Trần Mặc Cảnh khẽ quay người lại, ánh mắt trầm ngâm nhìn thân thể kiều diễm trước mặt, cô như một bức tượng được điêu khắc đủ với tiêu chuẩn của mỗi đàn ông, nét ngây thơ. lạnh lùng thêm chút e ngại, đúng là thật khiến tính thú anh muốn xung đột. Cảm xúc anh khẽ kìm nén đến mức nét mặt chuyển biến đi mấy phần, khẩu miệng cũng bắt đầu mở dần ra cất lên vài lời lạnh nhạt. " Em có thể tự tìm trong tủ đồ "
Dương Hiểu Tình hơi ngại nhưng nghe nói thế nên cũng bước lại gần tủ đồ, tìm kiếm lấy bộ đồ nhỏ nhắn nhất có thể nhưng lại không có nên cô với tạm cái áo sơ mi mặc tạm, ít ra nó cũng khá rộng.
" Em mượn " Cô đưa chiếc áo ra cho anh nhìn rồi ái ngại lên tiếng.
Trần Mặc Cảnh không bỏ một lời ra lên tiếng, đưa tay tỏ vẻ chán nản vẫy vẫy mấy cái rồi quay mặt đi chỗ khác.
Cánh cửa phòng tắm vừa đóng lại, cũng là lúc tâm trí người đàn ông như muốn nổ tung trước sự lựa chọn điên rồ của một cô gái qua đêm tại nhà mình. Anh không thể hiểu sao cô có thể chọn một chiếc áo sơ mi để tránh rét, để thu hút anh sao? Có lẽ không? Vì chiếc áo choàng kia của cô đã bị ngấm nước một khoảng lớn.
" Mẹ kiếp đúng là mê người " Anh tự lẩm bẩm một mình rồi tay nhanh chóng châm điếu thuốc để chấn an lại tinh thần của mình.
Dáng vẻ của thiếu nữ sau khi bước ra, quá sức tưởng tượng của nam nhân. Nàng như một tiên nữ dáng trần, chẳng hiểu vẻ đẹp được thừa hưởng từ ai? Nhìn qua cũng có nét giống mẹ nàng, hiền lành, ngây thơ đến mức người ta muốn lợi dụng nó để chiếm hữu nàng.
" Em không mặc nội y sao? " Anh buộc miệng hỏi, sau đó nhả khói ra không gian xung quanh khiến đôi mắt mình hơi cay cay.
Dương Hiểu Tịch nghệch mặt ra trước câu hỏi quá mức thẳng thắn, giọng nói cũng hết sức nhỏ " Em dùng lại đồ ban sáng mặc, còn rất sạch "
Trần Mặc Cảnh nghe qua gật đầu để giữ lại bầu không khí không mấy căng thẳng này, đôi mắt anh bắt đầu khẽ hướng ra phía cửa kính ngắm nhìn màn đêm tĩnh lặng. Nhưng nói thẳng ra là ngăn chặn con người cầm thú của mình, anh biết cô cố tình, cô muốn anh dành chút tình cảm dù là nhỏ nhất.. Hay là một hành động nhỏ nhẹ như xưa, đó là khoác cho cô một chiếc áo, hay ôm chọn cô trong chiếc chăn rồi lâm vào giấc mộng hạnh phúc đến mức chẳng muốn tỉnh lại.
Năm đó, Trần Mặc Cảnh còn nhớ rõ sau nhiều lần hay người ít nói chuyện, Dương Hiểu Tình đã bắt đầu nói chuyện với anh, rồi ở cái tuổi mười ba cô tỏ tình với anh. Một giọng run run, có lẽ đó sẽ là lần thứ hai anh nhìn thấy cô rơi nước mắt, và rồi màn đêm tĩnh mịch buông xuống, chính vòng tay mình ôm cô trong lòng để dỗ dành thì khi đó anh nhận ra mình đã sợ cô rơi nước mắt như thế nào. Nhưng sau năm năm xa cách, anh lại cố vờ đi, coi như nó là vô hình mặc cho tim cứ thắt lại, rồi lại cố nở nụ cười đau khổ bỏ qua. Từ khi nào đó, anh nhận ra ngoài mình ra thì cô chưa ai có thể khiến cô rơi lệ. Đó cũng là sự hiện diện nhân cách của một người đàn ông tệ bạc.
" Em muốn uống chút nước " Dương Hiểu Tình khẽ lên tiếng phá vỡ những suy nghĩ tiêu cực trong đầu Trần Mặc Cảnh, anh khi đó khẽ nhả khói, đôi mắt cũng hiện lên những tơ máu đó, không phải vì cay nữa mà vì hận danh phận mình không cho phép mình yêu cô.
Giọng nói anh trầm xuống, mang chút đau thương trong một câu nói bình thường. " Xuống dưới nhà đi, nhớ pha nước ấm " Khi nói xong anh mới nhận ra lại là một câu nói quan tâm mất rồi, gương mặt bắt đầu lạnh đi đến cực độ đưa mắt đi chỗ khác, lòng anh hiện tại rất nặng, nặng đến mức muốn lên. " Anh yêu em, Tình " Nhưng khi đó lại nhận ra một kẻ mạng mình giữ chưa chắc được đến ngày mai thì muốn sống bên người con gái đó bao lâu?
Dương Hiểu Tình rời đi, Trần Mặc Cảnh bắt đầu đưa mắt nhìn theo bóng lưng cô đến khi cánh cửa đóng sập lại thì khói thuốc đã làm anh ho sặc sụa, họ đến cả ứa nước mắt. Vô dụng!
[... ]
Dương Hiểu Tình ngồi ở ghế sofa đợi người con gái ở chung với Trần Mặc Cảnh lấy nước cho mình, cô chỉ có thể nói chị ấy quá mức chậm chạp chạy lên chạy xuống đến gần 15 phút mới được cốc nước ấm.
" Gái xinh, uống đi " Mẫn Lạc tỏ vẻ trêu đùa đưa cốc nước âm ấm cho Dương Hiểu Tình.
Cô cũng ái ngại cầm nó. " Cảm ơn chị " Nói xong cô cũng uống vì công sức của chị ấy nhưng xong chị ấy lại cười lớn, nụ cười hết sức nguy hiểm.
" Uống xong thì cảm ơn chị một tiếng nữa đi, cái này sẽ khiến em có được thứ em muốn " Mẫn Lạc bỗng trở nên nghiêm túc hơn.
Khi đó người Dương Hiểu Tình cũng có thích ứng với loại nước này, thân nhiệt cô bắt đầu nóng lên giống như cảm giác lần đó, từ từ ngấm dần vào cơ thể cô khiến nó mềm nhũn thèm khát cái khoái cảm thỏa mãn mình đến mức khó tả. Mắt cô bắt đầu đỏ ửng lên vì sợ hãi xen lẫn hận thù người con gái trước mặt, cô biết khi này người thỏa mãn có thể động chạm đến cái sự thèm khát này chỉ có thể là Trần Mặc Cảnh.
" Giờ em có thể hận chị nhưng sau này hãy cảm ơn " Mẫn Lạc rời đi bóng lưng gầy của chị trở nên xa hơn, bóng lưng trải đầy đau thương sau khi trải những sự đời hết sức bất ngờ.
Bóng Mẫn Lạc xa dần, tiếng giày va chạm sàn nhà lại nhiều hơn rồi gần hơn sau đó dừng lại. Dương Hiểu Tình biết đó là ai, mùi hương man mát lạnh của bạc hà chỉ có thể là người mà cô đã dự đoán. Cô không muốn ân ái, dây dưa với anh, liệu anh có phải là người sai chị ta không? Nếu thế thì anh chỉ khiến cô hận thêm thôi.
Thân xác Dương Hiểu Tình co ro trên ghế sofa, cô cố dùng răng cắn chặt lấy phần cổ tay mình để kìm chế ham muốn nhất thời. Nhưng nó lại khiến cái thứ dục vọng đó thăng hoa hơn, ý đồ chiếm hữu mạnh hơn, mặc cho phần cổ tay đã hằn tím cô vẫn kín nén chút hết lên nó.
Trần Mặc Cảnh cứ cúi lại gần Dương Hiểu Tình lại co người lại, anh cứ dịch chuyệ̉n một tí đôi mắt cô lại hằn đỏ đến mức trái tim anh sợ sệt muốn rời xa, nhưng hiện tại thì anh không thể khi mùi máu tanh từ cô đã sộc lên mũi anh.
" Tình, em sao thế? " Anh khẽ hỏi cho dù gần như trong tâm trí anh đã liên tưởng đến loại thuốc kích thích đó, nhưng nó là thứ không thể xảy ra.
Ánh mắt Dương Hiểu Tình thâm sâu hơn là hận thù, nó hằn đỏ ́ những tơ máu cũng bắt đầu xuất hiện cho đến khi một giọt nước mắt đọng lại rơi xuống thì trái tim anh cũng như ngừng đập. Một tiếng nói khiến con tim anh mở vết thương ngàn năm rồi cận lực sát muối vào nó " CÚT ĐI "
Cơ thể Trần Mặc Cảnh cứng đờ lại, ánh mắt anh nhìn người con gái trước mắt dần dần thâm sâu mang đầy đau thương. Không phải trái tim anh làm bằng pha lê, cứng rắn, kiên cường, khó sức mẻ mà nó biết cảm nhận. Nó cũng quặn thắt lại, có những suy nghĩ điên rồ.
" Tình.. anh " Khẩu miệng anh mấp máy vài lời, bàn tay khẽ chạm vào gò mà gầy của cô lau giọt nước mắt đọng lại ở đó.
Thời gian cứ lặng lẳng trôi qua trọn vẹn 10 phút, thân nhiệt Dương Hiểu Tình ngày càng nóng hơn, dục vọng cô được loại thuốc thúc đẩy đến đỉnh điểm. Càng nhìn người đàn ông trước mắt, ý đồ muốn được thỏa mãn của cô lại tăng cao, khi đó hai hàm răng cô lại cắn chặt lấy cổ tay mình hơn. Cô không muốn chơi đùa với thứ tình cảm này, cô sợ rồi, cô muốn buông. Nhưng rồi, hàm răng tự nhả cô tay cô ra tìm đến một hương vị mới, ngọt ngào lâng lâng một thứ tình cảm lạc vị.
Cái giây phút nông nổi khiến Trần Mặc Cảnh trở nên ngu ngốc, anh chẳng dám chấp nhận những thứ cô trao cho mình. Thậm trí là nụ hôn điên rồ này, khoang miệng cô thoảng mùi máu pha lẫn hương vị man mát của bạc hà khiến lưỡi anh mạnh dạn tiến sâu vào trong. Môi lưỡi hai người dây dưa với nhau đến khi buông rời, không gian yên tĩnh tràn ngập hơi thở gấp.
" Em biết mình đang làm gì không? "
Trần Mặc Cảnh đặt tay lên hông Dương Hiểu Tình kéo cô sát lại mình, giọng nói trầm ấm khẽ vang bên tai cô.
Khóe môi Dương Hiểu Tình khẽ cong lên một đường tinh tế , thân nhiệt cô nóng bừng nhưng bề ngoài lại lạnh đến mức nam nhân phải thương tiếc cưỡng ép.
" Làm những thứ anh muốn lần cuối đi " Giọng nói cô lạnh như băng tuyết nghìn năm, thúc dục thứ dục vọng cao trào trong người nam nhân.
Trần Mặc Cảnh cả người cũng trở nên lạnh đi bởi câu nói của cô , họ như hai thể cực lạnh va chạm với nhau. Những thứ muốn, không muốn chà đạp lên nhau.
Trần Mặc Cảnh dùng tay đỡ lấy phần ௱ôЛƓ Dương Hiểu Tình, cô cũng theo phản xạ của loại thuốc này dùng chân quặp lấy phần hông anh.
Những bước chân anh chậm rãi bước về phía cầu thang, cùng với nó là nụ hôn cuồng nhiệt của Dương Hiểu Tình. Một cô gái mười chín tuổi cảm nhận cái dư vị tình yêu rát lòng, cô chẳng biết mình làm gì, cô ngu ngốc, mù quáng yêu một kẻ sát nhân. Nhưng cũng vì cái tình yêu đó bàn tay cô cũng dính máu, cô cũng đâu muốn làm người tốt từ lâu rồi, vì khi đi giúp ai đó trái tim cô vẫn nhói lên, dư vị tình yêu mặn chát.
Cơ thể nhỏ nhắn của Dương Hiểu Tình chạm xuống chiếc giường êm ái thoảng mùi hương Trần Mặc Cảnh, sự kích thích của dục vọng ngày càng tăng cao. Cô ngồi dậy bấu víu lấy chiếc cổ của anh, thân xác khẽ rướn lên để giữ được vị trí nhất định. Đôi môi cô mỏng nhẹ lướt trên xương quai xanh, nhẹ nhàng hôn lên đó rồi chuyển qua sự mãng liệt chạm khắc những vết hằn tím trên cơ thể nam nhân.
Với sự kích thích nhất thời, tính thú của Trần Mặc Cảnh tăng rất cao nhưng anh không dám động chạm vào cơ thể cô một chút cũng không. Cô gái mười chín tuổi sao? Thậm trí kĩ năng giao lưu thân xác còn cuồng nhiệt hơn anh, loại thuốc nào khiến tâm trí cô đục ngàu những tính năng khiến nam nhân lưu luyến như vậy? Anh muốn tìm lại cô gái năm đó, nói một câu yêu trước khi có thể khi cô ấy trở nên khác lạ như giờ. Mặc cho anh ruồng bỏ, mặc cho mùi máu trên cơ thể anh khiến cô ghê tởm, cô vẫn yêu. Còn anh chỉ vì muốn bảo vệ cô mà không dám nghĩ đến thứ tình yêu hào nhoáng đó.
" Tình, anh yêu em "
Trần Mặc Cảnh giữ lấy chiếc cằm thon gọn của Dương Hiểu Tình, giọng nói trầm ấm thốt lên lời yêu. Cũng chẳng để cô kịp phản ứng, anh dùng môi mình ngăn chẳng miệng cô, nụ hôn đầu đời cảm nhận được tình cảm mãn liệt thực sự. Anh chưa từng hôn ai ngoài cô, chưa từng leo lên giường cùng với một nữ nhân ngoài cô, nhưng sự điều hòa cơ thể lại rất chuyên nghiệp không ai khẳng định đó là những trận khoái cảm đầu đời.
Cơ thể Dương Hiểu Tình run lên, lí trí cô rung động trong mơ màng nhẹ nhàng chấp nhận những thứ ngọt ngào khó có.
Những cúc áo từ hai bên được gỡ bỏ, cơ thể trống trơn là nơi gợi cảm nhất của nữ nhân chỉ cần cô quằn quại trốn thoại tính thú sẽ khiến cô ngừng. Thân thể cô mềm nhũn, loại thuốc này đúng là khiến cô điên dại mất rồi. Một đêm trầm ngâm, những nốt nhạc hỗn độn diễn ra.
Bàn tay dài thon gọn của Trần Mặc Cảnh rong chơi trên những mảnh đất tươi đẹp, cuối cùng dừng lại ở khu vực núi đồi cao vót, nơi hồng nhẹ nhú lên bởi sự chơi đùa cô anh khiến nó cứng cáp hơn.
" Ư.. "
Chiếc miệng nhỏ nhỏ xinh xinh vừa kịp rên lên một tiếng nhỏ đã bị anh ngậm lấy, cuồng nhiệt chiếm hữu. Sức nóng của cặp tình nhân đã đến mức sử dụng. Tay Trần Mặc Cảnh khẽ trườn xuống phần ௱ôЛƓ Dương Hiểu Tình nắn bóp nó, vẻ mặt cô từ đó cũng đó hơn.
" Ư.."
" Em rất mẫn cảm " Giọng nói anh nhè nhẹ vang lên.
Trần Mặc Cảnh khẽ đặt hai tay lên đầu gối cô, mở nó ra để tìm kiếm điều thuần bí nhất trong cơ thể nữ nhân. Cô hơi run nhưng kì thực loại thuốc khiến ham muốn tăng vọt lên, cô dễ dãi nhìn thấy những cạnh tưởng nồng ái của chính mình, sau đó bước kiên cường hưởng thụ khoái cảm lên đỉnh cao cùng anh.
Ngón tay anh chơi đùa, khuấy đảo nơi ẩm ướt bí hiểm khiến cô sợ hãi co lại, ngón tay anh cũng chính khi đó bị mắc kẹp nhưng lại rất biết cách dỗ dành. Anh một lần nữa mở đôi chân đầy đặn của cô ra, khuấy đáo nơi đó đến lúc nước ấm trào ra.
Trần Mặc Cảnh rút tay ra, dục vọng anh dâng trào nóng hừng hực bắt đầu đưa người em trai của mình tiến sâu vào nơi nóng bỏng hơn chính anh.
" A... " Dương Hiểu Tình cảm nhận được cảm giác mãnh liệt nhưng đau đến mức cơ thể cô muốn tê liệt, hai tay cô che kín miệng mặc cho anh chơi đùa.
Trần Mặc Cảnh tiến sâu hơn, nhấp lên xuống những cao trào khoái cảm mạnh liệt. Anh từng nghe nhiều người anh em kể được tận hưởng sự giao lưu giường chiếu với nữ nhân mình yêu sẽ khiến ta một lần nhớ cả đời, còn ngược lại nếu đã không thích dù nghìn lần cũng chả có ấn tưởng.
Cơ thể anh nóng rực, anh cảm nhận được từng lớp ngăn cản của gái, anh tiến sâu vào hơn. Khi đó cô lại càng co ro người lại, hàng răng trắng đều tăm tắp cắn chặt lấy đôi môi đỏ ứng không một lời rên la. Cũng chẳng rơi bất kì một rọt lệ nào, tay cô nắm chặt ga giường, những trận do thám đau đến mức ngột thở nhưng lại khiến họ không muốn rời.
Sự vận động của Trần Mặc Cảnh dừng lại, anh khẽ đưa tay chạm lên gò mà ướt đẫm mồ hôi của cô. Một hương vị mới khiến anh khắc sâu, anh nhận ra lần này nếu bỏ cô lại vì cái thứ anh cho là nguy hiểm đó có lẽ anh sẽ chết mất. Giọng nói anh vẫn vương vấn chút hơi lạnh. " Tình, em đau không? "
Cô chỉ đưa đôi mắt trong veo như dòng suối nhìn anh, sự ngây thơ khó cưỡng, đó chính là đôi mắt đầy tình thương khi chút hết hận thù. " Em ổn "
Hai từ chạm khắc vào trái tim anh, chưa bao giờ trong những trường hợp cô dùng từ " ổn " là đều ổn hết. Nó đều mang một ý nghĩa nặng lòng.
" Cho phép tôi theo đuổi em từ nay.. Tình " Nỗi lòng dâng trào, câu nói đã lâu bị cất đi.
Anh khẽ đặt lên đôi mắt cô một nụ hôn từ đáy lòng, anh chưa bao giờ thấy lòng mình nhẹ như vậy.. Đúng là một câu chuyện cổ tích.
" Em mười chín tuổi rồi " Dương Hiểu Tình nở nụ cười rạng rỡ, trong hạnh phúc cô ôm lấy anh. Cô đủ tuổi trưởng thành rồi, cô đủ tuổi để được anh theo đuổi rồi.
Hận Thù Cay Nghiệt Được Vứt Bỏ!!
Cô muốn nói với anh, bàn tay cô đã lấm máu để được theo anh!
Anh muốn nói với cô, chỉ một lần để anh được yêu cô!
Nhưng họ cuối cùng không nói ra điều đó, chỉ là trao nhau một nụ hôn.
Trần Mặc Cảnh rời khỏi giường, bước vào phòng tắm lấy ra một chiếc khăn tắm lau sạch những chất dịch trắng trên người cô.
" Một đêm sưởi ấm nhau được chứ? " Anh vứt chiếc khăn xuống dưới sàn, giọng nói vẫn se lạnh hỏi cô.
Dương Hiểu Tình không trả lời, cô im lẳng để anh ôm vào lòng rồi lâm vào giấc mộng. Cô gần như quên đi rằng việc mình bị hạ dược, quả nhiên tình yêu chạm đến trái tim cô xóa tan hận thù trong chớp mắt.
[... ]
Một buổi sáng tỉnh dậy trong thân thể đau nhức, Dương Hiểu Tình đưa mắt nhìn quanh căn phòng đã được dọn sạch. Bóng dáng nam nhân vẫn cương nghị đến mức lạnh buốt mọi ánh nhìn, anh vẫn chăm chú đọc tờ báo mới, thi thoảng nhâm nhi mấy ngụm cà phê.
Trần Mặc Cảnh chậm rãi gập tờ báo, anh nhấp thêm ngụm cà phê rồi đưa mắt nhìn Dương Hiểu Tình. " Em tỉnh rồi? "
Cô hơi bị giật mình, nét mặt anh vẫn lạnh nhạt vẫn khác hẳn với đêm qua. " Mới dậy "
" Tắm qua đi, đồ anh để góc giường. Xong xuống lầu ăn sáng, rồi anh đưa em về " Giọng nói anh hơi gấp gáp, đúng lúc đó điện thoại anh đổ chuông. " Anh nghe điện thoại, em cứ thoải mái "
Dương Hiểu Tình nhìn chiếc áo choàng tắm được chuẩn bị sẵn bên cạnh mình, có chút vui trong lòng. Cô vội khoác nó vào rồi cầm bộ đồ anh chuẩn bị rời vào phòng tắm.
Trần Mặc Cảnh đợi cô đi vào mới bắt máy, đầu dây bên kia giọng nói hơi trầm " Cậu định bao giờ trả con gái cho tôi? "
" Chú Thiếu? " Anh hỏi lại cho chắc.
Một giọng nói tức giận khác vang đến tai anh, nghe mà khiến anh xao lòng. " Cảnh, đừng nói là con làm gì con bé rồi đó? " Trần Thế Nhu đầy lo lắng, trút giận lên Trần Mặc Cảnh.
" Hai người cứ chấp vấn thằng bé mãi, bỏ cái tính côn đồ đi. Đưa điện thoại cho em, vào ăn sáng đi " Giọng nói dịu dàng của Hàn Như Tuyết vọng đến tai Trần Mặc Cảnh, anh cũng nhẹ lòng thở dài một tiếng. Hai người đàn ông kia cũng ngoan ngoãn rời đi.
--
" Dì " Trần Mặc Cảnh nao lòng lên tiếng.
Hàn Như Tuyết có chút lo lắng nhanh chóng hồi đáp " Con bé đâu rồi? "
" Tình đang tắm "
" Được rồi, chút con cho nó ăn chút gì lót dạ rồi đưa nó về cho Dì nhé "
" Con nhớ rồi "