Đứa Trẻ Giấy - Chương 10

Tác giả: rain8x

Đi tìm Hoàng Chức
Hoàng Chức giờ vẫn chưa đến. Giờ đã quá sáu giờ chiều, là quãng thời gian phòng tin tức nhộn nhịp tất bật nhất trong ngày. Tiếng gõ bàn phím lách cách, tiếng nói chuyện qua điện thoại, tiếng người cao giọng luận đàm, cũng tiếng hò hét thúc giục nộp bài đăng của biên tập viên hòa lẫn vào với nhau, khiến cả căn phòng trở nên sôi sung sục.
Bản thông cáo báo chí tôi viết xong hôm nay đã được gửi cho biên tập trang in, nên nếu muốn, tôi có thể thảnh thơi thu dọn đồ đạc ra về trước những cặp mắt đầy ghen tị từ già nửa số đồng nghiệp còn đang phải đánh vật với bản thảo ngày hôm nay.
Nhưng tôi lại muốn chờ Hoàng Chức, dù dựa theo thông tin Lưu Đường truyền đạt lại hôm qua thì cô ấy phải đến từ trưa hôm nay rồi mới phải.
Một mặt tôi nghĩ sao Hoàng Chức không đến như đã hẹn, mặt khác tôi lại nghĩ liệu có phải mình đang quá coi trọng câu nói của một bệnh nhân tâm thần chăng. Người thường khó mà đoán được tính logic của người bệnh tâm thần, cứ cho là hôm qua cô ấy bảo trưa nay sẽ tới, thì cũng đâu chắc gì cô ấy không đổi ý khi quay người rời đi.
Nghĩ đến đây, tôi quyết định không ngốc nghếch chờ thêm nữa. Cô ấy đến tìm tôi chắc cũng vì sự mất tích của Chu Tiêm Tiêm; về việc này, tôi đã có lời nhờ công an địa phương lưu tâm thông qua chỗ quen biết tôi.
Hi vọng mai đến toà soạn, bảo vệ không báo cho tôi nửa đêm hôm qua Hoàng Chức đến tìm mình.
Vừa ra khỏi tòa nhà được trang bị hệ thống điều hòa nơi tòa soạn đóng đô, khí nóng hầm hập bên ngoài tạt vào người khiến tôi nhăn mày khó chịu. Mặt trời đã lặn song trời hãy còn sáng, bầu không khí oi bức ngột ngạt trùm phủ lên người, khiến ta chẳng thể nào chạy thoát.
Xem chừng sắp mưa rồi đây, mong nó mưa sơm sớm đi để thời tiết mau dịu lại.
Giờ có thể xem như là đầu giờ tan tầm, tòa soạn tọa lạc ở trên khu đất vàng tại trung tâm Thượng Hải, bên ngoài những dòng người hối hả đi lại chen chúc nhau phủ kín cả vỉa hè.
Đến hè, trên các con phố ở những thành phố lớn, ta thường bắt gặp một vài cảnh tượng, như các cô gái vận chiếc quần short bò cực ngắn cùng mùi hương thoang thoảng, vừa đi qua ban nãy, tuy chưa nhìn mặt cô xinh hay không, nhưng chỉ cần nhìn đôi chân dài thẳng tắp phía sau cũng đủ khiến cánh nam giới xuýt xoa thích thú.
Chẳng để tôi tán thưởng lâu, dòng người qua lại trên vỉa hè đã che mất tầm nhìn của tôi. Nhưng tôi lại bất ngờ nhận ra một vóc dáng quen thuộc trong số đó.
Người này mặc một chiếc áo sơ mi màu hải quân cùng chiếc quần rộng thùng thình, và có vóc dáng gầy nhẳng với phần lưng hơi gù, khiến bộ dạng con người này toát lên đôi chút lén lút, vụng trộm. Anh ta chính là người đã va phải tôi hôm qua, rồi sau đó lại chẳng nói năng gì gì mà vội vã bỏ đi. Tôi nhớ lúc đấy anh ta đang đi phía sau Hoàng Chức, vội vội vàng vàng không biết vì cớ gì.
