Dù Thế Nào Xin Em Hãy Cười - Chương 08

Tác giả: SadDairy

Hoài Ân:
Tôi thức dậy với một tâm trạng cực kì sảng khoái. Hôm nay là ngày thi đầu tiên của kì thi tốt nghiệp. Thằng Huy cũng đã thức dậy, nó nhìn tôi cười rất tươi. Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, tôi và nó thay đồ chuẩn bị đến địa điểm thi. Hai đứa thi ở hai trường khác nhau nên phải đi sớm cho kịp giờ. Nó chở tôi tới nơi và nói:
_Cố lên nha em, phải đạt điểm thật cao đó.
_Anh cũng thế, may mắn nhé. –Tôi bước vào cổng.
Nó quay đầu xe và chạy thật nhanh để kịp giờ thi. Lúc này, cảm giác trong tôi rất hồi hộp, tay tôi nắm chặt cái mặt dây chuyền mà Huy tặng, có như thế tôi mới bớt run. Tôi rảo bước thật nhanh tới chỗ tập trung. Trong khoảnh khắc, chân tôi không thể cử động, vì đang bước đi nên mất đà và tôi ngã xuống sân trường, tôi chỉ thấy trước mặt tối sầm, đầu ươn ướt và tôi lịm đi.
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên một cái giường trằng toát, đầu tôi được băng bó, đau lắm. Tôi toan bước xuống giường thì cô y tá chạy lại.
_Em cứ nằm đó đi, em mất máu hơi nhiều nên chưa đi lại được đâu.
_Em nằm đây bao lâu rồi hả chị. –Tôi hỏi.
_Đã được hơn 1 giờ rồi.
૮ɦếƭ rồi, làm sao đây, ngày thi đầu tiên mà thế này thì tiêu. Tôi bồn chồn năn nỉ cô y tá cho tôi về lại trường để thi.
_Đầu em đập khá mạnh nên bác sĩ dặn sau khi tỉnh sẽ đưa em đi chụp chuyên sâu để xem có bị gì không.
Tôi thất vọng và nhìn cô y tá với vẻ van xin. Dĩ nhiên là không được sự đồng ý rồi, sau đó cô ấy dẫn tôi đi chụp hình, chụp nhiều nơi lắm, chụp CT nè, chụp cắt lớp đủ thứ. Sau đó, cô ta dẫn tôi đến làm giấy tờ cho bệnh viện.
_Bây giờ em theo chị làm thủ tục nhé.
_Chị ơi, em không có mang tiền theo. –Tôi nhìn cô y tá.
_Em đừng lo, mai em vào kiểm tra lần cuối rồi đóng cũng được.
Tôi cảm ơn và đi theo. Lại cảm giác đó, tôi mất đà và té vào người cô y tá.
_Có vẻ như em khá hậu đậu nhỉ, sao cứ vấp té hoài vậy. –Chị ấy đỡ tôi và cười.
_Em cũng không rõ, nhưng dạo gần đây em hay bị lắm. –Tôi gãi gãi đầu.
Sau khi làm xong thủ tục, tôi mới thấy lo lắng. ૮ɦếƭ rồi, nếu mà Huy biết được thì sao. Thế nào nó cũng lo quýnh lên và bắt mình đi kiểm tra này nọ mất, đúng là tôi ghét bệnh viện ghê. Thế là tôi lấy điện thoại ra và gọi.
_Alô, Huy hả, anh khỏi rước em nghen, lát gặp nhau ở nhà hén.
_Sao vậy, để anh rước em cho, nếu không em về bằng cái gì?
_Chiều còn thi nữa nên anh về trước đi, em đi xe bus về, em đang ở trên xe nè, vậy hen. –Tôi cúp máy.
