Anh bước vào trong căn biệt thự, những người hầu cũng bất ngờ vì anh lại về đây. Tuyết Mai thấy anh có vẻ đang có ý bước lên phòng ngủ của mình vội nói với anh.
- "Yhiếu gia, đó là phòng anh để Dương phu nhân ở"
Dương Tư Thần đột nhiên quay lại hỏi cô người hầu khá bất ngờ.
- "Ai là Dương phu nhân?"
Tuyết Mai có vẻ giật mình khi anh ghì giọng nói với mình như thế, cô ta sợ hãi trả lời.
- "Người... người mà thiếu gia đưa về"
Dương Tư Thần tức giận nói.
- "Nếu từ mai tôi mà thấy người hầu trong nhà này xưng hô tùy tiện nữa thì sẽ không tha"
Tuyết Mai vội quỳ xuống nhận tội, khuôn mặt hiện rõ sự sợ hãi.
- "Em biết rồi, nhất định lần sau sẽ chú ý cách xưng hô của mình"
Dương Tư Thần đi thẳng lên phòng ngủ mà quên mất sự xuất hiện diện của Lục Kiều Hân đang bên trong, anh cởi chiếc áo khoác ném bộp lên giường, tay cầm lấy cốc nước đã được để sẵn trên bàn uống một hơi vì bản thân đang rất khát.
Đột nhiên ở phía nhà tắm có tiếng động nhỏ bên trong. Dương Tư Thần liền theo cảnh giác mà quay đầu lại. Lục Kiều Hân bước ra, trên thân thể cô quấn vỏn vẹn một chiếc khăn tắm, đầu tóc ướt sũng được vuốt ngược qua sau, bộ lông mày vì ướt mà màu càng đen hơn, lông mi lại vì ướt mà rạp xuống, khuôn mặt cũng đầy nước chảy dọc xuống đất. Những lúc như bây giờ làm cho cô có cảm giác thật là quyến rũ, đôi mắt có hồn hơn.
Lục Kiều Hân nghe tiếng động bên ngoài cứ tưởng Tuyết Mai đem quần áo đến cho mình liền mở cửa phòng tắm đi ra rất tự nhiên, chưa nhìn kỹ người phía trước thì đôi môi nhỏ khẽ mở nói.
- "Tuyết Mai..."
Lục Kiều Hân nhìn kỹ người trước mặt thì trợn tròn, chân tay bối rối mà quên béng mất mình đang giữ khăn tắm trên người cho đỡ bị rơi, đột nhiên chiếc khăn tắm không còn được cô giữ chặt nữa mà buông ra rơi xuống đất.
Cô chưa kịp nắm lấy thì toàn thân đã bị phơi bày trước mặt người kia, anh cũng bất ngờ không kém cô, đang uống dở cốc nước cũng bị phun ra ngoài. Chưa gì mới về nhà đã được rửa mắt rồi, thân hình gợi cảm trước mắt đã bị thu trọn vẹn trong tầm mắt anh, anh như đứng hình tại chỗ.
Lục Kiều Hân khuôn mặt dần nóng lên mà đỏ ửng như trái cà chua vừa chín đến, cô luống cuống tay chân cúi xuống nhặt ngay chiếc khăn tắm rồi chạy thụt vào trong nhà tắm.
Dương Tư Thần không ngờ được cô gái này lại làm như vậy, chẳng lẽ là đang quyến rũ anh hay sao? Nghĩ đến đó anh nhìn lại phía nhà tắm như đang liếc nhìn người nào với biểu cảm khinh thường.
Anh đi lại phía giường rồi ngồi xuống, nhìn thấy bát đĩa hồi nãy mà cô ăn xong vẫn chưa được dọn thì lại càng tức giận hơn, chỉ mới một ngày anh chưa về nhà mà phòng đã trở nên như thế này. Con người anh từ xưa đến nay mắc bệnh sạch sẽ ai cũng biết, cô gái lạ mặt này cũng được anh cứu không cảm ơn thì thôi lại còn bầy bừa dùng tự nhiên nhà tắm của anh.
Một hồi lâu. Đột nhiên ở trong phòng tắm vàng vọng ra tiếng nói vừa nhỏ vừa trầm xuống của cô
"Cháu...cháu không có quần áo"
Hừ...cái gì chứ, không có quần áo thì mặc kệ cô. Anh vừa nghĩ vừa đứng lên đi ra ngoài mà không thèm trả lời lấy một câu, tiếng đóng cửa ở bên ngoài vang khắp căn phòng khiến cô ngồi bên trong nhà tắm cũng có thể nghe thấy rõ.
Hồi nãy cô đi vào ngồi trong nhà tắm rất lâu mãi mới có thể mở lời dụng ý nói khó khăn lúc này cho anh biết vậy mà...
Lục Kiều Hân lén lút ngó đầu ra bên ngoài khi chắc chắn là không thấy ai hoặc không có ai sẽ vào đây mới bước ra hẳn, cô đi lại phía tủ lục lọi xem có bộ quần áo nào dành cho mình không thì lại không có.
Cô nhìn khắp, toàn là bộ đồ nam, những chiếc áo sơ mi khổng lồ của anh, nhiều bộ đồ âu phục, nhìn lên kệ tủ thấy có một bộ đồ ngủ màu trắng.
Cô lấy xuống, chưa kịp vui mừng khi bộ đồ này là một bộ đồ ngủ của nam, đã thế còn to gấp đôi người cô cô.
Cô nghĩ đi nghĩ lại không còn cách nào cô đành mặc tạm vào người, chiếc áo rông lớn khi mặc vào người cơ thể cô vô cùng lỏng lẻo, cô thắt dây đai xung quanh không lại nhưng phần trên cổ áo rất rộng, dọc sâu xuống dưới để hở phần khe иgự¢.
Thiết kế này cũng không khác sơ mi là mấy, chỉ là có dây để quấn quanh, chiếc áo ngủ dài qua đùi cô, cánh tay áo cũng bị lút mất.
Sau khi cô mặc bộ đồ này vào cứ như là tắt chế độ hack chiều cao vậy...! trông như một cây lùn. Có lẽ Tuyết Mai cũng sẽ không lên phòng nữa vì nghĩ đến anh đã đủ sợ hãi rồi.
Lục Kiều Hân nhẹ nhàng lau khô tóc ướt vì đến bây giờ những vết thương mới bị phục nên cô cần phải thật cẩn thận với đầu của mình. Sau khi lau khô tóc xong cô lại phía giường để ngồi.