Kiên trì tới cùngÔng lão chậm rãi đưa tay ra, khẽ gật đầu, “Dennis, con là niềm tự hào lớn nhất trong cuộc đời này của cha. Cho dù có nhắm mắt xuôi tay ngay lúc này thì cha cũng có thể ăn nói với mẹ của con rồi.”
“Cha, còn có rất nhiều chuyện con phải học hỏi cha. Trước khi cha dạy hết cho con những gì con muốn biết, con tuyệt đối sẽ không để cha có chuyện gì đâu.” Dennis nắm lấy tay cha mình, cất tiếng nói nhẹ nhàng nhưng cực kỳ nghiêm túc.
““Người già rồi phải biết mệnh của mình. Đây chính là quy luật tất yếu của cuộc sống, bất kể người nào cũng phải đối mặt với nó.” Suy nghĩ của ông lão rất tích cực, giọng nói chậm rãi vang lên cực kỳ bình thản.
“Cha cũng đã đào tạo được một người kế thừa xuất sắc nhất cùng một thần bài lừng danh thế giới. Cha nghĩ mình không còn gì để dạy cho con nữa. Nếu nói đến sự nuối tiếc cùng ước nguyện thì cả đời cha chỉ băn khoăn hai chuyện mà thôi.”
“Cha nói đi!” Tâm trạng Dennis có chút hồi hộp chờ nghe.
Ông lão khẽ thở dài một tiếng, “Chuyện thứ nhất chính là việc chung thân đại sự của con. Con cũng biết, từ trước tới nay cha không hề can thiệp vào suy nghĩ cũng như hành động của con. Cha biết con cũng có những mong muốn và tiêu chuẩn về người bạn đời tương lai của riêng mình.
Nhưng cho dù là như thế, con cũng phải cho cha nhìn thấy một tia hy vọng chứ. Lẽ nào phải để cha sắp xếp cho con đi xem mặt như những người khác? Con cũng biết đấy, hôn nhân môn đăng hộ đối là chuyện rất bình thường, nhưng cha hy vọng con trai cha có thể tìm thấy cho mình một tình yêu đích thực.”
Dennis khẽ nở nụ cười lên tiếng, “Cha à, nếu đây thực sự là ước nguyện của cha, thì trước hết cha hãy giữ gìn sức khỏe. Có như thế thì mới nhìn thấy con thực hiện tâm nguyện được chứ.”
“Con ấy à…” Ông lão vỗ vai Dennis, lắc đầu cười…
“Còn nguyện vọng thứ hai…haizz, thực ra cũng không còn là nguyện vọng nữa rồi. Đây là việc mà cha vẫn đang làm. Hôm nay muốn nói với con vì chỉ sợ cha ra đi đột ngột mà không dặn dò gì thì quả là một phiền phức lớn.” Ông lão chậm rãi lên tiếng.
Dennis có chút sững sờ, “Cha, chuyện gì vậy?”
Ông lão suy nghĩ một chút, rồi bảo Dennis mở ngăn kéo tủ gần đó ra. Bước về phía ngăn tủ bằng thái độ có chút tò mò, đến khi mở ngăn kéo ra thì Dennis lại càng giật mình hơn. Đồ trong tủ không nhiều lắm nhưng đập ngay vào mắt Dennis chính là một con gấu bông rất đáng yêu với bộ lông mềm mượt như nhung.
Xem ra con gấu bông này là mặt hàng được sản xuất với số lượng có hạn. Nhưng con gấu này cũng đã có từ nhiều năm nay rồi bởi trông nó không còn mới nữa. Hơn nữa trong bụng con gấu còn cất giữ một phần tài liệu.
Vẻ mặt Dennis tràn ngập sự kinh ngạc khi nhìn thấy hai món đồ này. Nhìn về phía cha mình, Dennis cũng không hỏi gì, chỉ lẳng lặng chờ ông kể lại mọi chuyện.
Ông lão đón lấy món đồ, bàn tay già nua khẽ vuốt ve con gấu bông, ánh mắt hết sức dịu dàng cùng chân thành, giống như trong tay đang cầm một bảo vật trân quý nhất trên thế gian. Một lúc lâu sau, ông lão lấy tập tài liệu rồi nhẹ nhàng mở ra, sau đó đưa cho Dennis.
“Xem xong tài liệu này con sẽ hiểu hết tất cả mọi chuyện.”
Dennis sớm đã có rất nhiều nghi vấn, liền lập tức đón lấy tập tài liệu đọc từng dòng từng chữ trong đó. Mới đầu, ánh mắt anh chỉ là nghi hoặc và hiếu kỳ, không có biểu hiện gì lớn. Nhưng dần dần, thần sắc của anh càng lúc càng thay đổi. Mắt trừng lớn, tới miệng cũng khẽ mở ra, thậm chí hô hấp cũng bất đầu trở nên dồn dập.
Dennis đọc càng lúc càng chăm chú, đôi mắt giống như máy quét lướt trên tập tài liệu. Càng xem, sắc mặt của anh càng thay đổi dữ dội, càng xem, sự hoài nghi trong ánh mắt của anh càng mãnh liệt, cho tới khi đọc xong trang cuối cùng.
Cuối cùng, cả người Dennis dường như không còn chút sức lực nào nữa, ngồi phịch xuống ghế, miệng lẩm bẩm. “Cha à, những điều này… không thể nào…”
Ông lão cầm lấy tập tài liệu, khẽ thở dài. “Dennis, toàn bộ những gì trong tập tài liệu hoàn toàn là sự thật, con không cần phải nghi ngờ gì nữa.”
Hô hấp của Dennis càng ngày càng gấp gáp hơn, dường như không thể thoát khỏi sự ám ảnh của từng câu từng chữ có trong tập tài liệu. Trời ơi, anh vừa đọc thấy những gì? Sự thật này thực khiến người ta không dám tưởng tượng!
Dennis cho rằng, căn bản những chuyện như thế này không thể nào tồn tại được!
“Dennis, để con biết những bí mật này, chính là hy vọng con có thể tiếp tục bảo vệ cô ấy. Nên biết rằng, Lạc Tranh là giọt máu cuối cùng của dòng họ. Cho nên con là thiên thần hộ vệ của cô ấy. Cho dù có xảy ra chuyện gì con cũng phải bảo vệ cô ấy.” Giọng điệu ông lão chậm rãi cất lên vô cùng kiên định.
“Cha à, chuyện này quả thực con không thể nào tưởng tượng nổi.” Dennis đến tận bây giờ vẫn chưa thể nào bình tĩnh lại được.
“Không, sở dĩ con cảm thấy nó khó tin vì chúng ta luôn một mực giữ bí mật. Mục đích chính là không muốn bi kịch lại tái diễn. Cha không biết việc này sẽ có ảnh hưởng như thế nào đối với gia tộc Louis. Tóm lại, chỉ cần người của chúng ta còn sống trên cõi đời này thì đều phải kiên trì đến cùng.”
Hô hấp của Dennis vẫn vô cùng khó khăn. Một lúc sau, Dennis mới chuyển ánh mắt sang con gấu bông bên cạnh. “Còn cái này là…”
Ông lão cầm lấy con gấu bông, nhìn nó bằng ánh mắt vô cùng thiết tha. Sau đó cẩn thận kéo chiếc khóa ở bên cạnh ra, từ một khe hở rất nhỏ lấy ra một đồ vật. Dennis chăm chú nhìn, hóa ra đó là một mặt dây chuyền hình hoa bách hợp được chạm khắc bằng đá quý, tuy nhỏ nhưng cực kỳ tinh xảo, vừa nhìn đã biết ngay là nó được làm từ bàn tay của một nghệ nhân bậc thầy.
“Đây chính là bằng chứng về thân phận của Fanny, cũng chính là thân phận của Lạc Tranh. Tập tài liệu và mặt dây chuyền này không thể nào làm giả được. Nét chữ trên tài liệu cũng đã chứng minh tất cả. Còn chiếc mặt dây chuyền này cũng chính là một chứng cứ quan trọng. Vì vậy, cho dù chúng ta có phải hy sinh tính mạng cũng tuyệt đối không thể làm mất hai vật này.”
Ngón tay của Dennis có chút run rẩy. Đón lấy mặt dây chuyền được thiết kế tinh tế kia, chăm chú nhìn rất lâu, dường như anh ta có thể nhìn thấy Lạc Tranh đang nhảy múa trên đóa hoa bách hợp vậy. Một lúc lâu sau Dennis mới ngẩng đầu.
“Cha à, Lạc Tranh không hề biết gì về thân phận của mình hay sao?”
“Đúng thế, cô ấy không hề biết gì cả.”
“Vì sao lại không nói cho cô ấy biết? Chỉ vì trí nhớ của cô ấy có chút hỗn loạn?” Trên tài liệu đã nói rõ tình trạng hiện tại của Lạc Tranh. Nhân đây, Dennis cũng đã hiểu ra nhiều việc trước đó không tài nào có thể giải thích nổi.
“Không!” Ông lão lắc đầu, “Việc này vô cùng quan trọng, không thể tùy tiện nói ra vì hậu quả mà nó gây ra không thể lường hết được. Không biết là tốt hay là xấu, nhưng chúng ta không được mạo hiểm. Vì vậy, biện pháp an toàn nhất chính là âm thầm bảo vệ.”
“Cha muốn con tiếp tục giữ bí mật?” Dennis có chút nghi hoặc nhìn cha mình.
“Đúng vậy! Vì cha không dám tưởng tượng, một khi gia tộc Louis biết được thân phận của Lạc Tranh thì sẽ đối xử với cô ấy như thế nào mặc dù cô ấy cũng mang trong người huyết thống cao quý, cũng như việc Lạc Tranh đang yêu người của gia tộc Louis, cha đều biết rất rõ.” Ánh mắt của ông lão hiện rõ sự lo lắng.
“Con cho rằng giấu giếm không phải là giải pháp hay. Người của gia tộc Louis rất coi trọng việc môn đăng hộ đối. Nếu như thân phận của Lạc Tranh được sáng tỏ, không chừng việc xấu có thể trở thành việc tốt.” Dennis to gan đề nghị.
“Không được, cha không thể để cho cô ấy gặp bất kỳ nguy hiểm nào. Đây chính là lời hứa mà cha đã từng hứa với cha của Thương Nghiêu, cũng chính là nhiệm vụ mà chúng ta phải hoàn thành!” Ông lão lắc đầu phản đối, thái độ rất kiên quyết.
Dennis nhìn mặt dây chuyền trong tay, khẽ cau mày. Mãi sau mới nhẹ nhàng thả lỏng tâm trạng, trong mắt chợt lóe lên một suy nghĩ hết sức táo bạo.