Tôi tháo miếng gạc băng trên đầu, cũng may là chỉ bị trầy, tôi có thể dung tóc để che lại. Ngồi trên xe bus, ngẫm lại mấy tháng nay, cơ thể mình có cái gì đó không được bình thường. Lâu lâu lại có cảm giác mất thăng bằng, còn hay đánh vỡ đồ đạc nữa chứ. Tim đập thình thịch, tôi muốn biết chuyện gì đang xảy ra ngay lúc này. Sau khi đánh một giấc ngủ trưa, Huy lại chở tôi lên hội đồng thi. Tôi cảm thấy như rơi xuống vực thẳm khi mà thầy gác thi nói.
_Lúc nãy thầy được báo là em sẽ không được thi và phải chờ lại năm sau.
_Sao vậy thầy? Tại sao vậy? Em phạm qui gì à? –Tôi hỏi thầy một cách dồn dập.
_Do môn thi đầu em không thi xem như năm nay em đã rớt tốt nghiệp.
_Thưa thầy, đó không phải là lỗi của em, thầy cũng biết mà, em muốn xin được thi lại, có được không hở thầy. –Giọng tôi như đang bị một vật gì cản nên cứ nghẹn lại, chữ được chữ mất.
_Thầy rất tiếc, đó là do ở trên bắt buộc, dù rất muốn giúp em. –Nói xong thầy bước vào phòng thi.
Tại sao thế? Tôi chỉ biết kêu trời, 12 năm học, và giờ đây tôi coi như bị rớt. Lúc này tôi chẳng biết phải làm gì, chỉ biết ngồi ở băng ghế đá mà suy nghĩ. Chợt điện thoại đổ chuông.
_Xin hỏi, đây là số điện thoại của Trần Hoài Ân không ạ. –Một giọng nữ vang lên.
_Dạ, em nè, chị là ai vậy?
_Chào em, phiếu xét nghiệm của em đã có kết quả, ngày mai em hãy đem sổ khám sức khỏe và lên bệnh viện đại học y dược để nghe kết quả.
_Vâng, em cảm ơn, chào chị.
Cái quái quỉ gì đang xảy ra vậy, mình chụp hình ở bệnh viện Sài Gòn mà sao lại nghe kết quả ở đó. Tôi hồ nghi, phải chăng là có chuyện gì xảy ra với mình. Khi trở về nhà, tôi vẫn vờ như bình thường và cũng không nói gì với Huy cả.
Sáng hôm sau, khi tạm biệt Huy tại hội đồng thi. Tôi bắt một chiếc xe ôm và nhờ chở đến bệnh viện đại học y dược. Đợi suốt nửa tiếng đồng hồ, sau đó tôi được đọc tên. Cô y tà hướng dẫn tôi lên khoa nội thần kinh để gặp bác sĩ Tuấn.
_Chào bác sĩ ạ! –Tôi gật đầu chào.
_Em ngồi đi.
Chẳng hỏi han và cũng chẳng nói lời nào nữa. Vị bác sĩ độ khoảng 30 tuổi lấy chiếc đèn pin dùng trong y khoa và rọi thằng vào mắt tôi. Cái ánh sang đó làm mắt tôi lòa đi. Sau đó, ông dùng tay kéo mí mắt lên và xem xét.
_Em bị gì vậy bác sĩ. –Tôi lo lắng hỏi.
_Dạo gần đây em thấy cơ thể mình thế nào?
_Dạo gần đây em hay bị choáng lắm.
_Em có hay bị ngã và xác định vị trí đồ vật không chính xác không hả? –Câu hỏi này làm tôi điếng người.
_Dạ, có.
_Em bị bệnh gì vậy? Xin bác sĩ hãy cho em được biết? –Tôi đã bắt đầu mất bình tĩnh.
_Tôi có một yêu cầu, em có thói quen viết nhật kí không? –Ong ta chỉnh lại gọng kính và hỏi tôi.
_Dạ, em chưa viết bao giờ.
_Tôi muốn em hằng ngày đều phải viết nhật kí, nội dung là bất cứ cảm giác gì em cảm nhận được từ cơ thể.
_Bệnh em nghiêm trọng lắm sao? –Tôi vẫn hỏi suốt.
_Và nhớ là tài khám hang tuần, đem theo cả quyển nhật kí.
_Em muốn biết bệnh tình của mình. –Tôi hơi lớn tiếng.
_Tôi chưa thể khẳng định được bệnh nên làm sao có thể trả lời em. À, tuần sau em nhớ nhớ dẫn ba mẹ theo nhé.
_Người thân của em mất cả rồi. –Mắt lại nhòe, cảm giác này rất quen.
_Vậy em đang sống với ai?
_Người quen. –Tôi quên cả phép lịch sự.
_Em đừng quá lo lắng, tạm thời tôi nghĩ là do rối loạn tăng trưởng, thường hay gặp ở tuổi mới lớn.
Nghe điều đó xong, cảm giác long иgự¢ nhẹ đi phần nào nhưng trong thâm tâm, tôi nghĩ nó không đơn giản tí nào, những khi té hoàn toàn tôi không điều khiển được bản thân. Tôi chào tạm biệt bác sĩ và ra về. Thời gian này sẽ khó khăn với tôi đây, tôi không thể nói bệnh tình cho Huy được. Và không xác định được mình đang mang căn bệnh gì nên khi bác sĩ hỏi tôi đã nói dối là hiện đang sống cùng người quen. Tôi trở lại hội đồng thi và chờ Huy. Nó thắng kịt trước mặt tôi, vẫn nụ cười đó nhưng lúc này tôi lại đáp trả bằng hai hàng nước mắt chảy dài. Dù tôi rất muốn giấu nhưng không thể nào kim nén được, tôi òa khóc trước ánh mắt lo lắng của Huy.
_Em sao vậy? Có chuyện gì thê? Nói cho anh biết xem nào? –Nó lay lay cánh tay tôi.
_Em bị đánh rớt rồi, năm sau phải thi lại. –Nó tròn mắt nhìn tôi.
_Chuyện gì xảy ra? Thôi về nhà rồi nói.
Ngồi trên xe Huy, tôi bồn chồn vì biết mình đã nói hớ. Và tôi đã suy nghĩ ra một lý do tôi cho là hợp lý nhất. Xin lỗi anh hai. Tôi nói dối với Huy là ngày đầu tiên thi, sau khi Huy chạy đi tôi đã vô tình gặp một người giống hệt anh hai. Và vì mải đuổi theo nên tôi đã bỏ thi. Huy thở dài nhìn tôi.
_Em vẫn chưa quên được chuyện cũ à? –Nó ôm tôi vào lòng.
_Không phải vậy nhưng em không hiểu sao lúc đó mình cứ bước theo mãi.
_Thôi, chuyện cũng lỡ rồi, em đừng buồn nữa, năm sau thi lại thôi.
Sau kì thi, tôi đã bị cô chủ nhiệm gọi điện. Tôi lên trường và gặp cô, cô rất tiếc vì trường hợp của tôi. Và hiển nhiên tôi xin cô giấu chuyện tôi gặp tai nạn ngay ngày đầu thi. Cô đã đồng ý và hứa sẽ giúp đỡ tôi cho kì thi năm sau.
Huy đã đậu với số điểm khá cao, nó mừng lắm. Hằng tuần, tôi vẫn một mình đi gặp bác sĩ, và lần nào cũng thế, vẫn như lần khám đầu tiên. Sau khi xem quyển nhật kí, nét mặt của bác sĩ nhăn lại.
_Có chuyện gì sao bác sĩ?
_Không, em làm rất tốt, theo như những gì em viết, tôi cảm nhận được em là một học sinh khá giỏi, đúng không?
_Dạ, trong lớp em học khá tốt ạ.
_Tôi sẽ cho em đơn thuốc, em nhớ uống đều đặn nhé! –Ông ta mỉm cười.
_Đây là thuốc gì vậy bác sĩ?
_Chỉ là thuốc bổ và một số thuốc cân bằng hocmon thôi.
Tôi chào bác sĩ và ra về. Ngày mai cả khối 12 trường tôi sẽ đi Nha Trang ba ngày, gọi là xả stress sau kì thi. Tôi và Ân khác lớp nên cả hai không được đi chung xe. Sau khi soạn đồ xong, tôi mệt mỏi và lăn ra ngủ. Thằng Huy nằm kế bên ôm chặt tôi. Một giấc ngủ ấm áp lại tìm đến với tôi.
Quốc Huy:
Tập trung ở sân trường, tôi buồn khi không được ngồi chung xe với Ân. Các lớp lần lượt bước lên xe, thằng Nam thoăn thoắt giành chiếc ghế cạnh tôi. Mặc kệ nó, chẳng có gì phải quan tâm. Tôi đeo headphone và nhắm mắt lại. Đắm chìm trong suy nghĩ của tôi, cái nụ cười khi nãy của thằng Nam có ý nghĩa gì. Và tôi nhớ là hàng tuần thằng Ân cứ đi đâu đó nhưng có hỏi cũng chỉ nói là đi mua đồ, còn không thì đi dạo. Có khi nào nó đi chơi cùng thằng Nam không. Nghĩ đên đây, tôi chỉ muốn đấm thằng Nam cho đỡ bực bội trong lòng. Có thể lắm chứ vì cái nụ cười khinh khỉnh của thằng Nam ra chiều thách thức tôi. Càng nghĩ càng thấy bực bôi. Tôi cố ngủ một giấc thật sâu để xóa đi cái khó chịu trong người.
Tôi tỉnh dậy thì trời đã nhá nhem tối, chỉ còn cách Nha Trang khoảng vài chục cây số nữa thôi. Thằng Nam thì ngồi nhắn tin và ra chiều thích thú. Tôi lén liếc vào màn hình. Máu trong người tôi như phát hỏa. Thì ra nó đang nhắn tin với thằng Ân.
“Hehe, được đi chơi xa với Ân thiệt là zui, chắc chắn sẽ là kỉ niệm khó quên đối vs Nam”
Lúc này nếu không có cô chủ nhiệm ở đây tôi đã lao vào cho nó một đấm rồi. Chỉ nhìn vào thái độ của nó thôi cũng đủ để tôi nổi điên, đằng này lại nhắn tin rất ư là tình cảm như thế. Tiếng chuông tin nhắn reo lên.
“Nam đừng có nhắn kiểu như thế chứ, Huy mà bik thì không hay đâu”
Cái gì thế này, tin nhắn kiểu như đang giấu mình chuyện gì đó. Cái cục tức lại dâng trào lên tới cổ họng nhưng tôi không thể lên tiếng. Như thế khác nào tự nhận mình đang xâm phạm sự cá nhân riêng tư của người khác. Ước chi ở đây có khẩu súng, một phát cho nó thăng luôn, thà đi tù còn hơn phải nhìn thấy những chuyện thế này.
Mãi hậm hực chuyện thằng Nam thì đã đến Nha Trang. Lúc này đã 19h00. Sau khi nhận phòng thì cả trường tìm một không gian để cắm trại đêm. Bảy lớp 12 nhưng chưa tới phân nửa đăng kí đi nên cũng không chiếm quá nhiều diên tích. Tụ tập ở bờ biển Nha Trang, lần đầu đốt lủa trại nên tinh thần ai cũng phấn khích. Thằng Ân thì vui lắm, nó cười suốt, người ta cũng nói chỗ nào đông tất sẽ vui. Tôi mon men đừng kế Ân, dĩ nhiên cái con kì đà cũng thế. Thằng Ân mỉm cười.
_Chà, dạo này hai người thân nhau dữ hén.
_Thân cái mốc xì. –Tôi và Nam lên tiếng.
Thằng Ân chưng hững nhìn hai đứa, nhưng chắc chắn một điều là nó chưa biết tôi và Nam đang rất căng thẳng. Cả trường chia thành nhiều cụm và bắt đầu nướng thịt. Không khi khá là ồn ào, mùi thơm bốc lên khiến ai nấy đều chép miệng. Nhóm tôi cả thảy mười người, có cả thằng Ân trong đó. Nó loay hoay trở miếng thịt nhưng dường như khá khó khăn, đôi đũa cứ gắp trượt miếng thịt. Cả đám trố mắt nhìn chăm chăm khi tôi và thằng Nam cứ cố đút thịt cho thằng Ân ăn. Nó phát cáu khi bị tình trạng như thế.
Hoàng Nam:
_Huy nè, sao mà mặt ông căng thẳng dữ zậy, đi cắm trại thì cần nhất là vui vẻ chứ. –Tôi cà khịa thằng Huy.
_Bình thường thôi mà, đối với hạng tiểu nhân thì có cố mấy cũng chẳng thể vui vẻ được, đúng không Nam.
_Vâng, thưa Huy đại nhân. –Tôi vẫn đang bận suy nghĩ nên không muốn dây dưa vào cuộc đấu võ mồm này.
Kế hoạch tiếp theo đã được tôi chuẩn bị khá công phu. Và giờ thì chỉ cần ngồi thưởng thức bộ phim nhiều tập thôi. Lợi dụng lúc Huy đi giải quyết tâm sự, tôi ra hiệu cho Khánh Thy, cô nàng kết mô-đen nó từ đầu năm tới giờ. Dĩ nhiên tôi không thể nào kể mọi chuyện là tôi muốn ςướק Ân trong tay Huy cho nhỏ nghe, chỉ là bày vẽ cách để nhỏ tiếp cận và cưa đổ Huy. Nhận được tín hiệu thì nhỏ Thy hành động, nó lẽo đẽo theo sau thằng Huy. Với cái nhan sắc vốn có của nhỏ thì việc mấy thằng cùng khối theo đuổi là chuyện không mấy ngạc nhiên.Chỉ có một từ miêu tả đó là xinh đẹp. Bây giờ là tới cảnh của diễn viên thứ chính.
_Đi dạo xíu không nhóc. –Tôi huých nhẹ thằng Ân.
_Ok, tui ăn nhiều quá nên thấy khó chịu, đi dạo cho xuống bớt nào.
Rảo bước trên bờ biển, tôi kéo Ân đi tới những mỏm đá đen ngòm sát biển. Để tránh sự nghi ngờ, tôi đã trò chuyện rất bình thường với nó.
_Đây phải nói là lần đầu tiên Nam vui đến vậy. –Tôi bắt chéo tay trước иgự¢.
_Vì chuyện gì? –Nó đá những viên sỏi dưới chân.
_Vì Ân, tui biết Ân là của Huy nhưng tình cảm mà, làm sao tui có thể kìm nén được. –Tôi vờ làm mặt buồn.
_Hả? Vậy ra những gì ông từng nói với tui là thiệt sao? –Nó nheo mắt nhìn tôi.
_Ngốc, từ khi biết Ân, chưa lần nào tui xạo Ân hết á.
_Tui….à…tui… -Nhìn sự ngượng ngùng của Ân mà tôi buồn cười.
_Ân đừng lo, với tui tình yêu không phải là sự chấp nhận của đối phương mà đó là luôn muốn thấy người mình yêu được hạnh phúc, thế là đủ. –Tôi ngửa mặt lên nhìn trời, một màu đen huyền ảo.
_Xin lỗi Nam, tui chỉ có thể nói là vậy. –Nó cười rất tươi nhưng tôi cảm nhận được sự ái ngại trong đó.
_Ủa, hình như Huy phải không. –Tôi chỉ về phía mỏm đá.
Ân nhìn về phía tay tôi. Nhỏ Thy này thiệt là giỏi, nó đang môi kề môi cùng Huy.Tôi liếc xem biểu hiện của Ân, người nó run run, bất giác tôi thấy mình thật xấu xa. Nhưng cuộc sống mà, luôn có sự cạnh tranh công bằng, mạnh được yếu thua. Nhìn cái cảnh thằng Huy với nhỏ Thy hôn nhau, nó lãng mạn còn hơn cả phim Hàn Quốc ấy chứ. Thằng Ân quay đầu lại đi về chỗ cắm trại. Tôi đuổi theo nó.
_Ân nè.
_Tui xin ông, đừng nói gì hết. –Mặt nó khá u sầu.
_Tại sao Ân lại bỏ đi, đáng ra phải làm cho ra lẽ chứ. –Sau khi tôi dứt lời, nó khựng lại.
_Tôi nói gì bây giờ, chẳng lẽ sao bạn lai hôn người yêu của tôi, hay là sao bạn lại giật bồ người khác. –Từ khóe mắt nó, chỉ một giọt nước chảy ra thôi nhưng cái vẻ mặt ấy tôi chằng muốn thấy chút nào. Nó khiến người nhìn phải chạnh lòng.
Thằng Ân chạy thật nhanh, nhưng là chạy về khách sạn, tôi nghĩ nên để nó một mình hay hơn. Mặc kệ, chỉ cần kế hoạch được hoàn thành thì tôi chẳng quan tâm gì nữa. Huy à! Để xem mày còn vênh váo như thế nào đây?.
Quốc Huy:
Ăn uống hơi nhiều, mình phải đi giải quyết thôi. Nếu chạy về khách sạn chắc ૮ɦếƭ quá. Thế là tôi chạy về phía mỏm đá dọc bờ biển. Tôi giả quyết xong, nhẹ hết cả người. Đôi bàn tay vòng từ sau ôm chặt lấy tôi, cứ ngỡ là thằng Ân. Quay lại thì ngạc nhiên vô cùng khi đó lại là nhỏ Thy. Mắt nó nhìn tôi hết sức trìu mến.
_Huy ơi, Huy có biết là Thy thích Huy lắm không hả? –Tôi vội vàng gỡ tay nhỏ ra.
_Thy làm gì vậy, kì quá! –Tôi đẩy nhỏ ra.
_Bộ Huy hoàn toàn không có cảm giác gì với Thy sao? –Mắt nhỏ Thy rưng rưng.
_Không phải thế, Thy học giỏi, đẹp người đẹp nết, ai mà không thích. –Tôi sợ nhất là nước mắt của con gái, nó khiến tôi lung túng.
_Vậy thì tại sao? Tại sao Huy biết mà vẫn cứ tránh mặt tui thế, trong lớp Huy cứ thờ ơ với tui, tui buồn lắm.
_Xin lỗi, Huy xin lỗi Thy, là vì Huy đã yêu người khác rồi nên không thể chấp nhận Thy được, chúng ta chỉ có thể là bạn thôi.
_Đó là ai? Huy cho tui biết đi, ai vậy? –Nhỏ nắm chặt hai tay tôi và hỏi.
_Điều đó không quan trọng, tim Huy bây giờ chỉ có người ấy thôi, nếu bây giờ Huy có chia tay người ấy thì Huy cũng khó chấp nhận Thy được. Trái tim lúc nào cũng chỉ có thể đựng 3 ngăn thôi.
_Huy cho Thy một ngăn được không, chúng ta có thể giấu mọi người, kể cả người Huy yêu, được không hả. –Mặt nhỏ Thy ràn rụa nước mắt.
_Nó đầy rồi, cha mẹ đã chiếm hai ngăn, ngăn còn lại Huy không thể nhét thêm bất kì ai. –Tôi quay mặt qua chỗ khác.
Bất ngờ nhỏ dung tay ôm chặt khuôn mặt và hôn tôi. Cái vị này, hoàn toàn khác hẳn với khi hôn Ân, tôi không thích, hoàn toàn không. Tôi cố gằng gỡ tay nhỏ ra. Do quá nóng nảy vì những chuyện dạo gần đây, tôi đã vung tay tát Thy một cái. Nhỏ ôm mặt đứng đó.
