến tới nhấn vào chuông cửa.
Một lát sau, một cô người hầu chạy ra, hỏi bà tìm ai. Bà nuốt lại sự tức giận vào trong bụng, bày ra bộ dáng quý bà thực thụ:
- Tôi là bạn của chủ nhân căn nhà này, chẳng hay chủ nhân căn nhà này đâu?
- Dạ bà chủ đang ở trong nhà, mời phu nhân vào trong ạ!
Bà dĩ nhiên sao chịu vào dễ như vậy. Nói mấy câu bóng gió, lui tới ý của bà cũng là bắt mẹ cô ra rước mình vào. Cô hầu gái khó xử, sau cùng vì không chịu nổi mấy lời bóng gió đó nữa mà chạy vào nói với bà chủ. Một lát sau, cô gái trở ra, đi theo còn có cả bà chủ.
- Vương lão phu nhân! Người này chính là người tìm gặp bà!
Dục lão phu nhân cau mày. Vương lão phu nhân?
Không lẽ ả ta lấy chồng mới rồi?
Mẹ cô trông thấy bà, hai mắt liền mở to ra. Vương lão phu nhân vội vội vàng vàng chạy tới, mừng rỡ cười lớn:
- Ui chao! Chị Dục! Chị về nước lúc nào thế?
- Tôi mỏi chân quá rồi.
- Mau mau vào nhà, trà bánh sẵn sàng rồi.
Nhìn bà chủ chào đón vị khách kia như vậy, cô hầu gái lén nuốt nước bọt, đóng cửa nhà xong vội chạy ra sau bếp.
Bà chủ trước nay có coi ai ra gì đâu, không ngờ lại “cúi đầu” trước vị khách đó.
Dục lão phu nhân ngồi xuống ghế, giả vờ nhìn quanh nhà rồi hỏi:
- Tiểu Hy đâu?
- À...
- Hồi nhỏ tôi hay bế nó nhất, xem nó như con gái ruột vậy. Bây giờ về nước tôi dĩ nhiên phải gặp con bé rồi!
Mẹ cô lắp bắp, không biết nên nói thế nào.
Nói rằng chính bà ta đã đẩy con bé vào tù?
Nói rằng bây giờ con bé sống ૮ɦếƭ thế nào bà ta cũng chẳng biết?
- Đây là trà nhập từ nước ngoài về, rất thơm và đậm đà. Chị Dục mau uống thử!
- Hy ơi! Tiểu Hy ơi! Bác về thăm con đây!
Dục lão phu nhân len lén cười mỉa mai. Chơi trò đánh trống lảng thì bà cũng không ngại chơi lại!
Nghĩ là làm, bà lập tức đứng dậy đi khắp nhà, liên tục gọi tên cô. Vương lão phu nhân mồ hôi chảy ướt cả áo, đầu óc rối bời như tơ vò.
- Thật...thật ra con bé...con bé đi du học rồi, không còn ở đây nữa!
- Du học?
- Đúng đúng! Nó đi du học bên Canada vẫn chưa về.
- Vậy sao nó không gọi cho tôi?
- Em sợ con bé còn chẳng biết chị là ai đấy chứ. Lúc con bé chưa được hai tuổi là chị đã ra nước ngoài rồi mà.
Mẹ hắn gật gật đầu, giả vờ tin lời mẹ cô nói. Rồi bà trông thấy ngoài bức tường lớn có treo một bức ảnh gia đình cỡ đại.
Trong ảnh không có Hiểu Hy!
Một nỗi thương cảm dâng lên trong lòng bà. Tội nghiệp cô quá! Quả nhiên cái nhà này chẳng xem cô ra gì!
- À à! Cái ảnh này chụp lúc con bé vẫn còn du học. Đây là chồng em, hai đứa con trai này cũng là con em!
Bà tinh tế nhận ra niềm vui trong mắt của người đàn bà đối diện.
Khi giới thiệu về gia đình nhỏ của mình, người đàn bà đó rất vui.
Vui nhất là khi lãng quên đi mình cũng có một đứa con gái!
- Không sao cả! Sau này con bé là của gia đình tôi!
- Chị nói gì cơ?
Dục lão phu nhân ngẩng đầu nhìn bà ta, hỏi khẽ:
- Khi nào con bé du học về?
- Chuyện này...
- Bà còn nhớ con trai tôi không? Ngôn Ngôn bây giờ lớn rồi, thằng bé cũng rất thương Tiểu Hy. Chỉ cần nó về, tôi lập tức cho chúng nó đám cưới.
Mẹ cô suýt chút nữa đã cắn trúng lưỡi.
Cho cái con nhỏ đó làm dâu nhà giàu có như Dục Gia sao?
- Quyết định vậy đi! Tôi có việc, đi về đây.
- Ơ khoan...
Bà bước chân thẳng ra ngoài, mặc cho người đàn bà kia có đuổi theo.
Bà vốn định nói móc ả ta thêm một chút, nhưng quả thật sự dơ bẩn của nơi này khiến bà không chịu nổi.
Liệu người đàn bà đó có biết con gái mình đã ra tù?
Hay biết rồi mà vẫn mặc kệ?
Ngồi trên xe, Dục lão phu nhân bảo tài xế chở mình đến cửa hàng thời trang có tiếng ở thành phố. Bà sẽ cho cô hưởng thụ cuộc sống mà mình nên được hưởng. Sau đó bà gọi cho con trai mình, bảo đánh thức cô dậy rồi dẫn cô đến cửa hàng. Cô mơ mơ màng màng đứng giữa biển áo quần, còn bà ở bên cạnh nói lớn:
- Mọi thứ trước mắt là của con, con lấy thứ gì cũng được!
- Mẹ...
- Tiền cứ quẹt thẻ của Ngôn Ngôn!
Không đợi mẹ mình ra lệnh, Dục Nhất Ngôn đứng gần đó lập tức móc ví ra, đưa cho cô ba cái thẻ atm:
- Tiền của anh là tiền của em. Em với mẹ cứ việc mua sắm, những chuyện còn lại cứ để anh lo!
Cô lắc đầu nhất quyết không chịu. Hắn đột nhiên túm lấy tay cô, giọng chuyển lạnh:
- Không nghe lời là anh mua luôn cái cửa hàng này em tin không?
Cô quay sang nhìn mẹ chồng, ánh mắt cầu cứu. Bà gật đầu mỉm cười, đưa tay lên vỗ vai cô:
- Ở với mẹ con chỉ cần biết hai từ. Thứ nhất là mua, thứ hai là mua hết!