Đứa Con Bị Chối Bỏ - Chương 06

Tác giả: Dạ Thảo

Ngày mẹ tôi trở về tham dự đám cưới của chị, bà có ngỏ ý muốn tôi sang đó sống cùng bà, nhưng khi đó tôi đã từ chối. Tôi muốn ở lại đây với chị, từ nhỏ tới lớn chúng tôi đã lớn lên bên nhau, dù giờ chị đã lấy chồng, tôi vẫn muốn được ở gần chị nhất có thể. Bà thấy tôi cương quyết thì cũng không ép, chỉ để lại cho tôi số điện thoại và địa chỉ dặn tôi nếu cần thì tới đó tìm bà.
Còn nhờ lần ấy chị tìm đến tôi với khuôn mặt dàn dụa nước mắt, bên má trái vẫn còn in hằn dấu vân tay chồng. Nhìn chị khóc tôi rất muốn lao đến nhà đâm cho anh ta một cái rồi đến đâu thì đến. Nhưng chị đã níu tôi lại, chị khóc lóc nói chị thương chồng, thương cho cả đứa con trong bụng chị nên không thể nào làm lớn chuyện được. Tôi đã gào vào mặt chị mà rằng:
- Sống khổ sở thế thì chị sống làm gì, chị thương chồng, vậy anh ta có thương chị hay không. Cuộc sống này là của chị cơ mà, tại sao chị lại không dám làm theo ý mình, tại sao lại cứ luôn phải nhẫn nhịn chịu đựng. Tại sao chứ?
Chị quẹt ngang dòng nước mắt nhìn tôi đau khổ nói:
- Thật ra ngoài chịu đựng ra thì chị cũng đâu biết làm gì khác, vì chị em mình đến 1 căn nhà để có thể về những lúc nhọc nhằn cũng chẳng có, làm sao có thể sống theo ý mình được hả em?
Câu trả lời của chị khiến tim tôi như ૮ɦếƭ lặng, chị nói đúng, chị em tôi chẳng có nổi 1 mái ấm để chở về, chẳng có 1 vòng tay dang rộng, ôm ấp che chở mỗi khi khốn khó cũng. Tôi khuyên chị buông bỏ, nhưng là buông bỏ cái gì, cuộc đời chúng tôi cũng chỉ là chuyển từ đau khổ này sang cơ cực khác, làm gì có gì mà đòi lựa chọn.
Nhìn chị khóc cái quyết tâm làm giầu trong tôi lại càng lớn, tôi mở tủ lôi ra tờ giấy mà hôm mẹ đi đã để lại cho tôi. Tôi cứ nghĩ sẽ chẳng bao giờ phải dùng đến nó, nhưng cuối cùng vẫn phải lôi ra.
Tôi không chỉ cố gắng cho riêng tôi, mà cho cả chị nữa, nhất định tôi phải kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền. Có tiền rồi mới mong cuộc sống tốt lên, mới có cái quyền mà đòi hỏi người khác phải tử tế với mình.
Gom toàn bộ số tiền có trong người, tôi đặt vé sang với mẹ ngay hôm sau. Ngày tôi đi trời đã cuối đông, từng hạt mưa lạnh lùng, buốt giá cứ thế rơi xuống. Con đường phía trước sướng hay khổ tôi chẳng nói trước được, chỉ biết dặn bản thân phải cố gắng.
Mẹ thấy tôi sang thì mừng lắm, có lẽ bà mừng vì ít ra cũng đã có cơ hội bù đắp cho tôi. Những tháng đầu do chưa thông thạo tiếng và đường xá bên Trung Quốc nên tôi ngoài việc tới lớp học tiếng Trung cấp tốc ra thì cũng chỉ ở nhà. Hàng ngày mẹ cũng tranh thủ kèm thêm tiếng cho tôi nên tôi tiến bộ khá nhanh.
Sáu tháng sau tôi đã có thể giao tiếp lưu loát với người bản địa, sang tháng thứ 7 kể từ khi tôi đặt chân sang Trung Quốc mẹ dùng mối quan hệ của mình xin cho tôi làm hướng dẫn viên du lịch. Ngoại hình xinh xắn, cộng với có thể nói 3 thứ tiếng (tiếng Anh, Tiêng Việt và Tiếng Trung) nên tôi ngay lập tức được nhận.
Công việc không vất vả nhưng lại mất khá nhiều thời gian, bù lại tôi được đi thăm thú mọi nơi để thoả cái ước mơ du lịch ngày nhỏ của bản thân. Ở đây tôi quen 1 chị lớn hơn tôi 2 tuổi, chị tên Giai Kỳ, là người Quảng Đông. Chị đã gắn bó với nghề hơn 4 năm, có biết bao nhiêu kỉ niệm, vui có, buồn có với nghề.
Chị vẫn bảo nghề hướng dẫn viên du lịch, nhất là đối với con gái có rất nhiều người nhìn nó bằng ánh mắt không mấy thiện cảm. Chưa kể đến việc phải dành toàn bộ thời gian cho du khách, không chỉ đơn giản là lo việc hậu cần, rồi hướng dẫn mà còn phải lo cả sức khoẻ và tâm lý vui buồn của họ.
Điều tôi ấn tượng nhất đó là trong nghề này, nếu lỡ có người đàn ông nào đó ngã xuống sông vì say rượu lỗi sẽ thuộc về hướng dẫn viên, một cô gái nào đó đi vệ sinh bị lạc trong rừng cũng là lỗi của hướng dẫn viên. Thậm chí đến cả việc nếu ai đó bị mất đồ lỗi cũng thuộc về hướng dẫn viên nốt. Tôi phải tập làm quen với việc trăm thứ nghìn thứ xảy ra trong chuyến đi đều là do hướng dẫn viên, để từ đó học được cách xử lý sao cho khéo léo.
Khó khăn nhưng bù lại tôi học được nhiều thứ bổ ích, và quen được rất nhiều người bạn tốt.
Trong 1 chuyến đi cùng đoàn khách du lịch người Việt, tới tỉnh Quảng Đông, tôi đã may mắn biết đến công ty Gia Ý, một công ty sản xuất mỹ phẩm khá có tiếng ở đây. Ngay lập tức tôi nảy ra ý định sẽ hợp tác, lấy hàng để gửi về Việt Nam cho chị bán. Vì là nhập từ tận gốc nhà máy nên giá vô cùng tốt, hàng lại đảm bảo chất lượng.
Khi nghe tôi trình bày cả mẹ và chị đều hết lòng ủng hộ. Mới đầu cũng có nhiều bỡ ngỡ, lượng khách biết đến chưa nhiều, mà số vốn bỏ ra lại khá lớn. Chuyến đầu tiên chưa biết cách chúng tôi còn bị vỡ và móp hàng rất nhiều, chuyến ấy gần như chị em tôi mất trắng. Nếu không nhờ số vốn mẹ đưa thêm chắc chị em tôi cũng chẳng thể trụ nổi.
Có điều việc bán hàng sẽ choán bớt thời gian chị dành cho gia đình, nên chị cũng gặp đôi chút khó khăn. Nhất là chồng và bố mẹ chồng chị mới đầu vô cùng phản đối.
Anh ta mỉa mai chị:
- Thôi thôi, đừng có mà ném tiền qua cửa sổ nữa, biết cái gì mà đòi kinh với chả doanh.
- Thì em đã có anh rồi mà, nếu có gì chưa hiểu em sẽ hỏi anh được không.
Mẹ chồng chị thấy thế cũng khinh khỉnh nói:
- Rồi đến lúc không bán được thì đi mà xin tiền mẹ cô mà trả nhé, nhà này không thừa tiền để cho cô phung phí đâu.
Rồi thời tiết giao mùa con chị ốm, chị lại càng bị gia đình chồng đay nghiến nhiều hơn.Cũng có đôi lần nản chí, nhưng tôi và mẹ gia sức thuyết phục nên chị lại tiếp tục cùng tôi cố gắng. Ông trời quả không phụ người có công, may mắn đã mỉm cười với chị em tôi. Chỉ sau ba tháng mọi thứ đã đi vào ổn định, lượng khách biết đến chị ngày 1 tăng, lượng khách cũ đã mua thì luôn quay lại ủng hộ.
Sáu tháng sau chị quyết định nghỉ hẳn công việc kế toán nhàm chán để ở nhà tập trung kinh doanh. Có một điểm khá thuận lợi đó là nhà chồng chị ngay mặt đường Hồ Tùng Mậu, vô cùng thuận tiện để chị làm mặt bằng kinh doanh.
Từ khi chị mở cửa hàng tôi cũng liên tục tìm kiếm các mặt hàng mới lạ ngoài mỹ phẩm, mà giá cả và chất lượng tốt để gửi về cho chị. Thu nhập ổn định, kinh tế gia đình chồng một tay chị càng đáng, bởi vậy khi chị quyết định mở mặt bằng kinh doanh nhà chồng không một ai lên tiếng phản đối nữa.
Một năm kể từ ngày kinh doanh chị sửa sang lại toàn bộ nhà cửa cho bố mẹ chồng. Chưa đầy 2 năm sau chị lại tiếp tục mua nhà riêng tại quận Đống Đa trị giá vài tỷ, còn mở rộng thêm 2 mặt bằng để buôn bán, khi ấy là vào giữa năm 2016.
Khi kinh tế của chị đi lên, gia đình chồng chị cũng thay đổi hẳn thái đội với chị, trước đây ngay cả khi chị sinh con mẹ chồng chị cũng chẳng mảy may chăm sóc. Thế mà giờ đây bà ấy tình nguyện tới nhà trông con cho chị chuyên tâm bán hàng, còn giục chị mau mau sinh thêm thằng cu nữa, nhân lúc bà còn khoẻ bà chăm cho.
Bố chồng chị cũng hết lời khen ngợi chị với hàng xóm, bất kể chuyện lớn nhỏ gì trong nhà mọi người cũng gọi chị tới cùng tham gia bàn bạc quyết định.
Chồng chị cũng khác hẳn, ngoại trừ cái tình vũ phu ra thì chị bảo anh ta ngọt ngào như cái lúc hai người còn yêu nhau vậy. Tôi thừa biết họ tử tế với chị chẳng qua cũng chỉ vì tiền của chị. Nếu chị vẫn đi làm kế toán, vẫn lương ba cọc ba đồng xem họ tử tế được mấy phần. Quả đúng là có tiền thì mới có quyền lên tiếng.
Về phần tôi khi ấy cũng được mẹ nhập cho quốc tịch Trung Quốc, những chuyến đi của tôi cũng có khi kéo dài cả tuần thậm chí cả tháng. Mỗi chuyến đi đều để lại cho toi một kỷ niệm riêng.
Nhưng có lẽ chuyến đi du lịch của đoàn khách đến từ Mạc Hà, nơi được coi là lạnh giá nhất Trung Quốc là tôi ấn tượng nhất. Trong chuyến đi hôm ấy có một vị khách tên là Diệp Hạc Hiên, anh sinh ra và lớn lên ở 1 nơi không mấy khi thấy ánh nắng mặt trời nên nước da anh rất trắng. Trắng đến nỗi đứa con gái như tôi cũng phải thầm ghen tị, ngoài ra anh còn sở hữu 1 chiều cao vô cùng nổi trội, anh cao 1m83.
Anh cũng là vị khách đầu tiên luôn hỏi han quan tâm tôi, anh còn bày trò giúp tôi cười. Điều mà trước nay một hướng dẫn viên như tôi chỉ có cho đi chứ chẳng mấy khi được nhận lại.
Suốt chuyến đi kéo dài 2 ngày ấy anh luôn nói chuyện với tôi mỗi lúc tôi rảnh, hoá ra anh là một thương nhân. Chuyến đi này anh vừa là du lịch, vừa kết hợp với tìm khách hàng. Bởi công ty của anh chuyên thu mua và chế biến ớt tươi để đổ cho các nhà hàng, siêu thị…
Kết thúc chuyến đi, chẳng rõ vì sao anh có số điện thoại của tôi mà ngày nào cũng gọi điện nhắn tin hỏi han. Ban đầu tôi cũng chỉ xem anh như những vị khách du lịch bình thường khác, thậm chí còn cảm thấy khó chịu vì những quan tâm hỏi han của anh.
Tôi đã sắp bước sang tuổi 26, đã đủ lớn để hiểu những quan tâm kia của anh mụch đích là gì. Tôi thừa nhận anh là 1 người hài hước vui tính, những tiếp xúc ban đầu cũng không để lại ấn tượng gì xấu trong tôi.
Nhưng đã một lần dang dở tình duyên, tôi như con chim nhỏ sợ cành cong, dù cho hiện tại kinh tế của tôi đã đủ đầy, nhưng sâu thẳm trong lòng tôi nỗi tự ti năm ấy vẫn còn. Nhất là đối với hoàn cảnh gia đình phức tạp như tôi, tôi sợ nếu lỡ mình mở lòng sẽ lại nhận lại đau thương, nên tôi luôn chốn tránh mọi sự quan tâm của anh.
Vậy nhưng càng tránh tôi lại càng phải gặp mặt anh nhiều, chẳng biết do vô tình hay anh cố ý sắp sếp, mà những chuyến đi của tôi rất hay có mặt anh. Anh ở trên chuyến đi thì là khách, mà đã là khách thì đồng nghĩa với việc tôi phải nói chuyện quan tâm anh chứ chẳng thể nào mà trốn tránh được.
Anh cứ thế, nhẹ nhàng xuất hiện bên đời tôi, âm thầm quan tâm tôi từ những điều nhỏ nhặt nhất, để rồi trái tim tôi rung động vì anh lúc nào chẳng hay. Ngày nhận ra mình đã chót yêu anh, tôi lo sợ nhiều lắm, sợ những đau thương năm ấy lặp lại. Sợ rằng tình yêu mới chớm của tôi rồi sẽ phải lụi tàn.
Dường như anh cảm nhận được nỗi bất an trong tôi, nên lần nào gặp mặt anh cũng đều kể về những tình yêu vững bền, những cặp gia đình hạnh phúc vượt qua khó khăn bên nhau để trấn an tôi. Tôi còn nhớ anh đã từng nói:
(Những đoạn này Lệ và Hạc Hiên nói bằng tiếng trung, nhưng do em không biết tiếng trung nên diễn đạt bằng tiếng Việt cho mọi người dễ cảm nhận nha)
- Tình yêu là gia vị của cuộc sống, một tình yêu ngọt ngào giúp con người thêm yêu đời, thêm sức sống. Nhưng khi yêu, sẽ có một gia vị khác được thêm vào, gia vị đắng, cay của tình yêu đôi lứa? Đến với nhau rất khó, bên nhau lâu dài còn khó hơn bội phần, điều đấy cần nỗ lực của cả 2 người trong mối quan hệ. Đừng vì một lần vấp ngã mà vội vàng đóng cửa trái tim. Vì cuộc sống mà không có tình yêu sẽ nhạt nhẽo như 1 chiếc tivi đen trắng, không mầu sắc mà thôi.
Anh nói đúng, nếu chưa thử làm sao biết được kết quả, và nếu bạn không cố gắng hết mình thì ngày mai có ra sao bận vẫn sẽ hối hận. Tôi cũng chẳng còn trẻ nữa, sẽ đến lúc phải lập gia đình chứ đâu thể sống mãi một mình. Vậy tại sao không phải là lúc này mà còn chờ đợi gì nữa.
Làm gì có ai yêu nhau mà không trải qua đủ mọi cung bậc cảm xúc, và tôi cũng thế, nếu mở lòng với anh chắc chắn sẽ không thể nào chuỗi ngày sau đó không hề có hờn ghen nước mắt được. Nhưng tôi vẫn sẽ mạnh dạn mở của trái tim tôi, chẳng phải vì ai mà vì chính bản thân tôi. Vì tôi hiểu trái tìm này đã chót trao cho anh mất rồi.
Khi nhận được cái gật đầu của tôi anh hạnh phúc đến mức cứ ôm tôi mà quay vòng vòng. Còn luôn miệng hứa sẽ yêu thương, quan tâm tôi trọn đời, tôi không cần những lời hứa ấy. Cái tôi cần là sự yêu thương quan tâm của anh từ tận đáy lòng. Cần anh sống đúng với con người anh chứ đừng giả tạo khi bên tôi là được.
Từ Mạc Hà mà tới Chiết Giang, nơi tôi sinh sống và làm việc phải trải qua 10 tiếng máy bay, nhưng tuần nào anh cũng đều đặn ghé thăm tôi. Ở bên anh tôi được là chính mình, được vô tư cười nói chẳng cần bận tâm xem thế giới ngoài kia phong ba bão táp thế nào.
Lần nào anh tới cũng ở phòng dọn dẹp sau đó nấu nướng chờ tôi về, từ khi đi làm tôi đã xin mẹ chuyển ra ngoài thuê phòng. Phần vì để thuận tiện cho công việc, phần vì tôi không muốn làm ảnh hưởng đến gia đình riêng của mẹ. Ban đầu mẹ không đồng ý, nhưng tôi đã quyết nên cũng đành chiều theo.
Từ ngày yêu anh tôi cũng hạn chế nhận những tua đi xa nhất có thể, nhưng cũng còn lo đi lấy hàng cho chị nên khá bận rộn, có những hôm anh tới chơi mà phải đến tối mịt tôi mới về đến nhà. Thành ra nhiều khi cũng thấy thương anh lắm.
Anh thấy vậy thì bàn với tôi xin qua chỗ anh làm để hai đứa tiện chăm sóc lẫn nhau. Nhưng tôi không muốn, cái gì dễ đạt được thì con người ta sẽ không biết trân trọng. Hơn nữa tôi sẽ chẳng thể nào chịu nổi cái rét của vùng Mạc Hà ấy đâu. Đành phải để anh chịu thiệt thòi 1 chút vậy.
Anh cũng chẳng bắt ép tôi khi tôi đã nói không muốn, chỉ thấy số lần anh qua thăm tôi ít dần đi. Có khi cả tháng mới thấy anh tới chơi 1 lần. Ban đầu tôi cũng buồn và hụt hẫng nhiều lắm.
Nhưng lâu dần guồng quay của công việc lại cuốn tôi đi, mặc dù đôi lúc trong đầu tôi vẫn suy nghĩ xem vì sao anh lại như thế. Có những khi lại rơi nước mắt vì nhớ anh.
Sợ lắm cái lời hứa ngày mới yêu nhau của anh sẽ bị gió cuốn đi mất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc