Dựa Vào Hơi Ấm Của Em - Chương 24

Tác giả: Cúc Tử

Vậy là, trước khi tan sở, sự kiện kết hôn chóng vánh của Chu Lạc đã được sao chép thành N bản, bản nào cũng đặc sắc hơn tiểu thuyết.
“Nghe nói, Chu Lạc có bạn trai từ lâu rồi, nhiều năm trước vẫn chần chừ không chịu kết hôn vì chê người ta nghèo, để tới bây giờ có tuổi, muốn tìm bạn trai cũng không dễ, nên mới đành chấp nhận, vừa may còn kịp đợt phân nhà ở cuối cùng, còn gì vui hơn nữa chứ?
“Bà chị, chị nghe nói ở đâu vậy, phải chịu trách nhiệm đấy nhé!”
“Không đúng, sao tôi lại nghe nói cô ấy đã tìm được một ông chủ lớn, hình như còn kinh doanh bất động sản nữa, cần bao nhiêu tiền có bấy nhiêu, tuy nhiên, nói cho cùng, nhiều tiền như vậy rồi mà vẫn còn tham lam tới nhà ở của cơ quan, có đáng không chứ?” Cái này, dường như là Diệp Minh Lỗi bị hiểu nhầm rồi, cũng coi như không phải là không có lửa làm sao có khói.
“Làm gì có, mọi người nói đều không đúng. Cô ấy kết hôn với một chàng trai trẻ tuổi, ngoại hình rất điển trai. Chu Lạc vừa thăng chức, cũng không phải quá nhiều tuổi, mặc dù chưa chắc đã nhiều tiền, nhưng tiền đồ cũng rộng mở, kiểu người như anh chàng đó tìm tới cô ấy còn tốt hơn nhiều so với việc tìm tới những bà cô giàu có háo sắc chứ!” - Ặc, Đại Đổng mà nghe được chắc thổ huyết mất.
Còn có rất nhiều phiên bản vô lí hơn nữa, không thể kể hết từng phiên bản ra đây được, tóm lại, đại tiểu thư Chu Lạc của chúng ta, ngày thứ hai sau khi thăng chức đã lan truyền thông tin kết hôn, từ đó một đồn mười, mười đồn trăm đến mức có thể đi làm ngôi sao quảng cáo được rồi.
Đương nhiên, những chuyên gia buôn chuyện này vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp, bọn họ đều tuân thủ theo một nguyên tắc cơ bản đó là né tránh đương sự. Do đó, Chu Lạc hoàn toàn không biết gì về điều này, vẫn đang đắm chìm giữa trạng thái cơ thể hết sức mệt mỏi và trạng thái tinh thần vô cùng hưng phấn. Kiểu cảm giác đó giống như nước với lửa, có thể nói rất tàn bạo, cũng có thể nói rất sảng khoái.
Chỉ trong vòng một thời gian ngắn đã lên chức, có người đàn ông của mình và nhà riêng để ở, không phải người phụ nữ nào cũng may mắn như vậy.
Cho dù tài sản mà buổi chiều Đại Đổng nói ra là để đùa cô cho vui, còn trên thực tế cậu chẳng có chút gì cả, niềm vui của cô cũng không bị giảm chút nào, ngược lại, càng cảm thấy chân thực hơn.
Buổi sáng của ngày tân hôn đầu tiên, trong mắt Chu Lạc, cũng coi như đã trôi qua một cách bình lặng. Trong thời gian đó, cô luôn mở máy, chờ đợi tin tức bất ngờ như sét đánh ngang tai có thể kéo đến bất cứ lúc nào từ bố cô hay thậm chí là cả mẹ cô.
Tuy nhiên, chẳng có điều gì xảy ra cả, chỉ có ông Kim – thư ký của bố gọi điện tới hỏi thăm về tình hình cuộc sống của cô. Sau khi có được những lời xác nhận chẳng liên quan gì, liền không liên lạc với cô nữa.
Còn cả Đại Đổng, dường như có tiến bộ hơn nhiều so với trước đây, biết rằng cả hai bên không phải lúc nào cũng có thể nghe được điện thoại của nhau, đã học cách nhắn tin vào những lúc rỗi rãi. Lúc thì trao đổi tình hình, lúc lại nói vài chuyện thú vị, khiến Chu Lạc đọc những mẩu tin nhắn đó mà trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, thầm nghĩ luôn có một người nhớ đến mình, đồng thời là sự nhớ nhung lẫn nhau, cảm giác quả là rất tuyệt.
Còn nữa, cậu lại nói sẽ đến đón cô sau giờ tan sở, đưa cô tới nơi mà hai người tạm thời ở đó.
Sau khi hết giờ làm việc, khi ngồi ở văn phòng chờ cậu tới đón, trong lòng Chu Lạc thấp thỏm không yên. Họ đã trở thành vợ chồng hợp pháp rồi, lát nữa lại cùng nhau đi xem phòng tân hôn, sau khi xem xong thì sao? Liệu có… Chu Lạc đỏ bừng cả mặt, không dám nghĩ tiếp nữa.
Nếu như, chỉ là nói nếu như, cô không quay về ở đó nữa, hai đêm không về nhà, biết giải thích với dì Mai thế nào? Nói thẳng với dì Mai rằng kết hôn là sự lựa chọn tốt nhất, Chu Lạc cũng không quen nói dối, nhưng đối diện với một người đã chung sống một thời gian dài như dì Mai, cô luôn có cảm giác xấu hổ, không dễ nói ra thành lời về cuộc hôn nhân chóng vánh của mình. Đặc biệt là trong trường hợp đêm trước không về nhà ngủ, chắc dì Mai sẽ không hiểu lầm mình điều gì chứ?
Cuối cùng, Chu Lạc vẫn gọi điện thoại cho dì Mai, nói mấy ngày gần đây phải làm thêm giờ cho kịp tiến độ công việc, tạm thời không về nhà được. Dì Mai rất quan tâm tới cô, còn hết mực khuyên bảo cô không nên làm việc vất vả như vậy, nói rằng phụ nữ phải đối xử với bản thân mình tốt một chút, chuyện gì có thể làm tắt thì hãy làm tắt đi.
Mặc dù câu nói này được thốt ra từ miệng của một người phụ nữ thép như dì Mai cũng có chút kỳ lạ, tuy nhiên, Chu Lạc vẫn rất cảm ơn vì sự quan tâm của dì, trong lòng vô cùng xúc động, cũng vì thế mà có phần áy náy vì những chuyện đã giấu dì, thầm nghĩ đợi đến khi gặp mặt vậy, khi đó sẽ nói rõ hơn.
Chu Lạc buông điện thoại xuống, mới ý thức được mình đã làm gì, một người vốn quen với việc lo trước tính sau như cô lại sắp xếp ổn thỏa cả việc buổi tối không về nhà ngủ, ngộ nhỡ buổi tối Đại Đổng căn bản không có ý muốn giữ cô lại, vậy cô sẽ đi đâu đây? Ôi, lại mất mặt rồi…
Vấn vương suy nghĩ mãi, thời gian cứ thế trôi qua, xe của Đại Đổng đã tới rồi. Nghĩ đến việc ngày hôm qua, cũng vào giờ này cậu tới đón cô, chưa tới hai mươi tư giờ trôi qua, mối quan hệ giữa hai người đã có sự biến đổi kinh thiên động địa, Chu Lạc lại thổn thức một hồi.
Đi bên cạnh Đại Đổng, Chu Lạc thi thoảng lại nghiêng đầu sang nhìn cậu – người đàn ông này, người đàn ông trẻ tuổi có ngoại hình xuất chúng, tính cách – xem ra rất dịu dàng này đã là chồng của cô rồi! Oa, cô đã kết hôn rồi, sau này, khai lý lịch trong bất cứ hồ sơ nào, ở dòng hôn nhân cũng đều phải viết mấy chữ “đã kết hôn”, một sự thay đổi thần kỳ biết bao!
Chu Lạc ngẩng đầu ưỡn иgự¢, nhưng cũng không vội đi gấp, gặp bất cứ đồng nghiệp nào hay người nhà của đồng nghiệp đi qua trong viện đều nhiệt tình chào hỏi với người ta một câu: Nhìn đi nhìn đi, có người làm chứng đây, cô đã kết hôn, sắp có nhà của mình rồi, không còn tranh giành nhà ở độc thân và bếp ăn độc thân với đám thanh niên nữa, cũng sẽ không bị các bà cô nhiều chuyện nhìn với ánh mắt đầy “quan tâm” nữa rồi.
Đặc biệt là, người bên cạnh cô là Đại Đổng, đẹp trai biết bao, phong độ biết bao! Chứng tỏ rằng cô rất ham hư vinh, nhưng người phụ nữ nào mà chẳng thích hư vinh, chỉ có điều là che đậy một cách tốt hay xấu thôi, Chu Lạc càng nhìn càng cảm thấy hài lòng, càng nghĩ càng đắc ý.
“Ồ, ăn cơm trước à?” Xe đã đỗ lại, bước vào trong tiệm ăn, Chu Lạc mới hỏi vớt vát một câu, vẫn còn rất sớm, ít nhất cũng chưa đến thời gian ăn tối thường ngày của cô.
“Nước miếng rơi xuống cả đất rồi, đói đến mức như vậy mà không ăn cơm làm sao được?” Đại Đổng liếc mắt nhìn cô một cái mỉm cười giải thích.
Thật vậy sao? Chu Lạc vội đưa tay lên lau miệng, không thể mất mặt như vậy được chứ! Nếu thật sự có rớt nước dãi, cô dám khẳng định rằng đó không phải do bị đói.
Nhìn vào mu bàn tay còn khô nguyên, Chu Lạc cảm thấy nghi hoặc, ngẩng đều nhìn lên, vừa hay bắt gặp biểu hiện không kịp quay lại vẻ nghiêm chỉnh của Đại Đổng.
“Anh lại trêu em!” Chu Lạc phẫn nộ, sao cậu càng ngày càng xấu xa thế, lẽ nào việc đàn ông sau khi kết hôn đều trở mặt là sự thật? Chu Lạc bắt đầu cảm thấy ân hận vì đã không nghe theo lời cảnh báo của Đồng Đan.
“Lên giường với nhau, không vấn đề gì, sống chung với nhau bao nhiêu lần vẫn là chưa kết hôn, sau khi chia tay rồi vẫn có một đống đàn ông bám theo sau đuôi. Nhưng tuyệt đối là chớ vội kết hôn, cho dù chỉ là đăng ký kết hôn thôi, còn chưa động phòng, chị vẫn là gái trinh, nhưng sau khi ly hôn cũng là lỡ một lần đò, hơn nữa, một khi kết hôn rồi, chị đã là vật sở hữu của người đàn ông đó, không ai coi chị ra gì, kể cả người lấy chị làm vợ.” Lời cảnh cáo trong đêm khuya của cô bạn nhỏ Đồng Đan khi hai người nằm tâm sự trên giường, không hiểu sao lúc này Chu Lạc lại nhớ đến nó.
“Đùa em vậy thôi. Là do anh đói quá, bận rộn làm cho xong việc, ngay cả cơm trưa cũng chưa kịp ăn.” Đại Đổng lấy lại vẻ thật thà đơn thuần trong sáng vô lại khiến Chu Lạc trong chốc lát liền cảm thấy sự phẫn nộ ban nãy của mình rất vô lý, bắt đầu chuyển sang quan tâm tới cái dạ dày của cậu.
Bị cậu ăn đứt rồi…
Vị trí của khu nhà ở được lựa chọn không quá hẻo lánh nhưng lại là một khu nhà ở có mật độ dân cư thưa thớt hiếm thấy, từng dãy từng dãy nhà theo kiến trúc châu Âu, trông rất đẹp mắt. Căn hộ của Đại Đổng ở tầng trệt, diện tích không lớn lắm nhưng bố cục được thiết kết hợp lý, lại có thêm một vườn hoa nhỏ khoảng mấy chục mét vuông. Điều này khiến Chu Lạc rất thích thú, thầm nghĩ hôm nào đó sẽ tới thỉnh giáo dì Mai một chút, mua ít giống cây hoa về trang điểm cho khu vườn hiện đang bị cỏ dại xâm lấn này.
Đồ gia dụng, đồ điện trong nhà đều đầy đủ, mặc dù xem ra trông rất giống một căn hộ mẫu, chẳng có nét đặc sắc nào cả, nhưng cũng có thể ở được.
Cứ đến ở rồi cải tạo dần dần vậy, trong đầu đồng chí kiến trúc sư công nghiệp Chu Lạc bỗng nhiên hiện lên rất nhiều đường nét về một gia đình đầm ấm.
Phòng khách, phòng bếp, nhà vệ sinh đều đã xem qua một lượt, Chu Lạc vừa xem vừa đưa ra ý kiến, nói đến mức đầy hưng phấn, hận một nỗi không thể lập tức xắn tay áo lên bắt tay vào làm ngay.
Đại Đổng ung dung đứng bên cạnh mỉm cười nhìn cô, sau khi cảm nhận được ý đồ muốn động tay động chân của cô, bèn hỏi: “Trước đây, đều là do em tự bài trí nhà ở ư?”. Hóa ra, cô chỉ không biết nấu cơm, chứ không phải là không biết làm việc nhà.
Chu Lạc lắc đầu, dứt khoát chẳng chút do dự, “Không”.
Đại Đổng sững người, thu lại câu nói vừa ra tới cửa miệng: Làm phiền người có khả năng, vậy thì giao hết cho em đấy. Đổi thành câu hỏi: “Tại sao?”. Thấy vẻ nhiệt tình đầy hứng khởi này của cô, lẽ nào còn có người tranh giành với cô nữa?
“Bởi vì em chưa hề có nhà của riêng mình.” Nhà bà ngoại, nhà bà nội, còn cả nhà của bố mẹ, sau đó đến cuộc sống tập thể cứ kéo dài liên miên mãi, sau đó lại đến nhà của dì Mai, cô vẫn chưa từng được sống trong căn nhà của riêng mình, đương nhiên không thể lấn lướt chủ nhà, và đương nhiên, người khác cũng không cho cô cơ hội để lấn lướt.
Đại Đổng cảm giác trong tim có sợi dây nào đó bị chạm tới, đôi mắt đen láy long lanh, bước về phái Chu Lạc.
Khoảng cách giữa hai người vốn không quá xa, lúc này lại gần như nép sát vào nhau, Đại Đổng cao hơn Chu Lạc nửa cái đầu, một người hơi ngẩng đầu lên, một người khẽ cúi đầu xuống, dưới ánh đèn ấm áp, là một bức tranh tuyệt mỹ.
Nghe được hơi thở của đối phương, da thịt chạm gần nhau, thấy sắp xảy ra một điều gì đó, Chu Lạc bỗng nhiên lại có một suy nghĩ, “Cái đó, chắc anh không cảm thấy da mặt em quá dày chứ, đã coi nhà của anh như nhà của em, thực ra…”. Thực ra cô không có ý đó, chỉ là thấy Đại Đổng không có sức cũng không có hứng thú để thu dọn nên cô mới muốn tranh việc của người khác như vậy.
“Em đã chủ động cầu hôn rồi, lại còn để ý tới chuyện đó ư?” Đại Đổng trêu chọc cô.
Chu Lạc lại rơi vào thế bí, đàn ông thật nhỏ nhen! Chẳng phải chỉ tranh mất phần cầu hôn của cậu thôi sao, cùng lắm thì cho cậu cơ hội làm lại, cầu hôn lại một lần nữa.
“Muộn rồi, ai còn rỗi việc cầu hôn cô vợ đã thuộc về mình kia chứ!”
Điều này lại khiến Chu Lạc nhớ tới câu danh ngôn của Đồng Đan: Ai lại còn bón thức ăn cho cá đã cắn câu nữa!
“Vì vậy, em hãy làm việc chăm chỉ đi, thoải mái vẫy vùng, chỉ cần đừng làm sập là được rồi, chúng ta ở tầng trệt, đừng để người phía trên phải chịu tai họa một cách oan uổng.” Đại Đổng sau đó lại tuyên bố.
“Quá tốt rồi.” Chu Lạc quyết định để da mặt dày thêm chút nữa, Đại Đổng, người thi thoảng châm chọc cô, không còn dịu dàng nhã nhặn như trước nữa, ngược lại khiến cô trút bỏ được rất nhiều căng thẳng khi đối diện với cậu.
“Cảm ơn nhé, Đại Đổng, hồi còn nhỏ, em thấy đám bạn khác chơi trò chơi gia đình, luôn cảm thấy rất thú vị, đáng tiếc là vẫn chưa tìm được người chơi cùng với mình, sau này lớn lên, cũng không còn cơ hội nữa, giờ đây cuối cùng cũng được thỏa ước nguyện rồi. Anh đừng lo, thực ra, em rất có khả năng thiên bẩm đối với việc sống ở nhà, khả năng thiên bẩm cộng với hứng thú, nhất định sẽ có thể làm được tốt mọi việc!” Khuôn mặt của Chu Lạc đầy hưng phấn, hai bàn tay nắm lại thể hiện sự quyết tâm.
Câu nói này vừa được thốt ra, người rơi vào thế bí lại chính là Đại Đổng, chơi trò… gia đình, kết hợp hai người lại với nhau cùng chơi trò chơi ư, hai người vội vàng đến với nhau để cùng chơi trò gia đình?
“À ờ, kết hôn rồi, nên ngày mai em hãy dọn về đây ở đi.”
