Chân tướng thế giớiBuổi tụ họp nòng cốt lần này của Thánh Nữ giáo không diễn ra ở Thượng Hải.
Tôi và Viên Cát đang đi tuyến xe khách đường dài chạy thẳng hướng Côn Sơn.
Lại là Côn Sơn!
Cuối cùng tôi vẫn chỉ có thể can ngăn Hà Tịch được một nửa, bởi nữ giám định viên pháp y đầy lòng hăng hái này đã gia nhập với lực lượng cảnh sát bao vây sào huyệt hội tà giáo, cùng cảnh sát trưởng Vương. Chẳng rõ cô ấy đã dựa vào lý do gì, hoặc giả phía cảnh sát xét thấy khả năng sẽ tìm ra xác Lã Vãn Cường trong hang ổ bọn chúng nên đồng ý cho cô tham gia.
Ôi chao, Hà Tịch đúng là quá bướng bỉnh, xem ra sau này mình lãnh quả đủ đây. Nghĩ vậy, nhưng không hiểu sao khóe miệng tôi lại nhếch lên thành nụ cười.
Xấu, đàn ông đúng là đám xấu xa. Tôi vội đưa tay lên vuốt mặt.
Trên chiếc xe khách điều hòa chỉ chừng hai ba chục người, còn chưa kín xe; không rõ trong số này có cảnh sát cải trang nào bám theo chăng? Hay có khi họ lái xe bám theo phía sau, hoặc cả hai đều đúng. Viên Cát cảnh giác rất cao, ban đầu tôi định tán chuyện với hắn trên đường đi, nhưng hắn lại ra dấu không tiện nói về những chuyện kia ở đây, rồi ngả lưng ra thành ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Bác tài cho xe chạy rất nhanh, dù xe to hay xe nhỏ cũng lần lượt lùi về phía sau. Tôi nhìn mà thấy hơi thót tim, cũng bắt chước Viên Cát nhắm mắt, song chẳng thể nào tĩnh tâm để ngủ, mớ hình ảnh và suy nghĩ cứ cuộn xoáy trong đầu, thoáng hiện lên rồi lại biến mất tựa như chiếc đèn kéo quân.
Mọi hiện tượng đều cho thấy: rất có thể Chu Tiêm Tiêm là thánh nữ của Thánh Nữ giáo. Nhưng tại sao một bé gái bị mất tích lại trở thành thánh nữ của hội tà giáo, còn một người vốn là hộ lý trong bệnh viện, lại trở thành nhân vật cao cấp của hội tà giáo này? Với hội Thánh Nữ giáo thì thánh nữ mang ý nghĩa gì, là nhân vật hạt nhân, hay chỉ là một con rối trong tay Tiết Dĩnh? Và dù chỉ là một con rối được đặt ở vị trí quan trong, thì Hoàng Chức cũng là mẹ ruột con bé, vậy tại sao lại có tín đồ Gi*t hại Hoàng Chức, rồi sau đó vẫn được vị “Thiên tôn” họ tin thờ phán là vô tội, giáng hạ “thần tích” và khiến hắn biến mất chứ?
Trong những năm theo nghề nhà báo, tôi đã trải qua vô số kinh nghiệm li kì vượt trên mọi sự tưởng tượng và hình dung thông thường của mọi người, nhưng không lần nào trong số chúng lại sánh được với lần này. Dù là trong những việc kì lạ tôi đã gặp trước đây, thực có một số việc mà sau này được chứng thực là vượt trên mọi sự tưởng tượng thông thường, nhưng trong quá trình truy tìm chân tướng sự thật, tôi vẫn có thể dần bóc tách từng lớp màn bí mật bao phủ bên ngoài, để truy tìm chân tướng sự thật được che dấu bên trong. Sở dĩ tôi làm được như vậy là bởi tôi chỉ phải đối mặt với một hiện tượng thần bí, lúc này điều bí ẩn sẽ tựa như ánh sao chiếu rọi giúp tôi tìm ra hướng đi trong màn đêm tăm tối. Nhưng nếu xung quanh ngập tràn ánh sáng, và ta đang đứng giữa biển sao, ta sẽ thấy mình bị mất phương hướng, không rõ nên bắt đầu từ đâu và đi về đâu.
Nếu coi một sự kiện kì lạ là ánh sáng của một vì sao, thì thử đếm xem rốt cuộc tôi có bao nhiêu vì sao vây quanh.
Sở dĩ Hoàng Chức bị mọi người trong thôn cho là xúi quẩy, tà khí là bởi vì những người thân bên cô ấy đều lần lượt hoặc qua đời hoặc mất tích, và rồi chính cô ấy cũng vậy. Nếu chỉ lý giải vận đen này bằng một từ “trùng hợp”, thì phần lớn mọi người chẳng thể nào tin.
Tiếp đến là sự kiện đứa trẻ giấy. Chiếc bụng bỗng dưng nhỏ lại, đứa trẻ giấy với hình hài quái dị, không rõ được hình thành bằng cách nào.
Kết quả giám dịnh AND từ xác của một trong hai đứa trẻ được tìm thấy trong tủ lạnh bên Hàn Quốc vô cùng khó tin cũng khiến tôi không thể không liên tưởng đến đứa trẻ giấy. Nhưng tại sao đứa trẻ đã qua đời đó lại biến mất khỏi bụng Hoàng Chức và sang tận Hàn Quốc xa xôi?
Cũng là một đứa trẻ đã qua đời, sao trên người nó lại có vết tích rất khó giải thích, chỉ xuất hiện ở đứa trẻ đã phải bò trong thời gian dài như vậy?
Tại sao Hoàng Chức lại bị sát hại? Hành động Gi*t người của Lã Vãn Cường liệu có phải là ý định của nhân vật cấp cao thuộc hội Thánh Nữ giáo? Sao họ muốn sát hại mẹ đẻ thánh nữ? Câu trả lời cho những câu hỏi tôi đã nghĩ đi nghĩ lại rất lâu này, dường như đang ẩn khuất trong một góc tiềm thức sâu xa nào đó mà nhất thời tôi chưa thể nhớ ra.
Lã Vãn Cường biến mất khỏi nhà vệ sinh bằng cách nào? Là thần tích thật không? “Thiên tôn” thực sự tồn tại sao?
Từng sự kiện bí hiểm lần lượt phát sinh, luôn là khi tôi vắt óc đi tìm chút manh mối nhằm lý giải cho sự kiện xảy ra trước đó, thì một sự kiện kì lạ khác lại bất ngờ xuất hiện, khiến tôi chỉ có thể trố mắt ra nhìn.
Rốt cuộc những chuyện này liên quan gì đến nhau? Liệu trong lần thâm nhập nhập hội Thánh Nữ giáo lần này, tôi sẽ lần ra sợi dây có thể xâu chuỗi các sự kiện đó lại với nhau, hay chỉ khiến con số những sự kiện siêu thực hiện có tiếp tục tăng lên?
Từng tế bào não bộ trong đầu tôi dường như đã phình thêm một phần ba. Để tránh không làm đầu mình trở thành chiếc máy nổ bỏng ngô, tôi tự ép mình phải chơi trò đếm cừu.
Một, hai, ba, bốn…
Sau khi đếm đến hơn một trăm, tôi chợt để ý thấy, sự kiện về đứa trẻ giấy và sự kiện biết mất trong căn phòng kín, dường như có khá nhiều điểm giống nhau.
Nếu như Lã Vãn Cường thực sự biến mất ngay trong nhà vệ sinh mà không giở bất kì chiêu trò gì.
Nếu như người anh em sinh đôi với đứa trẻ giấy cũng đột nhiên biến mất khỏi bụng Hoàng Chức như vậy…
Tôi mở mắt. Viên Cát đang nhìn tôi, cười cười.
Mặt tôi đột nhiên đanh lại, tôi thầm nhắc nhở bản thân, nơi mình sắp đến là một hội tà giáo!
Nơi chúng tôi đến không thuộc khu nội thành của thành phố Côn Sơn, mà là một thị trấn nhỏ ven đô, không cùng hường với thôn Đại Đường. Sau khi chuyển sang chiếc xe buýt nhỏ hơn ở Côn Sơn, cùng hơn tiếng rưỡi lắc lư trên con đường mòn, Viên Cát bật dậy kêu đến rồi, bảo bác tài dừng xe.
Đây là rìa một thị trấn nhỏ. Viên Cát dẫn tôi vào quán ăn nhỏ ven đường. Tôi đang nhủ thầm địa điểm tập trung này thì chật quá, thì đã thấy hắn vậy phục vụ mang thực đơn đến.
“Vẫn còn chút thời gian, mình ăn trưa xong rồi đi là vừa kịp!” – Hắn bảo tôi.
Một đĩa gà rang, một đĩa trứng sốt cà chua, thêm món đậu phụ trộn, một chai bia lạnh.
“Hôm nay có bao nhiêu người?” – Tôi hỏi.
“Không rõ” – Viên Cát lắc đầu đáp, “Ban đầu không đông lắm, bởi với những người như tôi mà nói thì giáo lý thượng sư tuyên giảng hôm nay bọn tôi đã được nghe rất nhiều lần rồi, nên chủ yếu chỉ là nhằm vào những người như cậu. Song có khả năng hôm nay sẽ có thần tích”.
Khi nói đến hai từ “thần tích”, Viên Cát hạ giọng xuống, như thể sợ mọi người xung quanh nghe thấy, sau đó hắn chuyển sang nói chuyện với tôi bằng tiếng Thượng Hải: “Nếu có kha khá người tình nguyện xin gia nhập, thì giáo hội sẽ cử hành nghi lễ kết nạp; đến lúc đó Thánh Nữ sẽ ban phúc cho từng người một, và thi triển thần tích. Vài người mới có niềm tin kiên định và đã đến nghe giáo lý mấy buổi trước, hôm nay cũng sẽ có mặt. Số người tham gia chắc sẽ đủ để cử hành nghi thức nhập giáo, thế nên ít nhất các tín đồ nòng cốt cũng đều cố gắng đến. Được thấy Thánh Nữ và chứng kiến thần tích là vinh quang không gì sánh bằng của mỗi tín đồ, nó có thể khiến ta gần thần thánh hơn”.
Ăn xong, tôi giành hóa đơn để trả tiền, bảo có thể về thanh toán lại với cơ quan.
“Có thể thanh toán lại với cơ quan thật không? Cậu đừng có lừa tôi!” – Viên Cát cười nói.
“Thật mà, thật mà!” – Tôi cười đáp. Đúng vậy thật, song không phải với tòa soạn mà là với sở công an.
Qua một cây cầu là đến con đường quốc lộ thẳng tắp. Thị trấn nhỏ vẻn vẹn có con đường đó thôi, còn đây đã là bên ngoài thị trấn, nhà cửa dân cư mỗi lúc một thưa thớt.
“Chúng ta đi đâu đây?” – Chẳng thể chịu lâu hơn được nữa, tôi hỏi.
“Đừng sốt ruột, sắp tới nơi rồi!” – Viên Cát đáp, rồi ngoặt vào một con đường nhỏ.
Hẳn nhiều năm về trước con đường – với bề rộng đủ cho hai chiếc ô tô này, là bờ ruộng, vì hiện tại bên đường cũng vẫn là ruộng đất. Xuyên qua kẽ hở của hàng cây ven đường, phía trước là một khu nhà thấp.
