Dục Tổng - Chương 03

Tác giả: Nguyễn Ngọc Thanh Trúc

- Vợ chồng con sẽ sinh cả một đội bóng, có thêm cả dự bị và nhặt bóng nữa. Đến lúc đó, mẹ chỉ cần ở nhà chăm cháu thôi!
Dục lão phu nhân cười khanh khách, còn cô thì trợn ngược mắt lên, chỉ hận không thể đến cấu xé tên đàn ông kia ra.
Hắn xem cô là gì? Máy đẻ sao?
Bà tươi cười xoa xoa lên mu bàn tay cô, dịu dàng:
- Mẹ nói vậy thôi, chứ chuyện này mẹ để con dâu quyết định hết. Con sinh sớm thì mẹ vui sớm, con sinh muộn thì mẹ vui muộn, không sao.
Nét dịu dàng kia khiến cô có chút sững sờ.
Bà ấy thật ấm áp cũng rất hiền từ.
Bà ấy ra dáng một người mẹ đúng mực.
Một nỗi chua xót dâng ngập trong trái tim cô.
Thật tiết! Người phụ nữ cô tôn trọng nhất trên đời không có như thế này!
Ít nhất là không có yêu thương cô như thế này!
- Nhưng sao mẹ cứ thấy con dâu quen mặt lắm, hình như con dâu có lên báo rồi thì phải?
Trong một khoảnh khắc, trái tim cô bị Ϧóþ thật chặt, đến mức thở không được.
Dục Nhất Ngôn dĩ nhiên biết cô nghĩ gì nên liền tìm cách lấp liếm:
- Thật ra cô ấy...
- Để em!
Lời của hắn bị cô đoạt mất. Bầu không khí bỗng trở nên lạnh lẽo đến cực độ. Hiểu Hy âm thầm rút tay mình ra khỏi tay bà, ngay cả chút can đảm để nhìn vào mắt bà cũng không còn:
- Con đã từng lên báo hai năm trước. Con cũng chỉ vừa đi tù mới ra thôi.
- Con dâu...
- Xin lỗi Dục lão phu nhân! Con không cố ý dấu phu nhân chuyện này!
Cô tự động ngồi xa bà ra, nụ cười ngượng ngạo trên môi chứa rất nhiều ý mỉa mai mình.
Thật tốt! Nói ra được những lời này khiến lòng cô rất thanh thản!
Dục lão phu nhân quay sang nhìn hắn, hắn gắt gao cắn môi dưới không biết nên xử lí thế nào.
- Nhưng tại sao con lại đi tù?
- Con...con suýt đã đâm ૮ɦếƭ ba dượng.
Bà dĩ nhiên là rất ngạc nhiên, đến nỗi đôi đồng tử đen láy cũng giãn nở một cách đột ngột. Cô nhục nhã vô cùng, đôi bàn tay run rẩy bám lấy tà váy:
- Nếu con nói con không cố ý thì phu nhân có tin con không?
...
Sự trầm mặc chính là câu trả lời, đối với cô chính là câu trả lời vừa đáng sợ vừa tràn đầy khinh bỉ. Cô biết mình hỏi dư thừa nên lập tức đứng bật dậy, lắp bắp:
- Con...con nghĩ đã đến lúc con phải đi rồi. Chào phu nhân!
- Đứng lại!
Hiểu Hy đứng khựng lại, hai chữ vừa rồi là Dục lão phu nhân thốt ra.
Được! Cô sẽ để bà sỉ vả mình! Dù sao thì cô cũng chẳng phải đứa tốt đẹp gì cả!
Nào! Hãy mắng chửi cô đi! Cô có thể chịu đựng được! So với hai năm trong tù thì mấy lời này không khiến cô đau đớn thêm được.
- Con dâu...!
Bàn tay của cô một lần nữa cảm nhận được sự ấm áp. Cô kinh ngạc trông thấy bà nắm lấy tay mình, còn hiền từ mỉm cười với mình:
- Mẹ tin! Mẹ tin con dâu không cố ý!
- Phu nhân...
- Gọi ta là mẹ.
- ....
Cô không thể ú ớ thêm một lời nào nữa. Dục lão phu nhân đứng dậy, từ từ đến bên cạnh cô. Bà ngắm nghía cô một hồi, tinh tế nhận ra cô sắp khóc rồi.
Dục Nhất Ngôn lúc này cũng chẳng có chút kinh ngạc nào cả.
- Con dâu ngoan, muốn khóc thì khóc đi.
- Nhưng...nhưng phu nhân à con...
- Mẹ!
Đối diện với ánh mắt của bà, cô không thể nào cầm được nước mắt nữa. Cô nghẹn ngào khóc nấc lên khiến bà vô cùng thương cảm:
- Con là một đứa từng có tiền án. Bàn tay con cũng từng thấm máu người rồi. Con...con không hề xứng để được mẹ gọi là con dâu. Con không...con không xứng đâu mẹ à!
- Xứng hay không còn đến lượt con nói sao?
Dục lão phu nhân đưa tay lên lau nước mắt cho cô, lắc đầu:
- Con có làm gì cũng vẫn là con dâu của mẹ.
Một câu nói kia khiến cô xúc động không ngừng. Cô ôm chầm lấy bà, thu hết can đảm rồi gào khóc nức nở.
Vòng tay của bà thật ấm!
Lại tràn ngập tình thương nữa!
Ước gì....ước gì người phụ nữ đó cũng dành cho cô những câu nói như thế này. Ước gì....ước gì người phụ nữ đó cũng để cho cô ôm lấy như thế này.
Ước gì...ước gì...
Do cơ thể suy yếu nên cô chẳng khóc được lâu đã ngất đi mất. Dục lão phu nhân sai hắn bế cô lên phòng, đắp chăn cho cô cẩn thận. Nhìn cô nằm dài trên giường với đôi mắt sưng tấy, bà có chút tức giận liền đưa tay đánh vào vai hắn một cái.
Mẹ hắn là thế, tức giận phải đập ai đó mới vừa lòng!
- Không ngờ vợ của lão Hứa dám mặc kệ con gái đi lang thang như thế này! Cũng may chúng ta tìm được con bé sớm, nếu không lời hứa năm đó với lão đã thành bọt bèo rồi!
Dứt lời, bà xoay lưng hậm hực đi ra ngoài. Hắn đuổi theo bà, hỏi lớn:
- Mẹ! Mẹ đi đâu thế?
- Mẹ phải đi thay trời hành đạo, đòi lại công bằng cho con dâu mới được! Con dâu của Dục lão phu nhân ta tuyệt đối không được chịu ấm ức!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc