"Sỹ biệt tam nhật quát mục tương đãi(*), Diệp Hoàn huynh thật không giống trước kia."
(*)Sỹ biệt tam nhật, quát mục tương đãi: kẻ sĩ ba ngày không gặp, khi gặp lại phải dùng con mắt khác mà đối đãi. Ý nói rằng, cần phải thường xuyên loại bỏ cách nhìn cũ, dùng ánh mắt mới để đối đãi với người hoặc sự vật.
Diệp Hoàn nâng chén trà lên nhấp một ngụm "Con người luôn cần trưởng thành."
Ánh mắt của hắn lướt qua mặt Kỷ Thừa, hắn dám lấy mặt của mình ra để thề Kỷ Thừa tuyệt đối có dùng đồ dưỡng da "Kỷ Thừa huynh hình như trắng ra không ít, xem ra kinh thành nuôi người tốt hơn ở biên quan."
Thần sắc Kỷ Thừa hơi mất tự nhiên "Đúng vậy a, điều kiện ở kinh thành so với biên quan thì tốt hơn nhiều, tất nhiên sẽ trắng lên."
Diệp Hoàn nhíu mày, muốn cười nhưng lại không cười nổi "Ta còn tưởng rằng Kỷ Thừa huynh là nghe quận chúa đề nghị dùng đồ dưỡng trắng da."
"Khụ khụ..."
Kỷ Thừa bị sặc, Kỷ Thừa thấy một đại nam nhân làm những thứ này sẽ không tốt nên mỗi lần thoa kem dưỡng hắn đều chọn buổi tối rồi âm thầm làm, chỉ sợ bị người khác phát hiện.
"Chẳng lẽ bị ta nói trúng rồi sao?"
"Làm sao có thể." Kỷ Thừa lau đi khóe miệng, mắng trả lại "Da của Diệp đại nhân cũng rất đẹp, chẳng lẽ Diệp đại nhân cũng dưỡng da sao?"
"Ai dưỡng da cơ?" Cố Nguyên đi tới ngồi cạnh hai người "Các ngươi đang nói vị tiểu thư nào vậy?"
Hắn nhìn lại các tiểu thư đang ngắm hoa, họ đều rất trắng rất xinh đẹp nha, chỉ là miệng Nhu Lạc quận chúa kia sao lại mếu vậy, xem ra nhất định là lại không cãi nhau thắng được Đức Dương quận chúa. Nàng ấy không thể thông minh một chút sao, cãi nhau không thắng được thì sao cứ nhất định muốn cãi, đúng là đồ đần.
Diệp Hoàn và Kỷ Thừa liếc nhau, trăm miệng một lời nói "Ngươi nghe lầm rồi."
"Nghe lầm?" Cố Nguyên ngẩn người.
Diệp Hoàn cùng Kỷ Thừa gật đầu "Đúng!"
"A?" Cố Nguyên kinh ngạc ồ lên một tiếng, cẩn thận nhìn thấy mặt Diệp Hoàn và Kỷ Thừa, hắn nghi ngờ nói "Sao ta cứ có cảm giác hai người các ngươi gần đây trắng lên vậy?"
"Mùa hè không phải đều bị rám đen sao?" Mùa hè năm nay hắn bị đen đi không ít, trong nhà hắn lại có nhiều nữ quyến, hắn đứng ở chính giữa cứ như một khối than đen vậy "Hai người các ngươi có phải có đồ chống nắng không, cho ta một ít đi."
Diệp Hoàn rủ mắt xuống uống trà, lạnh lùng nói "Không có!"
Kỷ Thừa cầm sách cờ trên bàn, ngữ khí thanh lãnh "Không có!"
Không có thì không có thôi, ăn nói hung ác như thế làm gì! Cố Nguyên bĩu môi, đều nói nữ nhân hỉ nộ vô thường, hắn nhìn hai người này cũng chẳng kém hơn bao nhiêu.
Lúc biết được Phó Dịch tặng quà thì Ân Trường Hoan đang cùng Kỷ Oánh Oánh, Diệp Hành và mọi người uống trà, ăn điểm tâm, Cố Như Nguyệt và Cố Như Vận cũng ở cùng một chỗ.
Nghe thấy chỗ cửa vào có tiếng ồn ào, Ân Trường Hoan quay đầu đi xem, một ma ma quản sự của phủ quận vương dẫn một vị nam tử trung niên tiến vào. Nam tử trung niên này sau lưng còn có một gã sai vặt cầm khay, khay dùng lụa đỏ che đậy nên không nhìn thấy trong khay là gì.
Ân Trường Hoan nhíu mày, nàng biết nam nhân này, đây là một quản sự của phủ Đoan vương, cũng đã từng thay Phó Dịch đưa đồ cho nàng.
Quản sự này tới đây có mục đích gì không cần nói cũng biết.
Ân Trường Hoan oán thầm, phủ Đoan vương không còn quản sự khác sao, cũng không biết bảo người khác đến đưa.
Ma ma quản sự dẫn nam tử trung niên tới trước mặt quận vương phi Nam Dương, bà nói hai câu nói với ma ma rồi bảo bọn họ đi tới gọi Cố Như Nguyệt.
Hình như nam tử này thường xuyên thay Đoan vương đi tặng lễ vật nên có một tiểu thư bên cạnh nhận ra hắn "Người này hình như là quản sự phủ Đoan vương."
"Quản sự phủ Đoan vương tới làm gì?"
"Ngươi đây còn không nhìn ra sao, đương nhiên là đến cho Đoan vương phi mặt mũi rồi." Một tiểu thư cách đó không xa vừa nói vừa chỉ vào đoá Nhị Kiều(*) "Nghe nói đây là Đoan vương gia biết quận vương phi muốn tổ chức buổi thưởng cúc nên cố ý phân phó người mang tới đấy."
Hoa nhị kiều có hai màu sắc, một nửa vàng sáng một nửa đỏ sậm, là một loại hoa cúc vừa hiếm lại cực kỳ đắt đỏ. Hàng này chỉ có khoảng chừng năm bồn, là loài phi thường hiếm thấy.
Đang ngồi ở đây đều là tiểu thư thế gia, có thể không tinh thông cầm kỳ thư họa nhưng đối với Nhị Kiều thì cực kỳ rõ ràng, có người nói "Đoan vương gia đối với huyện chủ thật tốt."
Nàng ấy vừa nói xong liền có người ᴆụng vào tay một cái, nàng không rõ ràng lắm liền nhìn sang, đối phương liếc mắt qua Ân Trường Hoan như muốn nhắc nhở cho vị tiểu thư này, kết quả là đối diện với ánh mắt của Ân Trường Hoan.
Xấu hổ...
Ân Trường Hoan cười cười, quay đầu nói với Kỷ Oánh Oánh "Đoan vương gia đối với Như Nguyệt thật tốt."
Ân Trường Hoan thật lòng quý mến Cố Như Nguyệt, giống như một tiểu muội muội vậy, tâm tư đơn thuần không mất đi sự đáng yêu, chỉ mong Phó Dịch không phụ bạc người ta, người vừa rồi nói với Cố Như Nguyệt xong có thể nhìn ra trong mắt Cố Như Nguyệt là ngượng ngùng.
Phó Dịch nhân trung long phượng, Cố Như Nguyệt hâm mộ cũng là bình thường.
Kỷ Oánh Oánh xùy một tiếng "Hắn vất vả lắm mới có được một vương phi thân phận không tồi, có thể không tốt sao?"
Cố Như Vận vẫn còn ở đây, nàng ta cúi đầu uống trà, phảng phất như không nghe thấy Kỷ Oánh Oánh nói gì.
"Hắn trước kia có tặng quà cho ngươi không?" Kỷ Oánh Oánh đột nhiên hỏi. Diệp Hành cùng Diệp Vi cũng tò mò nhìn qua.
Ân Trường Hoan lại không nhịn được lườm Kỷ Oánh Oánh, lúc này thích hợp hỏi cái vấn đề này sao? Rõ ràng đều là nữ nhân, nàng lại không hơn không kém gì Kỷ Oánh Oánh mà sao trí thông mình nàng lại có nhiều hơn vậy chứ.
Lấy một cái bánh quế, Ân Trường Hoan không khách khí nhét thẳng vào mồm Kỷ Oánh Oánh "Ăn bánh quế của ngươi đi, nói nhiều quá đấy."
Diệp Hành cũng ý thức được bây giờ không thích hợp thảo luận vấn đề này liền chuyển chủ đề "Ta đính hôn rồi."
"Ngươi đính hôn rồi?" Ân Trường Hoan kinh ngạc "Lúc nào vậy?"
Cố Như Vận cũng không uống trà nữa, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Diệp Hành.
Diệp Hành cười "Các ngươi làm sao đều kinh ngạc thế, ta đã mười bảy rồi, nếu còn không đính hôn thành thân thì sẽ thành lão cô nương đấy."
"Là công tử nhà nào vậy?" Ân Trường Hoan hiếu kì.
"Là biểu ca nhà cậu ta." Diệp Hành nói "Nhà cậu ta sống ở Giang Nam nên các ngươi đều chưa thấy đâu."
"Giang Nam, xa vậy, thế sau này ngươi gả đi chúng ta chẳng phải sẽ không gặp nhau nữa sao."
"Không đâu." Diệp Hành nói "Biểu ca sẽ tham gia khoa cử, nếu thuận lợi thì chúng ta sẽ ở lại kinh thành."
Học sinh thi khoa khảo xong vào được Hàn Lâm viện mới được ở lại kinh thành, xem ra biểu ca này của Diệp Hành có học vấn rất cao nên Diệp Hành mới có thể tự tin như vậy.
Cố Như Vận mở miệng nói "Sao chưa nghe biểu tỷ nhắc đến bao giờ."
Diệp Hành: "Mọi người gần đây không phải rất bận sao, mà chuyện chung thân này của ta là hai ngày trước mới định."
Cố Như Vận cười nhạt "Chúc mừng biểu tỷ."
Kỷ Oánh Oánh nhìn Cố Như Vận, sau đó lại nhìn Ân Trường Hoan. Ân Trường Hoan hiểu ánh mắt quỷ dị của Kỷ Oánh Oánh, nàng là nói Cố Như Vận thế mà lại mở miệng nói chuyện.
Cố Như Vận là người thanh lãnh, rất ít khi mở miệng nói chuyện, hầu hết đều là ngồi nghe, bây giờ lại chủ động mở miệng đúng là hiếm thấy.
Ân Trường Hoan lại nhìn Kỷ Oánh Oánh, không có ý sâu xa gì nhưng Kỷ Oánh Oánh lại nhẹ gật đầu, ra vẻ kiểu "Ngươi nói có lý".
Ân Trường Hoan: Não Kỷ Oánh Oánh chứa cái gì vậy.
Mặt Cố Như Nguyệt lại đỏ bừng, mọi người trêu ghẹo nàng vài câu, nàng lặng lẽ nhìn Ân Trường Hoan mấy lần, thấy sắc mặt Ân Trường Hoan không có gì bất thường thì mới yên lòng.
Nàng không phải lo Ân Trường Hoan không vui mà nàng sợ Ân Trường Hoan vẫn còn thích Phó Dịch.
Mặc dù có chuyện Ân Bạch Tuyết nhưng Cố Như Nguyệt tự biết bản thân không xinh đẹp như Ân Trường Hoan lại không có được sự sủng ái như Ân Trường Hoan. Nếu Ân Trường Hoan thích Phó Dịch, nàng nhất định không thắng nổi Ân Trường Hoan.
Tiểu cô nương này lại không nghĩ tới người như Ân Trường Hoan nếu thích Phó Dịch thì sao lại muốn giải trừ hôn ước với Phó Dịch chứ.
Quận vương phi nhận được quà của Đoan vương thấy rất hài lòng. Từ hôm nay trở đi khắp kinh thành đều sẽ biết Đoan vương gia không chỉ bởi vì thánh chỉ mới cưới nữ nhi của bà.
Diệp đại phu nhân hôm nay cũng tới, khen Cố Như Nguyệt có phúc khí.
Quận vương phi nhìn về phía Diệp đại phu nhân nói "Ta thấy tẩu tử có vẻ rất vui, có chuyện tốt gì sao."
Diệp đại phu nhân cười kể lại chuyện Diệp Hành đính hôn "Chất nhi nhà mẫu tộc ta có học vấn tốt, hiện tại chỉ trông mong hắn đỗ cao trung, về sau cùng Hành nhi ở lại kinh thành."
"Diệp Hành đính hôn." Quận vương phi kinh ngạc, nhất thời không để ý lời nói "Tẩu tử không phải rất vừa ý Diệp Hoàn sao?"
Diệp đại phu nhân cũng không để ý, cười khổ nói "Ta vừa ý thì làm được gì, Hành nhi và phụ thân nó đều không muốn."
"Ra là vậy. " Quận vương phi đột nhiên có một ý nghĩ, Cố Như Vận mặc dù là thứ nữ nhưng từ nhỏ mẫu thân ruột đã mất sớm, nuôi dưỡng ở bên người bà, dù nhìn thì thanh lãnh nhưng đối với bà vẫn rất hiếu thuận, thân nữ nhi gả cho Đoan vương, bà không muốn Cố Như Vận gả quá kém.
Bà châm chước nói "Tẩu tử, ngươi nói nếu như ta gả Như Vận cho Diệp Hoàn thì có ổn được không?"
Diệp Hoàn dù không có gia tộc nhưng lại có bản lĩnh, nếu đem ra so sánh với Đoan vương thì cũng chỉ kém thân phận thôi.
"Như Vận?" Diệp đại phu nhân nhíu mày.
Trước đó bà vì muốn gả Diệp Hành cho Diệp Hoàn mà từng cãi nhau ầm ĩ với Diệp đại lão gia một trận, về sau Diệp đại lão gia nói thân phận Diệp Hoàn cho bà rằng cái bí mật này đã giấu hơn hai mươi năm, bởi vì nó nên Diệp đại phu nhân phải hoàn toàn từ bỏ ý định gả Diệp Hành cho Diệp Hoàn đi, làm hoàng phi hay vương phi cũng không phải chuyện tốt gì.
Mặc dù Diệp đại lão gia chưa hề nói Diệp Hoàn có đi tranh hoàng vị hay không nhưng hắn cũng không nói sẽ không đi tranh.
Cố Như Vận chỉ là một thứ nữ, làm sao có thể đảm đương nổi cái ghế chính thất của Diệp Hoàn, huống hồ Diệp Hoàn rõ ràng là có tình ý với Đức Dương quận chúa.
Thân phận của Diệp Hoàn là tuyệt mật, Diệp đại phu nhân thân là người của Diệp gia nên sẽ không nói cho quận vương phi biết, dù là quận vương phi là cô nãi nãi của Diệp gia.
Bà nói "Ta thấy hình như Diệp Hoàn có ý với Đức Dương quận chúa, chỉ sợ ngươi chậm chân rồi."
Quận vương phi có nghe qua lời đồn đại này, nhưng nữ nhi hay nam nhi nào trước khi thành thân chẳng có vài người thích.
"Những vẫn chưa định ra hôn sự mà." Quận vương phi cảm thấy cửa hôn sự này có hi vọng, bà còn nghĩ tới một chuyện. Nữ nhi về sau là Đoan vương phi, phủ quận vương nhất định sẽ là phe cánh của Đoan vương, Diệp Hoàn lại là bề tôi được hoàng đế tin tưởng, nếu cưới Cố Như Vận, hắn còn có thể giúp Đoan vương gia.
Diệp đại phu nhân không khuyên nữa, dù sao trong nhà lão phu nhân sủng ái nhất Diệp Hoàn, cũng đã biết thân thế Diệp Hoàn, sao có thể đồng ý cho muội muội của phu quân gả thứ nữ cho Diệp Hoàn chứ.
Khí trời cuối thu mát mẻ, Ân Trường Hoan và mọi người hẹn ngày hưu mộc cùng đi ngoại thành cưỡi ngựa.
Sở dĩ là ngày hưu mộc, là bởi vì mấy người Diệp Hoàn cũng muốn đi.
Ước định cẩn thận chuyện này Ân Trường Hoan liền cáo từ rời đi, Diệp Hoàn cũng đi theo.
Về phần Kỷ Thừa, đã sớm cùng Gia Hòa trưởng công chúa trở về phủ.
Diệp Hoàn cười rất vui vẻ, dáng dấp Kỷ Thừa không đẹp bằng hắn, còn bị nhiều người cản trở như vậy, không đủ trình đấu với hắn.
Cố Nguyên đưa hai người bọn hắn tới cửa, Diệp Nhiên chạy đến trước mặt Diệp Hoàn, kích động nói "Công tử, tìm được rồi."
Mắt Diệp Hoàn sáng lên "Thật?"
Diệp Nhiên gật đầu "Cả dung mạo đều rất giống, chắc sẽ không sai."
Cố Nguyên hỏi "Tìm thấy cái gì?"
Diệp Hoàn không để ý tới Cố Nguyên, hắn nhìn về phía Ân Trường Hoan, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý mừng "Quận chúa, Diệp Nhiên tìm được thân nữ nhi của Đồng phu nhân rồi."
Ân Trường Hoan mơ màng, thật sự tìm được?
Diệp Nhiên nói thêm "Là một ngôi làng ở gần Thông Châu, ngày sinh và tã lót bọc hài tử đều rất trùng khớp."
Ân Trường Hoan cười tươi "Diệp đại nhân, cám ơn huynh."
"Không cần đâu." Diệp Hoàn chỉnh lại trâm cài tóc của Ân Trường Hoan, cười nói "Có thể giúp được quận chúa, trong lòng Diệp Hoàn thấy rất vui."