Dụ Tình - Lời Mời Của Boss Thần Bí - Quyển 6 - Chương 05

Tác giả: Ân Tầm

"Anh..." Lạc Tranh nghe thấy mấy lời nguỵ biện đầy mờ ám của hắn, còn không biết nên phản bác như thế nào đã cảm thấy bàn tay to không an phận của hắn lại đang chạy loạn trên người nàng, khơi lên cảm giác nóng bỏng quen thuộc.
"Sao anh có thể lưu manh như vậy? Đừng bắt nạt tôi nữa!" Giọng nói của nàng toát lên sự uỷ khuất, đáng lẽ hắn phải là người đàn ông mà nàng căm hận nhất mới đúng.
"Tôi bắt nạt em thế nào cơ?" Louis Thương Nghiêu ghì chặt lấy nàng, kề sát vành tai nhỏ bé khẽ thì thầm, giọng nói vô cùng dịu dàng mang theo bao nhiêu tình ý miên man. Liền sau đó, hắn khẽ há miệng, ngậm lấy vành tai nhạy cảm của nàng, "Tôi thương em còn không đủ, Tranh... chỉ trách em quá mê người mà thôi, nhìn thấy em, tôi sẽ không cầm lòng được, cho nên, em phải chịu trách nhiệm..."
Vừa nói, bàn tay to của hắn lại càng thêm khiêu khích, đè ép, thậm chí có chút đùa bỡn thân thể mềm mại của nàng. Ngón tay thon dài như rắn từ từ mở ra nút áo của nàng, một thân trang phục nhẹ nhàng cùng dáng vẻ mềm mại của nàng làm hắn càng thêm điên cuồng, men theo ҨЦầЛ ŁóŤ tinh xảo khẽ thăm dò vào nơi bí ẩn giữa hai chân nàng, khơi lên từng trận tê ngứa khắp thân thể nhạy cảm. Thân thể nàng lúc này đã không còn nghe theo sự điều khiển của lý trí, bắt đầu có chút ẩm ướt...
"Anh...nói bừa..." Thanh âm mê người từ đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở của nàng vang lên, hơi thở càng lúc càng nóng rực, phả sát vành tai Louis Thương Nghiêu như châm ngòi Dụς ∀ọηg của hắn.
Louis Thương Nghiêu thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nổi lên sắc đỏ, trong lòng không khỏi càng thêm mê muội, bé cưng nhạy cảm như nàng, hắn yêu thương còn cảm thấy không đủ, sao chịu buông tay.
Phụ nữ nhạy cảm đối với đàn ông mà nói thực sự là ân huệ trời ban, mà phụ nữ xinh đẹp nhạy cảm lại càng là vưu vật, huống chi còn là vưu vật mà hắn mê luyến...
Mê luyến?
Louis Thương Nghiêu chưa bao giờ phủ nhận điểm này, hắn thực sự mê luyến nàng.
"Em cũng thích thế này, không phải sao...." Giọng nói đầy dụ hoặc của Louis Thương Nghiêu lại vang lên bên tai nàng mang theo sự đầu độc triệt để, thanh âm của hắn rất êm tai, dễ nghe như thể tiếng nói của nhà thôi miên, khiến cho người ta hoàn toàn bị đắm chìm trong đó.
Hô hấp của Lạc Tranh càng lúc càng thêm gấp gáp, một chút ý thức cuối cùng khiến nàng cố sức giãy dụa, ít nhất hiện giờ nàng biết mình không nên mềm lòng, không nên cùng người đàn ông này có bất kỳ sự tiếp xúc thân thể nào, nhưng mà...
Louis Thương Nghiêu cũng không cho Lạc Tranh bất kỳ cơ hội phản kháng, kéo nàng dậy, vây lấy nàng giữa bàn làm việc và thân thể hắn. Hắn đột ngột đứng dậy khiến Lạc Tranh không thể không lùi về phía sau, dựa vào cạnh bàn, chân phải bị hắn nhẹ nhàng nhấc lên vòng qua thắt lưng hắn...
"Ai nói tôi thích? Tôi ghê tởm hành vi lưu manh này của anh." Dường như muốn chỉ trích hắn, nhưng mà toàn thân nàng lúc này đã mềm nhũn, thanh âm giống như một cô bé đang hờn dỗi làm nũng, khiến người nghe càng có cảm giác không muốn buông tay.
Câu nói của nàng lại biến thành cái cớ cho Louis Thương Nghiêu.
"Tôi từ sau khi gặp em mới biến thành lưu manh như vậy." Hắn biết rõ nàng có lòng muốn kháng cự, lại càng bá đạo giữ chặt lấy không cho nàng có chút cơ hội tránh né. Nàng là của hắn, bất luận thế nào, nàng chỉ có thể thuộc về hắn.
Nở nụ cười xấu xa, hắn đem đôi giày xinh xắn trên chân nàng tháo bỏ. Hôm nay nàng mặc đồ khá thoải mái, cũng không mang tất chân, cho nên đôi chân nhỏ lúc này hoàn toàn trần trụi, trắng mịn như bạch ngọc, đường nét tinh tế vô cùng đẹp mắt.
Louis Thương Nghiêu như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, nhẹ nhàng vuốt ve, lại nhịn không được cúi đầu xuống, dịu dàng hôn lên da thịt trắng nõn của nàng, dọc theo mắt cá chân tiến dần lên bắp chân trắng muốt, trơn mịn, càng lúc nụ hôn của hắn càng trở nên tham lam vô độ.
Thân thể Lạc Tranh hết thảy đều do hắn dạy dỗ mà thành, nàng giống như tờ giấy trắng do hắn một tay nhào nặn. Nàng đương nhiên không thể kháng cự lại kinh nghiệm tình trường phong phú của hắn. Đối với loại vuốt ve đặc thù này nàng thực sự bị kích thích không ít nhưng vẫn cố gắng duy trì chút lý trí còn sót lại.
Lạc Tranh thực có chút bối rối, không biết có phải đàn ông đều thích làm như vậy hay không. Lúc trước, nàng từng phụ trách một vụ kiện, bị cáo là một kẻ rất thích hôn chân của phụ nữ, giống như là lên cơn nghiện vậy, lúc đó nàng còn cảm thấy đây là một kiểu yêu thương rất biến thái.
Nhưng mà giờ khắc này, đối mặt với hành động đó của Louis Thương Nghiêu, nàng rất khó để đem suy nghĩ đó hình dung trên người hắn.
Không biết tại sao, một màn này trong mắt nàng lại trở nên đẹp như vậy...
Trên gương mặt cương nghị của hắn lộ ra sự mê luyến cao độ, cơ hồ khiến lòng nàng có chút ám ảnh. Cho dù hắn làm gì cũng đều có một cảm giác vô cùng tự nhiên, dường như có thể khống chế mọi thứ khiến cho nàng không nén nhịn được mà trầm luân vào đó.
Vầng trán mịn màng của nàng bắt đầu rịn lên một tầng mồ hôi mỏng, gò má dần đỏ ửng lên, đầu óc có chút mơ hồ. Phải dừng lại, không được tiếp tục thế này, tối qua không phải hành động của hắn rất có chừng mực sao? Có lẽ, hắn sẽ sớm dừng lại...
Đối với sự việc xảy ra tối qua, nàng có chút mơ hồ nhớ lại chút ít...
Louis Thương Nghiêu đương nhiên không định dừng lại, khẽ nở nụ cười tà, càng thêm lấn tới, cả người Lạc Tranh lúc này đã nằm trên bàn làm việc, đôi chân nhỏ không biết từ khi nào đã nằm gọn trong lòng bàn tay hắn. Một bàn chân bị hắn kéo rồi đặt lên vòm иgự¢ rộng mở màu đồng ẩn hiện dưới cổ áo sơ mi, bàn chân còn lại bị hắn kéo xuống dưới, đặt giữa hạ bộ hắn, không ngừng nhẹ nhàng chà xát.
Da thịt mát lạnh từ bàn chân nhỏ mềm mịn khiến Louis Thương Nghiêu cảm thấy cực kỳ sảng khoái, bàn tay hắn không ngừng xoa nắn chân nàng, thỉnh thoảng còn dùng sức kìm bàn chân lại, khiến cho thân thể hắn càng dán sát vào lòng bàn chân nhỏ nhắn.
"Sắc lang..." Lạc Tranh thực không dám tưởng tượng hắn có thể quá đáng như vậy, động tác càng lúc càng lớn mật không hề che đậy. Vừa muốn rút bàn chân về, nàng lại cảm nhận được rõ ràng vật cứng rắn giữa hai chân hắn đã thức tỉnh. Lại nghĩ tới bên ngoài phòng làm việc là hàng loạt nhân viên đang bận rộn tới lui, nàng thật sự vừa xấu hổ vừa cuống lên. Nhưng mà thân thể nhạy cảm của nàng lại không chịu nghe lời, dường như đang thông đồng với hắn để bắt nạt nàng. Khi bàn tay có chút thô ráp cùng chiếc lưỡi ấm nóng của hắn không ngừng xâm lấn, kích khởi từng hồi tê dại trên người nàng, một luồng điện lan khắp thân thể đã thôn tính nốt chút ý chí cuối cùng.
Trong phòng vang lên tiếng thở dồn dập của hai người họ, Louis Thương Nghiêu không hề che dấu Dụς ∀ọηg nóng bỏng của mình, mà ánh mắt nỏng bỏng của hắn như một thanh sắt rực lửa. Nương theo đôi chân nhỏ của nàng dịu dàng đến mức khiến Lạc Tranh còn không kịp cảm nhận ra, hắn nhẹ nhàng kéo quần jean của nàng xuống, động tác vô cùng tự nhiên, ngón tay thon dài nặng nề áp lên hoa viên ấm áp đã ẩm ướt.
Lạc Tranh cắn chặt môi, ngón tay nóng rực của hắn cơ hồ dâng lên một luồng nhiệt đánh thẳng tới trái tim nàng, không cho nàng có cơ hội tránh né, đột nhiên bàn tay hắn nhanh chóng luồn vào, thành thục đi vào nơi tư mật của nàng, hung hăng chà đạp.
Cuối cùng, Lạc Tranh cũng không thể kìm nén được nữa, đôi môi đỏ mọng khẽ cong ên, kéo theo từng chuỗi hơi thở gấp rút cực kỳ êm tai, "A....đừng như vậy...."
Sự kích thích kịch liệt trong một khoảnh khắc ngắn ngủi khiến cho nàng có cảm giác như leo lên một đỉnh dốc cao ngất, cảm giác đó nhanh chóng bao trùm toàn bộ cơ thể...Khi hắn nở nụ cười tà rút tay ra, nơi tư mật của nàng mới đầu chỉ có chút ẩm ướt giờ đã chuyển thành ướt đẫm...
Đúng lúc này...
Điện thoại điện thoại trên bàn làm việc vang lên, là cuộc gọi nội bộ...
Louis Thương Nghiêu nhíu nhíu mày, đàn ông đương nhiên đều khôn
g thích bị quấy rầy vào lúc này. Hắn không hề che dấu cảm giác không hài lòng, nhấc điện thoại lên, тһô Ьạᴏ ra lệnh: "Nói"
Ở đầu dây bên kia, Isabel nghe thấy giọng nói lạnh lùng không khỏi run sợ, trong lòng lại bắt đầu lo lắng cho Lạc Tranh
"Giám đốc, Ôn Húc Khiên" đang ở đại sảnh tầng dưới, anh ta có chuyện gấp muốn tìm ngài
Louis Thương Nghiêu nghe vậy nhẹ nhàng nhếch môi cười, trong mắt thoáng hiện ra một tia lấp lánh. Xem ra Ôn Húc Khiên vẫn chưa chụi từ bỏ. Đáng tiếc, người phụ nữ này là của hắn, hắn đương nhiên sẽ không để cho người khác chạm vào nàng, kể cả tên chồng hờ kia cũng không được. Tên đó, ngay cả tư cách cảm nhận mùi hương của nàng cũng không có.
Nghĩ như vậy, hắn cúi đầu xuống nhìn lạc Tranh đang thở dưới thân, thân hình của nàng quá mê đắm, khiến ngọn lửa đam mê của hắn chưa bao giờ tắt, xen lẫn với cảm giác ghen tuông không ngừng xâm lấn. Từ lấn đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng đã nở nụ cười với Ôn Húc Khiên, thì bóng hình nàng đã in sâu trong lòng hắn rồi, chỉ là từ trước đến nay hắn che đậy cực kỳ khôn khéo mà thôi.
Hắn nhìn nàng giọng nói đầy vẻ thích thú "Tốt, đến đúng lúc lắm"
Ở đầu dây bên kia Isabel không hiểu ẩn ý của hắn, ngập ngừng nói: "Giám đốc, vậy để hắn ta lên chứ"?
"Được", ánh mắt của hắn lại càng trở nên tà mị
"Vậy ngay bây giờ ạ, ?" đầu dây bên ki vang lên
"Phải, bây giờ", nụ cười của hắn càng thêm đắc ý
Khoảng 5 phút sau
"Cốc.. cốc.. cốc". Ngoài hành lang vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, dọa cho Lạc Tranh mặt mày tái nhợt, lại thấy khóe môi hắn tràn ngập sự vui vẻ.
Nàng chưa kịp hiểu ra ẩn tình thì trong nụ cười của hắn thì...
"Thương Nghiêu, là tôi", Giọng nói quen thuộc của Ôn Húc Khiên vang lên, khiến nọi thứ trở nên rõ ràng
Lạc Tranh tự nhiên trừng lớn hai mắt, hoàn toàn không thể tin nổi, sắc mặt Lạc Tranh càng thêm tái nhợt. NHững giọt nước mắt ủy khuất trào ra, hai tay dùng hết toàn lực che miệng để ngăn lại tiếng nức nở của mình.
Lạc Tranh giãy giụa 1 cách yếu ớt, nhưng không thể lại được sức mạnh nóng hổi của hắn
"Cốc.. cốc.. cốc", tiếng gõ cửa lại một lần nữa vang lên, không khó có thể nhận ra người bên ngoài rất bực bội. "Thương Nghiêu, có trong đó không, tôi vào nhé"?
"Đợi thêm chút đi", hắn trầm giọng gào lên
Lạc Tranh thực sự đã trôi vào tình thế nước sôi, lửa bỏng, thân hình không khỏi run lên
"Sợ hắn vào sao", hắn nở cụ cười tà? Nàng có thể nhận ra hắn cố ý làm vậy?
Hắn ôm thật chặt nàng, tiến về phía cửa phòng...
Sắc mặt Lạc Tranh trở nên tái nhợt, trái tim nhỏ bé sợ tới mức đập loạn lên, đầu óc cũng trở nên trống rỗng.
Ôm Lạc Tranh vào phòng nghỉ, thấy khôn mặt nhở nhắn của nàng hơi nhăn lại, hắn nhêch môi nói "Ngoan ngoãn ở đây nằm nghỉ, tôi ra ngoài xem hắn đến đâu có chuyện gì?"
Chưa kịp phản ứng, hắn đã hôn lên trán nàng và quay lưng rời khỏi phòng nghỉ.
Cuối cùng sau chừng một tiếng rưỡi đồng hồ, phòng cửa cũng bật mở
"Húc Khiên, để anh phải chờ lâu, vừa rồi tôi có chút việc bận" hắn lên tiếng.
Phải đợi lâu như vậy "Ôn Húc Khiên có chút không vui nhưng cũng chỉ có thể nén lại, cười cười bước vào phòng.
Vừa bước vào phòng Ôn Húc Khiên đã hoàn toàn hiểu rõ vừa rồi Thương Nghiên bận chuyện gì, hắn khẽ nhếch môi cười "Thương Nghiêu, không ngờ tới anh lại thích chơi đùa trong phòng làm việc, phải chăng đây là cách giải trí của những người có tiền"?
Điều này không hề giống với Thương Nghiêu trước đây, hắn ko ngờ Thương Nghiêu lại có sở thích này.
Trước thái độ của hắn, thương nghiêu ko những ko tức giận mà nhếch môi cười "Anh cũng biết tính tôi mà, có trách là trách người đàn bà kia quá mê người"
"A, rất thẳng thắn", ôn húc khiên cười, "Anh là người có khả năng hô phong hoán vũ, muốn người phụ nữ nào mà chẳng được".
"Cô ấy thực sự rất hợp với khẩu vị của tôi", hắn khẽ cười, cầm lấy điếu thuốc xì gà CuBa thượng hạng, ném một điếu cho Húc Khiên.
"Đến paris từ khi nào sao không nói cho tôi biết, tôi có thể mở tiệc tẩy trần cho anh"
Húc khiên châm xì gà xong sắc mặt có chút lúng túng.
Louis Thương nghiêu nhìn hắn, đáy mắt xẹt qua 1 tia vui vẻ, hít một hơi xì gà nói "Nói đi, có chuyện gì?"
Ôn Húc khiên thở dài một tiếng nói "Là... Tranh Tranh có tới tìm anh không?"
"Tranh Tranh", Louis Thương Nghiêu nhè nhẹ chớp mắt tở vẻ không hiểu: "Lạc Tranh, vợ anh sao? Sao cô ấy lại tìm tôi?"
"Tôi nghe cô ấy đến Paris, tôi còn tưởng cô ấy sẽ đến tìm anh...ưm, ôn lại chuyện cũ..", hắn ngập ngừng nói, "Dù sao trước kia cô ấy cũng từng làm việc ở nơi này"
"Luật sư Lạc đến paris sao, tôi không biết chuyện này", hai tay Thương Nghiêu khẽ đan lại, thong thả cười "Anh cũng biết kể từ khi Luật sư Lạc nhận được lời mời của tập đoàn lớn kia, luật sư đại diện của tập đoàn tôi liền đổi thành người khác", nói đến đây hắn hơi nghiêng về phía trước...
"Nhưng mà tôi cảm thấy lời của anh rất kỳ lạ. Vợ của anh, sao anh lại đến chỗ tôi hỏi thăm hành tung cô ấy", rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì?"
Ôn Húc Khiên xấu hổ cười, "... Cái đó, thật không dám dấu, hai ngày nay cô ấy náo loạn đòi...ly hôn"
Thương Nghiêu nghe vậy, hắn nhè nhẹ chớp mi, cũng nhanh chóng che đi vẻ hài lòng trong đáy mắt, hờ hững nói "Phụ nữ vĩnh viễn là hỉ nộ ái ố thất thường như vậy, hai người vừa kết hôn chưa bao lâu, lại đòi lý hôn sao? Nhưng mà trừ khi anh phạm một sai lầm lớn, nếu không Lạc Tranh là người kiên cường như vậy, nếu không bị ép đến tình huống vạn bất đắc dĩ, cô ấy sẽ không làm vậy đâu"
"Chuyện đó...", Ôn Húc Khiên có chút khó nói
"Nói đi, tôi với anh là bạn nhiều năm, còn muốn dấu tôi sao?" Thương Nghiêu tà mị nhếch môi, ánh mắt vô thức quét về phía phòng nghỉ. Cửa Phòng không lắp đặt hệ thống cách âm mà hắn cũng tin Lạc Tranh lúc này cũng không có tâm trạng nghỉ ngơi.
Ôn Húc khiên do dự một chút, tuy nói là việc xấu trong nhà không thể truyền ra nhưng đôi khi cũng không tránh khỏi muốn bộc bạch "Thực ra cũng không có gì, chỉ là Lạc Tranh chuyện bé xé ra to, tôi chẳng qua cùng trợ lý của mình lên giường, bị cô ấy nhìn thấy nên đòi ly hôn. Anh nói xem, đàn ông có phụ nữ bên ngoài thì có gì to tát chứ?Thương Nghiêu, tự anh nói xem, anh bên ngoài có bao nhiêu phụ nữ chứ?"
Thương Nghiêu khẽ cười lạnh, hờ hững nói, "việc này sao lại kéo tôi vào? Theo lời anh nói Lạc Tranh đã thấy cảnh đó...?"
"Phải, tôi không ngờ cô ấy tìm đến khách sạn. Tôi thực không biết, sao cô ấy biết tôi ở đó. Tôi đợi cô ấy ở quán cà phê lâu như vậy, rốt cuộc cô ấy lại đến khách sạn tìm tôi. Người phụ nữ này quả thực đáng sợ". Giọng nói của Ôn Húc Khiên tỏ vẻ không hài lòng
Louis Thương Nghiêu nghe vậy, khoé môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ, như thể đó là chuyện không liên quan gì đến hắn, nhưng nếu tinh ý sẽ phát hiện trong nụ cười của hắn mang theo ý mỉa mai kín đáo.
"Húc Khiên à..." Điều chỉnh lại tư thế ngồi, hắn lười biếng cất tiếng, "Không phải là tôi đang trách anh, đàn ông đương nhiên có thể chơi bời chút ít, nhưng mà cũng phải biết chừng mực mới được. Sau khi kết hôn, anh phải chịu trách nhiệm với cuộc hôn nhân của mình. Nếu không thể kham nổi trách nhiệm đó, sao còn kết hôn làm gì?"
Ôn Húc Khiên nghe vậy, khẽ hừ lạnh một tiếng, "Thương Nghiêu, anh đừng trêu tôi, anh biết rõ mẫu phụ nữ mà tôi thích là thế nào. Cưới Lạc Tranh về, không phải để yêu đương, mà để tận dụng mà thôi..."
Louis Thương Nghiêu cúi đầu cười, đáy mắt xẹt qua một tia thâm trầm đầy hàm ý, "Húc Khiên, những lời không hay như vậy, không nên nói ra thì hơn."
"Lạc Tranh là một nhân tài, một nhân tài trong luật giới, tôi không cưới cô ấy, chẳng lẽ chờ đối thủ cạnh tranh ςướק đi sao?" Ôn Húc Khiên hít một hơi xì gà, giọng nói lộ rõ vẻ khinh thường.
Louis Thương Nghiêu đem xì gà đặt xuống, khoé môi vẫn khẽ nhếch lên như trước, từ trên gương mặt bình tĩnh của hắn thật không nhận ra được chút thay đổi cảm xúc nào. Dường như hắn đang nhìn điếu xì gà từ từ tắt đi, hoặc là chờ cho người phụ nữ trong phòng nghỉ kia có thời gian thích ứng với câu chuyện vừa rồi. Một lúc lâu sau, hắn mới lạnh nhạt nói, "Đối với phụ nữ có năng lực, ly hôn, cũng không có vấn đề gì lớn."
"Ly hôn? Thương Nghiêu, tuy Lạc Tranh không phải người phụ nữ tôi yêu, nhưng tôi cũng biết rõ cô ấy là một bảo vật, anh nghĩ tôi sẽ ngu ngốc buông cô ấy ra sao?" Ôn Húc Khiên bắt chéo hai chân, so với bộ dạng ôn nhu thường xuất hiện trước mặt Lạc Tranh thực hoàn toàn tương phản. Hắn khẽ nhịp tay gõ xuống bàn, giọng nói dường như tăng thêm vài phần ngạo khí.
"Nhiều năm qua, tôi vì bồi dưỡng cô ấy đã bỏ ra không ít tiền, lực. Nếu không có sự giúp đỡ của tôi, không chừng giờ này cô ấy vẫn còn làm ở hộp đêm, sao có thể mặc áo luật sư đầy uy phong đứng trên pháp đình chứ? Mỗi một kỹ năng hiện giờ của cô ấy đều là tôi bỏ tiền ra cho cô ấy học về. Cái đó gọi là "nuôi bình nghìn ngày, dùng binh một giờ". Vào lúc này, nếu cô ấy bỏ đi, văn phòng luật của tôi phải làm sao đây? Những khách hàng kia sẽ ra sao đây? Lạc Tranh là một phụ nữ thông minh, nếu ra đi, cô ấy thực sự có khả năng làm được mọi việc."
"Tôi hiểu tâm trạng của anh, đáng tiếc, anh đã hành động quá bất cẩn. Tôi nghĩ, theo tính cách của cô ấy, lần này cục diện rất khó vãn hồi." Louis Thương Nghiêu bình tĩnh nói.
"Thương Nghiêu à, anh có từng nghe câu "Thân thể mềm mại của phụ nữ chính là mồ chôn của đàn ông chưa?" Tuy rằng trợ lý của tôi mới tốt nghiệp chưa được bao lâu, nhưng ở trên giường biểu hiện không tồi đâu. Tôi cũng là đàn ông, Lạc Tranh xinh đẹp là chuyện không giả, nhưng mà cô ấy quá mạnh mẽ, mà dáng vẻ người trợ lý của tôi, phải nói là, cho dù xét về bất kỳ mặt nào, công việc hay trên giường đều khiến tôi có cảm giác rất thành tựu." Ôn Húc Khiên cười đầy đắc ý.
Nói đến đây, dường như nhớ ra điều gì, hắn lại tiếp tục, "Thương Nghiêu, anh đừng quên đã đồng ý với tôi, không phải anh nói chỉ cần..."
"Húc Khiên..." Ôn Húc Khiên vừa nói đến đây liền bị Louis Thương Nghiêu mở miệng cắt ngang. Bộ dạng hắn vẫn vui vẻ như trước, nhìn về phía Ôn Húc Khiên, "Dù sao đây cũng là chuyện của Lạc Tranh và anh, tôi nghĩ tôi không giúp được gì cả. Lòng dạ phụ nữ như kim dưới đáy biển, đối với chuyện của vợ chồ
ng hai người, tôi không tiện nhúng tay vào. Như vậy đi, nếu Lạc Tranh thực sự tới tìm tôi, tôi sẽ thay anh khuyên cô ấy."
"Thương Nghiêu?" Vẻ mặt Ôn Húc Khiên lộ ra nét nghi hoặc, nhưng cũng không biết nên tiếp tục chủ đề của mình thế nào. Lại thấy hắn có ý trục khách, vội vàng nói, "Thương Nghiêu, anh không thể nói vậy, lúc trước anh không thế này..."
"Húc Khiên, thật ngại quá, tôi còn cuộc họp phải chủ trì." Louis Thương Nghiêu cơ bản không buồn nghe hắn nói tiếp, liền đứng dậy, ấn tay xuống nút liên lạc nội bộ trên điện thoại bàn, "Tiễn Ôn tiên sinh giúp tôi."
"Thương Nghiêu..."
"Húc Khiên, anh đã tới Paris này, vậy hôm nào để tôi mở tiệc khoản đãi anh. Về phần Lạc Tranh, tôi sẽ phái người thay anh đi tìm, nhưng có thể vãn hồi cục diện hay không phải xem chính bản thân anh." Thương Nghiêu cắt ngang lời hắn, giọng nói đầy kiên quyết tỏ rõ ý không cho phép sự kháng nghị.
Rất nhanh, Isabel liền gõ cửa bước vào, nhìn Ôn Húc Khiên mỉm cười, "Ôn tiên sinh, xin mời!"
Tuy là Isabel đang nở nụ cười, nhưng có thể cảm nhận rõ trong lòng cô đang phiền muộn. Hôm nay không hiểu có chuyện gì đây? Đầu tiên là Lạc Tranh, rồi đến chồng cô ấy xuất hiện, nhưng mà, Lạc Tranh đã đi đâu mất rồi? Isabel có thể chắc chắn mình không thấy Lạc Tranh rời khỏi phòng giám đốc, chẳng lẽ...
Isabel thực không dám nghĩ nhiều, chuyện riêng của giám đốc cô đương nhiên không dám hỏi tới.
Ôn Húc Khiên thấy vậy, cũng không còn cách nào nói thêm gì nữa, đành miễn cưỡng gật đầu, rời đi.
Phòng làm việc lại khôi phục vẻ bình lặng ban đầu, nụ cười trên môi Louis Thương Nghiêu bất giác cứng lại, dần dần cong lên chuyển thành sự mỉa mai nồng đậm. Hắn quay đầu, nhìn về phía cửa phòng nghỉ vẫn đang đóng chặt, đáy mắt, ánh lên tia thâm trầm...
Trong phòng nghỉ lại là một khung cảnh hoàn toàn khác biệt..
Ánh mặt trời ngày thu chiếu qua rèm cửa, gieo rắc chút ấm áp trong phòng, nhưng thân thể Lạc Tranh lúc này thực như mới rơi vào hồ nước lạnh băng, không nhìn thấy một chút ấm áp nào le lói.
Trên tấm thân trần của nàng chỉ đắp một cái chăn mỏng, toàn thân bủn rủn dựa vào đầu giường, cảm giác tê dại dưới hạ thân cùng sự đau nhức giữa hai đùi vẫn không ngừng nhói lên như muốn nhắc nhở nàng, thức tỉnh nàng. Trải qua mấy lần kích tình điên cuồng lên đến đỉnh cao Dụς ∀ọηg, nàng cảm thấy cả đời mình chắc hẳn sẽ không quên nổi. Nhưng mà, tình yêu không thể giải quyết được hết thảy mọi chuyện. Mặc dù mất đi khí lực, nhưng bàn tay nhỏ trắng nõn vẫn nắm chặt thành nắm đấm. Nàng rất tức giận, rất phẫn hận. Louis Thương Nghiêu vì Dụς ∀ọηg bản thân, không chút tôn trọng nàng, thậm chí cưỡng bách nàng. Không đúng, vừa rồi hắn gần như muốn huỷ diệt nàng vậy. Khi Louis Thương Nghiêu ôm nàng đem vào phòng nghỉ, nàng thực sự rất thống hận hắn, trong nội tâm cũng không ngừng nguyền rủa hắn.
Nhưng mà...
Khi nàng nghe được giọng của Ôn Húc Khiên, hết thảy mệt mỏi, lúng túng, không biết tại sao đều hoá thành phẫn nộ, khi*p sợ.
Mọi sự việc phát sinh bên ngoài, thông qua màn hình LCD trên tường, nàng đều thấy rất rõ ràng, thậm chí từng câu từng chữ của Ôn Húc Khiên giống như lưỡi dao sắc đâm nát trái tim nàng.
Thì ra hết thảy đều đúng như lời của Diêu Vũ. Nàng, chẳng qua là quân cờ giúp cho sự nghiệp của Ôn Húc Khiên được thành tựu mà thôi. Vai trò của nàng, không phải là giúp chồng dạy dỗ con cái mà là dốc sức vì hắn xây dựng tiền đồ rộng mở.
Hắn...hết thảy mọi thứ đã làm đều là giả dối!
Nụ cười dịu dàng khi còn học đại học là giả, sự dũng cảm ra mặt bảo vệ nàng tại hộp đêm là giả, những lời yêu đương đầy tình ý kia cũng là giả, tâm nguyện muốn cùng nàng nắm tay đi hết cuộc đời này cũng giả nốt....
Ôn Húc Khiên, chỉ có một thứ chân thật, đó là lợi dụng năng lực của nàng.
Lạc Tranh thực sự cảm thấy khi*p sợ. Một người, sao có thể nguỵ trang thành bộ dạng như vậy? Có thể hoàn toàn lừa gạt nàng suốt bốn năm dài? Mà nàng đây? Một chút cũng không nhìn ra?
***
Lạc Tranh không nói nổi lời nào, hơi thở càng lúc càng gấp gáp, mái tóc mềm mại hơi xõa xuống, sự xấu hổ cùng giận dữ hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Nàng không còn hơi sức nhìn tới ánh mắt đầy đắc ý của Louis Thương Nghiêu. Tên hỗn đản như hắn thực thích bắt nạt người khác.
Chẳng lẽ cho dù có ở địa vị cao đến thế nào, là người đàn ông nghiêm chỉnh đến cỡ nào, vào lúc này cũng biến thành mặt dày như vậy?
Mái tóc đen dài óng ả phản chiếu từng đường nét trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng, còn mang theo nét đỏ ửng đầy vẻ quyến rũ khi đắm chìm trong sự khiêu khích cực độ. Từ trên đỉnh cao Dụς ∀ọηg rơi xuống, lý trí của nàng có chút khôi phục lại.
"Anh..." Nàng thực muốn mắng hắn là tên khốn kiếp, nhưng lại thấy có chút hơi quá, "Anh… biến thái, lưu manh!" Vừa nói, nàng vừa cố đứng dậy nhưng lại bị Louis Thương Nghiêu nặng nề áp trở lại bàn làm việc. Hắn cúi đầu xuống, nụ hôn mang theo ý trừng phạt cắn nuốt đôi môi anh đào của nàng mang theo sức thôn tính mãnh liệt.
Trải qua chuyện tối qua, Dụς ∀ọηg của hắn sớm đã căng cứng đến không thể kìm nén, đương nhiên sẽ không muốn bỏ qua cơ hội này.
Lạc Tranh muốn giãy giụa, lại bị hắn ép càng lúc càng sát hơn.
Đúng lúc này...
Điện thoại trên bàn làm việc vang lên, là cuộc gọi nội bộ...
Louis Thương Nghiêu nhíu nhíu mày, đàn ông đương nhiên đều không thích bị quấy rầy vào lúc này. Hắn không hề che giấu cảm giác không hài lòng, nhấc điện thoại lên, тһô Ьạᴏ ra lệnh, "Nói!"
Lạc Tranh được thoải mái đôi chút, khẽ thở hổn hển, đã thấy Louis Thương Nghiêu không chịu cam lòng chen giữa hai chân nàng, một bàn tay không an phận vuốt ve bắp đùi trắng muốt, cũng không có ý định để cho nàng ngồi dậy.
Lạc Tranh không dám giãy giụa nhiều, sợ đầu bên kia điện thoại sẽ nghe ra sự bất thường, đành phải cắn chặt môi, cố gắng ngăn lại bàn tay xấu xa của hắn.
Ở đầu dây bên kia, Isabel nghe thấy giọng nói lạnh lùng của giám đốc, không khỏi khẽ run lên, trong lòng lại bắt đầu thấy lo lắng cho Lạc Tranh.
Lúc nãy, chứng kiến cảnh hỗn loạn trong phòng, Isabel cảm thấy đường như đang có mùi thuốc súng nồng nặc trong đó.
"Giám đốc, Ôn Húc Khiên tiên sinh đang ở đại sảnh tầng dưới, anh ta có chuyện gấp muốn tìm ngài, không biết ý ngài thế nào?" Isabel đương nhiên đã nghe chuyện Lạc Tranh gả cho Ôn Húc Khiên, mà Ôn Húc Khiên kia lại là bạn tốt của giám đốc.
Louis Thương Nghiêu nghe vậy, nhẹ nhàng nhếch môi cười, trong mắt lại thoáng hiện ra một tia lấp lánh. Xem ra Ôn Húc Khiên vẫn chưa chịu từ bỏ. Đáng tiếc, người phụ nữ này là của hắn, hắn đương nhiên sẽ không để cho người khác chạm vào nàng, kể cả tên chồng hờ kia cũng không được. Tên đó, ngay một chút tư cách cảm nhận mùi hương của nàng cũng không có.
Nghĩ như vậy, hắn cúi đầu xuống, nhìn Lạc Tranh vẫn còn đang thở hổn hển. Thân hình quyến rũ mê người cùng cảm giác mềm mại dưới lòng bàn tay truyền đến khiến ánh mắt hắn càng thêm nóng rực. Một ngọn lửa Dụς ∀ọηg không ngừng thiêu đốt toàn thân, lại thêm một cảm giác ghen tuông không ngừng xâm lấn. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Tranh, lại thấy nàng nở nụ cười với Ôn Húc Khiên, thì bóng hình nàng đã in sâu trong đáy lòng hắn rồi, chỉ là hắn trước giờ vẫn che đậy cực kỳ khéo léo mà thôi.
Bàn tay hắn lại vươn tới bầu иgự¢ tròn đầy của nàng, đầy mê luyến mà xoa nắn trong tay, giọng nói trầm thấp vang lên, "Tốt, tới vừa đúng lúc."
Ở đầu bên kia, Isabel trong lúc nhất thời không kịp phản ứng với lời nói đầy ẩn ý của giám đốc. Từ "tốt" kia sao lại nghe như đang nghiến răng mà nói ra vậy? Một lúc sau, Isabel mới ngập ngừng hỏi, "Giám đốc, vậy để cho anh ta lên chứ ạ?"
"Được!" Ánh mắt ngập tràn ý độc chiếm của Louis Thương Nghiêu lại càng thêm mãnh liệt, một từ này được thốt ra từ miệng hắn, có cảm giác sắc bén như có thể cắt đứt một khối vàng ròng.
"Là... bây giờ ạ?"
"Phải, bây giờ!" Nụ cười trên môi Louis Thương Nghiêu càng thêm tà mị.
Isabel lập tức cúp máy thu xếp mọi chuyện.
Sau khi để điện thoại xuống, Louis Thương Nghiêu đem toàn bộ tinh lực vùi đầu vào trên người Lạc Tranh, bàn tay hắn kéo hai chân của nàng hướng lên, cúi đầu xuống, từ mắt cá chân nàng liên tục hôn hít, đầu lưỡi ướƭ áƭ không ngừng tham lam chiếm cứ da thịt thơm ngát của nàng. Da thịt nàng mềm mại như vậy khiến hắn không nhịn được mà không ngừng điên cuồng ʍúŧ vào.
Lạc Tranh khẽ hít một hơi, nàng đã sớm quen với hành động của hắn, dường như hắn đối với da thịt nàng có sự quyến luyến đặc biệt. Sau mỗi lần điên cuồng, toàn thân nàng đều lưu lại vết hôn dày đặc của hắn...
Ánh mắt nàng đã sớm mê ly, muốn kháng cự lại không cách nào cự tuyệt, cảm giác xấu hổ lên đến cực điểm, khoái cảm tận sâu trong lòng bởi bị hắn kích khởi mà không ngừng dâng lên như thuỷ triều.
Dáng vẻ của nàng rơi vào trong mắt Louis Thương Nghiêu càng khiến hắn được kích thích thêm, khiến hắn không thể nén nhịn thêm nữa, đem Lạc Tranh hoàn toàn áp dưới thân mình, nụ hôn càng lúc càng kịch liệt.
Đem hai tay Lạc Tranh chụm lại trên đỉnh đầu, dùng một tay giữ lại, tay kia của hắn hạ xuống, nhanh chóng tháo bỏ thắt lưng cùng quần áo của mình. Sau đó, lại chuyển qua Lạc Tranh, đem tất cả quần áo trên người nàng cởi ra, chỉ chừa lại chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ đăng ten tinh xảo, khiến cho thân hình hoàn mỹ như nữ thần của nàng hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn.
Lạc Tranh kinh hoàng thở dốc, hai mắt trừng lớn, từ trong mắt hắn nàng có thể cảm nhận được, hắn thật sự muốn nàng ngay tại nơi này, trên chiếc bàn làm việc này. Mà cửa phòng làm việc lại không hề khoá, bên ngoài, mọi người vẫn còn đang trong giờ làm...
"Đừng... Anh không thể..." Nàng bắt đầu đạp chân, đáng tiếc không làm nên chuyện gì. Louis Thương Nghiêu đã sớm đè nàng đến sít sao, điên cuồng mà cắn nuốt cái miệng nhỏ của nàng, bá đạo cùng cường thế không cho nàng chút cơ hội phản kháng.
Trong lòng hắn đã tích đầy dục hỏa, chỉ muốn lập tức đem toàn bộ giải tỏa. Bàn thân hắn cũng không thể chờ thêm, phóng thích ra cự long đã sớm cứng rắn nóng bỏng, trực tiếp kề sát hoa viên bí mật của nàng.
"Xoạt…" bàn tay thô lỗ của hắn đem ҨЦầЛ ŁóŤ đăng ten tinh xảo của nàng xé tan, tiếng vải bị xé rách thực khiến người ta vừa có cảm giác hưng phấn vừa có cảm giác run sợ.
Lạc Tranh vô lực lắc đầu, còn chưa kịp phản kháng, đã bị thanh sắt cứng rắn nóng hổi của hắn trực tiếp chạm vào thân thể.
"Cốc cốc cốc..." Ngoài cửa vang lên tiếng gõ dồn dập, dọa cho Lạc Tranh mặt mày tái nhợt, lại thấy khoé môi Louis Thương Nghiêu tràn ngập sự vui vẻ.
Nàng còn chưa kịp hiểu ra ẩn tình trong nụ cười của hắn thì...
"Thương Nghiêu, là tôi." Giọng nói quen thuộc của Ôn Húc Khiên vang lên khiến mọi thứ lập tức trở nên rõ ràng.
Lạc Tranh đột nhiên trừng lớn hai mắt, hoàn toàn không thể tin nổi. Cũng đúng lúc đó, Louis Thương Nghiêu mạnh mẽ thúc eo thẳng tới.
Tiếng va chạm giữa hai thân thể nặng nề vang lên...
Sắc mặt Lạc Tranh càng thêm tái nhợt, nàng chỉ cảm thấy trong cơ thể bị một sức mạnh khổng lồ lấp đầy trong nháy mắt, toàn thân bị ép chặt, đầu nàng vô thức ngửa ra sau, bàn tay gắt gao che miệng. Giờ khắc này, nàng rốt cục hiểu được chuyện gì đã phát sinh.
Những giọt nước mắt ủy khuất trào ra, hai tay dùng hết toàn lực che miệng, bất chấp đôi môi có bị hàm răng cắn nát hay không, nàng chỉ muốn cố gắng ngăn lại tiếng nức nở của mình...
Louis Thương Nghiêu điên cuồng tiến vào cơ thể nàng, so với những lần trước, lúc này hắn tựa như dã thú mạnh mẽ ςướק đoạt, động tác cũng không vì sự vô lực của Lạc Tranh mà ngừng lại. Chỉ là hắn đang lẩn tránh ánh mắt đầy kinh ngạc của nàng, dùng sức siết chặt lấy vòng eo mềm mại, điên cuồng mà động thân...
***
Lạc Tranh giãy giụa một cách yếu ớt, nàng chưa từng dám nghĩ, người đàn ông này sẽ hành động như vậy, mà lý do của hành động kia lại xấu xa đến thế. Hắn thực sự là tên hỗn đản, thật quá đáng.
Nhưng mà, dựa theo tính cách của hắn, có chuyện gì mà hắn không dám làm chứ?
Louis Thương Nghiêu cúi người, động tác dần chậm lại chút ít. Hắn dường như muốn xem xem cái kẻ đứng chờ bên ngoài kia sẽ thế nào, rồi lại tận tình thưởng thức thân hình mỹ lệ của nàng.
Chỉ cách một cánh cửa, Ôn Húc Khiên kia là kẻ mà người phụ nữ đang nằm dưới thân hắn yêu. Nghĩ tới đây, trong nội tâm Louis Thương Nghiêu lại tràn ngập khoái cảm. Từ đầu đến giờ, giờ khắc này là lần đầu tiên hắn cảm thấy rõ ràng nhất, Dụς ∀ọηg của hắn trực tiếp và có mục đích đến thế nào, mãnh liệt và chân thực đến thế nào...
Thậm chí, hắn thật muốn có như vậy mở rộng cửa phòng, để cho tên đàn ông ngoài kia nhìn thật rõ, nhìn xem hắn chiếm hữu nàng thế nào, biến nàng thành của hắn như thế nào. Nhưng mà, thân thể mê người của nàng, hắn sẽ không để cho bất kỳ gã đàn ông nào nhìn thấy, dù chỉ một ánh mắt cũng không được.
Thân thể mềm mại của Lạc Tranh nương theo từng động tác tiến vào rút ra của hắn mà rung động, hắn cúi đầu đầy mê muội vùi sâu vào trên người nàng, từ phần bụng mềm nhẵn đến bầu иgự¢ căng tròn, rồi đến nụ hồng đang nở rộ, ʍúŧ, liếm, hôn, thậm chí nhẹ nhàng cắn xé, gần như dã thú điên cuồng phát tiết Dụς ∀ọηg của mình.
Hắn dùng sức cúi người xuống, hai thân hình trần trụi dán chặt vào nhau, ma sát đến nóng rực...
Hơi thở hổn hển nóng rực trở thành liều thuốc kích thích tốt nhất, đem hai thân thể độc lập trong chớp mắt dung hợp, không chừa lại một chút khoảng cách, thậm chí một chút không khí cũng không còn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lạc Tranh đã sớm lãnh hội hành động yêu đương lớn mật của Louis Thương Nghiêu. Từ hôm hắn chiếm đoạt nàng ngay trước mặt Húc Khiên đang say xỉn kia, đây là lần kích tình cuồng bạo nhất. Mặc dù trong lòng có chút không cam chịu, nhưng thân thể nàng đã vượt qua ranh giới mà lý trí và đạo đức có thể khống chế. Hơn nữa, hoàn cảnh có chút cực đoan lúc này khiến người ta có cảm giác đúng như đêm tân hôn ngày đó vậy...
Nàng lại lần nữa trầm luân, bị sự cám dỗ đầy ma quỷ lôi kéo đắm chìm trong Dụς ∀ọηg, thậm chí vượt qua ranh giới đạo đức cuối cùng. Nàng muốn giãy giụa, nhưng cái miệng nhỏ lại vô thức phát ra những âm thanh ՐêՈ Րỉ mê hồn. Sợ hãi, lo lắng, xấu hổ, một loạt cảm xúc dồn dập dâng lên như thuỷ triều dày vò thần kinh yếu ớt của nàng.
Nương theo từng động tác mãnh liệt của hắn, đầu nàng đã tiến sát mép bàn, mái tóc mềm mại rủ xuống, theo từng nhịp tấn công của hắn phiêu đãng đung đưa trong không khí.
Cánh tay của nàng bị Louis Thương Nghiêu kéo lại, từng ngón tay mảnh khảnh bị hắn ʍúŧ vào, cánh tay trắng như tuyết, bờ vai thon mịn giờ lưu lại đầy vết liếm, hôn ẩm ướt của hắn cùng vết bầm do dùng lực quá mạnh.
"Cốc cốc cốc..." Tiếng đập cửa lại lần nữa vang lên, không khó nhận ra người bên ngoài đã có chút bực bội, "Thương Nghiêu, có trong đó không? Tôi vào nhé?"
"Đợi thêm chút đi!" Louis Thương Nghiêu trầm giọng gầm lên, giọng nói lạnh lùng át đi âm thanh mất kiên nhẫn của người bên ngoài, rất nhanh sau đó người kia không dám lên tiếng nữa.
Lạc Tranh lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng. Một câu "Tôi vào nhé?" của Ôn Húc Khiên đã khiến nàng hoảng sợ quá mức, thấp giọng hổn hển nói đứt quãng, "Xin anh… dừng lại, đừng… đừng tiếp tục… cửa phòng làm việc… không khóa…"
"Sợ hắn vào sao?" Louis Thương Nghiêu nở nụ cười tà, "Em sẽ rời bỏ hắn vậy còn sợ cái gì? Hắn muốn vào thì cứ vào, để cho hắn nhìn một chút cũng tốt, xem cho rõ rốt cuộc em thuộc về ai! Tranh, tôi cho em biết, em là của tôi, vĩnh viễn là của tôi."
Giọng nói khàn khàn đầy thỏa mãn của hắn giống như lời tuyên cáo, phối hợp với thân dưới đột ngột tăng tốc đâm thẳng vào tận nơi sâu nhất trong cơ thể nàng, khiến Lạc Tranh không khỏi che miệng, suýt nữa lại phát ra thanh âm kiều mị mê người. Đủ rồi, đủ rồi, nhanh dừng lại đi...
Nàng nghĩ như vậy, nhưng thân thể lại không tự chủ được mà trầm luân, cuối cùng lại lần nữa lên tới đỉnh cao Dụς ∀ọηg, hoàn toàn xụi lơ trên bàn làm việc, tùy ý để Louis Thương Nghiêu sắp xếp. Lúc mãnh liệt như dòng nước xiết, lúc dịu dàng như chiếc lá nhẹ rơi, thân thể nàng dưới sự tấn công liên tục của hắn mà không ngừng chìm nổi...
Nàng có thể nhận ra Louis Thương Nghiêu đang cố ý làm vậy, hắn không hề muốn nhanh chóng thỏa mãn mà ngược lại, cực kỳ chậm rãi, cái miệng xấu xa như muốn cắn nuốt toàn bộ sức lực của nàng, khiến cho nàng không cách nào kìm chế...
Khoé môi khẽ cong lên đầy thỏa mãn, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng thân thể Lạc Tranh đang ngày một co rút lại, hắn càng biết rõ nàng sẽ mau chóng lên đỉnh lần thứ ba, niềm mê luyến thân thể nàng càng lúc càng dâng cao, thân thể này quả thực là đặc ân đối với đàn ông.
Nhưng mà, hắn còn muốn được kích thích thêm nữa...
Nghĩ như vậy, Louis Thương Nghiêu đột nhiên đứng dậy, hai tay siết chặt ௱ôЛƓ nàng, nâng thân hình nhỏ nhắn của nàng lên khỏi bàn...
"A..." Lạc Tranh rốt cục hét lên đầy kinh hãi, vô thức ôm chặt cổ Louis Thương Nghiêu, hai chân cũng không khỏi siết chặt lấy phần hông rắn chắc của hắn. Còn chưa kịp định thần lại, động tác của hắn lại bắt đầu…
Một luồng khoái cảm mãnh liệt chưa từng có được kích khởi, nhanh chóng dâng lên khiến Lạc Tranh cảm thấy khó có thể kìm chế tiếng thân ngâm mê người. Dùng hết sức lực cắn chặt môi dưới, dường như toàn thân đều căng như muốn đứng lên, nhưng hành động tiếp theo của Louis Thương Nghiêu thực khiến Lạc Tranh hồn phi phách tán...
Hắn ôm thật chặt nàng, vừa tiến vào vừa đi từng bước về phía cửa phòng…
Sắc mặt Lạc Tranh đã tái nhợt, trái tim nhỏ bé sợ đến mức đập loạn lên, đầu óc cũng trở nên trống rỗng. Hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn còn muốn mở cửa chính để Húc Khiên thấy một màn cuồng hoan này sao?
Hắn điên rồi!
Hắn là người điên!
Cảm giác sợ hãi, tuyệt vọng bao phủ toàn thân, khoái cảm lại vì động tác mãnh liệt của hắn mà không ngừng dâng lên, nàng không thể không thu một tay lại che miệng. Nhưng mà, thể trọng của nàng với Louis Thương Nghiêu mà nói khác nào con kiến, hắn chỉ dùng một bàn tay to nâng nàng lên, tay kia đem bàn tay nhỏ bé đang bịt chặt miệng của nàng kéo lại, đặt vòng qua cổ hắn, khẽ Ϧóþ chặt, khiến cho hai tay nàng không thể không gắt gao khoá chặt cổ hắn.
Từng tiếng ՐêՈ Րỉ mê người của nàng theo từng động tác của hắn càng lúc càng lớn, cuối cùng không cách nào ức chế bản thân, nàng có chút tuyệt vọng hoặc là muốn phát tiết nỗi tức giận trong lòng, hung hăng cắn chặt bả vai màu đồng rắn chắc của Louis Thương Nghiêu, dùng phương thức phản kháng nguyên sơ nhất để chống lại hắn.
Vết cắn này Lạc Tranh thực sự dùng sức, không khó nhận ra nàng muốn gắt gao áp chế ham muốn kịch liệt đang dâng lên dưới hạ thể. Louis Thương Nghiêu dù sao cũng không phải là người sắt, hắn cũng suýt kêu thành tiếng. Cảm giác đau đớn nhanh chóng lan ra hòa chung với khoái cảm mãnh liệt trong cơ thể, khiến hắn càng không do dự mà ra sức luận động, bàn tay đang nâng ௱ôЛƓ nàng liền điên cuồng nắn Ϧóþ… như thể muốn đem toàn bộ thân thể nàng hòa vào cơ thể hắn…
Từng động tác thô lỗ của hắn khiến Lạc Tranh cơ hồ không chịu nổi, cảm giác đau đớn từ thân thể nhanh chóng xông lên não, hòa lẫn với khoái cảm trào dâng như thuỷ triều cùng với nội tâm đau nhức, khoái cảm không ngừng đánh thẳng vào thân thể nàng, mà hàm răng đang cắn chặt bờ vai hắn rốt cục cũng không chịu nổi mà rời đi, biến thành tiếng thân ngâm mê hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn dựa vào đầu vai hắn…
Đầu vai hắn bị nàng cắn mạnh, màu máu đỏ thẫm đã in dấu trên hàm răng trắng ngọc của nàng...
Đau nhức đến cực điểm, khoái cảm điên cuồng không ngừng gia tăng trong thân thể hai người, thẳng tiến đến cực hạn...
Cuối cùng, phần lưng mềm mại của Lạc Tranh dán sát vào cánh cửa lạnh buốt, đầu hơi ngửa ra sau, mái tóc dài đen nhánh vẽ nên một đường vòng cung trong không khí, nước mắt hòa với mồ hôi không ngừng rịn ra. Từng lỗ chân lông trong cơ thể không ngừng dãn ra, sự co rút kịch liệt lúc đó cũng đưa Louis Thương Nghiêu thăng lên đỉnh, toàn thân hắn nóng rực lên, cơ bắp trong nháy mắt căng cứng lại...
Louis Thương Nghiêu vùi đầu vào иgự¢ Lạc Tranh, một cơn sóng thỏa mãn bao phủ toàn thân, âm ỉ lan tràn tận từng tế bào nhỏ trong hai thân thể...
Lạc Tranh cho tới bây giờ cũng không biết, yêu đương đến kịch liệt lại khiến người ta mê muội đến thế. Giờ khắc này, tâm trạng nàng chính là như vậy, chỉ còn một cảm giác hoàn toàn mê đắm, thân thể như bay bổng lên không trung, nhưng lại như sợ bị rơi xuống trong chớp mắt, chỉ có thể ôm chặt người đàn ông trước mặt, cuốn lấy thân thể cường tráng vĩ đại của hắn, dồn dập thở dốc, hưởng thụ sự kích tình đầy cuồng loạn còn sót lại.
Thời khắc này, vạn vật dường như đều hóa thành hư vô, hai người họ chỉ còn cảm nhận được thân thể của nhau, phảng phất một cảm giác tuyệt vời khiến bọn họ quấn chặt lại một chỗ, cùng chia sẻ sự thỏa mãn đầy hoan lạc.
Mà Louis Thương Nghiêu, dường như cũng chưa từng cảm nhận được cảm giác thỏa mãn tận xương tủy như lúc này, hắn thật sự từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng cho tới giờ không có người nào giống như Lạc Tranh, có thể khiến hắn cảm thấy rung động, rung động đến mức có ham muốn mãnh liệt.
Một lúc lâu sau, cảm nhận được hô hấp của người phụ nữ trên bờ vai hắn đã dần bình ổn lại, đôi môi mỏng của hắn khẽ cong lên, kề sát bên tai nàng, giọng nói trầm thấp lộ rõ tuyên cáo đầy bá đạo, "Bảo bối, em là của tôi, vĩnh viễn như vậy."
Lạc Tranh đã sớm mất đi khí lực, sau cơn kích tình cuồng loạn lý trí cũng chậm rãi trở về. Nàng thực hờ hững với những lời vừa rồi của hắn, như thể muốn dùng thái độ đó để kháng nghị hành vi điên cuồng, thấp hèn của hắn vậy.
Louis Thương Nghiêu thấy vậy, cúi đầu cười, lại nhìn thấy trên bờ môi đỏ mọng của nàng còn vương lại tia máu, là máu của hắn. Người phụ nữ này thực sự nhẫn tâm, mà đây cũng là lần đầu tiên nàng hung dữ như vậy.
Ôm Lạc Tranh vào phòng nghỉ, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi nhăn lại, Louis Thương Nghiêu cúi thấp người, dịu dàng nói, "Ngoan ngoãn ở đây nghỉ ngơi cho tốt, tôi ra ngoài xem hắn tới có chuyện gì."
Lạc Tranh còn chưa kịp phản ứng với lời hắn nói, khuôn mặt nhỏ nhắn với những đường nét tinh tế sau cơn kích tình vẫn còn ửng hồng, nhưng mà không khó nhận ra bộ dạng nàng thực sự mệt mỏi.
Louis Thương Nghiêu cũng không hề tức giận, cúi đầu xuống nhẹ hôn lên trán nàng, sau đó rời khỏi phòng nghỉ.
Hơn một tiếng đồng hồ, đối với Ôn Húc Khiên mà nói dài như một năm. Bởi vì hắn vẫn liên tục đứng chờ bên ngoài, thỉnh thoảng cũng bước lại gần cửa nghe ngóng xem động tĩnh bên trong thế nào.Trong phòng làm việc mơ hồ truyền ra chút âm thanh, khá giống giọng phụ nữ, nhưng bởi phòng cách âm tương đối tốt, nên hắn cũng không nghe được gì sau đó.
Cuối cùng, sau chừng một tiếng rưỡi đồng hồ, cửa phòng rốt cuộc cũng mở ra, là Louis Thương Nghiêu tự tay mở cửa.
"Húc Khiên, để anh phải chờ rồi, vừa rồi tôi có chút việc bận." Lời nói của hắn khá tự nhiên, tuy bộ dạng không được thành thực cho lắm.
Phải đợi lâu như vậy đương nhiên Ôn Húc Khiên cảm thấy không vui, nhưng cũng chỉ có thể nén lại, cười cười bước vào phòng.
Vừa bước vào phòng làm việc, Ôn Húc Khiên liền hoàn toàn hiểu rõ vừa rồi Louis Thương Nghiêu bận rộn cái gì. Hắn đương nhiên cũng là người dày dạn kinh nghiệm giường chiếu, mà lúc này trong không khí vẫn còn vương lại một luồng nhiệt khí nóng bỏng như vậy. Hắn nhìn quanh một vòng, dù sao cũng xuất thân là luật sư, ngoại trừ những đồ vật bị ném lung tung trong phòng, hắn còn nhìn thấy đằng sau sofa là đồ lót phụ nữ khá tinh xảo…
Nhìn lại hướng phòng nghỉ, cửa phòng đóng chặt lại khiến hắn không khỏi cười khẽ, "Thương Nghiêu, không ngờ tới anh lại thích chơi đùa trong phòng làm việc đến vậy. Phải chăng đây là cách giải trí của mấy người có tiền?"
Điểm này thực sự không giống với tính tình của Louis Thương Nghiêu trước giờ, Ôn Húc Khiên cũng chưa từng biết tới hắn lại có sở thích này. Đưa mắt nhìn lại trên người Louis Thương Nghiêu, thấy nút áo sơ mi của hắn khẽ rộng mở, vừa nhìn đã nhận ra hắn vừa trải qua một trận kích tình cuồng loạn.
Thái độ nói chuyện không nghiêm túc như lúc bình thường của Ôn Húc Khiên cũng không khiến Louis Thương Nghiêu thấy khó chịu, hắn ngược lại còn cười cười, không đếm xỉa tới việc nút áo sơ mi không chỉnh tề, "Anh cũng biết tính tôi mà, có trách thì trách người phụ nữ kia quá mê người đi." 
"A? Rất thẳng thắn." Ôn Húc Khiên cười, "Anh là người có khả năng hô phong hoán vũ, muốn người phụ nữ thế nào mà chẳng được."
"Cô ấy thật sự rất hợp với khẩu vị của tôi." Louis Thương Nghiêu cười khẽ, cầm lấy hai điếu xì gà Cuba thượng hạng, ném một điếu cho Ôn Húc Khiên.
"Đến Paris từ khi nào thế? Sao không nói cho tôi biết, tôi có thể mở tiệc tẩy trần cho anh."
Ôn Húc Khiên châm xì gà xong, sắc mặt có chút lúng túng.
Louis Thương Nghiêu khẽ đưa mắt nhìn hắn một chút, đáy mắt xẹt qua một tia vui vẻ, châm xì gà xong, hít một hơi, "Nói đi, có chuyện gì?"
Ôn Húc Khiên nặng nề thở dài, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nhìn Louis Thương Nghiêu, "Là... Tranh Tranh có tới tìm anh hay không?"
"Tranh Tranh?" Louis Thương Nghiêu nhè nhẹ chớp mắt, cố làm ra vẻ khó hiểu, "Lạc Tranh, vợ anh sao? Sao cô ấy lại tới tìm tôi?"
"Tôi... Nghe nói cô ấy tới Paris, tôi còn tưởng rằng cô ấy sẽ tới tìm anh… ừm… ôn lại chuyện cũ. Ôn Húc Khiên ngập ngừng nói, dường như sợ Louis Thương Nghiêu mất hứng, vội vàng nói thêm vào như muốn giải thích. "Dù sao, trước kia cô ấy cũng từng làm việc tại nơi này."
"Lạc luật sư đến Paris sao? Tôi không hay biết chuyện này." Hai tay Louis Thương Nghiêu khẽ đan lại, thong thả cười, "Anh cũng biết, kể từ khi Lạc luật sư nhận được lời mời của tập đoàn lớn kia, luật sư đại diện của tập đoàn tôi liền đổi thành người khác." Nói đến đây, hắn hơi nghiêng người về trước...
"Nhưng mà, tôi cảm thấy lời của anh rất kỳ lạ. Vợ của anh, sao lại tới chỗ tôi hỏi thăm hành tung của cô ấy? Rốt cục hai người đã xảy ra chuyện gì?"
Ôn Húc Khiên xấu hổ cười, "Cái đó... Thực không dám dấu, hai ngày nay, cô ấy náo loạn lên đòi ly hôn với tôi."
Louis Thương Nghiêu nghe vậy, nhè nhẹ chớp mi, cũng rất nhanh chóng che giấu đi nét hài lòng trong đáy mắt, hờ hững nói...
"Phụ nữ vĩnh viễn đều là hỉ nộ ái ố thất thường như vậy, hai người vừa kết hôn chưa bao lâu lại đòi ly hôn sao? Nhưng mà, trừ khi anh thật sự phạm sai lầm lớn, nếu không Lạc Tranh là người kiên cường như vậy, nếu không bị ép đến tình huống vạn bất đắc dĩ, cô ấy sẽ không làm vậy đâu."
"Chuyện đó..." Ôn Húc Khiên có chút khó nói.
"Nói đi, tôi với anh là bạn nhiều năm, còn muốn giấu tôi sao." Louis Thương Nghiêu tà mị nhếch môi, ánh mắt vô thức quét về phía phòng nghỉ. Cửa phòng nghỉ không lắp đặt hệ thống cách âm, mà hắn cũng tin chắc, Lạc Tranh lúc này cũng chẳng có tâm trạng nghỉ ngơi.
Ôn Húc Khiên do dự một chút, tuy nói là việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nhưng có đôi khi cũng không tránh khỏi việc xúc động muốn bộc bạch, hắn khẽ khoanh tay, có chút bực bội nói, "Thực ra cũng không có gì, chỉ là Lạc Tranh cứ thích chuyện bé xé ra to, tôi chẳng qua cùng trợ lý của mình lên giường, bị cô ấy nhìn thấy, nên đòi ly hôn với tôi. Anh nói xem, đàn ông có phụ nữ bên ngoài thì có gì to tát chứ? Thương Nghiêu, tự anh nói xem, rốt cục bên cạnh anh có bao nhiêu người phụ nữ đây?"
Louis Thương Nghiêu khẽ cười lạnh, lại hờ hững nói, "Việc này sao lại kéo tôi vào? Theo lời anh nói, Lạc Tranh đã thấy cảnh đó…"
"Phải, tôi không ngờ cô ấy sẽ tìm tới khách sạn. Tôi thực không biết, sao cô ấy lại biết tôi ở đó. Tôi đợi cô ấy ở quán cà phê lâu như vậy, rốt cuộc cô ấy lại tới khách sạn tìm tôi. Người phụ nữ này quả thực đáng sợ." Giọng nói của Ôn Húc Khiên lộ rõ vẻ không hài lòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc