Tuy không còn ở trong thế giới bình thường, nhưng tôi cũng chưa thoát li hoàn toàn khỏi thế giới này. Không chỉ là những thứ tôi nhìn thấy, tôi còn có thể đi đến những nơi mới lạ sau mỗi bước chân, mà không thể bay lên không trung hay đi vào trong lòng đất, hoàn toàn có thể chứng minh ảnh hưởng của thế giới bình thường lên sự tồn tại của tôi hiện giờ. Hai thế giới này tất phải giao nhau ở đâu đó.
Trong số hơn sáu tỉ người sống trên trái đất, đâu chỉ mình Chu Tiêm Tiêm có khả năng đặc biệt. Tôi từng tiếp xúc với không ít người như vậy, có lẽ những người này, như anh chàng kéo violin trước mặt tôi đây, có khả năng cảm nhận thấy dạng tồn tại đặc biệt của tôi. Nếu ai đó có thể cảm nhận được tôi, thì việc rời khỏi đây vẫn còn một chút hi vọng.
“Này, này!” – Tôi hét lên thật to, giọng nói vang lên trong tai tôi như tiếng sấm rền.
Người kéo đàn violin nhìn về phía tôi rất lâu, rồi lắc đầu, thu dọn đồ đạc, đứng lên bỏ đi.
Đây là tia hi vọng duy nhất mà tôi có, nên sao có thể để anh ta đi dễ dàng như vậy? Tôi không thể không đuổi theo, nhưng mới chỉ sau một bước chân, tôi đã thấy mình đứng giữa khu rừng bát ngát.
Tôi từ từ khuỵu xuống, thở dài một tiếng, song chẳng có hơi thở thoát ra khỏi miệng tôi. Tôi bật khóc nức nở, nước mắt dồn ứ trong tuyến lệ mà chẳng thể chảy ra. Không thứ gì trong cơ thể tôi được giải phóng ra ngoài, để lại dấu vết trong cái thế giới này. Tôi thực sự không hiểu quy tắc của cái thế giới này, nhưng điều đó không ngăn tôi bộc lộ nỗi niềm của bản thân qua tiếng khóc.
Không khóc thì tổn thọ, còn khóc mãi thì chẳng xứng mặt nam nhi. Khi cảm thấy đã khá hơn, tôi chầm chậm nuốt ngược lại dòng nước mắt còn chưa mất đến nửa giọt của mình, một trải nghiệm trước đây tôi chưa từng có bao giờ, rồi quay ra nghiền ngẫm tiếp về vấn đề “siêu dây”.
Trong hai hòn đá tảng của vật lý đương đại là “thuyết tương đối rộng” và vật lý lượng tử, thuyết tương đối rộng giải thích về vũ trụ ở cấp vĩ mô, còn vật lý lượng tử lại giải thích về vũ trụ ở cấp vi mô, nhưng hai lý thuyết lớn này lại không tương dung và hoàn toàn mâu thuẫn với nhau. Từ xưa đến giờ, mọi nhà vật lý học đều mơ ước mình có thể đưa ra một lý thuyết hợp nhất hai lý thuyết lớn này, “lý thuyết siêu dây” chính là giả thiết nổi tiếng nhất.
Theo “thuyết siêu dây”, thì trên thực tế thế giới được hợp thành từ các dây. Các dạng hạt cơ bản mới được liên tục tạo ra trong máy gia tốc hạt nhân, chẳng qua chỉ là sự chấn động của các dây dưới một phương thức khác, và được biểu hiện qua hình ảnh khác mà thôi.
Sau khi đọc xong cuốn “Lược sử thởi gian”, theo quán tính, tôi đã vào mạng tra cứu một vài tài liệu về lý thuyết siêu dây. Do tôi chưa xem kĩ lắm, nên nói hiểu được một nửa cũng đã là quá khen. Tôi nhớ phần giải thích trong các cuốn sách phổ cập đó nói rằng: siêu dây là vòng tròn khép kín cực nhỏ, vĩnh viễn thay đổi và dao động. Siêu dây tạo thành một góc vuông với không gian thực, nhưng nó chẳng phải là bốn chiều, mà số chiều của nó thường nhiều hơn thế giới bình thường, và ít nhất phải gồm chín chiều.
Thế giới chín chiều sẽ thế nào là điều chưa ai tưởng tượng ra. Vậy thế giới tôi đang ở đây có mấy chiều?
Đúng là trong giả thiết siêu dây, dây và các hạt cơ bản đều nhỏ như nhau, song quy tắc không gian trong một thế giới có ít nhất chín chiều như vậy đã hoàn toàn thay đổi. Câu nói hạt cát tựa như một thế giới hẳn có nghĩa là: khi nhỏ đến giới hạn nhất định cực độ nào đó, kích thước sẽ trở nên vô nghĩa. Bởi thế, có lẽ tôi thực sự đang ở trên một dây.
Tôi ngẩng đầu nhìn trời, thế giới này không có bầu trời. Cảm giác ngột ngạt khắp toàn thân của tôi đã rất rõ, rõ đến mức chẳng cần để tâm chú ý cũng có thể cảm thấy. Dựa trên kinh nghiệm nín thở khi bơi của mình, tôi đã dùng hết một phần ba ngụm không khí này. Nếu coi cái ૮ɦếƭ là cái kết chung cuộc, thì tôi vẫn có thể chịu đựng lâu hơn một chút, được thôi, tôi còn hai phần ba thời gian để dùng hết ngụm không khí này.
૮ɦếƭ tiệt! Những thứ tôi đang nghĩ rốt cuộc có ích lợi gì? Rốt cuộc thì tôi đang ở ngoài không gian hay đang đứng trên một dây? Điều này có ích lợi gì cho việc liệu tôi có thể quay về thế giới có không khí để hít một hơi không.
Từ lúc Watt phát hiện ra động năng hơi nước, đến khi chế tạo được máy hơi nước, đã mất bao lâu? Cứ xem như tôi cũng có một bộ óc uyên bác như thiên tài Einstein, thì sẽ mất bao nhiêu thời gian tôi mới hiểu được quy tắc của cái thế giới này? Và cần mất thêm bao lâu nữa thì tôi mới nghĩ ra cách thoát khỏi đây? Trong khi khoảng thời gian còn lại của tôi chỉ có thể kéo dài cho hai phần ba hơi thở.
Trong khi khoảng thời gian dài bằng hai phần ba hơi thở còn lại, tôi bác bỏ toàn bộ thành quả bản thân đã cân nhắc, suy xét trước đó. Vì làm rõ cái thế giới tôi đang mắc kẹt ở trong là gì thì cũng chẳng mang lại lợi ích gì, nên tôi cần phải nghĩ theo hướng khác, khi tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nơi đây!
Chẳng phải là không có ai thoát ra khỏi thế giới này, dù khi thoát ra đây đứa trẻ đã ૮ɦếƭ.
Đấy chính là xác đứa trẻ đã xuất hiện ở một đất nước khác. Từ trong bụng mẹ, đứa trẻ đã bị Chu Tiêm Tiêm đưa sang thế giới này, để đầy đọa, đến ngay dây rốn cũng bị con bé cắt dựa trên hình mẫu của bản thân. Nó đã bò rất lâu trong thế giới này để rồi cuối cùng xác nó lại xuất hiện ở bên thế giới thông thường kia.
Đứa trẻ ra khỏi đây bằng cách nào?
Ở thế giới kì lạ này không có sự sống như tôi tồn tại; người và vật còn sống trên địa cầu bị ném sang thế giới này, đến ngày nào đó rồi cũng phải ૮ɦếƭ. Có một giả thiết là: sau khi ૮ɦếƭ đi, họ tự động được quăng trả về thế giới bình thường bên kia và những người bị Chu Tiêm Tiêm làm cho “biến mất”, hẳn đã mục xác ở một nơi hoang vắng nào đó, không người đón nhận. Giả thiết khác là, trong một điều kiện nào đó, họ có thể sống sót quay trở về, như tôi đã bị ném vào đây, bởi hai thế giới không hoàn toàn độc lập và tách biệt nhau.
Trong lần gặp cuối cùng giữa tôi và Hà Tịch, cô ấy bảo tôi sau khi kết án, phía cảnh sát Pháp vẫn tiếp tục điều tra về một số vấn đề liên quan đến Véronique. Véronique được bác sĩ xác nhận là có vấn đề về tâm thần, nên phía cảnh sát khó có thể phân định độ thật giả trong những lời khai của bà ta. Song bây giờ ngẫm lại, với tôi điều đó lại mang ý nghĩa hết sức quan trọng.
Trước đó Véronique một mực khẳng định: xác hai đứa trẻ được tìm thấy trong tủ lạnh, là cặp song sinh mà bà ta sinh ngay tại nhà mình. Sau khi sinh, bà ta đã Ϧóþ cổ chúng đến ૮ɦếƭ, rồi cho vào tủ lạnh để cấp đông. Khi cuối cùng cảnh sát cũng cho bà ta biết, kết quả giám định AND cho thấy chỉ có một đứa là con ruột của bà ta, còn đứa kia không phải, thì ngay bà ta cũng hết sức bất ngờ.
Sau đó là phần tường thuật lại trước cảnh sát của Véronique về cái đêm bà ta tự tay sát hại con mình.
Đó là một đêm nhiều sấm sét. Qua cửa sổ, sét rạch từng đường sáng trắng ngoằn ngoèo trên bầu trời, xé màn đêm thành từng mảnh nhỏ, sấm nổ vang rền khiến bát đĩa trong chạn cũng va vào nhau lách cách. Véronique sinh con ngay trong nhà tắm. Với tâm thế hoang mang, sợ hãi bà ta bế đứa trẻ đặt vào trong bồn rửa ở nhà bếp. Băn khoăn không biết có nên Gi*t nó hay không, bà ta cứ đi đi lại lại loanh quanh trong nhà. Đây chẳng phải là lần đầu bà ta làm vậy, muốn rõ lý do có lẽ ta phải nhờ các nhà tâm lý học phân tích tâm lý biến thái của bà ta.
Tóm lại, Véronique đã lại tìm được quyết tâm xuống tay, bà ta quay lại chỗ trước bồn rửa, Ϧóþ cổ đứa trẻ nằm trong bồn đến ૮ɦếƭ, rồi quay sang làm tương tự với đứa trẻ đặt nằm bên cạnh bồn rửa, trong khi nó gần như là đã ૮ɦếƭ. Tâm trạng và suy nghĩ của bà ta lúc đó cực kì tệ hại, bà ta mang máng nhớ mình chỉ sinh được một đứa, nhưng ai mà biết được, thực tế bày ra trước mắt là hai đứa trẻ, chẳng phải sự thật này chứng tỏ rằng bà ta đã sinh đôi sao?
Mãi đến khi cảnh sát cho bà ta biết: chỉ có một đứa trẻ là cốt nhục của mình, bà ta mới hiểu, hóa ra mình chỉ sinh ra một đứa, đứa trẻ xuất hiện trong nhà bếp kia không phải do bà ta sinh ra.
Cảnh sát Pháp chẳng thể tin vào lời khai của Véronique: trong một đêm giông bão sấm sét, người đàn bà này có thể sinh con một mình tại nhà, rồi sau một hồi loanh quanh luẩn quẩn, lại phát hiện thấy một đứa trẻ khác. Lẽ nào việc này đã thực sự xảy ra?
Nhưng tôi tin.
Đứa trẻ bị Chu Tiêm Tiêm ném sang thế giới kì lạ này, đã quay trở về thế giới bình thường trong cái đêm định mệnh đó. Vậy buổi tối đó có gì đặc biệt?
Câu trả lời đơn giản là – sét.
Những tia sét mang nguồn năng lực cực lớn, có thể là cây cầu nối thông hai thế giới trong khoảnh khắc chúng xuất hiện.
Nếu có thể tìm được vùng có nhiều bão và sấm sét mạnh – trước khi dùng hết phần hơi thở còn lại, chắc chắn tôi sẽ tìm thấy cơ hội sống sót. Trong cả đời này, tôi chẳng thể tưởng tượng ra là có một ngày, tôi lại chắp tay nguyện cầu để mình bị sét đánh.
Trong khoảng thời gian còn lại, tôi mải miết đi, hết bước này sang bước khác.
Thành phố, nông thôn, sa mạc, đại dương, núi non…
Cảm giác hơi chóng mặt, tôi bắt đầu cảm thấy là do thiếu dưỡng khí gây nên. Tôi cũng dần thấy hai chân mình nhũn ra mềm oặt. Liệu tôi còn có thể bước bao bước nữa đây?
Không phải tôi chưa đến vùng có mưa, mà đó chẳng phải là một cơn mưa lớn, nên e rằng đợi đến lúc mưa tạnh cũng chẳng thể có được một vài tia sét. Tôi không thể chờ được nữa, hơi thở của tôi không dài đến vậy.
Chiếc đồng hồ bên trong cơ thể tôi đang chầm chậm hướng về phía cái ૮ɦếƭ, đầy dứt khoát.
Sau khi thực hiện bước đi này, toàn thân tôi căng ra, nhịp đập thoi thóp nơi trái tim trong tích tắc cũng trở nên gấp gáp hơn. Không phải chỉ bởi cơn bão lớn tôi trông thấy đang ở ngay phía trước, mà hơn thế, sau khi thực hiện bước đi này, tôi cảm thấy có chút thay đổi nhỏ ở thế giới quanh mình.
Không còn là không gian tĩnh mịch, ૮ɦếƭ chóc, mà đã loáng thoáng có nhịp đập. Đây là thế giới thông thường, chắc do rối loạn trong luân chuyển nguồn năng lượng cực mạnh tại vùng trung tâm bão, đã tác động đến thế giới kì lạ kia.
Chứng tỏ phán đoán của tôi là hoàn toàn chính xác.
Thế giới tôi thấy trước mắt càng trở nên hỗn loạn, những đường cong, đường gấp khúc – trước đó tôi đã quen – giờ càng uốn lượn hơn lúc bình thường, khiến tôi khó có thể nhận ra ngay nơi mình đang dừng chân. Cơn bão này dữ dội đến mức, dù ở trong thế giới thông thường, tôi cũng sẽ như một kẻ dở mù.
Đột nhiên, có vệt gì đó xuyên thủng đường cong của màn mưa, vụt lóe qua. Tuy không nhìn thấy ánh sáng trắng, nhưng tôi biết đó là tia sét ! Không chỉ nhìn thấy, tôi còn cảm thấy luồng sóng chấn động dữ dội đó. Vẫn chưa đủ, tôi cần những tia sét mạnh hơn nữa, ghê gớm hơn nữa, những tia sét bén ngọt đến mức có thể xuyên qua cái thế giới ૮ɦếƭ tiệt đang giam giữ tôi này.
Trước khi trút cạn toàn bộ dưỡng khí mình có, tôi chờ, chờ một tiếng sét đanh giòn sẽ giải phóng tôi.
Tôi đứng yên, chẳng dám nhúc nhích – dù chỉ là một chút, e rằng nếu không cẩn thận mình sẽ dịch chuyển đến một nơi nào khác. Khung cảnh hiện ra trước mắt tôi đã dần có thể phân biệt, ngay sát gần là một cái cột dài cao cao, hình chóp nón đâm thẳng lên trời. Thứ tôi giẫm lên không giống mặt đất thông thường, mà hình như là một vật thể có hình dáng tròn tròn như cái đĩa. Quay nhìn bốn phía, ngoại trừ màn mưa, tôi gần như chẳng thấy gì.
Đây là đâu? Tôi còn chưa hiểu ra thì tia sét tôi chờ đợi đã đến.
Trước đó, sóng chấn động đã không còn khác thường nữa. Nếu những chấn động dạng đường cong mà tôi nhìn thấy, đại diện cho từ trường, thì vào khoảnh khắc đó, từ trường lại bất ngờ rung lên, như đã dự cảm thấy có một nguồn năng lượng cực lớn trong những tầng mây đen bay là là trên trời đang chực chờ để bùng nổ.
Thình lình, một tia sét - tựa con rồng lửa đang nhe nanh giơ vuốt, giáng thẳng xuống tôi.
Sóng chấn động mạnh, mà tôi chưa từng cảm thấy trong thế giới này, gần như đã đẩy tôi ngã ngược ra sau. Trong tích tắc, mọi đường cong trước mắt tôi được con rồng điện phân tách ra thành hai nửa bằng chính thân hình của nó.
Ngay tại khoảng khắc đó, tôi hoàn toàn tin, mình sắp sửa được về nhà.