Thảm họaTuyết ,tuyết lớn lắm mà tại sao nó lại ở ngoài trời mưa tuyết như vậy? Toàn thân nó tê buốt.Chợt nó cảm thấy mằn mặn ở đầu môi.Lạ nhỉ sao tuyết lại có vị mặn.Nó hoảng hốt nhìn xung quanh.Máu ,rất nhiều máu toàn thân nó đầy máu mà nó đâu có bị thương.Vậy tại sao nó lại có máu .Bây giời nó mới để ý đến cái người nằm bên cạnh nó.Hoảng sợ tột độ nó thét nên_Baaaaaaa Meeeeee_Rồi ôm mặt khóc.Nó lê người đến gần mẹ và ba nó.Người mẹ nó bây giời toàn thân lạnh toát không còn sự sống.Quay sang ba nó thì đang thoi thóp ôm chắm vật gì đó trong lòng.Nó đến gần ba nó hơn thì hóa ra vật đó là cô em gái của nó vì sợ quá nên dã ngất đi.Ba nó nhìn nó thở nặng nhọc đưa tay lên vuốt tóc nó:
_Ba mẹ không thể ở bên các con được nữa... Con và em bây giờ đang gặp nguy hiểm ...Ba biết sẽ có chuyện này sảy ra nên đã giao tất cả công việc va bang hội cho quản gia Trươnng. Con và em hãy về VN lánh nạn .Ba đã cho người sắp xếp rồi.Hãy sống tốt và báo thù cho ba mẹ......
Dồn hết sức lực và hơi thở còn lại với ánh mắt yêu thương dịu hiền nhìn nó va đứa con trong lòng mình cố lén cơn đau xuống ông thốt lên bốn từ _Ba yêu các con_Rồi ông nhắm mắt.
Nó khóc nấc lên rồi ngất đi.Có lẽ đây là lần đâu tiên nó khóc và cũng là cú sock kinh khủng đối với nó.Chỉ trong 1 ngày nó mất đi 2 người mà nó yêu thương cà kính trọng nhất.Mọi người xung quanh xum lại xem vụ tai nạn rồi xe cứu thương đến đưa nó và em nó vào viện.Khi tỉnh dậy y tá nói với nó ba mẹ nó đã ૮ɦếƭ trước khi được đưa đến bệnh viện.Nghe xong nó ngồi bần thần suy nghĩ.Như nhớ ra điều gì nó ngó ngang khắp phòng nhìn xung quanh không thấy nó hoảng hốt hét lên
_Em cháu đâu rồi?
Đang định đứng dậy thì cô y tá bước lại gần nó nói nhỏ giọng trấn an nó:
_ Em cháu không sao! Chỉ bị sây sát nhẹ không đáng kể đang nằm trong phòng hồi sức bên cạnh.Cháu yên tâm nghỉ đi .Tí nữa cô quay lại rồi đưa cháu sang chỗ em cháu.
Nói rồi cô y tá bước đi đến cửa cô quay lại khẽ nhìn nó thông cảm rồi nở nụ cười ấm áp an ủi.
Khi y tá đi khỏi nó bèn bước xuống giường và đi nhanh đến phòng bên cạnh nợi mà em nó đang ngủ .Bước đến cạnh giường nhìn cô em gái đang nằm ngủ tựa thiên thần nó tự nhủ với bản thân phải cố gắng sống tốt ,cố gắng thực hiện được lời nói trước lúc lâm trung của ba nó...
Nó ngồi ngắm cô em gái út ngủ 1 lúc rồi bước về phòng lấy điện thoại gọi cho quả gia Trương đến ngay bệnh viện
Đúng 1 tiếng sau quản gia Trương đã có mặt nó ngồi trên giường,quản gia Trương ngồi đối diện mặt nó:
_Tiểu thư người có sao không ?
_Tôi không sao ! Cha tôi trước khi lâm trung có dặn ong là người đã sống với gia đình tôi ,chăm sóc chị em tôi từ nhỏ.Cha tôi giao lại công ti nhờ ông quản lí hộ để tôi có thời gian tìm hiểu kẻ đã hại chúng tôi thế này.Và ông hãy nhận chức chủ tịch và.......
_Sao tiểu thư lại.....
_Ông để tôi nói hết câu đã.
_Vâng vậy tiểu thư nói tiếp đi.
_Tôi nghĩ đây không phải vụ tai nạn giao thông bình thường ,chắc chắn có kẻ đứng đằng sau.Hiện giờ tôi và cả Hàn Dương điều đang gặp nguy hiểm nên tin 2 chúng tôi còn sống không được để lọt ra ngoài._Nói đến đó nó nhìn ông như thăm dò._ Tôi và nó sẽ trở về Việt Nam để tránh khỏi những kẻ đang truy sát và cũng để điều tra 1 số việc.
_Vâng tôi sẽ làm như tiểu thư căm dặn._Ông Trương cúi đầu nhận lệnh .
_Còn việc công ti việc nào không quyết định được thì hãy giửi meo cho tôi._Nó nói đến đó khẽ nhắm mắt lại như đang suy tính việc gì đó.
_Dạ thưa tiểu thư , còn việc của bang hội thì sử lí thế nào ạ? _Ông nhìn nó như đang chờ đợi câu trả lời.
_Cứ để nó như tự nhiên đi, coi như tôi đã ૮ɦếƭ.Hãy để cho bon chúng tranh giàng đến lúc đó ta sẽ biết được ai là người như thế nào.
Nó vẫn nhắm mắt và nói:
_Sáng mai ông hãy mua vé máy bay cho tôi va Hàn Dương đi.Mọi chuyện ở Việt Nam Ba tôi đã sắp xếp xong hết rồi.Không còn chuyện gì nữa ông ra ngoài đi.
Nó khẽ mở mắt phẩy tai ra hiệu như đã hết chuyện .Quản gia Trương hiểu ý cúi đầu rồi lui ra. giờ đây còn mình nó ở trong phòng nó tiến đến gần của sổ ngước nhìn lên bầu trời ngắm những ngôi sao trong đó vừa mới hiện diện thêm 2 ngôi sao là ba va mẹ nó.
_Ba mẹ ở trên đó yên tâm, con sẽ chăm sóc em cẩn thận .Con sẽ trả thù cho ba mẹ.Ba mẹ hãy luôn ở bên và bảo vệ con nhé.Con yêu ba mẹ.
Nơi ở mới10.00 am tại sân bay Nội Bài Hà Nội.Nó và em gái đã đặt chân lên quê hương bên nội của nó - nơi mà đã sinh ra người ba yêu quý của nó.Bước ra khỏi sân bay , nó bắt một chiếc taxi đến ngôi nhà mà ba nó từng ở. Một ngôi biệt thự cổ kính khang trang rộng rãi. Ở cửa đã có bà quản gia Ngô đón chúng nó.Ngôi biệt thự ở vị trí thuận lợi gần trường học , bệnh viện , siêu thị, khu vui chơi giải trí.... Giấy tờ nhập học đã được bà Ngô chuẩn bị sẵn và hoàn tất.Vì hôm nay là chủ nhật lên nó dẫn em nó đi dạo làm quen nơi mới và cũng để chuẩn bị một ít vận dụng cho việc học và đồ dùng cá nhân hàng ngày.
Bươc vào siêu thị mọi ảnh mắt tò mò đổ dồn vào hai chị em nó. Người nó như tỏa ra một thứ ánh sáng khiến người khác phải chú ý.Cũng chẳng lạ gì mottj phần tại chị em nó quá xinh đẹp va cũng có mọt phần gì đó da no quá đặc biệt.Ánh mắt ghen tị có,ánh mắt ngưỡng mộ có,ánh mắt trái tim cũng có nốt ......
Thấy ai cũng nhìn mình như một sinh vật lạ (hì ai biểu nó là thiên thần mà). Đi mua gần đầy đủ đồ dùng cần thiết nó bèn kéo em nó về nhà . Khi trở về nhà thì một bàn đầy đủ thức ăn do quản gia Ngô đã chuẩn bị thật là hấp dẫn đối với Hàn Dương.Còn đối với nó thì chẳng là gì cả. Rửa chân tay xong nó và Hàn Dương cùng nhau ra ăn cơm.Nó và Hàn Dương ngồi xuống bàn ăn, thấy quản gia Ngô vẫn đứng đó Hàn Dương bèn bảo:
_Bà ngồi xuống ăn cùng luôn đi.
_Dạ thưa tiểu thư ! Không đươc đâu ạ.!_Bà cúi đầu xuống nói.
Hàn Dương nhăn mặt tỏ vẻ không đồng ý.
_Hàn Dương nó nói đúng đó. Nhà có ba người bà không phải để ý đâu.Bà ngồi xuống ăn đi không Hàn Dương nó đứng dậy không ăn nữa thì bà tự đi mà sử lí đống thức ăn này.
Nó vừa nói như thể đe dọa khiến quả gia Ngô không biết làm thế nào chỉ biết ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn. Hàn Dương thấy quản gia Ngô như vậy cảm thấy buồn cười nhưng không cười mà tỏ thái độ giận rỗi:
_Hu hu !!! Cháu nói bà không thèm nghe vậy mà chị Hàn Tuyết vừa nói bà bèn làm theo.Hu hu trong nhà này không có cháu à?
Vừa nói Hàn Dương vừa đưa tay dụi mắt.Thấy vị tiểu thư nhỏ đang giận bà quản gia bèn đứng dậy tỏ vẻ xin lỗi đối với Hàn Dương.
_Hì hì cháu đùa thôi .Bà ngồi xuống ăn tiếp đi nhé!Cháu chúc bà ngon miệng hì hì.
Hàn Dương vừa nói vừa tặng thêm cho bà quản gia một nụ cười tỏa nắng của mình.
Ăn cơm xong nó gọi Hàn Dương lên phòng và nói cho nó biết mọi chuyện và cả mục đích về Việt Nam lần này.Hàn Dương năm nay đã 15 tuổi lại rất thông minh không kém gì nó lên nó tin mình nói cho Hàn Dương biết tất cả mọi chuyện là đúng.
Nói xong nó nhìn Hàn Dương.Hàn Dương như đang suy nghĩ về tất cả mọi chuyện được một lúc rồi ngẩng đầu lên nhìn nó:
_Được hai chị em mình cùng sẽ trả thù cho ba mẹ. Thế ngày mai chị định thế nào?
_Ngày mai em sẽ biết nhưng chúng ta phải hóa trang không được tạo sự chú ý để tránh nguy hiểm._ Nói rồi nó nhìn Hàn Dương cười ấm áp.
_Ok vậy nhé ngày mai chúng ta cùng lam vịt con xấu xí nha hì hì.
_ừ thôi em đi ngủ đi mai còn đi học nữa._ Nói rồi nó qua lưng ra khỏi phòng Hàn Dương về phong mình.