Bởi vậy, sau vài ngày xét hỏi khắt khe ban đầu thì mấy người họ cũng giải tán. Nhưng không có nghĩa là tôi được ở yên một mình. Tôi luôn có thể nghe thấy tiếng hô khẩu hiệu của người tham gia biểu tình đòi lật đổ Trần Thủy Biển[1], vọng từ ngoài vào qua cửa sổ. Thứ tôi nhìn thấy trước khi ngất đi chính là những người dân mặc áo đỏ biểu tình trên phố. Ngoài ra còn phải kể tới những cuộc đột kích hiệu quả của giới truyền thông. Người đàn ông đến từ đại lục bất ngờ xuất hiện trên đỉnh tòa nhà 101 là tôi, đã trở thành tâm điểm được nhiều người quan tâm chú ý nhất sau đội quân những người áo đỏ.
[1] Cựu tổng thống Đài Loan, người đang phải ngồi tù vì tội tham nhũng.
Trên các chương trình truyền hình, thầy bói toán thì xem bát tự cho tôi, thầy phong thủy thì xem phong thủy tòa nhà 101 sẽ chịu tác động như thế nào sau sự kiện liên quan đến tôi, thầy huyền học thì bàn về mối liên hệ giữa không gian khác với không gian thần bí. Chương trình “Khang Hi đến” mời tôi tham gia, tôi đắn đo: nếu ngồi xe lăn xuất hiện trên chương trình, hẳn tôi sẽ bị Tiểu S[2] trêu đến ૮ɦếƭ, nên đã lựa lời từ chối. Cửu Khổng, tên hạ lưu tôi yêu thích nhất trong chương trình “Trong nhà ngoài phố”[3] vào vai tôi trong bộ dạng vải rách cuốn khắp người cùng kiểu tóc đánh rối như tổ quạ. Quả đúng là sau khi bi sét hòn đánh, bộ dạng tôi giống vậy thật. Họ còn cho dựng cả một chương trình riêng, ở mỗi số chương trình, tôi sẽ xuất hiện dưới vai sứ giả của Thượng Đế và chê bai, đả kích cục diện chính trị đương thời của Đài Loan.
[2] Nghệ danh của Từ Hy Đệ, người dẫn chương trình nổi tiếng của Đài Loan.
[3] Dịch âm Hán Việt là Toàn dân đại muộn oa; là chương trình giải trí bình luận, phê phán các vấn đề chính trị, gần giống với chương trình Gặp nhau cuối năm ở Việt Nam.
Tôi phục hồi nhanh hơn nhiều so với sự dự đoán của bác sỹ, nhưng tâm trạng tôi thì mãi chẳng khá lên. Vì không được phép tiếp xúc với thế giới tự do bên ngoài, nên tôi không thể biết sau khi bị Chu Tiêm Tiêm tống vào thế giới kì dị kia, thì ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì, phía cảnh sát có tấn công hội Thánh Nữ giáo không, Hà Tịch có gặp chuyện gì chăng.
Mười ngày sau, tôi đã có thể miễn cưỡng chống nạng đi lại trong bệnh viện, song chưa được phép ra ngoài. Có lúc tôi cũng đã lo lắng về tình hình quan hệ giữa Đại Lục với Đài Loan, nhưng may là sang sáng sớm ngày thứ mười hai, tôi nhận được thông báo là ngày thứ mười ba tôi sẽ bay sang Hồng Kông, ở đó sẽ có người đến đón tôi về Thượng Hải.
Vào tối ngày mười hai, buổi tối cuối cùng tôi còn ở Đài Loan, tôi đã được phép dạo thăm trung tâm thành phố một vòng – dưới sự hộ tống của hai nhân viên từ Cục an ninh.
Tôi vứt bỏ nạng chống, chầm chậm đi một vòng ngắn ở Tây Môn Định, đi ăn trứng rán hàu. Sau đó, tôi vào một nhà hàng có cả biểu diễn ca nhạc, tên là Cung Thiên Bình, ngồi nghe hát một lúc. Ở đây, tôi có ấn tượng sâu sắc nhất với một ca sĩ đã ra sân khấu biểu diễn. Anh ta để kiểu đầu Kim Mao Sư Vương và có một giọng hát đầy nhiệt huyết, mạnh mẽ, kết hợp với rất nhiều kĩ thuật luyến láy, chuyển hợp âm cực khó.
Kiểu ca sĩ “cây nhà lá vườn” nhưng lại sở hữu khả năng hạ gục khán giả đáng nể như anh ta đã khiến tôi thấy vô cùng kinh ngạc. Khác những ca sĩ phòng bar thích khuấy động bầu không khí bằng cách tán gẫu chuyện trên trời dưới bể với khách, thì anh chàng ca sĩ này hầu như ngoài lúc hát lại chẳng nói gì, cũng rất ít khi đáp lời người khác. Nét ngượng ngịu thấp thoáng hiện trên khuôn mặt anh ta, chẳng có gì ăn khớp với kiểu đầu và tiếng hát của anh chàng. Như thể anh ta chỉ muốn trút cạn toàn bộ sức lực của mình đã để dành vào những câu hát tiếp theo.
Tôi hỏi người bên cạnh tên anh chàng này, họ nói, anh ta tên là Tiêu Kính Đằng. Tôi đã viết một tin nhắn ngắn, không phải là tên bài hát yêu cầu, gửi anh ta:
“Nếu tiếng hát của anh có thể tiếp cận nhiều khán thính giả hơn, tôi cá anh nhất định sẽ trở nên nổi tiếng. Đến lúc đó nếu có dịp sang Thượng Hải, mong anh dành cho phóng viên tên Na Đa một cơ hội phỏng vấn”.
Lúc người dẫn chương trình đọc tin nhắn tôi đã viết, thì tôi đã đang trên đường quay trở về bệnh viện.
Tại lối cửa ra của sân bay Hồng Kông, hai người đến đón đã khiến tôi thấy hơi bất ngờ.
Là chị trưởng ban béo tròn, cùng cảnh sát trưởng Vương.
Cảnh sát trưởng tiến đến trao cho tôi cái bắt tay thật chặt.
“Chúc cậu trở về bình an!” – Chị trưởng ban nở nụ cười đã thành thương hiệu của mình, nói.
Nhiệm vụ chín phần ૮ɦếƭ một phần sống lần này của tôi là do chị ta giao; oan có đầu nợ có chủ, việc chị ta ra tận đây đón không hề khiến tôi cảm thấy mình được ưu ái hơn chút nào.
“Sao anh cũng đến thế?” – Tôi hỏi cảnh sát trưởng Vương.
“Anh làm tiền trạm giúp chúng tôi nên mới gặp nguy hiểm như vậy. Tôi sang Hồng Kông đón anh thì có gì đâu? Hơn nữa, sở cục cũng đã chi một khoản, xem như phần thưởng động viên anh, bao anh thoải mái ăn chơi mấy ngày ở đây. Tôi chỉ đi tháp tùng, nhưng xem ra cũng thơm lây, ha ha…”
“Ha!” – tôi cười, “Vậy mấy ngày tới ta cứ thoải mái đi”.
Tim tôi chợt thắt lại, vội vàng hỏi: “Còn Hà Tịch, sao cô ấy không đến?”
Vẻ mặt cảnh sát trưởng đôi chút không được tự nhiên.
Tôi hoảng hốt, túm lấy cánh tay anh ta hỏi: “Cô ấy thế nào rồi, cho tôi biết di, ngày hôm đó sau khi tôi biến mất khỏi địa điểm tập trung của Thánh Nữ giáo, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Bữa đó đợi mãi không thấy tin từ anh, chúng tôi đã cho bao vây toàn khu vực, tiếp sau đó tôi dẫn mọi người xông vào. Thánh nữ của chúng, tức đứa bé gái tên Chu Tiêm Tiêm, thấy chúng tôi xông vào thì tức điên lên, hét về phía chúng tôi là “Tất cả các người đều sẽ biến hết.”
Mặt tôi bỗng chốc chuyển thành trắng bệch, tôi run rẩy hỏi: “Sau đó thì thế nào?”
“Con bé nói xong câu đó thì bất ngờ biến mất”.
“Nó biến mất?” – Tôi tròn mắt hỏi.
Cảnh sát trưởng Vương gật đầu khẳng định.
“Chúng tôi đã thử hỏi một vài người, chắc do con bé không có khả năng di chuyển cùng lúc nhiều người sang không gian kì lạ đó, nhưng lại quá gắng sức muốn mọi thứ trước mắt mình biến đi, nên khả năng của nó tuy vẫn phát tác, song chính nó lại là người bị hút sang không gian kì lạ bên kia. Chẳng rõ đó là sự cầu được ước thấy, hay là tác dụng ngược của khả năng kì lạ đó nữa!” – Chị trưởng ban nói.
Chơi lửa có ngày bỏng tay! Đúng là chơi lửa có ngày bỏng tay!
“Hôm đó có thương vong gì không?”.
Cảnh sát trưởng Vương lắc đầu.
“Còn Hà Tịch thì sao?”.
“Ngày thứ hai cô ấy ném bức thư xin từ chức lên bàn, rồi sau đó chẳng thấy đâu. Hình như đã quay về Thụy Sĩ rồi”.
Ngẩn người ra một lúc, rồi tôi cười phá lên: “Ồ, tôi đoán cô ấy sẽ quay lại sớm thôi”.
“Tôi cũng nghĩ vậy!”- Cảnh sát trưởng Vương cũng cười theo.
Vào buổi chiều của bốn ngày sau đó, tôi lên máy bay, bay về Thượng Hải.
Sau mấy hôm ăn chơi đã đời, sức khỏe tôi đã hoàn toàn hồi phục, vừa lên máy bay tôi đã nhắm mắt, bắt đầu ngủ gật.
“Này, anh đổi chỗ cho tôi đi!” – Lúc sắp ngủ, tôi nghe thấy giọng nói phát ra bên cạnh.
“Ồ, được thôi!” – Cảnh sát trưởng Vương đáp.
Ấy dà, sao cảnh sát trưởng lại ngoan ngoãn thế, anh ta đâu phải kiểu người dễ nghe lời vậy.
Lòng hiếu kì trong tôi đẩy cảm giác buồn ngủ xuống vị trí thứ hai, tôi mở mắt, ngước nhìn lên, thấy một gương mặt nghiêng nghiêng tuyệt đẹp.
“Trùng hợp nhỉ!” – Tôi nói.
“Đúng là rất trùng hợp” – Cô ấy đáp.
“Sao em không ở cục mổ xẻ tử thi mà sang tận Hồng Kông làm gì?”
“Khoảng thời gian vừa rồi vất vả quá nên em xin nghỉ phép mấy ngày”.
“Ồ…” – Tôi dài giọng, rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Sau chừng nửa phút, tôi bị bắt ép phải mở mắt ra. Phần cơ thịt hai bên má tôi đã bị cô ấy véo rồi xoay tròn 360 độ.
“Ái, đau quá! Bỏ tay ra, anh vẫn còn là bệnh nhân.” – Tôi ngoác mồm lên kêu.
Hà Tịch nới lỏng tay, hằm hè nhìn tôi.
Chúng tôi thi gan như vậy chừng mười giây.
“Hà! Bảo này, tôi trông điệu bộ em hiện giờ rất ư là non nớt!” – Tôi lên tiếng nói.
“Anh khỏi phải lo” – Cô ấy lườm tôi đáp.
“Nhưng anh thích thế!” – Tôi cười, thở ra một hơi dài, hạ lưng ghế ra sau rồi thoải mái nằm xuống.
“Đừng có véo anh nữa đấy” – Tôi nói, “Để anh nghĩ tối nay mình đi đâu ăn, hoặc có thể làm gì thì hay hơn”.
“À!” – Cô ấy chỉ khẽ thốt lên một tiếng, rồi im bặt.
Cô ấy đang nhìn tôi, tôi biết. Tôi quyết định sẽ đợi thêm lát nữa mới mở mắt, để cô ấy nhìn tôi lâu hơn một chút.
Lời kết
乃út kí này khép lại ở đây. Tương tự như những 乃út kí trước, nhưng thông tin liên quan là hoàn toàn có thật. Trong thế giới của chúng ta, từ xưa đến giờ vốn không thiếu những việc khiến ta buồn phiền, và tôi tin bài này là một trong số đó.
Trên thực tế, kết quả điều tra của cảnh sát Pháp trong vụ Véronique, có đôi chút khác biệt so với những miêu tả của tôi trong phần ghi chép. Chúng đều là những thông tin được công khai trên mạng, mà nếu thích, bạn đọc có thể tự mình tìm hiểu. Và chắc hẳn sau đó, bạn đọc sẽ có cùng một thắc mắc như tôi: Vụ án này dừng lại ở đó thật sao? Tại sao những điểm nghi vấn nổi bật được công khai vẫn chưa được giải đáp?
Về phần khả năng kì lạ của Chu Tiêm Tiêm, thực ra nó bắt nguồn từ ý tưởng viển vông của tôi hồi còn nhỏ. Những thứ tôi nhìn thấy, sờ thấy, liệu có thực sự tồn tại? Có cách gì để tôi có thể chứng minh mọi thức đó đều tồn tại? Nếu thực sự tồn tại một con quỷ có khả năng vô hiệu hóa mọi giác quan của ta, tạo ra mọi ảo tưởng, thì sẽ thế nào? Bởi thế nên lúc mới bắt tay viết loại truyện kì dị này, tôi đã tưởng tượng: nếu trong tác phẩm của mình có một nhân vật sở hữu khả năng làm biến mất bất kì thứ gì mà bản thân người này khong muốn nó tồn tại, thì sẽ thế nào? Hôm nay, câu chuyện này cuối cùng cũng đã được tôi hoàn thành, hi vọng nó sẽ làm hài lòng bạn đọc.
Thượng Hải, ngày 8 tháng 9 năm 2007
Na Đa