Vị khách lạ trên tòa nhà 101Mất rồi.
Tôi tròn mắt, há hốc mồm. Chẳng thể nào tin được rằng con rồng điện khí thế và ghê gớm đó, lại có thể biến mất chỉ sau một tích tắc.
Mọi sóng năng lượng đã quay lại trạng thái ban đầu, tôi vẫn ở nguyên chỗ cũ, trong thế giới kì lạ kia.
Vậy là sao? Tại sao tia sét rền vang như núi lở ấy, lại chỉ tạo ra có chút xíu mưa, đã vội vàng biến mất?
Như thể tia sét đó rút cạn mọi năng lượng của cơn bão vào mình, mưa bắt đầu ngớt. Một vài tia chớp nhỏ vẫn xuất hiện sau đó, song đều chẳng đáng kể gì.
Cảnh vật xung quanh càng lúc càng rõ ràng hơn. Cuối cùng tôi cũng hiểu chuyện.
Nếu tôi đoán không nhầm, thì nơi tôi đang đứng là nóc một tòa nhà cao tầng. Hẳn không phải là tòa nhà hai ba chục tầng bình thường, vì chỉ nhìn vào cây cột hình chóp nón trước mặt cùng cái đĩa tôi đang giẫm lên, là đủ biết; chí ít đây cũng là một công trình kiến trúc tiêu biểu trong phạm vi khu vực, chắc chắn không thể dưới hai trăm mét, còn tính riêng cây cột hình chóp nón trước mặt tôi đã cao mấy chục mét rồi.
Chính vì ở vị trí cao và nổi bật như vậy, nên sấm chớp mới xuất hiện tạp trung xung quanh tôi; còn trả lời cho câu hỏi: tại sao tia sét mạnh nhất nổ ra gần tôi ban nãy lại không gây ra ảnh hưởng như đáng nhẽ nó phải có, thì giờ tôi cũng đã rõ.
Chính là bởi tại cái cột thu nôi ૮ɦếƭ tiệt này đây!
Mà sao trên đỉnh tòa nhà chọc trời này lại không có cột thu lôi chứ!
Tôi ngẩng đầu nhìn cây cột thu lôi, vật đã đập tan chút hi vọng sau cùng của mình.
Tôi chẳng còn sức để đi tìm cho mình một cơn bão khác, tôi đã đánh mất niềm tin vào bản thân. Dưỡng khí trong tôi sắp cạn rồi.
Cơn mưa vội vàng giảm bớt cường độ, nhỏ đến mức tôi chẳng thể nhìn thấy. Đã hoàn toàn kết thúc rồi.
Đột nhiên, không dấu hiệu báo trước, một làn sóng với cường độ cực mạnh bất ngờ xuất hiện phía sau tôi. Nó xoáy tròn và tạo ra một lực hút lớn, có thể nghiền vụn tất cả.
Tôi chưa kịp quay đầu lại nhìn, thì sự biến đổi đã diễn ra.
Từ đỉnh cao vui mừng rơi xuống hố sâu tuyệt vọng, rồi lại bất ngờ được đưa khỏi hố sâu tăm tối đó, tâm trạng tôi chẳng thể thích nghi kịp với những thay đổi chóng mặt kiểu này, tôi chỉ kịp hít vào phổi một hơi thật sâu thứ không khí lâu ngày mình chưa được gặp này, rồi vừa thở ra, tôi vừa ngoái đầu lại.
Và rồi tôi lại ngừng thở thêm lần nữa.
Trời đất, tim tôi còn phải trải qua bao cuộc thử nghiệm nữa đây?
Ngay sau tôi còn là một quả cầu tròn.
Một quả cầu có ánh sáng màu da cam, xen lẫn sắc xanh da trời và màu trắng, chỉ nhỉnh hơn trái bóng rổ một chút, đang lơ lửng trong không trung.
Trận giông tố sấm sét vừa đi qua thì quả cầu ánh sáng này lại cứu tôi thoát khỏi thế giới dị thường, trong đầu tôi đã vụt hiện lên tên gọi của quả cầu này.
Đó chính là sét hòn!
Một hiện tượng tự nhiên mà các nhà khoa học đã dày công nghiên cứu hơn trăm năm nay, đã được nhắc đến trong hơn hai nghìn bài luận văn nghiên cứu, nhưng hiện vẫn chưa có lời giải thích hợp lý.
Có thể khẳng định: sét hòn mang năng lượng cao gấp nhiều lần tia sét thường. Năng lượng này đủ biến đổi bất kì thứ kim loại nào tiếp xúc với nó thành thể khí trong vòng một tích tắc.
Nhưng điều các nhà khoa học chưa thể giải thích được là, là… Trời ơi, quả cầu ánh sáng đó đang dần di chuyển về phía tôi. Tôi chẳng dám cử động, bởi nếu lùi ra sau, có thể tôi càng hút nó về gần phía mình hơn.
Sét hòn đột nhiên tăng tốc, tôi trố mắt nhìn nó chạm vào vai trái của mình.
Đúng vậy, điều mà các nhà khoa học còn chưa hiểu được chính là điểm này, đôi khi sét hòn có thể làm bốc hơi người mà nó chạm vào chỉ trong tích tắc, nhưng đôi khi, chẳng hạn như lúc này đây, lại không có hiện tượng gì xảy ra.
Tôi thậm chí còn cảm thấy hơi mát mát, rồi ngay sau đó, nó bất thần biến mất ngay trước mặt tôi.
Không ai có thể giải thích tại sao sét hòn mang trong mình một nguồn năng lượng cực lớn, lại có thể bất ngờ biến mất, cũng như tại sao nó có thể gom trong mình một nguồn năng lượng lớn đến vậy!
Nhưng đó là công việc nhàm chán của các nhà khoa học, còn với tôi thì sau khi trải qua muôn vàn sóng gió, rốt cuộc tôi cũng đã quay về.
Khi đối mặt với cái ૮ɦếƭ, sẽ có vài thứ trong ta được kích hoạt, cũng có vài thứ trong ta bị lãng quên. Thế nhưng khi mối đe dọa ૮ɦếƭ người này qua đi, mọi thứ sẽ được phục hồi, con người thường luôn quay về bộ mặt thật của mình.
Còn hiện giờ, tôi gần như không thể đứng vững được nữa.
Không phải bởi ở đây quá cao và gió to, mà vi cơ bắp ở hai chân tôi bị co rút mạnh. Trước kia tôi đã có lần bị chuột rút khi bơi, còn ngay bây giờ tôi nghi ngờ rằng: mỗi một phần cơ bắp ở chân mình đều bị chuột rút, còn cơ bắp vùng thân trên và eo lưng lại khá nhức mỏi, dù chưa đến mức ghê gớm như nửa thân dưới. Thế nhưng tất cả những điều đó có thể bỏ qua.
Chẳng thể gắng gượng đến vài giây, tôi ngồi bệt xuống đất. Mồ hôi rỉ ra ngoài qua từng lỗ chân lông, rồi đất trời trước mắt tôi bắt đầu xoay tròn.
Trước khi ngất đi, tôi đang nghĩ: lúc ngã bệt xuống đất vừa xong, đưa mắt nhìn xuống phía dưới thấy nhà cửa bé xíu và ken đặc như đàn kiến – xem ra tòa nhà này còn cao hơn chiều cao hai trăm mét mà tôi dự đoán ban đầu nhiều. Rồi con đường đó lại ngập tràn sắc đỏ, đông nghìn nghịt. Là người ư? Người đó? Người mặc quần áo màu đỏ? Bão vừa tan mà ngoài đường đã có nhiều người mặc quần áo đỏ vậy, rốt cuộc thì tôi đã đến đâu?
Tôi đến Đài Bắc.
Độ cao của nơi tôi đứng trước lúc ngất đi, chẳng phải là hai trăm, cũng chẳng phải là bốn trăm mét, mà là đỉnh cao nhất của tòa nhà 101 tầng ở Đài Bắc, tòa nhà chọc trời đầu tiên của thế giới với chiều cao năm trăm linh tám mét.
Tòa nhà 101 tầng này luôn là nơi tất cả người dân Đài Bắc hướng về. Trong cơn dông bão sấm sét buổi chiều, đâu chỉ có một người yêu thích nghệ thuật nhi*p ảnh giương ống kính hướng về phía tòa nhà này, hòng bắt được bức ảnh tia sét đánh trúng tòa nhà. Và kết quả là với sự kiên nhẫn của bản thân, họ chẳng những chụp được bức ảnh tia sét đánh trúng tòa nhà. Và kết quả là với sự kiên nhẫn của bản thân, họ chẳng những chụp được bức ảnh đó, mà có cả hai người còn quan sát thấy sự xuất hiện đầy bất ngờ của hiện tượng sét hòn trên đỉnh tòa nhà 101 tầng qua ống kính tiêu cự lớn, sau khi mưa tạnh.
Và đương nhiên họ cũng nhìn thấy tôi, kẻ bất ngờ xuất hiện ngay cạnh sét hòn. Bởi thế mà một người trong hai người đó đã chẳng may lỡ tay làm rớt chiếc máy ảnh quý giá của mình xuống đất. Rồi trong vòng nửa phút, cục cảnh sất thành phố Đài Bắc đã nhận được hai cuộc gọi, báo tin có liên quan đến tòa nhà 101 tầng. Không hẹn mà gặp, nội dung cuộc gọi của hai nhi*p ảnh gia này đều giống hệt nhau, có thể họ đã nhìn thấy người ngoài hành tinh.
Tôi được đưa vào bệnh viện Đại học quốc gia Đài Loan cấp cứu trong tình trạng mất nước, mất năng lượng, não bộ thiếu dưỡng khí ở thể nhẹ. Trong khi những triệu chứng này hoàn toàn có thể chữa khỏi sau khi bệnh nhân được truyền đường glucose và thở khí cao áp, thì tình trạng quá tải đáng kinh ngạc ở vùng cơ bắp của chi dưới lại khiến bác sĩ điều trị cho tôi vô cùng bất ngờ. Không chỉ bởi ông chưa từng thấy những chứng này bao giờ, mà nó thậm chí còn vượt ra ngoài sức tưởng tượng của con người, bởi vì sao đôi chân của người này lại được vận động đến mức mọi vùng cơ bắp ở chân đều rơi vào tình trạng bị co rút. Trong hai tuần đầu, tôi chỉ có thể nằm bất động trên giường, sau đó tôi có thể thử thực hiện các bài tập vận động phục hồi cho chân. Bác sĩ nói: nếu tôi không được đưa đi cấp cứu kịp thời và vốn có sức khỏe tốt, thì hai chân tôi sẽ hoại tử và có nguy cơ phải cắt bỏ rồi.
Bởi thế giới kì lạ đó vận hành theo những quy luật khác, nên dù đi không ngừng nghỉ suốt thời gian dài nhưng tôi hoàn toàn không hề cảm thấy mệt mỏi. Thế nhưng khi quay trở về thế giới bình thường, thì những cảm giác tôi không thấy trước đó, đã quay trở lại.
Bây giờ đã là mùng một tháng mười, sáu ngày sau khi tôi đi vào thế giới kì lạ đó. Nói khoảng thời gian này là ngắn ngủi thì không đúng, nhưng nếu nói là dài thì cũng chẳng phải. Không ai có thể đi liên tục suốt sáu ngày mà không ăn uống gì, đừng nói là không hít thở nữa. Nhưng khi ở trong thế giới đó, tôi chỉ cảm thấy đồng hồ sinh học của mình không hoạt động, chứ không ngờ là nó đã ngừng trong 144 tiếng đồng hồ.
Tôi được đưa riêng vào một phòng bệnh đặc biệt. Từ lúc tôi tỉnh lại, đã có vài người bên Sở cảnh sát luân phiên đến tra hỏi. Từ những vật tùy nhân sót lại trên người tôi, họ đã biết kẻ bất ngờ xuất hiện trên đỉnh tòa nhà 101 này đến từ đại lục, nên đương nhiên là phải căng thẳng lo nghĩ. Với họ thì thân phận, mục đích của tôi, cũng như việc làm thế nào mà tôi xuất hiện ở đó, đều là những câu hỏi quan trọng.
Tôi ngẫm nghĩ và thấy chẳng có gì cần giấu giếm, nên đã kể cho họ nghe chuyện mình bị một đứa bé gái ném vào một không gian kì lạ như thế nào, tuy nhiên tôi không đả động gì đến tổ chức Thánh Nữ giáo. Về thân phận của nhân vật Chu Tiêm Tiêm mà tôi kể, tôi bảo họ hãy tự tìm hiểu thông qua kênh thông tin của họ với phía cảnh sát bên đại lục.
Tôi tưởng họ không để ý đến những điều mình nói, chẳng ngờ tuy vô cùng ngạc nhiên và sửng sốt, nhưng họ không cho rằng điều tôi nói là nhăng nhít. Về sau, khi xem một chương trình của Đài Loan ở trong phòng bệnh tôi mới biết xã hội Đài Loan tồn tại bầu không khí tâm linh thần bí khá sâu đậm. Rất nhiều chương trình văn nghệ tổng hộp đều thỉnh mời một số vị “đại sư” đến nói chuyện, chia sẻ, còn số lượng các minh tinh công khai chia sẻ kinh nghiệm gặp ma của bản thân họ lại còn nhiều hơn.