_Hy vọng Thy sẽ tự trọng hơn và đừng làm gì để Huy cảm thấy ghét Thy, Huy xin lỗi.
Đoạn tôi bỏ đi để nhỏ Thy lẻ loi đứng đó. Có một chút hối hận dâng lên trong lòng, có lẽ tôi đã hơi quá tay với Thy. Nhưng dẫu sao trong tim tôi lúc này chỉ có thằng Ân thôi. Tôi chạy đi kiếm thằng Ân, được bạn nó nói là Ân mệt nên đã về khách sạn nghỉ ngơi trước rồi.
Tôi cũng thấy hơi mệt và chán nên lết xác về khách sạn. Thiệt là khó chịu khi mà cô xếp tôi chung phòng với thằng kì đà khốn kiếp đó. Tôi gặp thằng Nam trong phòng, nó cười cười nhìn tôi. Nhớ đến chuyện tin nhắn, tôi đã không kiềm chế được và lao tới nắm cổ áo nó.
_Tao không biết mày đang tính giở trò gì, nhưng yêu cầu mày tránh xa ÂN ra –Tôi nhấn mạnh tên thằng Ân.
_Lý do, nếu tao thấy hợp lý thì có thể suy nghĩ lại. –Nó nhếch mép.
_Mày đừng vờ như không biết, mày biết mối quan hệ của tao và Ân mà. –Tôi hét vào mặt nó.
_Lí do của mày không thuyết phục tí nào. Mày và Ân chỉ yêu nhau thôi, có cưới hỏi gì không? Mà vợ chồng có cưới chăng nữa vẫn có thể ngoại tình và vẫn có thể li dị mà, đúng chứ? –Nó khinh khỉnh nhìn tôi.
_Mày giỏi lắm con chó, tao cũng dek thích cù cưa với mày, mày nói đi, mày muốn gì? –Mặt tôi nóng lên
_Chả muốn gì, tao chỉ muốn thằng Ân là của tao.
Nó vừa dứt câu thì nắm đấm của tôi đã phang thẳng vào mặt nó. Nó đứng dậy và vật tôi ra, nó nắm đầu tóc tôi giật ngược lên.
_Tao nói cho mày biết, gì chứ đánh nhau tao chẳng ngán bất kì đứa nào.
Tôi thục chỏ vào mặt Nam, cả hai đưa cứ thế quần nhau cho tới khi cô chủ nhiệm biết. Cả hai đều bị cô mắng cho một trận và chúng tôi chỉ nói là do hiểu lầm thôi. Sau đó cô cho cả hai đổi phòng. Hai ngày sau đó, thái độ của thằng Ân lạ lắm. Nó có vẻ thờ ơ với tôi nhưng lại vui vẻ khi ở cạnh thằng Nam. Lòng tôi khó chịu vô cùng, cái cảm giác như ai đó đâm tôi một nhát dao thật sâu. Nó đau đên mức khiến tôi phải bật lên một tiếng cười hận thù. Suốt trên đường về tôi cứ mãi suy nghĩ những câu hỏi tôi sẽ nói với nó.
Chiếc xe du lịch thằng cái kịt trước cổng trường. Tôi lấy xe và chở Ân về, không khí lúc này khá căng thằng, chẳng ai nói một lời nào cả. Tôi không chạy về nhà mà chở Ân tới bãi đất trống cách nhà khoảng trăm mét khá vắng vẻ.
Tôi nắm chặt cánh tay Ân và lôi xuống xe, nó hất mạnh tay tôi. Lúc này, cái đầu tôi như bốc hỏa. Tôi năm chặt tay lại, nó vẫn nhìn tôi với vẻ thách thức, Tai sao, tại sao cớ sự lại ra thế này...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay