"Bà đỡ Đàm, ngươi nhìn xem có quen vị phu nhân kia không?"
Bà đỡ từ lúc bước vào đây vẫn luôn cúi đầu nên không nhìn thấy trong này có những ai, nghe người ngồi trên nói xong bà liền quay ra sau nhìn Trình thị.
Mười sáu năm qua, Trình thị gả cho Ân Bác Văn, trở thành phu nhân phủ quốc công, sinh được một đôi long phượng thai, phu quân lại không háo sắc, mẹ chồng không khó hầu hạ, Trình thị được các phu nhân trong kinh thành hâm mộ vô cùng, mà đối với Trình thị mà nói thì điều quan trọng nhất là trưởng nữ(*) của bà ta được ở cùng một tòa phủ đệ với bà ta cho nên bao năm qua Trình thị sống rất phú quý ung dung.
(*) Trưởng nữ: ở đây là chỉ Ân Bạch Tuyết đó.
Bà đỡ vừa nhìn là nhận ra Trình thị chính là người mà bà đỡ đẻ năm xưa.
Nhìn chằm chằm vào Trình thị, bà như nhìn thấy được trận hỏa hoạn đêm hôm đó, cố gắng thế nào cũng không dập tắt được. Trong biển lửa đó, tiểu tôn tử mập mạp, đáng yêu của bà mở to mắt lấp lánh như muốn được bà ôm một cái.
Trình thị chột dạ, không tự chủ lui về sau một bước, lại không dám nhìn bà đỡ, bà ta lập tức nhìn ra chỗ khác, trong lúc vô tình thấy được ánh mắt khinh thường của Ân Trường Hoan.
Trình thị như chấn động, chẳng lẽ người điều tra điều tra chuyện này là Ân Trường Hoan?
Trình thị theo bản năng muốn mở miệng chất vấn nhưng bỗng nhiên phía trước một người lao tới, trong nháy mắt bà ta liền bị đập đầu xuống đất, hoa mắt nhìn thấy một người ngồi ở trên người mình, hung hăng tát bà ta mấy cái, còn Ϧóþ lấy cổ bà ta, giọng nói tràn đầy hận ý "Là ngươi, chính là ngươi đã Gi*t tôn tử của ta, là ngươi...
Hành động của bà đỡ làm mọi người rất hoảng loạn, sai nha vội vàng tiến lên kéo bà đỡ ra. Đối với bà ấy thì cừu nhân mà bà oán hận bao năm qua đang ở trước mắt, chỉ cần cố kiên trì một chút là bà sẽ có thể báo thù Trình thị. Lúc sai nha đỡ Trình thị lên thì bà ta chật vật vô cùng, gương mặt đỏ ửng, tay còn che yết hầu đang ho sặc sụa, đâu còn dáng vẻ quý phái của một hầu phu nhân nữa chứ.
"Thanh thiên đại lão gia, ngươi phải làm chủ cho ta."
Trình thị bị bà đỡ xô ra, bà ấy chạy lên khóc lóc thảm thiết, quỳ rạp xuống đất.
Trịnh Xuyên nói "Ngươi có gì oan uổng?"
"Mười sáu năm trước, ta đi đỡ đẻ cho một người, nhưng người này lại chưa có chồng, thậm chí còn lén lén lút lút sinh hạ hài tử."
Trình thị đau rát cổ họng, kích động nói "Không phải, ta chưa từng gặp ngươi, chưa từng gặp mà."
"Trật tự!" Trịnh Xuyên lạnh lùng nhìn Trình thị nhưng lại nhu hòa nói với bà đỡ "Ngươi nói tiếp đi."
"Nữ nhân này sinh ra một đứa con gái...
Bà đỡ nói lại những lời đã từng nói với Ân Trường Hoan lặp lại lần nữa.
Đang nói đến chuyện Tiền ma ma cho người vứt hài tử của Đồng thị đến bãi tha ma ngoại thành thì Đồng thị không nhịn được mà bật khóc, Ân Thành nắm chặt lấy tay bà "Mẫu thân, người yên tâm đi, nhi tử nhất định sẽ tìm được muội muội về."
Nhìn hai người dựa vào nhau là phu nhân cùng nhi tử của mình, Ân Bác Võ muốn bước đến đó nhưng hai chân lại cứng nhắc lại chỗ, hắn quay đầu nhìn về phía Ân Bác Văn và Ân lão phu nhân "Hai người có biết chuyện này không?"
Ân lão phu nhân cả giận nói "Chẳng qua chỉ là một bà lão ăn nói hàm hồ, các ngươi đều tin hết sao?"
Bà ta nhìn về phía bà đỡ "Ngươi luôn miệng nói nàng ta tráo đổi hài tử của Đồng thị, Gi*t người nhà ngươi, vậy ngươi có chứng cứ không hả? Đây là Đại Lý tự, không có chứng cứ thì chính là vu oan nói xấu."
Nói xong bà ta nhìn về phía Trịnh Xuyên, khí thế cực kỳ hung hăng hỏi "Trịnh đại nhân, xin hỏi nói xấu phu nhân hầu tước sẽ có hậu quả gì?"
"Nhẹ thì giam giữ nặng thì đưa đi đày." Trịnh Xuyên hỏi bà đỡ Đàm "Ngươi có chứng cứ không?"
Bà đỡ nghe Ân lão phu nhân hỏi Trịnh Xuyên câu như vậy mà một chút cũng không sợ, bà đã không còn để ý sống ૮ɦếƭ trên đời, sống tới tận bây giờ đều là vì báo thù cho người nhà "Đại nhân, sau tai phải đứa bé mà ta đỡ đẻ có một cái bớt màu đỏ to cỡ ngón cái."
Trình thị nghe xong, cười "Bạch Tuyết không có bớt, là ngươi nói xấu ta, con bé không hề có bớt."
Ân Bạch Tuyết đứng bên cạnh thần sắc tái cả đi.
Đồng thị nhịn xuống bi thống "Đại nhân, sau tai phải Ân Bạch Tuyết đúng là có một cái bớt to chừng ngón cái."
Là một bà đỡ thì sẽ luôn có thói quen kiểm tra xem hài tử điểm gì có dị thường hay không, lúc ấy bà đỡ đã nhìn thấy được cái bớt nhưng lại không nói ra. Mà người của Trình thị vì muốn hoàn thành việc tráo đổi hài tử sớm nên cũng không phát hiện ra.
Có bớt không phải chuyện tốt nhưng may mà nó có ở chỗ khuất, nếu ở chỗ dễ nhìn thấy sẽ bị cho là điềm không may, cho nên khi Đồng thị phát hiện ra Ân Bạch Tuyết có một cái bớt thì luôn giữ bí mật, không nói ra ngoài, vậy nên Trình thị mới không biết chuyện này.
Trình thị nói không ra lời, hoảng sợ nhìn Đồng thị.
Trịnh Xuyên sai một sai nha nữ của Đại Lý tự đi kiểm tra bớt của Ân Bạch Tuyết, Trình thị muốn cản lập tức bị người khác ngăn lại.
Nữ sai nha kiểm tra xong, nói "Khởi bẩm đại nhân, sau tai phải của Ân Bạch Tuyết có một cái bớt màu đỏ lớn chừng ngón cái."
Đồng thị lại nói "Đại nhân, ta còn có nhân chứng, là bà đỡ của ta năm đó, bà ấy có nói hài tử do ta hạ sinh không có bất cứ một cái bớt nào."
Trịnh Xuyên lập tức cho truyền bà đỡ đẻ cho Đồng thị vào, quả nhiên bà đỡ này nói không phát hiện ra trên người hài tử của Đồng thị có bớt, còn kể về sau nghe được lời đồn nói dù Đồng thị khó sinh nhưng thân thể của nữ nhi lại rất tốt, giống như hài tử được sinh đủ tháng nên cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì lúc đỡ đẻ xong đứa bé rất yếu, cho dù về sau có điều dưỡng tốt thì tuyệt đối không có khả năng khoẻ mạnh được như hài tử đủ tháng.
Ân lão phu nhân bắt đầu gấp gáp "Có lẽ cái bớt ở chỗ khuất nên ngươi mới không phát hiện ra."
"Không có khả năng." Bà đỡ nói "Tóc tơ của đứa bé rất mỏng, ta không thể không nhìn thấy."
Bà đỡ Đàm nói "Năm đó ta đỡ đẻ đứa bé kia lại có rất nhiều tóc tơ, ta phải nhìn kỹ mới thấy rõ."
Lúc này một nha dịch bỗng nhiên tiến nói thầm bên tai Trịnh Xuyên mấy câu, Trịnh Xuyên nói "Truyền."
Mọi người nghe xong đều thấy khó hiểu, còn truyền ai vào nữa? Sau đó liền thấy Ân Kỳ vừa mới kết hôn Vương tiểu tứ bước vào.
Nhìn thấy Ân Kỳ, Ân Trường Hoan có chút kinh ngạc. Trình thị là đích mẫu của nàng, nếu nàng đến làm chứng thì thanh danh ít nhiều đều sẽ bị ảnh hưởng. Ân Trường Hoan còn nghĩ Ân Kỳ là tuyệt đối không có khả năng sẽ ra làm chứng, cho nên nàng và Đồng thị ngay từ đầu đã không muốn Ân Kỳ đến.
Không thèm nhìn người Ân gia, Ân Kỳ đi đến cạnh Đồng thị, nói "Đại nhân, ta có thể làm chứng, chính tai ta nghe thấy mẫu thân và Tiền ma ma nói đại tỷ Ân Bạch Tuyết là nữ nhi ruột của phụ thân và bà ấy."
"Ân Kỳ!" Ân lão phu nhân nghiêm nghị quát "Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?"
Vương tiểu tứ nói "Bà mới nói bậy, nương tử của ta sao có thể nói bậy chứ."
Ân Kỳ nhìn Vương tiểu tứ, mặc dù phu quân nói giúp khiến nàng rất vui nhưng nói như vậy hình như hơi quá rồi "Ta có nói bậy hay không, trong lòng các người biết rõ nhất."
Chân tướng cứ như vậy được sáng tỏ.
Trịnh Xuyên nhìn Ân lão phu nhân, như cười như không "Ân lão phu nhân, ngươi còn muốn hỏi không?"
Sắc mặt Ân lão phu nhân tái xanh, còn hỏi cái gì nữa chứ, nếu còn hỏi tiếp thì Ân gia sẽ càng lúng túng hơn.
"Là bọn họ hãm hại ta." Lúc này Trình thị như cá mất nước, đành phải giãy dụa "Là Ân Trường Hoan và Đồng thị cấu kết với nhau hãm hại ta cùng Bạch Tuyết, Đồng thị biết trên người Bạch Tuyết có bớt, là nàng ta nói chuyện này cho bà đỡ, là bọn họ tâm ngoan ác độc."
Đồng thị giận dữ mắng mỏ "Ngươi cảm thấy ta sẽ nói xấu nữ nhi ruột thịt của mình chỉ vì muốn hãm hại ngươi sao?"
Sắc mặt Ân Bạch Tuyết trắng bệch nhìn Đồng thị "Mẫu thân, đây không phải là thật, con là hài tử ruột của người đúng không?"
Đồng thị nhìn về phía Ân Bạch Tuyết, bà yêu thương nữ nhi này mười sáu năm nhưng bây giờ đã thương Ân Bạch Tuyết bao nhiêu thì có bấy nhiêu oán hận Ân Bạch Tuyết, vừa nghĩ tới việc nữ nhi ruột còn đang không rõ sống ૮ɦếƭ thì Đồng thị hận không thể Gi*t ૮ɦếƭ cả Trình thị cùng Ân Bạch Tuyết ngay lập tức.
"Ngươi không phải nữ nhi của ta. " Đồng thị gằn từng chữ "Nữ nhi của ta bị mẫu thân ruột của ngươi ném vào bãi tha ma, bây giờ sống ૮ɦếƭ không rõ."
Lúc bà ấy đi ra ngoài thì Ân Trường Hoan cũng đứng dậy.
"Bản quận chúa nhớ là lúc đó mẫu thân của ta vẫn còn sống mà." Nhìn chằm chằm Ân Bác Văn, giọng Ân Trường Hoan hơi trầm xuống "Nói cách khác thì phụ thân ngài đây đã giấu mẫu thân của ta để lén lút với Trình thị, thậm chí còn sinh ra Ân Bạch Tuyết."
"Trường Hoan " Ân lão phu nhân nói "Đây không phải là thật đâu, Ân Bạch Tuyết có thể là nữ nhi của Trình thị, nhưng không phải là hài tử của phụ thân ngươi, là bọn họ vu hãm cha ngươi."
"Có phải nói xấu hay không thì không phải do người nói, tự ta biết rõ." Ân Trường Hoan lại nhìn Ân Bác Văn "Ta nói này, phụ thân à, người thật đúng là si tình đấy, vì Trình thị và Ân Bạch Tuyết mà ngay cả thân đệ đệ và nữ nhi cũng vứt bỏ được."
Ân Bác Văn nhìn chằm chằm Ân Trường Hoan, nếu hắn còn không nhìn không ra đây đều là do Ân Trường Hoan an bài thì hắn sống quá uổng phí rồi..
Ân Trường Hoan cười lạnh "Còn có thể lấp liếm để tạo dựng ra mối quan hệ là cháu gái ruột thì chắc hẳn việc Gi*t mẫu thân ta để Trình thị đường đường chính chính bước vào cửa lại càng dễ dàng."
Mọi người kinh hãi không dám tin nhìn Ân Trường Hoan.
Ân Trường Hoan quay người nói với hộ vệ "Cầm lệnh bài của ta đi gặp hoàng thượng, bẩm báo lại toàn bộ sự việc ngày hôm nay cho hoàng thượng."
Chu thị cũng ở đây, nghe vậy liền bật hỏi "Trưởng công chúa bị người khác mưu hại?"
Ân Trường Hoan gật đầu.
Diệp Hoàn đứng dậy "Nếu quận chúa không chê thì cứ để tại hạ thay quận chúa đi chuyến này."
Diệp Hoàn rất được hoàng đế tin tưởng, hắn nguyện ý chạy chuyến này thì không thể tốt hơn, Ân Trường Hoan hơi cúi người "Vậy làm phiền Diệp đại nhân."
Diệp Hoàn vội né sang bên, tránh cái cúi người của Ân Trường Hoan, ôn nhu nói với Ân Trường Hoan "Quận chúa khách khí rồi, hôm qua tại hạ có nói sẽ nguyện vì quận chúa mà cúc cung tận tụy ૮ɦếƭ thì mới dừng."
Khoé miệng Ân Trường Hoan khẽ cong, sự lạnh lùng với Ân gia khi này tản bớt đi, nở nụ cười tươi ngọt ngào.
Ân Ly nhìn hai người bọn họ, yên lặng không nói gì.
Bây giờ là lúc để nói những lời này sao?