Đó là chỗ cần đến ư? Tôi lén nhìn ra sau một cái, vẫn không chút động tĩnh. Không phải mấy tay cảnh sát đó mất dấu rồi chứ, tôi lẩm bẩm trong bụng.
Cổng chính đang mở toang, không biển đề cũng chẳng biển hiệu. Biểu hiện của Viên Cát trở nên vô cùng trang nghiêm, hoặc có thể nói là cung kính. Tôi đoán đây là địa điểm tụ họp cố định, thậm chí là tổng bộ của Thánh Nữ giáo, bởi Viên Cát có dáng vẻ như thể đang bước vào thánh địa, nơi mà sự khinh suất và xem thường chẳng thể nào được dung thứ.
Tôi thầm quan sát khu nhà đó, không phải là mới xây, chắc phải có trên hơn chục năm rồi. Trước đây nó được dùng vào việc gì? Tôi để ý thấy có vài dụng cụ tập thể dục kích cỡ khá nhỏ, được để bên ngoài tổ hợp nhà ngay sát bãi đất trống cạnh cổng chính. Chỗ này từng là trường học hoặc viện dưỡng lão chăng?
Ngoài ngôi nhà nhỏ hai tầng, số còn lại đều là nhà mái bằng một tầng. Tôi theo Viên Cát ra chỗ bãi đất trống sau căn nhà mái bằng.
Do bị ngôi nhà mái bằng trước mặt che khuất nên không thể trông thấy bãi đất trống này tư ngoài cổng chính. Lúc thấy cảnh nhóm người ngồi trên bãi đất trống đập vào mắt, tôi liền giật bắn mình.
Lúc ăn trưa ban nãy, Viên Cát có nói chắc sẽ có không ít người về, nhưng từ lúc bước chân qua cổng chính tôi có nghe thấy tiếng người ồn ào gì đâu. Ba bốn trăm người Trung Quốc tập trung ở một chỗ, thường chẳng thể nào yên lặng thế này.
Những người này lặng lẽ ngồi theo hình bán nguyệt, quay mặt về phía một cái bục tròn. Trên bục chưa có ai, tôi biết giờ khai mặc chính thức phải là một giờ chiều, vẫn còn khoảng hai mươi phút nữa.
Viên Cát kéo tôi ngồi bệt xuống đất ở tít vòng ngoài, bãi đất trống cạnh hồ được những căn nhà mái bằng phía ngoài quây lại, đối diện với hồ lại là một khoảng rừng, nên có thể xem chỗ này là một nơi khá kín đáo.
Không biết phía cánh sát đã chuẩn bị đến đâu? Muốn tóm gọn cả bọn ở đây, dường như họ phải kiểm soát được cả lối đường thủy qua hồ và bờ bên kia thì ổn. Nghĩ đến cảnh sát, tôi len lét đưa mắt nhìn chiếc điện thoại di động đặt trong túi xách. Điện thoại của tôi đã được chỉnh về chế độ rung từ sớm, có vậy thì việc truyền tải thông tin mới không dễ bị phát hiện. Nhưng vừa mới nhìn nó, tôi đã bất ngờ nhận ra: ngay một vạch sóng tín hiệu trên điện thoại cũng chẳng có.
Nghĩ ngợi một lát, tôi đường đường chính chính móc điện thoại ra khỏi túi, khẽ hạ giọng hỏi Viên Cát.
“Sao ở đây không có tín hiệu nhỉ?”
Viên Cát ghé sát tai tôi, thì thầm: “Đúng thế, đây là nơi gần thần thánh, tín hiệu phàm trần không thể truyền vào được”.
Tôi cười thầm, chẳng phải trò này là do thiết bị chặn sóng à? Theo cách nói của lũ bịp bợm này, thì ở Thượng Hải còn nhiều chỗ gần thần thánh hơn, như nhà hát chẳng hạn.
Song nếu cứ như vậy, thì việc chuyển thông tin ra ngoài gay go rồi đây.