Chương 69: Hôm Nay Ân Trường Hoan Rất Vừa Mắt

Tác giả: Thâm Hải Lý Đích Vân Đóa



Diệp Nhiên và Diệp Mặc vừa rồi còn bị người áo đen tấn công, đương nhiên sẽ không nói cái gì mà đạo nghĩa giang hồ.
Đi nói chuyện với đám thích khách về đạo nghĩa giang hồ, đầu bọn hắn đâu có vấn đề.
Thấy Diệp Nhiên và Diệp Mặc vây quanh, người áo đen khác thấy ốc còn không mang nổi mình ốc, không thể chạy đến trợ giúp hắn.
Nếu kết quả cuối cùng hắn sẽ bị Ân Trường Hoan bắt sống, thế thì hắn đành phải dùng chiêu giả rút lui với Ân Trường Hoan thôi.
Người dạy võ cho Ân Trường Hoan rất nhiều, có binh sĩ từ trên chiến trường xuống, cũng có cả hiệp sĩ trên giang hồ, thậm chí còn có ám vệ tử sĩ trong cung cho nên Ân Trường Hoan học được cũng rất nhiều thứ.
Kinh nghiệm thực chiến mặc dù không nhiều nhưng nàng thường so chiêu này nên nhìn cái là biết người áo đen muốn giở trò.
Ân Trường Hoan tương kế tựu kế, giả bộ mắc lừa, kì thực lúc đối phương rút lui, nhanh tay không chút do dự chặt đứt cánh tay đối phương.
Lập tức máu phun lên mặt Ân Trường Hoan, nàng không để ý tới người áo đen đang ôm cánh tay giãy dụa dưới mặt đất, đứng đấy nhổ nước miếng.
"Quận chúa, người sao vậy?" Diệp Hoàn hốt hoảng tiến lên.
Ân Trường Hoan ngẩng đầu, mặt đầy nước mưa, tội nghiệp nói "Máu của hắn phun vào miệng ta rồi, thật buồn nôn."
Thấy Ân Trường Hoan không bị thương, Diệp Hoàn mới yên lòng, ôn nhu thay Ân Trường Hoan vén tóc mai bị ướt ra sau tai "Trong xe ngựa có trà, ta đi lấy cho người súc miệng."
Diệp Hoàn quay người đi vào xe ngựa của hắn, xe ngựa vẫn còn tốt, ngoại trừ ngựa kéo xe chạy bên ngoài thì cũng không có hư hại gì.
Diệp Hoàn lấy ấm trà và chén trà ra, lúc đi về nhìn thấy Kỷ Thừa "Kỷ Thừa huynh cũng ở đây sao, đa tạ Kỷ Thừa huynh đã tương trợ, Diệp Hoàn vô cùng cảm kích."
"Diệp Hoàn huynh khách khí rồi." Kỷ Thừa liếc mắt thấy Diệp Hoàn cầm đồ vật, ngữ khí có chút lạnh "Tại hạ biết Diệp Hoàn huynh thích thầm quận chúa, nhưng xin đừng mất đi lễ nghi."
Diệp Hoàn nhìn Ân Trường Hoan đang cười với hắn, sau đó nghi ngờ hỏi Kỷ Thừa "Kỷ Thừa huynh có ý gì?"
Kỷ Thừa cố gắng kiềm chế, nói thẳng "Việc Diệp Hoàn huynh vén tóc thay Trường Hoan không phải hành động nên làm."
"Thì ra là cái này." Diệp Hoàn giật mình cười một tiếng "Kỷ Thừa huynh quá lo lắng rồi, chuyện ta và Trường Hoan đã có thái hậu nương nương biết rồi, chỉ là còn chưa bẩm báo hoàng thượng thôi!"
Kỷ Thừa nghe vậy sắc mặt đại biến "Ngươi nói cái gì?"
Diệp Hoàn cười cười, giơ tay lên nói "Thật có lỗi, ta phải đi đưa nước và dù che mưa cho vị hôn thê của ta."
Kỷ Thừa sững sờ nhìn Diệp Hoàn đi đến chỗ Ân Trường Hoan, nhìn Diệp Hoàn bung dù cho hai người, nhìn Diệp Hoàn ân cần rót trà cho Ân Trường Hoan, hắn hình như vừa nói gì đó khiến sắc mặt Ân Trường Hoan vốn không tốt lập tức cười tươi.
"Đa tạ quận chúa cứu giúp.
" Diệp Hoàn trêu chọc chính mình "Lần này thật sự muốn lấy thân báo đáp ân cứu mạng."
Ân Trường Hoan che miệng Diệp Hoàn "Chàng sớm đã là người của ta, còn hứa cái gì chứ."
Diệp Hoàn sững sờ, giữa lông mày lộ ra ý cười "Là Diệp Hoàn nói sai, còn xin quận chúa thứ tội."
Diệp Nhiên đi đến cạnh hai người bọn họ: ? ? ?
Công tử bọn hắn đã sớm là người của quận chúa từ lúc nào vậy, sao hắn không biết gì hết?
"Công tử, một bộ phận thích khách đã tháo chạy mất rồi.
" Diệp Nhiên bẩm báo "Còn lại ngoại trừ cắn nát túi độc tự sát thì bắt sống được mười tám người."
Ân Trường Hoan: "Là ta không cho bọn hắn đi truy bắt, hiện tại mưa lớn, vạn nhất đối phương còn có mai phục thì không tốt."
"Quận chúa cân nhắc chu đáo.
" Diệp Hoàn nói "Bây giờ không thích hợp."
Thấy Diệp Hoàn đồng ý với suy nghĩ của mình, Ân Trường Hoan rất vui "Chàng đang đi đâu vậy, sao bọn chúng lại muốn ám sát chàng?"
"Ta đi Vấn Đạo am tặng đồ cho mẫu thân, lúc trở về thì gặp phải bọn hắn." Diệp Hoàn nhìn người áo đen, nhíu mày "Về phần bọn hắn là ai, ta hiện tại cũng không rõ."
Không rõ tức là có hoài nghi, trong lòng Ân Trường Hoan cũng có hoài nghi, người nhà bình thường sao có thể nuôi được nhiều thích khách như vậy, lại thêm thân thế của Diệp Hoàn, không khó đoán những thích khách có thể là do người nào phái tới.
An ủi vỗ vỗ Ⱡồ₦g иgự¢ Diệp Hoàn, Ân Trường Hoan truyền cho hắn kinh nghiệm "Khi nào chịu ủy khuất, nhớ kỹ là phải đi tìm hoàng cữu cữu cáo trạng."
Nhớ đến việc Diệp đại nhân rất ưa sĩ diện, Ân Trường Hoan lại nói "Nếu chàng không muốn làm chuyện như vậy, ta giúp chàng cáo trạng cũng được." Nàng kiêu ngạo nói "Loại chuyện này ta thành thạo nhất."
Diệp Hoàn bật cười, nhìn thấy đáy mắt Ân Trường Hoan là tình nghĩa vô hạn "Đa tạ quận chúa, như thế đành làm phiền quận chúa rồi."
"Khách khí quá." Ân Trường Hoan cười nhẹ nhàng, nói "Chàng là người của ta mà, ta không giúp thì giúp ai chứ."
Thấy Ân Trường Hoan và Diệp Hoàn trò chuyện tình ý với nhau, nam nhân bị cụt tay thống hận, nếu không phải Ân Trường Hoan thì bọn hắn chắc chắn đã đắc thủ, mà không phải trở thành tù nhân như bây giờ.
"Diệp đại nhân." Hắn quát "Ngươi đường đường là hoàng tử, lại muốn chọn hạng nữ nhân tâm địa độc ác như Đức Dương quận chúa sao? Chờ đến lúc ngươi khôi phục thân phận hoàng tử, các quý nữ thế gia đều tùy ngươi chọn, ngươi cần gì phải vì thế lực sau lưng Đức Dương quận chúa mà lựa chọn nàng ta."
Nam nhân dù không thích ôn nhu nhã nhặn nhưng cũng có thể sẽ không thích một nữ nhân lòng dạ thâm hiểm, nam nhân cụt tay biết bản thân không còn đường sống, liền muốn ly gián Diệp Hoàn và Ân Trường Hoan, có thể gián tiếp làm suy yếu thế lực của Diệp Hoàn.
"Ngươi đối với chủ tử thật đúng là trung thành tuyệt đối, hiện tại vẫn không quên châm ngòi ly gián." Ân Trường Hoan lạnh lùng nhìn nam nhân cụt tay, chân đá một cái, kiếm trên đất liền bay lên, vừa vặn đâm trúng đùi nam nhân cụt tay, hắn kêu lên thảm thiết, giọng Ân Trường Hoan lạnh lùng nói "Ta ghét nhất kẻ đã xấu xí còn nói chuyện âm dương quái khí như ngươi."
Nam nhân cụt tay vừa rên đau vừa mắng Ân Trường Hoan "Ngươi là đồ độc phụ!"
Ân Trường Hoan nhíu mày, nghiêng đầu hỏi Diệp Hoàn "Chàng có cảm thấy ta độc không?"
Diệp Hoàn cười một tiếng "Quận chúa nói đùa, quận chúa ôn nhu nhã nhặn, hiền lành biết lễ nghĩa, thiên hạ không ai có thể tốt hơn quận chúa."
Ân Trường Hoan nghe vậy liền ho khan vài tiếng, nhỏ giọng nói "Diệp đại nhân, chúng ta nói chuyện vẫn là nên chú trọng thực tế chút."
Mấy lời nói dối kiểu này vẫn là đừng nói nữa thì hơn, bản thân nàng nghe xong còn thấy đỏ mặt.
"Quận chúa sao lại nghĩ như vậy." Diệp Hoàn chân thành tha thiết "Trong lòng Diệp Hoàn, quận chúa xứng đáng được thế gian tán dương tốt đẹp nhất."
Kỷ Oánh Oánh đi tới xem náo nhiệt: ...
Nhất định là lỗ tai nàng có vấn đề, Diệp đại nhân sao có thể đi làm loại chuyện như vỗ ௱ôЛƓ ngựa(*) chứ.
(*) Vỗ ௱ôЛƓ ngựa: nịnh nọt.
Kỷ Thừa đã từng thấy Diệp Hoàn da mặt dày, nghe Diệp Hoàn nói cũng không quá kinh ngạc, điều làm hắn kinh hãi chính là lời mà thích khách vừa nói.
"Diệp Hoàn huynh." Hắn nhìn về phía Diệp Hoàn "Lời hắn ta vừa nói là có ý gì? Cái gì mà ngươi là hoàng tử?"
Diệp Hoàn giương mắt "Kỷ Thừa huynh đã nghe rõ rồi thì cần gì phải hỏi lại."
Kỷ Oánh Oánh lúc này mới nhớ tới câu kia của người áo đen, khó tin nhìn Diệp Hoàn "Diệp đại nhân là hoàng tử?"
"Các ngươi nhất định phải nói chuyện dưới trời mưa to như vậy sao?" Ân Trường Hoan nhìn xe của Diệp Hoàn, phân phó hộ vệ lên xe Diệp Hoàn, sau đó nói với Kỷ Oánh Oánh "Ngươi ngồi xe của mình về đi, Diệp đại nhân về cùng ta."
Kỷ Oánh Oánh không hiểu "Diệp đại nhân không phải cũng có ngựa sao?"
"Ngươi nhẫn tâm nhìn người bị thương đội mưa cưỡi ngựa sao?" Hộ vệ Diệp Hoàn đều không ૮ɦếƭ nhưng cơ hồ mỗi người đều bị thương, còn có mấy người bị trọng thương, nếu không phải hộ vệ Ân Trường Hoan biết chút y thuật còn mang theo thuốc thì e là bọn họ đã mất mạng rồi.
Kỷ Oánh Oánh nhỏ giọng thầm thì "Vậy cũng có thể bảo Diệp đại nhân đi cùng xe với ta và ca ca mà."
Lời này Kỷ Oánh Oánh không dám lớn tiếng, sợ Ân Trường Hoan trước mặt mọi người nói ra việc nàng thích Diệp Hoàn nên mới muốn ngồi cùng Diệp Hoàn.
"Quận chúa, có đại đội nhân mã tới." Hộ vệ bẩm báo với Ân Trường Hoan.
Ân Trường Hoan nhắm mắt nghe xong, quả nhiên trong tiếng mưa rơi có xen lẫn tiếng vó ngựa, âm thanh rất lộn xộn, số người hẳn là nhiều hơn bọn họ mấy lần.
Rút kiếm ra, Ân Trường Hoan bảo hộ Diệp Hoàn và Kỷ Oánh Oánh ở sau lưng, nghiêm nghị quát "Nâng cao cảnh giác."
Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, chí ít phải có trăm người trở lên, nghe tiếng vó ngựa liền biết nhóm người này có khí thế không thấp.
Chờ đối phương chuyển qua chân núi, Ân Trường Hoan thấy người tới mặc quân phục triều đình nhưng nàng chẳng những không yên lòng, mà cơ bắp còn căng đến chặt hơn, một khi đối phương có bất kỳ hành động gì không đúng, nàng sẽ lập tức xuất thủ.
Kỷ Oánh Oánh cũng nhận ra đối phương mặc quần áo triều đình, kinh hỉ nói "Trường Hoan, là người một nhà."
Ân Trường Hoan hất bát nước lạnh "Không nên vui mừng quá sớm."
Nếu ám sát Diệp Hoàn là người của mấy vương gia, vậy sau khi thất bại lại điều động quân đội đi ám sát tiếp cũng không phải chuyện không thể xảy ra.
Nếu thật sự là vậy, chỉ e là bọn họ hôm nay không xong rồi.
Cũng may vận khí bọn họ cũng không tệ lắm, người vừa tới không phải là địch nhân, mà là quân kỵ binh của kinh thành, bởi vì đang luyện binh nên mới gặp phải mấy người Ân Trường Hoan.
Người dẫn đầu là trưởng tử của Trịnh Xuyên, cũng chính là biểu ca Ân Trường Hoan, Ân Trường Hoan lúc này mới thực sự yên lòng, kỵ binh này hẳn là đến hộ tống bọn họ về kinh thành.
Quân đội xung quanh kinh thành nếu không có điều lệnh thì không được đến gần kinh thành, nhưng Ân Trường Hoan là quận chúa được hoàng đế sủng ái nhất, dù không có điều lệnh thì bọn hắn cũng phải hộ tống, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì đầu của bọn hắn đều không đủ rơi.
Đến cửa kinh thành, Ân Trường Hoan không bảo kỵ binh rời đi, để vài người hộ tống người bị thương về Diệp gia, còn lại thì hộ tống nàng, Diệp Hoàn, huynh muội Kỷ gia và đưa thích khách đến Đại Lý tự.
Ám sát hoàng tử là đại sự, người Đại Lý tự sẽ điều tra rõ.
Về phần huynh muội Kỷ gia, thì là vì muốn bọn họ làm chứng nhân chứng minh Ân Trường Hoan cùng Diệp Hoàn không nói dối.
Kỷ Oánh Oánh biết còn phải đi Đại Lý tự liền nói với Kỷ Thừa "Đã đến kinh thành rồi mà sao Ân Trường Hoan còn không cho bọn họ rời đi vậy?"
"Có thể là muội ấy lo sẽ có người muốn Gi*t người diệt khẩu."
Hôm nay Kỷ Thừa rất kinh ngạc, một là thân phận Diệp Hoàn, hai là bản lĩnh của Ân Trường Hoan.
Hắn còn nghĩ nàng là kiều nữ luôn cần nâng ở lòng bàn tay, không ngờ nàng đã trưởng thành đến như vậy, gánh vác được mưa gió.
Kỷ Thừa thở dài một tiếng "Muội muốn học hỏi thêm từ Trường Hoan sao?"
Kỷ Oánh Oánh theo bản năng muốn nói Ân Trường Hoan hiếu học, vừa nghĩ đến việc Ân Trường Hoan bảo vệ nàng và Diệp Hoàn ở sau lưng, nàng kỳ quái gật đầu "Muội đã biết.
Kỳ thật hôm nay muội rất bội phục nàng ta."
Đối mặt với nhiều thích khách như vậy, Ân Trường Hoan không chỉ không sợ, còn có thể cứu người, nàng cảm thấy hôm nay Ân Trường Hoan rất vừa mắt nha.
.
Đại Lý tự là địa bàn của Trịnh Xuyên nên không cần lo sẽ có người sẽ diệt khẩu thích khách.
Đi ra từ Đại Lý tự, Ân Trường Hoan lo lắng đối phương chó cùng rứt giậu nên đã đưa Diệp Hoàn hồi phủ, hai người cùng ngồi một xe ngựa.
Xe ngựa từ từ dời đi, trời cũng bắt đầu ngừng mưa, Ân Trường Hoan nói "Lần này sợ là thân phận của chàng không giấu được nữa, hoàng cữu cữu nhất định sẽ phong làm vương gia, ban thưởng một tòa vương phủ nữa."
Nàng dừng một chút, nói với Diệp Hoàn "Nói không chừng sẽ còn ban thưởng cho chàng mấy tiểu mỹ nhân."
Diệp Hoàn kéo tay Ân Trường Hoan nắm thật chặt, trầm thấp cười nói "Quận chúa yên tâm, ta không cần mỹ nhân nào cả."
"Ta có gì mà không yên tâm." Ân Trường Hoan mạnh miệng hừ hừ, nhưng nụ cười tươi lại rất rõ "Chàng mà dám muốn sao.".


Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc