Tỉ lệ trùng hợp một phần trăm triệuLúc sải bước vào cổng chính của tòa soạn, tôi bị kẻ đối diện hích cho một cú đau điếng vào vai.
Đó là một anh chàng có vóc người gầy guộc chừng hơn ba mươi tuổi, cằm lởm chởm râu, bề ngoài nhìn có vẻ yếu đuối ủy mị, mà lại có thế hích tôi một cú mạnh vậy sao.
Sau khi va phải người khác, anh ta chẳng có vẻ gì để ý đến tôi, chỉ đưa mắt nhìn lướt tôi một cái rồi vội ráo bước về phía trước.
“Này!” – Tôi lên tiếng trách còn anh ta tựa hồ không nghe thấy gì. Tôi quay đầu lại nhìn, ở phía trước anh ta, có một bóng người màu xanh dương vụt lướt qua nơi góc phố. Rất nhanh, anh ta cũng biến mất ở khúc rẽ.
Tôi Ϧóþ vai, bực bội đi vào tòa soạn.
Lúc đi ngang qua quầy tiếp tân, bảo vệ cho biết có người đến tìm tôi.
Tôi cảm ơn một tiếng, bước vào phòng tin tức ngồi xuống chỗ của mình, mà chẳng thấy người đang đợi tôi đâu.
“Này, Lưu Đường!” – Tôi hét.
“Có việc gì?” - Ở phía đối diện Lưu Đường quay đầu lại nhìn.
“Vừa nãy có người đến tìm tôi không?”
“À!” – Gã Đường quỷ sứ lập tức đổi sang nét mặt dâm đãng, “Đó đúng là một mỹ nữ. Không biết sao ông lại được nhiều người đẹp vây quanh thế, hôm nào giới thiệu cho tôi vài cô nhé”.
“Hà hà, chẳng phải tối qua ông vừa hưởng lễ Thất Tịch à, sao rồi, νũ кнí bí mật của ông không phát huy tác dụng hả?”
Lưu Đường cười giễu mấy tiếng, đáp: “Ta không thể lúc nào cũng dính chặt lấy một cái cây. Mà này, kẻ có nhiều cây để chọn như ông thật làm người ta phát ghét đấy”.
“Đừng huyên thuyên nữa, rốt cuộc thì có ai đến tìm tôi?”
“Tôi cũng chẳng biết, cô ấy nói là họ Hoàng, ngồi ở ghế chờ ông rất lâu, vẻ mặt trông khá đờ đẫn thẩn thờ, kiểu kiểu em Lâm[1] í. Tôi hỏi này, nhà ông rốt cuộc làm gì người ta thế?”
[1] Chỉ nhân vật Lâm Đại Ngọc trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần.
“Đừng có ăn nói lung tung. Họ Hoàng à, có thể là ai được nhỉ?” – Tôi nhíu mày.
Chẳng lẽ là Hoàng Chức? Cô ấy lên Thượng Hải nhờ tôi tìm con gái hộ sao?
Tôi miêu tả lại dáng vẻ của Hoàng Chức theo hình dung mình còn nhớ, thấy Lưu Đường liên tục gật gù.
Tính ra, Hoàng Chức cũng đã hai tám, hai chín tuổi rồi, xem ra căn bệnh tâm thần bất bình thường đã mấy năm của cô ấy đã không khiến dung nhan của cô trở nên tiều tụy.
Tôi chợt nhớ ra, hỏi: “Cô ấy mặc bộ quần áo màu xanh à?”
“Đúng, sao ông biết?”
“Ban nãy vừa lỡ mất ngoài cổng chính”.
“Không sao, cô ấy bảo trưa mai lại đến tìm ông!” – Lưu Đường đáp.
“Thế thì tốt quá, chắc ngày mai tôi phải đi sớm hơn mới được”.
“Song không phải cô ấy bảo thẳng với tôi, mà đó chỉ là lời cô ấy tự lẩm bẩm với mình lúc ngồi trên ghế của ông.” – Lưu Đường nói rồi già giọng: “Thầy Na, vậy mai trưa mai em lại đến, anh chú ý giữ gìn sức khỏe nhé, thôi thì chuyện con gái em phó thác cả vào anh đấy. Ngày nào em cũng sẽ đến tìm anh”.
Tôi lúng túng, ngượng nghịu, vội nạt hắn dừng lại.
“Thầy Na, thầy đã có bạn gái chưa?” – Lưu Đường quỷ quyệt làm bộ mặt hề.
Hết cách với hắn, tôi đành cho hắn biết, thiếu phụ xinh đẹp đến tìm tôi chính là bệnh nhân tâm thần đã viết thư cho tôi, nếu không, chẳng rõ sẽ có tin đồn gì lan truyền ra bên ngoài.
“Hóa ra là vậy, thảo nào trông cứ quái quái thế nào í; tôi còn tưởng anh hủy hoại đời người ta cơ chứ!” – Gã Đường này hiếm khi nhả ra được lời vàng ý ngọc.
Tôi biên tập lại bài phỏng vấn thầy Vương trên máy tính rồi lưu vào tập file bản thảo của phòng. Tôi vươn người, nhún nhún hai vai rồi rút chiếc chìa khóa nhỏ từ góc ngăn kéo ra, bước đến góc phòng tin tức, mở tủ đựng đồ chuyên dụng của mình.
Ngoài mấy ngăn kéo nhỏ ở bàn máy tính, mỗi phóng viên, biên tập viên còn có thêm một tủ đựng đồ chuyên dụng để đựng quần áo cùng các thứ lặt vặt không thể cất vào ngăn kéo khác. Lần tìm trong tủ hồi lâu, tôi rút ra một cuốn sổ ghi chép đã bị quăn hết mép.
Đây là các ghi chép phỏng vấn của tôi, mỗi năm tôi dùng hết từ một đến hai cuốn sổ ghi chép cỡ lớn. Cuốn này gồm các ghi chép được thực hiện vào năm 2003.
Quay về ghế ngồi, tôi lần giở đến những trang ghi chép về cuộc phỏng vấn liên quan đến đứa trẻ giấy.
Khắp trang đều toàn là những nét chữ nguệch ngoạc, loằng ngoằng như tờ bùa; đối với người khác đây là một cuốn “thiên thư” mà chỉ mình tôi mới có thể đọc được.
Đưa mắt lướt theo đầu ngón tay, lần tìm theo từng hàng, mình ghi ở đâu nhỉ, nếu nhớ không nhầm thì…
Đây rồi!
Nhóm máu Sejmbey.
Tôi biết về trường hợp này trong lần phỏng vấn ba năm trước. Bệnh viện bà mẹ trẻ em tiếp nhận Hoàng Chức, một trường hợp sinh nở khó vào sinh cuối cùng đã phải ký thỏa thuận. Bởi nếu quá trình sinh diễn ra suôn sẻ thì không vấn đề gì, nhưng nhỡ có vấn đề gì thì tính mạng Hoàng Chức sẽ bị đe dọa.
Kho máu của bệnh viện không có loại huyết tương phù hợp với nhóm máu của cô.
Cô thuộc nhóm máu Sejmbey!
Thật quá sức trùng hợp, chẳng phải sao? Trên thế giới chỉ có khoảng hơn ba mươi người mang nhóm máu này; đứa trẻ được tìm thấy xác trong tủ lạnh bên Hàn Quốc mang nhóm máu này; Hoàng Chức cũng mang nhóm máu này; nên có thể khẳng định ở mức độ nhất định nào đó, đứa trẻ cô ấy sinh ra cũng thuộc nhóm máu này. Liệu Chu Tiêm Tiêm có vậy không? Phải chăng nếu đứa trẻ giấy đó phát triển bình thường, nó cũng sẽ như vậy?
Điều này đại diện cho cái gì?
Chẳng gì hết. Tôi tự nói với mình, điều này chẳng đại diện cho cái gì hết.
Tôi gập cuốn sổ lại, đặt sang bên cạnh. Trong nửa tiếng tiếp sau, tôi thấy mình cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn khi lướt một vòng trên mạng, mà chẳng tài nào nhớ được bản thân dã xem gì.
Tôi đưa bàn tay lên day day huyệt thái dương bằng ngón trỏ, mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu dần dịu lại. Tôi đứng dậy rót cho mình một tách trà nóng, thực ra vào mùa hè tôi thích uống trà đá hơn, song vì nhấm nháp trà từ từ, có tác dụng như một thứ nghi lễ, có thể giúp ta làm lắng dịu dòng suy tư.
Miệng chiếc cốc nhựa đựng trà loại dùng một lần phủ đầy hơi nước, những làn hơi trăng trắng từ từ bay lên. Tôi ngẩn ra một hồi, đưa mắt nhìn xuyên qua làn hơi trắng, rồi dừng lại trên cuốn sổ tay cũ phía sau.
Tôi gạt tách trà sang một bên, lật sổ tay, nhấc ống nghe điện thoại lên, bấm theo dãy số được ghi trong cuốn sổ đó.
Điện thoại đã thông. “Đây là bệnh viện bảo vệ sức khỏe bà mẹ trẻ em số 1 Thượng Hải, xin quý khách chọn số máy lẻ. Để biết thêm thông tin về các số máy lẻ, quý khách nhấn vui lòng nhấn phím 0” – Một giọng nữa nói tiếng phổ thông chưa thật chuẩn cất lên, đây là máy trả lời tự động.
Tôi bấm số máy lẻ.
“Alô?” – Một giọng nam trung niên vọng lại.
“Xin cho hỏi bác sỹ Trương có đấy không?” – Tôi hỏi.
“Vâng, tôi là bác sỹ Trương đây. Anh là ai?”
“Tôi là phóng viên Na Đa của tờ Ngôi sao buổi sớm, anh còn nhớ tôi chứ?”
“Phóng viên báo Ngôi sao buổi sớm?”
“Ba năm trước tôi từng đến phỏng vấn anh, về một thai nhi dị dạng, thai nhi giấy”.
Tôi nghe thấy tiếng thở khẽ vọng lại từ đầu dây bên kia, tiếp đó là ba phút im lặng.
“Ồ, ra là thai nhi giấy” – ông nói, “Đúng vậy, tôi nhớ ra rồi. Xin hỏi anh có chuyện gì?”
“Tôi muốn hỏi một chút, về sau nguyên nhân tạo thành thai nhi dị dạng đó đã được làm sáng tỏ chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Thai nhi đó có được giữ lại làm tiêu bản không?”
“Không”.
“Ồ!” – Tôi nhất thời bế tắc.
“Sao vậy, anh vẫn quan tâm đến chuyện này à?” - Bác sỹ Trương hỏi.
“Ngoài những bất thường về mặt tâm thần, về sau bệnh nhân đó liên tục viết thư cho tôi. Cô ấy một mực tin rằng, ngoài đứa trẻ giấy, trong bụng mình còn một thai nhi khác”.
“Lần đó cô ấy đã bị sốc mạnh, thật chẳng thể ngờ!” – Ông chép miệng.
“Bác sỹ Trương này, nếu hồi đó trong bụng cô ấy thực sự còn một thai nhi khác, thì ta có thể giải thích được sự hình thành của thai nhi giấy chăng?”
“Tôi chưa hiểu rõ ý của anh.” - Bác sỹ Trương nói, “Kiểu giả thuyết này không hợp lý, bới khi đó cô ấy chỉ sinh ra một thai nhi dị dạng đó thôi”.
Ba năm trước đây, trường hợp thai nhi dị dạng này đã từng khiến không ít người ở bệnh viện bà mẹ trẻ em khi đó hoảng sợ, còn đến giờ, nó gần như được xếp chung với trăm nghìn ca bệnh bình thường khác, chẳng hề để lại vết tích gì.
Suy nghĩ của con người thường rất hoang đường, rành rành biết là thứ không thể, mà ta vẫn không thể không nghĩ về nó; như hiện giờ, tôi đang mien man nghĩ về đứa trẻ sơ sinh bị mất tích kia của Hoàng Chức, cùng mối liên hệ giữa nó với đứa trẻ qua đời ở Hàn Quốc.
Trên thực tế, dù có sự trùng hợp về nhóm máu hiếm – với tỉ lệ một phần trăm nghìn trên toàn thế giới giữa Hoàng Chức với xác đứa trể được tìm thấy bên Hàn Quốc, ta vẫn chưa thể đưa ra chút bằng chứng chống đỡ nào cho liên tưởng này.
Sao một bệnh viện công lập lớn của Thượng Hải lại có thể đem một đứa trẻ sơ sinh giấu đi cơ chứ, điều này tuyệt đối chẳng thể nào xảy ra. Hơn nữa, xác đứa trẻ được tìm thấy tận bên Hàn Quốc, chẳng phải là Thượng Hải. Thêm vào đó, thứ ông Cournot lấy ra từ trong tủ lạnh là xác cặp trẻ song sinh…
Tôi nhắm mắt, ngả lưng ra thành ghế. Nếu những tình tiết riêng lẻ này có thể được xâu chuỗi lại với nhau, ta sẽ chỉ có thể dùng từ “kinh thiên động địa” để nói về điều vượt ngoài sức tưởng tượng này, còn hiện giờ, ta sẽ khó lòng theo kịp nếu chỉ dựa vào khả năng tưởng tượng của tôi.