Phi Vũ nghe như vậy vừa suy nghĩ về thân phận người phụ nữ kia lại vừa thất vọng vì biết cô ấy là ai nhưng khi Vũ chắc chắn người mà Dương Tư Thần qua đêm là người phụ nữ kia.
- "Thôi được rồi, cảm ơn vì cô đã hợp tác chúng tôi xin về trước vậy"
- "Vậy xin tạm biệt"
Cô nhân viên nói xong thì Phi Vũ và tên đàn em của mình rời đi, nhìn bóng lưng hai người xa dần cô nhân viên mới có thể thở phào nhẹ nhõm, khuôn miệng nhỏ khẽ nói.
- "Hazz... không biết mấy ngày nay vận xui gì đến với mình vậy Không biết..."
Phi Vũ về nhà liền đến gặp Dương Tư Thần để báo lại sự việc. Vẫn là dáng người cao lớn ngồi trên ghế, anh nói.
- "Sao rồi đã điều tra được gì chưa?"
Phi Vũ bắt đầu kể lại mọi sự việc mà mình đã điều tra được cho anh. Sau khi nghe xong Dương Tư Thần vẫn không có lấy nổi một biểu cảm gì.
- "Được rồi lui ra đi"
- " Đại ca không điều tra ra cô gái kia sao?"
Phi Vũ thắc mắc hỏi Dương Tư Thần. Dương Thư Thần nhẹ giọng nói.
- "Không cần thiết dù sao cũng là một cô gái qua đường cứ coi như lần này ta gặp xui xẻo"
Im lặng vài giây Dương Tư Thần lại nói tiếp lời.
- "Chú làm việc rất tốt, thôi được rồi về đi quản lý việc ở trong giới đi xem còn thông tin gì về Đoàn Thừa Hiên không!?"
- " Vâng! em biết rồi"
Phi Vũ đi ra ngoài vừa đi vừa nói lẩm bẩm.
- "Cái quái gì vậy chứ Dương Tư Thần này thật là khó hiểu bảo mình đi điều tra cho chán đi rồi bây giờ lại bảo là dù sao cũng là một cô gái qua đường. Nếu từ đầu suy nghĩ như vậy thì có phải mình đỡ mất công đi điều tra không! Mình chịu hết nổi với tính cách của anh ta rồi"
Phi Vũ bất giác đá vào cây cột nhà liền vang lên một tiếng cốp, bộ mặt nhăn nhó ôm chân suýt xoa.
- "Áu.. cái cây cột này không biết tránh sao? đau ૮ɦếƭ ta rồi"
Tại Lục gia...
- "Lục Kiều Hân dậy thôi con"
Mới sáng sớm lục phu nhân đã gọi oang oang vào phòng của lục Kiều Hân. 9 giờ kém chứ nhiu.
Lục Phu nhân không thấy Lục Kiều Hân trả lời bà liền gọi tiếng nữa thì chợt nhận lại tiếng hồi âm rất nhỏ.
- "Dạ"
Cô vặn tay nắm cửa cánh cửa, cửa phòng trước mặt bà khẽ mở bước từ bên trong ra là một nàng tiểu thư đầu bù tóc rối trên thân mặc một bộ đồ ngủ gợi cảm. Cô mắt nhắm mắt mở nhìn Lục Phu nhân, tay khex gãi đầu.
Lục Phu nhân khẽ chép miệng.
- "Con gái lớn rồi mà vẫn còn cái thật ngủ nướng như vậy!"
Lục Kiều Hân vội chối.
- "Mẹ, bình thường con dậy sớm lắm đấy nhưng không hiểu tại sao về đến nhà là ngủ nhiều hơn. Chắc cả cảm thấy bình yên khi có mẹ ở bên cạnh đấy"
Lục Kiều Hân là một người ương bướng mà cũng có lúc phải đi nịnh hót người khác, Lục Phu nhân lần đầu nghe được những câu êm tai từ con gái mình cứ thế mà cười như hoa.
- "Khéo nữa, nào đi đánh răng rửa mặt đi rồi cùng mẹ đi mua đồ"
- "Sao phải đi mua đồ mẹ? con có hai tủ quần áo đầy mặc không hết nữa kìa còn rất nhiều đồ váy vóc chưa mặc đến"
Lục Kiều Hân thắc mắc hỏi bà. Không phải cô tiết kiệm hay gì nhưng thật sự còn rất nhiều đồ mới không mặc đến cô chỉ sợ không có chỗ mà vứt thôi.
Lục Phu nhân nói.
- "Tối nay mẹ có tham gia bữa tiệc sinh nhật của một vị thống đốc có tiếng, vinh dự lắm nhà ta mới được mời đấy, nên là mẹ sẽ dẫn con đi mua đồ để mặc"
Vừa nghe đến tiệc là Lục Kiều Hân không muốn đi rồi. Cô vẫn không thích mấy nơi đông người như vậy, mà lần này lại là một đại tiệc sinh nhật của ông thống đốc ૮ɦếƭ toi gì đó thì cũng không có hứng thú hơn.
- "Mẹ, con không đi đâu!"
Lục Kiều Hân trả lời thẳng thừng, Lục Phu nhân biết ngay tính cách cô dù có bao lâu thì cũng không thể thay đổi được, vậy thì bà phải bắt buộc sử dụng phương pháp lạt mềm buộc chặt xem sao. Lục Phu nhân có vẻ khó khăn nói.
- "Mẹ đã khoe mình có con gái lớn với bao nhiêu bà bạn của mình rồi, còn nói là tối nay sẽ giới thiệu con chó bọn họ biết"
Lục Phu nhân có vẻ thất vọng, tính cô vốn chỉ nghe theo bản thân mình cô nói là làm và rất cứng đầu sẽ rất khó để xoay chuyển cô.
Lục Kiều Hân thấy Lục Phu nhân có vẻ thất vọng ánh mắt không vui cho lắm đành phải chiều lòng bà.
- "Con nghĩ lại rồi! Con cũng nên đi để biết các bữa tiệc và quen bạn, con sẽ đi với mẹ"
Lục Phu nhân cười nói với cô con gái.
- "Tốt rồi, con đi vệ sinh cá nhân thay quần áo đi mẹ và con sẽ cùng đi thử đồ"
- "Dạ"
Lục Kiều Hân vào phòng tắm, cô chống tay xuống bồn rửa mặt nhìn khuôn mặt mình trong gương rồi nhìn xuống cổ cô liền cảm thấy bất ngờ, cũng may cơ địa của cô hồi phục tốt đã mờ những dấu vết đó được một nửa, chỉ cần phủ một lớp kem che khuyết điểm là không còn nữa.