Nghe thấy lời đề nghị của Đại Đổng, Chu Lạc chuyển từ trạng thái hưng phấn sang xấu hổ, đó là do cậu đề nghị, bản thân cô đâu có tự làm mất thể diện, hàng lông mi dài hơi khép xuống, đang định khẽ gật đầu, lại nghe thấy câu nói tiếp theo của Đại Đổng. “Hôm nay anh đưa em về, hay là nghỉ tạm ở đây một đêm?”.
Á, hóa ra là câu hỏi lựa chọn ư! Chu Lạc cảm thấy xấu hổ vì mọi hoạt động tâm lý của mình đều được bộc lộ hết ra bên ngoài, thật khó để chọn một trong hai điều đó!
“Thôi được rồi, em cứ ở lại đây đi, chưa biết chừng bố em đã tìm được nơi ở của em.” Quanh co vòng vo mãi, có người đã giúp cô giải quyết vấn đề khó khăn rồi.
“Thế này nhé, ưu tiên phụ nữ. Phòng ngủ chính ở trên gác nhường cho em, anh sẽ ngủ ở dưới tầng, có việc gì cứ gọi anh.”
Đại Đổng nói xong, lôi quyển sổ ghi chép luôn mang theo bên mình ra, bắt đầu – làm thêm giờ.
Bơ vơ trống trải, Chu Lạc đành chỉ còn cách đi lên gác, tắm gội rồi đi ngủ.
Chẳng phải đàn ông thường suy nghĩ bằng nửa thân dưới sao? Chẳng phải là tân lang mới nhậm chức thường rất hăng hái với ba hoạt động, quay cuồng trong ngọn lửa Dụς ∀ọηg, quay cuồng với ngọn lửa Dụς ∀ọηg, quay cuồng với ngọn lửa Dụς ∀ọηg ư? Chẳng phải là cô nam quả nữ ở chung một nhà, người chịu đựng được chỉ có Liễu Hạ Huệ[1] và thái giám, mà sở dĩ Liễu Hạ Huệ có thể nhẫn nhịn được, chẳng phải là bởi vì người phụ nữ trong lòng ông quá xấu sao?
[1] Liễu Hạ Huệ: Tên thật là Triển Câm, người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.
Cô, chắc không thể bị coi là xấu chứ?
Tại sao, điều này là tại sao chứ? Rõ ràng hai người đã từng gần gũi thân mật, rõ ràng hai lần trước, cậu còn tỏ rõ vẻ cuồng nhiệt khó cưỡng lại được. Vậy tại sao, giờ đây, mọi yếu tố thiên thời địa lợi nhân hòa đều đủ cả, hai người còn vừa nhận giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, con sói hung hăng bỗng nhiên biến thành con dê ngoan ngoãn, chuyển sang ăn chay rồi ư?
Trên chiếc giường ngủ mềm mại rộng rãi, một mình Chu Lạc quấn chặt tấm chăn vào người, lăn qua lăn lại suy nghĩ.
Cuối cùng, vì cả đêm hôm qua không ngủ, thêm vào đó lại bận rộn suốt cả ngày hôm nay, cho dù tâm trạng rối bời, chỉ một lát sau, Chu Lạc vẫn có thể chìm vào giấc ngủ say.
Ngủ thật sự rất say, thậm chí nửa đêm, có người đẩy cửa bước vào, cô cũng không hay biết, Đại Đổng khẽ khàng lấy quần áo ngủ, yên lặng ngắm nhìn người con gái đang ngủ trên giường trong tư thế không hề thục nữ chút nào, thở dài một tiếng rồi quay người rời đi.
Nửa đêm, tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, Chu Lạc bị đánh thức dậy, mơ mơ màng màng cầm lấy ống nghe của chiếc điện thoại để bên cạnh giường, sau một tiếng “A lô”, mới bỗng nhiên ý thức được rằng đây không phải là phòng ở của mình, ừm, nói một cách chính xác, đây không phải là căn phòng ban nãy.
“Chu Lạc? Đại Đổng đâu, gọi cậu ấy nghe điện thoại đi!” Là Phan Đông, anh ta có chút ngạc nhiên khi nghe thấy giọng của Chu Lạc, nhưng chỉ chút xíu thôi, sau đó ngữ khí lại trở nên vô cùng khẩn cấp.
Chu Lạc không nói thêm gì nữa, buông điện thoại xuống vừa định chạy ra cửa gọi người, cửa phòng đã bị đẩy tung ra rồi. Đại Đổng bước vào áy náy nói: “Vừa mới lắp điện thoại, có rất ít người biết số máy này, không ngờ lại làm phiền giấc ngủ của em”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc