Một lúc sau.
Sau khi Dương Tư Thần tỉnh dậy sau lần hôn mê dài của cuộc đại phẫu thì vẫn còn đang được dưỡng sức.
- "Phi Vũ"
Chu Linh Linh bước đến chỗ Phi Vũ cậu ta đang đứng, trên tay cầm một túi hoa quả, khuôn mặt vui vẻ cười nói, hôm nay cô ta mặc một bộ váy trễ vai để lộ ra phần иgự¢ đẫy đà cùng đôi giầy cao gót 7 phân, gót cao nhỏ tưởng chừng đi muốn gãy đến nơi.
- "Chị Chu Linh Linh"
Phi Vũ thấy cô thì cũng chào lại.
- "Sao thế, tự nhiên hôm nay kêu tôi bằng chị"
- "Em không biết, chắc đang tập cách xưng hô dần cho sau này đỡ bỡ ngỡ"
Chu Linh Linh mặt hơi đỏ hồng rồi cười ngại ngùng nhìn Phi Vũ.
- " Anh Dương Tư Thần đã tỉnh lại rồi"
Chu Linh Linh trên mặt không thoát khỏi vẻ vui mừng nhưng có vẻ cũng không được tự nhiên cho lắm, ai cũng không thể biết được trong lòng cô ta đang nghĩ hay âm mưu những gì.
- "Thế anh ấy có bị mất trí nhớ không? À...Ờm ý tôi là anh ấy có nhớ ra mọi người không? tại vì lần va trạm vào đầu mạnh quá nên tôi sợ"
- "À không có, mà nhà anh Dương Tư Thần rất rất nhớ chị đó. Người đầu tiên anh ấy nhắc đến sau khi tỉnh dậy là chị"
- "Thật sao?"
Là anh ta vẫn không sao! Đáng ૮ɦếƭ, cứ đợi đấy. Chu Linh Linh hơi nhíu mày không vui nhưng vẫn cố gượng cười.
- "Anh ấy...đâu rồi"
- "Anh Dương Tư Thần đang nghỉ ngơi trong phòng, chị mau vào thăm anh ấy đi"
- "Ừm"
Chu Linh Linh gật đầu với Phi Vũ, tiếng giày cao gót vang lên. Chu Linh Linh đẩy cửa đi vào phòng bệnh của Dương Tư Thần. Cô ta quay lại nhìn Phi Vũ khiến Phi Vũ cũng chợt nhận ra.
- "Ờ...Chị cứ vào với đại ca đi, em có việc tí"
Phi Vũ đi mất. Khẽ đóng cửa lại Chu Linh Linh nhìn lại giường bệnh thấy dáng người to lớn đang nằm, mắt nhắm nghiền. Có vẻ là anh đã ngủ rồi. Trên đầu Dương Tư Thần còn quấn một vòng băng bông y tế. Tiếng động vang lên anh khẽ nhíu mày quay mặt vào trong tường.
Chu Linh Linh đi lại đặt bịch hoa quả lại bàn ở gần đó, cô ta quay lại lấy có một tô cháo đang còn hơi nóng bốc lên ở bên cạnh được chiếc đĩa úp lại cẩn thận phía trên. Bây giờ cô ta mới lộ vẻ mặt tà ác nhìn lại phía anh, đôi mắt liếc ngang liếc dọc khắp cơ thể anh mà nhếch mép khinh bỉ.
- "Dương Tư Thần, kẻ thù không đội trời chung với gia đình ta. Hoá ra bản thân cũng được có vậy! Bất tài vô dụng"
Chu Linh Linh đi vòng quanh giường một lượt. Tay cô ta đưa lên tóc mình rút ra một cây kim dài nhưng lại rất nhỏ. Móng tay dài được sơm màu đen bóng, cầm khó khăn nên có vẻ cẩn trọng hơn với cây kim.
Chu Linh Linh khẽ nhắm chúng mục tiêu là cổ gáy của Dương Tư Thần, nhìn vết sẹo vì lần va chạm mà cô ta cũng hài lòng. Cây kim khẽ được Chu Linh Linh đưa lại phía cổ gáy mà cô ta đã nhắm từ trước. Thời bây giờ kim trâm cũng là số ít người có thể biết sử dụng và không còn lưu truyền nhiều vì y học phát truyển, liệu Chu Linh Linh cô ta có thân phận ra sao hiện vẫn là một vấn đề.
Chu Linh Linh bây giờ mới có thể quyết tâm, không nhanh cũng không chậm Chu Linh Linh đã cắm được kim trâm vào da thịt anh, cảm giác lúc này khiến ai nhìn vào cũng phải sợ vì kim khá dài lại đâm vào sâu như thế.
Tiếng mở của phòng vang lên khiến mọi tâm điểm chú ý của Chu Linh Linh không còn dồn vào Dương Tư Thần mà quay qua nhìn cánh cửa. Tay Chu Linh Linh bất giác đâᗰ ᗰạᑎᕼ nhưng lại chật sang bên cạnh vị trí cô ta cần chọc.
Chu Linh Linh hốt hoảng rụt tay lại mà chưa kịp rút kim ra. Dương Tư Thần như bị luồng điện chạy nhanh qua người cũng như cách mà anh trợn tròn mắt rồi vội nhắm lại.
૮ɦếƭ tuyệt! Kim đã bị cắm lệch rồi. Chu Linh Linh nghĩ thầm trong lòng, cảm xúc cũng đi theo khiến khuôn mặt cô không thể giấu được cảm xúc.
- "Chị Chu Linh Linh"
Phi Vũ ló đầu vào bên trong nhìn thấy khuôn mặt không thể ưa nổi ai của cô ta thì cũng bất ngờ.
- "Chị...Sao vậy?"
Chu Linh Linh nhìn Phi Vũ cố gượng cười "Không sao! Có chuyện gì vậy?"
- "Á...Em biết rồi. Có phải anh Dương Tư Thần đã ngủ nên không thể nói chuyện với chị đúng không? Chị đừng nóng vội, anh ấy cũng rất nhớ chị đấy"
Trên chán cô ta đổ mồ hôi hột, không thể thân thiện hơn được nữa "Ờ...Chuyện này...!"
- "Thôi chị ở đây chăm sóc cho anhDương Tư Thần nhé, em có việc đi trước"
Chu Linh Linh gật đầu thì tiếng đóng cửa vang lên, cô ta nhìn lại phía Dương Tư Thần đang nằm rồi nhìn cây kim trâm đã được cắm sâu xuống, tay khẽ với đến định rút ra thì tiếng cánh cửa lại vang lên. Phi Vũ mở ra nói tiếp.
- "À... em quên nói với chị khi nào anh Dương Tư Thần tỉnh thì chị cho anh ấy ăn cháo mà em để sẵn ở bàn nhé"
Chu Linh Linh gật đầu, cũng may mà vừa rút tay kịp.