Tại lối cửa vào nhà vệ sinh, hai viên cảnh sát tòa án lần lượt chỉ vào chỗ ban nãy mình đứng, ngay phía cửa đối diện với bồn rửa tay, Chu Bảo Hoa đứng cạnh nhà vệ sinh nam, Ngô Triều Đông đứng bên nhà vệ sinh nữ.
“Tầm nhìn thế nào, trong hai phút đó các anh nhìn đi đâu?” – Câu hỏi này của cảnh sát trưởng có phần thiếu tế nhị và không được khách khí lắm.
Hai người kia thề là họ không rời mắt khỏi hướng nhà vệ sinh lần nào, có thể thi thoảng hoặc cũng liếc nhìn về hướng khác, nhưng nếu có người ra khỏi nhà vệ sinh thì qua khóe mắt mình họ cũng sẽ phát hiện ra ngay.
“Trong vòng ba phút đó hoàn toàn không thấy ai đi từ nhà vệ sinh ra. Hành lang này có lắp camera theo dõi, băng ghi hình có thể chứng minh” – Chu Bảo Hoa nói.
“Băng ghi hình thì chắc chắn phải mang ra xem rồi!” – Cảnh sát trưởng Vương vừa nói vừa đi vào nhà vệ sinh, chăm chú nhìn lên trần nhà rồi lại nhìn xuống sàn.
Lát sau, anh ta quay đầu hỏi tôi: “Na Đa, anh phát hiện được gì không?”
“Cảnh sát trưởng như anh còn chẳng phát hiện ra, thì tôi làm gì được chứ?” – Tôi đau khổ cười.
“Ừm”.
“Xin hỏi hai vị, lúc đứng gác bên ngoài, các anh có nghe thấy tiếng động gì từ bên trong không?” – Tôi hỏi viên cảnh sát tòa án.
“Không, một tiếng động nhỏ cũng không!” – Ngô Triều Đông vội đáp. Nhất định anh ta tưởng tôi là dân thường.
Chu Bảo Hoa cũng gật đầu phụ họa theo, nhưng tôi cảm thấy hình như anh ta còn muốn nói gì đó.
“Gì vậy, anh nghĩ ra điều gì à?” – Cảnh sát trưởng Vương nhìn anh ta hỏi.
Anh ta xoa xoa chiếc mũi cà chua của mình, đáp: “Tôi cũng không nghe thấy gì cả, chỉ là thường ngày đám anh em đồng nghiệp không tin tôi, họ nói thần kinh tôi quá nhạy cảm…”
Cảnh sát trưởng Vương sốt ruột ngắt lời: “Đề nghị anh đi thẳng vào vấn đề trọng tâm, anh đã ngửi thấy gì?”
“Tôi ngửi thấy mùi khai của nước tiểu, mùi vị còn rất mới”.
“Mùi khai của nước tiểu?” – Cảnh sát trưởng Vương hỏi lại.
Tôi cũng đang nghĩ: mùi khai của nước tiểu thì có thể nói lên điều gì chứ?
“Vâng, bởi thế nên mới đầu tôi hoàn toàn không thấy gì bất thường, tôi nghĩ hắn đang đi tiểu ở trong”.
Cảnh sát trưởng Vương trợn mắt nhìn Mũi đỏ: “Anh đang nói, một người tiểu vào bồn trong nhà vệ sinh, mà anh đứng ngoài cửa cũng ngửi thấy được?”
Mũi đỏ gật đầu, đưa mắt liếc nhìn đồng nghiệp một cái, Ngô Triều Đông vừa hay cũng đang nhìn anh ta, mắt ánh lên đôi chút kinh ngạc.
Cảnh sát trưởng Vương nhìn từng bồn tiểu một, đến bồn tiểu thứ hai, kể từ chỗ cửa vào, anh phát hiện thấy có gì đó.
Nhà vệ sinh ở đây đều lắp hệ thống xả nước tự động, sau khi người dùng tiểu tiện, bộ phận cảm ứng sẽ nhận tín hiệu và thực hiện lệnh cho xả nước để rửa trôi chất thải. Song ở quanh mép bồn tiểu – chỗ nước sạch không thể xả đến, còn lưu lại mấy vết bẩn nhỏ màu vàng. Như có người lúc đi tiểu đã bất cẩn tiểu lên mép bồn, giờ hãy còn chưa khô hẳn.
“૮ɦếƭ tiệt” – Anh ta chửi thề một tiếng.
Tôi nhanh chóng nhận ra anh ta đang tự mắng chính mình.
Anh ta đứng lên, xua tay với bọn tôi, như thể đang đuổi ruồi, miệng làu bàu: “Ra, đều ra hết cả đi!”
Sau khi đuổi chúng tôi ra khỏi nhà vệ sinh, anh ta cũng ra theo, nói vào máy bộ đàm: “Điều một chuyên gia đánh giá hiện trường tới nhé, nhà vệ sinh, chỗ tôi đang đứng đây! Rồi cử cả người đến gác cửa nữa nhé!”
Tôi đoán vừa xong hẳn có hơn năm mươi phần trăm khả năng là anh ta đã tìm thấy dấu chân. Người đứng tiểu trước bồn tiểu đương nhiên sẽ để lại dấu chân. Song lẽ nào Lã Vãn Cường đi tiểu trong nhà vệ sinh thật ư? Định bỏ trốn trong hai phút đó mà cậu ta vẫn còn thời gian đi tiểu à? Cứ cho là phải tiểu ra quần thì giữa điều đó với việc kế hoạch bỏ trốn thất bại, cái nào quan trọng hơn?
Trừ phi cậu ta hoàn toàn không chuẩn bị bỏ trốn!
Phát hiện duy nhất ở hiện trường đã khiến sự mất tích của phạm nhân càng thêm phần kì lạ, khó hiểu.
Cảnh sát nhận lệnh đến hiện trường canh gác đã nhanh chóng có mặt. Cảnh sát trưởng Vương xoa xoa cằm, bảo: “Đi, chúng ta đi xem băng ghi hình được camera giám sát ghi lại nào”.
Hình ảnh mà camera ghi lại trên băng ghi hình hiện lên rất rõ.
Tính từ lúc Lã Vãn Cường tay đeo còng số tám vào trong nhà vệ sinh nam, đến lúc Chu Bảo Hoa vào theo thậm chí chưa đầy hai phút.
Là một phút bốn mươi chín giây.
Đoạn băng ghi hình trong một phút bốn mươi chín giây đó được chúng tôi xem đi, xem lại ba lần. Vào lần xem cuối, hình ảnh trong cuốn băng đã được làm chậm lại tám lần. Trong hơn chục phút đó, mọi người đều dán mắt nhìn vào lối ra của nhà vệ sinh nam hiện trên màn hình, cứ cho là Lã Vãn Cường có thể chạy ra khỏi nhà vệ sinh với tốc độ nhanh gấp mười lần kỉ lục thế giới trong môn chạy nước rút, thì cũng không thể không để lại chút dấu vết gì được.
Ban đầu tôi cho rằng: Lã Vãn Cường hoặc đã sử dụng thuốc dạng Ecstasy để làm tê liệt hệ thống thần kinh của hai viên cảnh sát tòa án đứng ở cửa ra vào – tại miền Nam Trung Quốc từng có người sau khi bị thôi miên đã ngoan ngoãn giao nộp tiền cùng mã thẻ ngân hàng cho người lạ, lúc tỉnh lại hoàn toàn không biết điều gì đã xảy ra. Mắt con người có thể tạm thời bị đánh lừa, nhưng ống kính của camera giám sát thì chẳng thể nào.
Cảnh sát trưởng Vương châm một điếu thuốc lá, gắng nhả ra những vòng khói tròn. Tôi đoán sau bao năm trong nghề hình sự, thì đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải vụ dễ khiến người ta điên đầu dạng này.
Tôi hiểu rất rõ cảm giác như bị ai đó vả một cái thật mạnh vào mặt, như hiện giờ của anh ta.
Trước đó nhận được tin báo từ nội gián rằng sẽ có chuyện xảy ra, nên mọi công tác phòng bị đã được tiến hành, sắp xếp đâu vào đấy, thế mà cuối cùng lại thành ra công cốc. Bực nhất là cơm bày đến miệng rồi, mà còn làm rơi.
Lẽ nào có thần tích thật? Phàm những gì con người không hiểu được, đều là thần tích do thần linh tạo ra ư?
Tôi lại lắc đầu. Chẳng có thần thánh nào trên thế giới này, à, mà dù có chăng nữa, cũng tuyệt đối không ngồi trong ngôi miếu nhỏ xiêu vẹo của Thánh Nữ giáo.
Có người vẫn cho tua ngược lại băng ghi hình, mở lại từ đầu, nhưng trên thực tế, mọi người đều đã từ bỏ việc đi tìm manh mối trên cuốn băng ghi hình, nên đến lần này chẳng còn ai đảm nhận phần việc phóng to hình ảnh ở khu vực đặc biệt nữa.
Hiện lên trên góc màn hình vẫn là hình ảnh của những việc đã xảy ra ngoài hành lang trong suốt một phút đó.
“Dừng!” – Tôi bất ngờ kêu lên.
Cảnh sát trưởng Vương mở to mắt, nghển cổ chăm chăm ngó vào màn hình, rồi quay sang tôi hỏi: “Gì thế, anh đã thấy gì?”
“Không phải ở cửa ra vào, đừng nhìn chỗ cửa ra vào nhà vệ sinh” – Tôi hào hứng nói, “Nhìn sang phía bên cạnh Chu Bảo Hoa mà xem, hai người đứng kia là ai!”
Đó chính là hai người ban nãy Chu Bảo Hoa vừa nhắc đến, tò mò nhìn về phía hai viên cảnh sát tòa án rồi nhanh chóng rời đi.
Mới đầu chúng tôi cho rằng đó chỉ là hai người qua đường bình thường, chẳng liên quan gì.
Nhưng không phải!
Đó là một người phụ nữ trung niên dắt theo đứa bé gái, nửa gương mặt cô ta được che kín đằng sau cặp kính râm.
Cảnh sát trưởng Vương nhìn chằm chằm vào nười này trong hai giây rồi thình lình dội nắm đấm lên mặt bàn.
“Chính là cô ta, Tiết Dĩnh!” – Anh tức tối nói, điếu thuốc ngậm trên miệng không rõ đã rơi xuống sàn từ khi nào.
“Tôi đoán đứa bé gái cô ta dẫn theo chính là Chu Tiêm Tiêm”.