Sáng Hôm Sau
Lục Kiều Hân nhẹ nhàng mở mắt, cô chớp chớp nhìn lên trần nhà trắng toát. Bên cạnh trống rỗng, chỗ anh nằm đã nguội lạnh, hẳn là anh đã dậy từ lâu. Cô lăn một vòng trên giường lười biếng.
Đột nhiên những suy nghĩ về cảnh tượng tối hôm qua ùa về làm cười ngây ngốc. Cô không nghĩ đến bây giờ mình đã là Dương phu nhân vợ của anh rồi. Nhanh vậy mà đã...
Cười xong, cô nhận ra không gian căn phòng trống rỗng chỉ có mình cô nằm trên giường. Cô bật dậy rồi.
- "Tư Thần, anh có trong đấy không?"
Lục Kiều Hân đi về phía nhà tắm, cô mở cửa ra anh nhìn xung quanh không gian bên trong. Khuôn mặt đang hớn hở thì nhận thấy anh không có ở trong.
Cô khó hiểu đi xuống dưới nhà, cả một căn biệt thự Dương gia vắng tanh không có một bóng người khác xa với suy nghĩ của cô là phải có nhiều người hầu qua lại làm việc và đã chuẩn bị bữa sáng rồi.
Cô tiếp tục gọi tên anh rồi đi xuống phía cầu thang, cô đi khắp các phòng từ phòng làm việc của anh đến phòng khách rộng lớn cũng không có. Đột nhiên có một mùi thơm lôi cuốn cô, mùi hương ấy bắt đầu kích thích xuống dạ dày của cô khiến bụng cô phải reo lên.
Cô nhìn về phía nhà bếp nơi mà mùi thức ăn kia đang lan tỏa ra khắp nơi. Tiến dần lại phía bếp thì đột nhiên một thân hình quen thuộc đã đập ngay vào con mắt của cô, dáng người cao lớn, trên thân đang mặc một bộ quần áo áo thể thao, phía trước anh đeo tạp giề nấu ăn trông như một nữ công gia chánh thực thụ.
Lục Kiều Hân nhìn thấy phong cách đứng nấu ăn của anh rồi liên tục hít lấy hít để mùi hương thức ăn, cô mạnh dạn đoán những món ăn kia mùi thơm như vậy thì vị cũng không tệ. Cô đứng phía sau nhìn anh nấu ăn một hồi rồi đột nhiên anh quay lại.
- "Kiều Hân, em dậy rồi sao! Anh đang chuẩn bị bữa sáng cho em đây"
- "Anh dậy mấy giờ để chuẩn bị vậy!"
Lục Kiều Hân nhìn sắc trời bên ngoài cũng chưa hẳn là muộn lắm. Có vẻ bây giờ cũng đang còn rất sớm. Dương Tư Thần chỉ lẳng lặng trả lời một câu.
- "Dậy lúc 4 rưỡi"
- "Cái gì, em nghe nhầm sao! Anh dậy sớm vậy để chuẩn bị bữa sáng sao!"
- "Anh đặc biệt dậy nấu cho em dấy"
Lục Kiều Hân không nói gì cô nhẹ nhàng bước từng bước đến phía anh. Dương Tư Thần nhíu mày không biết hành động tiếp tục của cô là gì, bàn tay nhỏ bé của cô khẽ sờ má anh.
- "Tội nghiệp quá đi, cực cho chồng của em quá"
Hoá ra là vậy, anh cười.
- "Vậy thì phu nhân hãy cảm nhận hương vị của chồng mình làm ra đi"
Dương Tư Thần gắp một miếng thức ăn đang còn nóng hổi từ trong nồi ra. Anh thối nhẹ nhàng cho tới khi chắc chắn đồ ăn đã nguội vừa tầm thì mới đút cho cô. Cô ngoan ngoãn há miệng như một đứa con nít đang chờ mẹ đút đồ ăn cho ăn ngon lành.
- "Ngon không?"
Lục Kiều Hân không trả lời được vì trong miệng đang còn nhai thức ăn nhưng đầu thì liên tục gật chứng tỏ đồ ăn anh nấu rất ngon.
- "Vậy thì em ăn nhiều vào cho cô da có thịt một chút"
- "Tư Thần, em không biết là anh cũng biết nấu ăn luôn đấy, anh tập nấu ăn khi nào vậy? Người như anh cũng biết nấu ăn sao?"
- "Bí mật"
- "Anh nói đi mà"
Lục Kiều Hân ôm lấy cánh tay của anh nũng nịu nói. Dương Tư Thần chỉ biết cười khi nhìn thấy cô vợ nhỏ bé của mình hành động như vậy.
- "Hôn anh đi rồi anh nói"
- "Thôi em không muốn biết nữa, anh toàn lợi dụng"
- "Vợ chồng hôn nhau có gì mà lợi dụng chứ, hay...để anh đổi tư thế. Anh hôn em nhá"
Dương Tư Thần nhẹ nhàng tiến gần lại phía cô, càng ngày hai người càng đứng sát nhau.
Đúng rồi bây giờ hai người là vợ chồng thì những chuyện này đương nhiên thoải mái. Bây giờ cô không có lý do gì để có thể thoát khỏi miệng của con sói phía trước. Đột nhiên cô đánh trống lảng.
- "Ba đâu rồi, mà sao nhà không có ai hết vậy"
- "Ba đi việc của mình rồi, mọi người anh kêu đi hết rồi. Bây giờ em còn muốn hỏi gì không?"
- "Không, chúng ta ăn sáng thôi"
- "Trước khi ăn sáng để anh ăn em"
- "Em đói rồi"
- "Anh cũng không no đâu vợ à. Anh đói lâu lắm rồi, mốc meo cả bụng rồi"
Chụt
Lục Kiều Hân đột nhiên chủ động hôn môi anh một cái.
- "Được chưa"
Anh lắc đầu. Thấy vậy cô tiếp tục hôn hai cái nữa vào môi anh, hôn má.
Khuôn môi anh cười tà mị, hai tay to lớn ôm lấy má cô mà giữ chặt không cho cô quay đầu. Là anh đang hôn lại cô, hồi nãy là do cô châm lửa mà thành. Giờ thì hay rồi.
Anh mắt đầu càng hôn càng nồng cháy, anh không cho cô thoát khỏi nụ hôn cuồng nhiệt của mình. Cô nhìn vào hai mắt đang nhắm lại hưởng thụ của anh rồi cũng nhẹ nhàng nhắm lại.
Hai tay của cô ôm vòng qua lưng của anh, một đôi vai rộng lớn có thể gánh vác trọng trách và che chở cho cuộc đời của cô, đó là cuộc đời anh.
hệ đen tối
cho em ăn với,nhìn chị ăn mà em gớt nước miếng