Giờ anh ta đang làm cái gì? Trông dáng vẻ anh ta, tôi thấy hơi lợn cợn.
Anh ta chẳng hề để ý đến bước chân của mình, đi lúc nhanh đi chậm. Lúc vội vã, anh ta tựa như con cá chạch luồn qua luồn lại giữa dòng người đi bộ, vượt lên mấy người đi ở phía trước mình. Lúc chậm thì giống như bây giờ, thậm chí anh ta còn đứng lại, ngó nghiêng về phía trước.
Không rõ có phải là ảo giác của tôi chăng, tôi cảm thấy đối tượng anh ta theo dõi cũng chính là người tôi vừa ngắm nhìn. Nếu không thì cô gái với đôi chân dài băng qua phần kẻ vạch dành cho người đi bộ ở ngã tư để sang bên kia đường, sao đầu của anh chàng gầy nhẳng đó cũng chầm chậm hướng theo, và rồi đột ngột và đầy bất ngờ anh ta lại lao về phía trước.
Lẽ nào anh ta bám theo cô gái kia?
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi, phải chăng anh ta đang làm chuyện đó? Tôi chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến chuyện này, chỉ thấy trên phim ảnh và qua tranh biếm họa mà thôi.
Lúc anh chàng gầy nhằng bám theo cô gái kia sang bên kia đường, sắp khuất khỏi tầm nhìn, thì tôi quyết định bám theo.
Cô gái có cặp chân dài không hề hay biết mình đang bị hai gã đàn ông bám theo ở phía sau. Trên đoạn đường đông người qua lại này, chỉ cần kẻ theo đuôi cẩn thận một chút, thì dẫu là người đã qua trường lớp đào tạo về cách nhận biết kẻ bám đuôi, cũng khó lòng phát hiện ra. Chỉ có tôi và anh chàng gầy nhẳng kia là thỉnh thoảng phải rảo bước nhanh hơn, len lách qua đoạn đường chật cứng người phía trước, nếu không muốn mất dấu mục tiêu.
Cứ như vậy qua vài con phố, cô gái mới rẽ vào nhà bách hóa cao cấp, dùng dằng trước quầy hàng mỹ phẩm ở tầng một. Đây là khu vực chỉ phụ nữ mới vào xem, nên không tiện bám theo quá sát. Song anh chàng gầy nhẳng gần như chẳng kiêng dè gì, lượn đi lượn lại ở khu vực gần quầy hàng mĩ phẩm, rồi thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía cô gái. Theo tôi thấy thì cách đeo bám của anh ta hết sức lộ liễu và thiếu chuyên nghiệp.
Về phần mình, tôi chỉ dừng lại ở lối ra vào tòa nhà, rất nhiều người cũng thích đứng ở đây để hóng mát tránh nắng, và cũng có người xem đây là điểm hẹn gặp mặt bạn bè. Xem chừng bộ dạng tôi hệt người đang đợi ai. Từ chỗ tôi thì không nhìn thấy cô gái, song không có hề gì, tôi chỉ cần theo sát anh chàng gầy nhẳng kia là được.
Chẳng mấy chốc, cô gái đã mua xong đồ và bước ra. Tôi nhìn cô đi ngang qua mình, rồi tới lượt anh chàng gầy nhằng. Sau khi ra khỏi tòa nhà bách hóa, cô gái không đi tiếp mà đứng đợi trên vỉa hè một lát, rồi vẫy một chiếc taxi và chui vào trong.
Gã gầy đứng nhìn theo chiếc taxi đã lăn bánh, mà chẳng làm gì tiếp. Sau khi quan sát và cơ bản đã khẳng định được độ chính xác về suy đoán của mình, tôi rút vài tờ trăm tệ từ ví ra cho vào túi áo.
Gã gầy loay hoay trước cửa ra vào tòa bách hóa một lát, đang định đi về theo hướng đường cũ thì tôi xông đén, đập một cái thật mạnh vào vai hắn ta.
Do hãy còn thù cú hích ngày hôm qua, nên cú đập này của tôi phải nói là khá mạnh. Gã đó vốn dĩ đã gầy nhom, cộng thêm hành động mờ ám mà bản thân đang làm, nên cú đập vai của tôi khiến gã loạng choạng giật bắn người, nhảy vọt sang một bước rồi mới quay lại nhìn tôi.
“Anh là ai, anh muốn gì?” – Gã ta vừa hoảng vừa cáu gắt hỏi tôi với tông giọng không cao lắm.
“Vừa xong anh đang làm gì?” – Tôi hỏi ngược lại.
“Tôi làm gì thì liên quan gì tới nhà anh?” – Gã gầy châm biếm ngược lại.
“Đừng tưởng là tôi không trông thấy gì, tôi bám theo anh mãi đấy!” – Tôi nheo mắt cười đáp, cố tình nhấn giọng vào chữ “bám theo”.
“Theo thì đã sao, theo đuôi là phạm pháp à, tôi theo người ta, còn anh chẳng phải cũng theo tôi sao?” – Gã gầy đỏ mặt, nhặng xị lên, song vẫn không dám to tiếng quá đà.
Sở thích của con người trên đời có muôn hình vạn trạng, song lại có một số người thích bám đuôi phụ nữ dù tôi chẳng biết họ tìm thấy thú vui gì từ việc này. Tôi cứ tưởng rằng chỉ mỗi ở nước Nhật mới có kiểu người như vậy, bởi ngay tên gọi “bám đuôi” cũng được du nhập từ Nhật sang, không ngờ bây giờ tôi lại gặp được một người như vậy ở đây. Với dáng vẻ của mình, gã ta hoàn toàn xứng với danh hiệu “quái thúc thúc”.
Dứt lời, gã gầy không muốn tiếp tục lằng nhằng với tôi nữa, định quay đầu bỏ đi thì đã bị tôi nắm chặt cổ tay.
“Á, này này!” – Gã gầy hét lên, đành phải quay người lại theo hướng cổ tay bị tôi vặn. Tuy không giỏi đánh đấm, nhưng so với anh chàng bám đuôi này thì sức tôi hơn đứt song tôi không định gây chuyện lôi thôi ở ngay chỗ này nên vội buông tay anh chàng kia ra, mới chỉ có mấy giây mà xung quanh đã có người dừng lại nhìn.
“Anh… anh!” – Gã gầy tức tối. Gã ta chưa kịp phản kích đã bất ngờ há hốc miệng khi thấy tôi lấy tờ một trăm tệ từ túi áo của mình đút vào túi иgự¢ áo sơ mi của gã.
“Cái này, cái này…” – Đồng tiền quả có uy lực vô song, vẻn vẹn một tờ một trăm tệ cũng có thể làm thui chột ý chí chiến đấu của gã ta, khiến gã ta bất ngờ không biết nên phản ứng thế nào.
“Đi chỗ khác nói chuyện!” – Không cần tốn nhiều công sức, tôi đã kéo được gã ta vào một con ngõ nhỏ bên cạnh, chỗ này khá yên tĩnh và vắng vẻ.
Tôi rút từ túi áo ra hai trăm tệ, vẫy qua vẫy lại trước mặt gã.
“Anh có sở thích gì cũng chẳng liên quan đến tôi, ba trăm tệ đây, nhờ anh giúp tôi chút việc nhỏ”.
Ba trăm tệ vốn chẳng phải số tiền lớn, nhưng gã gầy đã có vẻ động lòng. Cũng khó trách, kẻ nhàn rỗi nên mới bám đuôi con gái ngoài phố như gã ta thì có được bao tiền?
“Tôi không làm việc gì phạm pháp đâu đấy!” – Câu nói của gã khiến tôi không nhịn được cười.
Gã gầy thấy tôi cười, không hiểu ý tôi thế nào, lại hỏi: “Muốn tôi bám đuôi ai à? Việc khác thì không dám hứa, còn với kĩ nghệ bám đuôi tuyệt chiêu như của tôi thì chẳng ai có thể thoát nổi. Nhưng… nguy hiểm không thế, nếu nguy hiểm thì khoản này không đủ đâu”.
Tôi nhớ đến bộ dạng bám đuôi trắng trợn vừa nãy của gã ta, lúc đi theo cô gái vào tòa nhà bách hóa, mà giờ gã lại huênh hoang về kĩ thuật đem bám của bản thân, thì không nhịn được cười, bảo: “Chẳng phải là nhờ anh theo dõi ai. Anh thử nhớ lại xem có phải vào lúc hai giờ trưa hôm qua ở trước cổng chính của tòa soạn báo Sao Mai, anh đang bám theo một phụ nữ nào à?”
“À, hôm qua?”
“Một thiếu phụ mặc bộ đồ màu xanh, có vóc dáng nhìn khá gầy yếu song lại rất đẹp ấy”.
“Đúng… hình như là có vụ này, rồi sao?”
“Anh bám theo cô ấy đi những đâu thì đưa tôi đến đó một lần, rồi số tiền này sẽ là của anh”.
Tôi và gã gầy quay lại cổng tòa soạn báo Sao Mai, hôm qua gã bắt đầu theo đuôi Hoàng Chức từ đây.
Nói thật là lúc đi cùng gã gầy, tôi hơi bị sức ép về mặt tâm lý, bởi ánh mắt gã ta thường luôn bị hút dính về phía những người đẹp, khiến người đi đường nhầm tưởng cả hai chúng tôi cùng bám theo một cô gái nào đó ở phía trước.
“Anh còn nhớ rõ đường đi không đấy?” – Sau vài khúc rẽ, tôi hỏi.
“Đương nhiên, sao tôi lại không nhớ chứ, hôm qua cô ấy đi như thế này phía trước tôi, tôi còn nhớ cô ấy dừng lại chỗ cửa hàng quần áo bên tay trái kia một lúc mà không vào.” – Đánh hơi thấy tôi có vẻ nghi ngờ “chuyên môn” của mình, gã gầy có vẻ khá phật ý.
Đang nói chuyện, tôi đột nhiên nghe thấy một hồi còi dài, tiếp đó không gian trước mặt như được trải ra. Tòa soạn chúng tôi nằm rất gần bến Thượng Hải, khi đứng trên ban công hít vào thật sâu, tôi có thể ngửi thấy mùi sông Hoàng Phố và loáng thoáng nghe thấy tiếng còi hú thoảng nhẹ trong gió; còn bây giờ chúng tôi đang đi ra bến.
Đi xuyên đường hầm dành cho người đi bộ, chàng gầy dẫn tôi ra đê ở ngoài bến. Nước sông Hoàng Phố ᴆục ngầu, xa xa chim yến đang bay, gió sông thổi vào từng chập khiến cảm giác nóng nực ban nãy như chợt tan biến. Dưới ánh mặt trời còn rơi rớt lại, tòa nhà hiện đại chọc trời bên kia bờ hiện lên sừng sững, rực rỡ muôn ánh đèn. Còn ở bên này, tòa nhà thiết kế theo phong cách Châu Âu được dựng lên từ hồi đầu thế kỉ, và được mệnh danh là kiến trúc vạn quốc, thì bệ vệ đứng đây trong câm lặng. Chính vào lúc tôi lia mắt qua, tháp đồng hồ hải quan vụt sáng lung linh, tiếp đó những chùm sáng này nhanh chóng lan tỏa ra xa, để rồi sai cùng bờ phía tây sông Hoàng Phố cũng sáng rực ánh đèn.
Mặc dù là người sinh ra và lớn lên ở đây, song được chứng kiến cảnh tượng đang diễn ra trước mắt cũng khiến tâm hồn tôi bất chợt trở nên bay bổng. Chẳng trách đây là nơi có phong cảnh đẹp nhất mà mọi khách du lịch đến Thượng Hải đều muốn ghé qua. Song vào chiều hôm qua – lúc Hoàng Chức qua đây, mặt trời vẫn còn đang gay gắt, bức tường bằng kính của tòa nhà bên kia sông hẳn sẽ phản xạ ánh sáng rất mạnh, cảm xúc lúc đó nhất định sẽ kém hơn bây giờ nhiều.
Cảnh tuy đẹp, song theo gã gầy đi từ đầu này đến đầu kia, rồi lại từ đầu kia vòng lại đầu này, khiến tôi không nhịn được hỏi: “Hình như ta đi vòng quanh thì phải?”
“Đúng vậy, vòng quanh, là hôm qua cô ấy đi như vậy mà, cô ấy còn vòng mấy lượt nữa, sau đó cô đi từ đầu đường Phúc Châu đến đường Bắc Kinh rồi lại lộn về, và vòng thêm hai vòng như vậy nữa!” – Gã gầy nghiêng đầu nhướng mày, cứ như thể theo chân Hoàng Chức đi vòng vòng như vậy hôm qua là một việc rất đã vậy.
May mà tôi hỏi sớm, nên không còn phải tốn thời gian lẽo đẽo theo anh chàng này. Tôi vội vàng hỏi: “Anh không cần để ý đến việc cô ấy đi mấy vòng, chỉ cần dẫn tôi đến địa điểm cuối cùng cô ấy đến là được rồi, chắc cô ấy nghỉ ở nhà nghỉ, anh theo cô ấy về đó chứ?”
“Đương nhiên!” – Gã gầy đầy đắc ý đáp, “Nhưng sao anh có thể không hứng thú với quá trình chứ? Cuộc đời mà, không thể chì chằm chằm nhìn vào kết quả, quá trình rất quan trọng”.
Tôi nín nhịn không trừng mắt với gã này, chỉ nghiêm mặt nói: “Đừng nhiều lời, anh đi trước dẫn đường đi!”
Đi tiếp hơn nửa tiếng, trong đó đã gồm cả hai lần bắt xe buýt. Do chưa ăn tối nên khi ngửi mùi bữa tối thơm nức mũi tỏa ra từ mỗi ngôi nhà dọc đường đi, thịt nướng, cà ri gà, mực nướng, cùng đủ mọi món ăn với đủ kiểu màu sắc hiện lên trong đầu, khiến chân tôi mềm đi như 乃ún. Gã gầy quả không hổ danh là người bám đuôi “thâm niên”, vẫn rảo bước rất nhanh và thoải mái.
Cuối cùng anh ta dừng lại trước nhà nghỉ nằm trên con đường nhỏ với cánh cổng cũng rất nhỏ. Tôi nghĩ đây là một quán trọ nhỏ.
Bà cô to béo chỗ quầy tiếp tân tầng dưới đang say sưa xem chương trình tấu hài qua chiếc tivi nhỏ đặt phía trước, đằng sau là lối cầu thang lên tầng.
“Chính là chỗ này!” – Gãy gầy khẳng định, rồi nhìn tôi chằm chằm.
Tôi rút hai trăm tệ từ túi áo ra, gã ta thò tay ra nhận, toét miệng cười mãn nguyện.
“Biết cô ấy ở tầng mấy không?” – Tôi tiện mồm hỏi.
“Tầng ba, lên cầu thang sau đó rẽ trái, đi kịch đường thì rẽ phải rồi tìm phòng số hai.” – Gã gầy đáp.
“Anh chuyên nghiệp thật!” – Tôi buột miệng nói.
“Thì vậy, làm việc gì mà chẳng phải chuyên nghiệp!” – Gã gầy huýt sáo miệng, quay người bỏ đi.
Tôi bước vào quán trọ, bà cô to béo đưa mắt liếc nhìn tôi một cái, xác định đối phương chẳng phải là khách ở trọ thì liền tỏ ra hờ hững. Tôi chẳng quan tâm đến bà ta, đi thẳng lên cầu thang.
Lối đi của quán trọ này rất hẹp, trần nhà thì thấp, khắp nơi trên tường chỗ nào cũng có dấu bùn đất cùng dầu mỡ và những vết lốm đốm, không gian chật chội và ngập mùi nấm mốc. Tôi đoán thứ mùi này phần nhiều tỏa ra từ tấm thảm ni lông đã cũ dưới chân.
Lên tầng ba rồi rẽ phải, qua từng căn phòng đóng cửa im ỉm, khiến tôi có cảm giác nơi đây như một mê cung đang tỏa ra một mùi cũ kĩ. Không biết làm thế nào mà Hoàng Chức lại tìm được quán trọ này, và làm thế nào tìm được toàn soạn báo Ngôi sao buổi sớm. Xem ra cô ấy còn giữ được sự tỉnh táo ở mức độ nhất định, và biết rằng với số tiền mình có thì chỉ có thể trú chân ở những chỗ kiểu này mà thôi.
Phòng thứ nhất, phòng thứ hai, đây rồi. Tôi ấn chuông, song chẳng thấy tiếng chuông kêu, ở cái nơi xập xệ này thì có thể đến chuông cửa cũng bị hỏng rồi.
Tôi gõ cửa. Khớp ngón tay gõ lên mặt cửa gỗ làm phát ra âm thanh “cộc cộc”, như thể cánh cửa gỗ này đã bị mọt gặm ruỗng từ lâu.
Không có ai trả lời tôi, tôi gõ mạnh hơn, vẫn không thấy động tĩnh gì.
Hoàng Chức lại đi dạo đâu rồi, hay gã gầy thấy tôi không biết gì nên đã lừa dẫn tôi đến đây?
Tôi đang định xuống lầu hỏi thăm bà cô béo, thì sau khi chun chun mũi hai cái, tôi ngửi thấy một mùi rất lạ.
Khứu giác của người đang đói bụng thường đặc biệt nhạy bén, đứng trước cửa tôi còn ngửi thấy chút mùi hôi thối khó chịu lẫn trong mùi nồng nồng của nấm mốc và nước javen khử trùng.
Tôi ghé sát mũi vào cửa, ra sức hít hà rồi lập tức nhăn tít mặt lại. Quả không sai, thứ mùi bay ra từ bên trong rất khó ngửi.
“Cộc cộc cộc!” – Tôi ra sức gõ cửa. “Phần cứng” của quán trọ này thật tệ, mới gõ vài cái mà khóa cửa đã có dấu hiệu lỏng ra.
Chần chừ một lát, tôi nhớ lại lời nói và hành động của gã gầy bám đuôi ban nãy chẳng giống như lừa tôi, đúng là Hoàng Chức nghỉ ở đây.
Sau khi đã có nhiều trải nghiệm mạo hiểm, tôi dần phát triển được một khả năng có tên là “trực giác”. Bởi nó thường chẳng chuẩn xác cho lắm, nên cũng có thể nói là thần hồn nát thần tính. Còn bây giờ, tôi đang có một dự cảm rất không lành.
Cùng lắm là đền tiền khóa cửa cho quán trọ, còn trước tiên cứ vào ngó qua xem đã xảy ra chuyện gì bên trong đã.
Tôi đạp mạnh một cái, cánh cửa liền bật mở.
Vừa mở cửa tôi đã thấy Hoàng Chức. Tiếng động lớn vậy mà cô ấy vẫn còn ngồi ngủ gật trên ghế. Mùi hôi thối càng nặng hơn, lẽ nào bồn cầu trong nhà vệ sinh bị tắc?
“Hoàng Chức, Hoàng Chức!” – Tôi vừa gọi vừa bước đến chỗ cô.
Hoàng Chức mặc chiếc váy liền màu xanh, đầu cúi nghiêng nghiêng dựa vào thành ghế. Tôi gọi to vậy mà cô ấy vẫn không tỉnh.
Tôi khẽ tiến lại gần thêm mấy bước, rồi thình lình sững lại, không dám gọi cô thêm tiếng nào.
Lúc tôi bước lại gần, mùi hôi thối càng lúc càng trở nên rõ hơn nhiều, nhưng tôi không đờ người ra vì nguyên nhân này, mà là vì khi nhìn từ góc độ khác so với lúc mới đi vào ban nãy, tôi chợt phát hiện, cô ấy bị trói ngoặt hai tay ra sau ghế.
Trong lúc kinh hãi, tôi vội vàng lao đến chỗ cô. Dưới chân Hoàng Chức là đống lộn xộn, song tôi cũng chẳng thèm để ý đến chúng, mà đưa tay khua khua trước mũi cô.
Đừng nói là hơi thở mà ngay thân nhiệt cũng đã chẳng còn.
Phía bên cổ cô nghẹo đầu sang, có một vết bầm tím đã chuyển thành màu đen rất đáng sợ.
Hoàng Chức đã bị sát hại!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc