“Những vụ chúng tôi chịu trách nhiệm đều là các vụ gây ảnh hưởng, tác động xấu nghiêm trọng cho công tác xây dựng tinh thần văn hóa văn minh và tôn giáo!” - Chị ta đảo mắt nhìn khắp lượt mặt tôi rồi tiếp.
“Ta có thể đi vào chi tiết hơn không?”
“XXX” - Chị ta thốt ra tên một người.
“Chống lại tà giáo?” - Tôi hơi thấy bất ngờ.
“Đây đúng là nhiệm vụ công việc trọng tâm của chúng tôi. Xử lý mấy việc này rất phiền hà, nên chúng tôi phải phối hợp với nhiều ban ngành khác. Gần đây, cục cảnh sát thành phố đã tóm được một tên, vừa hay hắn đúng là phần tử khả nghi chúng tôi đang theo dõi sít sao, chuyện này đôi phần cũng liên quan đến cậu đấy”.
“Lã Vãn Cường à?” - Tôi lập tức nghĩ đến cậu ta, “Cậu ta là phần tử tà giáo? Giáo phái gì vậy?”
“Một tổ chức tà giáo xét trên quy mô chưa hẳn là quá lớn, mới thành lập vài năm, và giờ đang trong thời kì khuếch trương phát triển.” - Chị ta xòe bàn tay trái mũm mĩm, rồi đặt đầu ngón cái bên tay phải lên lòng bàn tay dí dí mấy cái, “Ta phải nhanh chóng tìm cách dẹp yên chúng”.
Chị ta vừa làm động tác mô phỏng bằng tay vừa ha ha cười, khiến tôi cảm thấy hơi đáng sợ. Biết đâu trong biểu tượng tạo ra từ bàn tay và ngón tay cái múp míp đó của chị ta, lại chứa đựng sự ác liệt ghê gớm.
“Lã Vãn Cường là một trong vài tín đồ vòng trong mà chúng tôi đang để ý. Nói cách khác, cậu ta có thể được xem là tín đồ ngoan đạo của hội tà giáo đó. Lý do cậu ta Gi*t người rất có thể có liên quan đến hội tà giáo này. Chúng có những hành động cực đoan, gây nguy hại cho xã hội như vậy là điều vượt ngoài dự tính của chúng tôi, bởi thế giờ ta cần phải nhanh chóng hành động”.
“Việc này thì liên quan gì đến tôi?”
“Chẳng phải cậu rất sốt sắng điều tra vụ này à? Giúp chúng tôi thám thính giáo phái đó, cậu sẽ biết tại sao Lã Vãn Cường lại Gi*t người. Hơn nữa, chúng tôi cũng rất muốn có một phóng viên có khả năng viết bài về quá trình đánh sập tổ chức tà giáo đó. Xông pha nơi tuyến đầu, cậu sẽ nắm được các tư liệu, thông tin đắt giá đấy!” - Chị ta chậm rãi bày tỏ ý định của mình.
“Nhưng vừa nãy chẳng phải chị đã nói tôi là đứa dễ bị lừa à; liệu tôi có thể lọt vào hội tà giáo đó dễ dàng vậy không?”
“Nói vậy là cậu đã đồng ý…”
“Này, này!”
“Chớ lo, loại cáo già như tôi chẳng phải là kiểu người cậu có thể dễ dàng chạm trán ở bất kì đâu; hơn nữa, người trẻ phải chịu khó luyện rèn thì mới mong trưởng thành được chứ”.
“Không phải là nhiệm vụ này quá nguy hiểm, nên không cấp dưới nào của chị dám nhận sao?”
“Cấp dưới của tôi ấy à, không dám cũng phải nhận!” - Chị ta tủm tỉm cười nói, “song với những tổn thất có thể tránh được thì cố gắng tránh vẫn tốt hơn. Quách Đông nói số cậu rất may mắn, chẳng dễ gì ૮ɦếƭ được”.
Tôi trừng mắt nhìn chị ta y như tuyệt chiêu Gi*t người chỉ nhìn bằng ánh mắt trong truyền thuyết.
Chị ta chẳng cảm thấy mất tự nhiên chút nào, mà còn thản nhiên lấy ra một bì thư lớn bằng giấy da bò dày, đưa cho tôi.
“Bên trong là chút thông tin chúng tôi đã nắm được cùng một vài thành viên cao cấp trong hội tà giáo mà chúng tôi gợi ý, cậu hãy cố gắng tìm cách tiếp cận. Bởi chúng đang rất cần mở rộng quy mô, nên cậu sẽ nghĩ ra cách để bắt liên lạc với chúng thôi. Được rồi, tuy hội tà giáo này hơi cổ quái, song chưa phải là nguy hiểm lắm. Hay cậu định từ bỏ việc theo đuổi vụ án liên quan đến Hoàng Chức? Nếu chúng tôi tự điều tra thì mọi thông tin kết luận sẽ được giữ kín, lúc đó chắc cậu chẳng thể biết gì đâu!”
Tôi do dự một lát, rồi cầm lấy chiếc bì thư.
“Tôi xem thứ trong này rồi ta nói chuyện sau, nhưng thế không có nghĩa là tôi nhận đâu đấy!”
“Vậy thì, chúc cậu có giấc ngủ thật ngon đêm nay”.
Cửa xe lại mở ra, từ đầu chí cuối, tài xế ngồi ở ghế trước chẳng hề hé răng nói câu nào, cũng chẳng quay đầu lại nhìn, anh ta hệt như một người gỗ. Tôi xác nhận lại quan điểm ban nãy của mình, làm nhân viên dưới quyền chị gái này hẳn vô cùng, vô cùng, vô cùng vất vả.
“À đúng, chị muốn tìm tôi sao không gọi điện trước, mà lại đứng trước cửa nhà chặn tôi thế?” - Trước khi xuống xe tôi hỏi.
“Sáng mai sau khi tỉnh dậy, cậu không quên bà chị gái phốp pháp này đấy chứ?”
“Đương nhiên chẳng thể nào, nhưng điều đó thì liên quan gì đến câu hỏi của tôi?”
“Cậu thấy đấy, cách làm này chẳng phải sẽ khiến người khác thấy ấn tượng và hiệu quả hơn sao? Tôi khá thích gây bất ngờ nho nhỏ, thú vị cho mọi người. À mà với thời tiết oi nóng này, đứng đợi ở ngoài một lát là đã toát hết mồ hôi rồi, tắm rửa phiền phức lắm”.
Tôi vội vàng xuống xe, mải miết đi một mạch, chẳng hề quay đầu lại nhìn.
Nghiên cứu qua chỗ tài liệu bà chị kia đưa, tôi biết hội tà giáo có tên gọi là “Thánh Nữ giáo” này khi muốn thu hút thành viên mới đặc biệt hứng thú với những người đang gặp khó khăn, trắc trở trong cuộc sống, nhằm tận dụng tình trạng sa sút tinh thần của đối phương. Thế nên tôi đã chọn Viên Cát làm đối tượng tấn công, cùng Hà Tịch dựng lên một màn kịch, và quả nhiên đối tượng đã cắn câu.
Ở lần gặp đầu đương nhiên chẳng thể nói gì nhiều, Viên Cát chỉ an ủi tôi mấy câu đầy thiện ý, rồi bâng quơ nhắc đến vấn đề “tín ngưỡng”. Thấy tôi hứng thú, hắn liền đề nghị chúng tôi trao đổi thông tin liên lạc và hẹn khi nào rảnh sẽ đến tìm tôi nói chuyện nhiều hơn.
Tôi không muốn tỏ ra quá chủ động, vồn vã, nên chỉ đợi Viên Cát gọi điện cho mình. Một buổi tối mấy ngày sau đó, màn hình điện thoại di động của tôi cuối cùng cũng hiện lên cái tên tôi chờ đợi bấy lâu. Qua điện thoại, hắn ta nhiệt tình mời tôi đến tham dự buổi tụ họp của bọn chúng. Tôi làm ra vẻ chần chừ, do dự, rồi cuối cùng mới xuôi theo lời khuyên của đối phương.
Địa điểm tụ họp của hội tà giáo này chẳng phải được tổ chức ở nơi ma mị nào, mà là ở ngay một ngôi trường trung học.
Đấy là ngôi trường trung học bình thường ở khu Bắc Thượng Hải, Viên Cát đã đứng sẵn trước cổng trường đợi tôi. Trời mới bắt đầu nhá nhem, còn chưa đến bảy giờ.
Nhà trường cho thuê phòng học để thu tiền là một chuyện thường tình, vì cũng không rõ người trực tiếp đến thuê đứng tên dưới danh nghĩa gì. Nếu buổi tụ họp trong nhà trường của hội tà giáo này mà lộ ra, hẳn vị hiệu trưởng sẽ khó giữ được cái ghế của mình.
Nơi diễn ra buổi họp là một phòng học được xây theo kiểu bậc thang, rộng gấp hai lần phòng học bình thường. Tôi đi cạnh Viên Cát, thấy từ lúc ở cổng vào, thỉnh thoảng hắn ta lại chào hỏi ai đó, nên thầm nghĩ: hẳn người đến tham dự buổi tụ họp lần này chẳng phải là ít.
Muốn vào được bên trong cần phải kí tên trước, lúc này xung quanh tôi các giáo chúng càng lúc càng đổ về nhiều hơn. Viên Cát tươi cười niềm nở, như thể đang gặp người thân trong gia đình, bắt tay người này vỗ vai người nọ, nhiệt tình chào hỏi mọi người xung quanh, rồi đẩy tôi lên giới thiệu: “Người anh em này mới đến dự lần đầu”. Liền đó rất nhiều gương mặt tươi cười xích lại, chừng như rất thân thiện.
Luận về tuổi tác, họ cơ bản đều lớn tuổi hơn tôi, nếu gặp ở ngoài đời, trông họ cũng chẳng khác gì những người dân bình thường. Ở ngay chính nơi đây, dù biết đó là buổi tụ họp ngầm của nhóm tà giáo, song nó không khiến tôi cảm thấy “tà” mấy, mà phần nhiều là sự đáp trả đầy thân thiện từ những người mới gặp lần đầu, như đang tham dự buổi hội thảo bán hàng vậy.
Phòng học xây theo kiểu bậc thang chật ních người ngồi, có rất nhiều ghế xếp ở góc tường. Viên Cát dẫn tôi đi lấy hai chiếc, đặt vào hàng cuối rồi ngồi xuống. Vẫn tiếp tục có người đi vào, nói là bảy giờ bắt đầu, nhưng đã đến giờ mà chưa thấy động tĩnh gì.
Đến bảy giờ mười phút thì phòng học đã nen chật một, hai trăm người. Những người đến sau, ngay ghế cũng không thể lấy ra, đành phải đứng. Một phụ nữ trung niên với dáng vẻ còn rất thướt tha, nền nã, là người dẫn chương trình, bước lên bục diễn thuyết phát biểu đôi câu chào mừng. Tôi để ý quan sát những người xung quanh, thấy đa phần họ đều chẳng phải là người đến tham gia lần đầu, nét mặt lộ vẻ tươi cười đầy hào hứng theo từng câu nói của người dẫn bên trên; trong khi đó một số ít người lại ra vẻ nghiêm nghị, giữ kẽ, một số khác thì không biết nên làm gì.
Người dẫn nhanh chóng giới thiệu với mọi người vị diễn giả khai mạc, rồi bước xuống bục diễn thuyết. Bước lên bục diễn thuyết tiếp sau đó là một người đàn ông to béo, trông rất phúc hậu. Theo tôi đánh giá, bài phát biểu của ông ta khá có kĩ xảo và dụng ý.
Mở đầu, ông ta kể một câu chuyện cười, điều tiết lại bầu không khí của buổi tụ họp. Sau khi cười, tâm lý cảnh giác của con người phần nhiều sẽ được giảm bớt, tiếp đó ông ta đặc biệt nhấn mạnh đây không phải là buổi bán hàng đa cấp, sẽ không chào bán bất kì sản phẩm gì với người tham gia, và cũng không thu tiền dưới bất kì danh nghĩa gì. Đây chỉ là một nơi hướng thiện, xoa dịu những nỗi phiền muộn của mọi người trong cuộc sống để mọi người yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau. Khi một người được đưa đến nơi xa lạ, nỗi lo lớn nhất của họ là bị gạt tiền, ông ta nói thế nhằm khiến những người mới đến an tâm. Tôi đồng thời cũng xác định: đây nhất định là buổi tụ họp nhằm thu nhận thêm thành viên mới, được chủ trì bởi những kẻ có tài ăn nói hòng xóa bỏ, hạ thấp hàng rào cảnh giác của người mới đến tham gia, khiến họ thấy tò mò, hiếu kì về tổ chức này. Do đối tượng thu nạp mà hội Thánh Nữ này nhắm đến là người từng gặp khó khăn, trắc trở trong cuộc sống, nên họ rất dễ bị mắc lừa.
Người đàn ông to béo đã lên bục diễn thuyết trao đổi hơn tiếng rưỡi đồng hồ có thể được xem là một diễn giả giỏi, rất biết cách khuấy động bầu không khí xung quanh. Những mẩu chuyện cười - với các nhân vật là những con người bình thường trong cuộc sống hàng ngày, cứ tiếp nối nhau hiện ra, khán thính giả bên dưới nghe kể về trường hợp người này, người kia bị mắc lừa mà vừa cười vừa chợt liên tưởng đến chính bản thân mình. Tôi thầm thấy mình đã hơi dao động, bởi chúng có phần rất giống với những câu chuyện trong kinh Phật.
Dù vậy, người đàn ông to béo không nhắc đến bất kì thông tin thực tế nào liên quan đến hội Thánh Nữ giáo. Tôi đang đoán người đàn ông này có vẻ chỉ là một nhân vật đệm cho ai sau đó, thì quả nhiên, ông ta đã mở lời giới thiệu về vị “đại sư” sắp xuất đầu lộ diện ngay sau đấy.
Ông ta hết mực tung hô, ngợi ca vị “đại sư” này với toàn những lời có cánh như “giàu tư tưởng”, “uyên bác”, “có thể giúp con người thoát khỏi biển khổ cuộc đời, tìm được động lực sống”…
Khi vị “đại sư” - được bao phủ trong vô số ánh hào quang, “khó mà thỉnh mời được” này bước ra bục diễn thuyết từ phía sau cánh gà, rồi mỉm cười đứng trước mọi người, thì tôi bất ngờ đưa tay lên dụi mắt mấy lần. Nhìn kĩ thêm, tôi không khỏi giật mình, và tiếp sau đó là cảm giác mừng rơn.
Là người này ư?