Hoài Ân:
Hôm nay đã là ngày thứ năm Huy nhập viện. Vẫn chẳng có dấu hiệu nào cho thấy nó sẽ tỉnh dậy. Ngày nào cũng thế, tôi vẫn ở cạnh nó. Nhìn gương mặt đó, tôi không thể nào kìm nén được những cung bậc cảm xúc trào dâng. Đồ độc ác, vẫn nằm trơ trơ đó, mặc cho tôi nhéo hay làm bất cứ gì. Bác sĩ bước vào và kiểm tra mọi thứ. Cả nhà gần như sụp đổ khi vị bác sĩ đó chậm rãi từng lời.
_Gia đình nên chuẩn bị tinh thần, nếu qua hết ngày mai mà bệnh nhân không tỉnh thì sẽ bắt đầu đời sống thực vật.
Những lời đó cứ văng vẳng trong đầu tôi. Bây giờ đã hơn 12h00 khuya, chỉ có mình tôi và nó trong căn phòng lạnh tanh.Tôi lay nó thế nào đi nữa thì đôi mắt đó vẫn nhắm tịt. Lại là những giọt nước mắt vô thức đó cứ lăn dài trên mặt tôi, nó ướƭ áƭ và mặn lắm. Tôi thầm cầu nguyện, chỉ cần nó tỉnh lại thì dù có tổn thọ mười năm tôi cũng chấp nhận. Tôi thi*p đi bên giường của nó.
....
Tôi nhìn lên chiếc đồng hồ, đã 7h00 sáng. Cánh cửa phòng mở ra, thằng Nam bước vào. Nó tiến lại gần tôi và ngồi xuống chiếc ghế còn trống.
_Hôm nay Huy thế nào rồi?
_Vẫn thế. –Tôi trả lời với cái giọng chán chường.
_Ân về nhà nghỉ ngơi đi, nếu không sẽ gục mất.
_Tại sao lại là Huy, người bị đáng lẽ phải là tui chứ?
_Đừng tự dằn vặt nữa, chuyện này không ai muốn xảy ra cả.
Mẹ và thằng Thiện bước vào. Có lẽ mẹ đã khóc rất nhiều vào hôm qua nên sự mệt mỏi hiện rõ trên gượng mặt bà.
_Con về nghỉ ngơi đi rồi tối lại vào. –Bà ôn tồn nói với tôi.
_Dạ, mẹ nhớ giữ sức khỏe đó, mấy bữa nay mẹ tiều tụy đi nhiều rồi.
_Ừ, mẹ biết rồi.
_Chào bác cháu về. –Nam gật đầu chào bà.
_Cảm ơn cháu nhé.
Cái cảm giác đó lại lởn vởn quanh tôi, tôi nghĩ sẽ thế nào nếu tối nay nó vẫn không tỉnh dậy. Thằng Nam khều tôi.
_Xuống căn tin làm ly cà phê cho tỉnh táo rồi về.
_Cũng được. –Tôi mệt mỏi đáp.
Tôi nhìn Nam, vẻ mặt của nó ra chiều suy tư. Chuyện này xảy ra đâu phải lỗi của nó, tôi không trách nó Có trách thì trách ông trời cứ bất công với tôi, như là ổng muốn ςướק hết những người tôi yêu quí nhất.
_Ân nè, tui hỏi thiệt nha?
_Chuyện gì vậy?. –Tôi nhìn nó.
_Có phải người Ân yêu là Huy không?
_Sao ông hỏi vậy? –Tôi cố tình lảng tránh câu hỏi.
_Cử chỉ mà ông dành cho Huy không phải là của anh em, đúng chứ. –Từng lời nói của Nam như nhìn rõ tận sâu trong tim tôi.
_Tui không biết nữa, chỉ là nếu Huy có bề gì tui cũng không biết mình sẽ ra sao. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được cuộc sống nếu không có Huy bên cạnh.
_Tui không có ý gì đâu, tui có thể cảm nhận được tình yêu của Ân dành cho Huy, tui thật sự ngưỡng mộ… -Nó bỏ lửng câu nói.
_Thế thì đã sao khi bây giờ Huy vẫn nằm đó, chả có bất cứ dấu hiệu nào sẽ tỉnh lại. –Giọng tôi nghẹn đi.
_Tui tin là Huy sẽ qua được.
_Tại sao?
_Vì nếu Huy không qua được thì ai có thể chăm sóc cho Ân đây, đúng không? –Nó toét miệng cười với tôi.
_Cảm ơn Nam nhé, tâm trạng tui đỡ hơn nhìu rồi. –Tôi cười với Nam.
Nam đưa tôi về nhà và không quên dặn nếu cần giúp việc gì thì cứ gọi nó. Tôi đổ rạp xuống giường và chìm vào giấc ngủ, có lẽ mấy ngày nay sức lực của tôi cũng đã cạn kiệt rồi.
5h chiều, tôi bước vào phòng, Huy vẫn nằm đó, nếu nó không tỉnh lại tôi sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho nó. Mẹ ngồi đó và nắm chặt lấy bàn tay xanh xao của nó.
_Mẹ về nghỉ ngơi đi, con trông Huy cho.
_Ừ, con ở với nó nhé.
Qui định của bệnh viện là chỉ cho một thân nhân ở lại trong bệnh viện từ 9h trở đi mà mẹ thì đã lớn tuổi nên ba không cho bà ở lại vào ban đêm. Trong căn phòng lạnh ngắt này, chỉ tôi và nó, tôi lại nhớ những lúc hai đứa ở cạnh nhau. Tôi nhìn gương mặt xanh xao của Huy, tại sao cả tuần rồi nó vẫn nằm đó. 7h, 9h, 11h, thời gian cứ lặng lẽ trôi qua. Bộ quần áo hôm nó bị đâm nằm trên bàn, tôi cầm lên, viên đá màu xanh rơi xuống đất. Tôi nhặt lên và cầm chặt nó trong tay. Mắt tôi nhòe đi, tôi không thể nào kìm nén được những giọt nước mắt kia.
_Đồ tồi tệ, bộ anh tính nằm đó luôn sao. Anh có biết cả tuần qua nó như thế nào với em không. Mở mắt ra và nhìn em nè. –Tay tôi đấm thình thịch lên người nó.
_Anh có biết là em đã yêu anh rồi không hả? Anh nhẫn tâm vậy sao? Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu!
Tôi chạy ra khỏi phòng và lao ra khuôn viên bệnh viên. Tôi ngồi gục xuống bậc thang. Một bàn tay đặt lên vai tôi.
_Những gì em nói là thật sao? –Cái giọng này.
_Huy. –Tôi bật khóc khi nhìn thấy nó.
_Sao lại khóc lớn đến vậy, ai làm em buồn à?
_Đồ tồi tệ, anh có biết là anh ác độc đến thế nào không? –Tôi lao tới ôm chặt lấy nó.
_Nín nào, anh đã không sao rồi. –Nó xoa đầu tôi.
_Thật ra anh tỉnh dậy lúc em mít ướt rồi và anh đã nghe được tất cả. –Nó cười toe toét
_Anh xấu xa thật đó. –Tôi đẩy nhẹ vai Huy.
_Ái. –Mặt nó nhăn lại.
_Em xin lỗi, anh có sao không, để em dìu anh về phòng, anh chưa khỏe hẳn đâu.
Thế là tôi và Huy trò truyện suốt cả đêm. Sáng sớm thì bác sĩ vào khám tổng quát và yêu cầu nó ở lại bệnh viện một tuần nữa để theo dõi. Khỏi phải nói cũng biết cả nhà vui cỡ nào khi nó tỉnh lại. Đêm đó là đêm đầu tiên mà tôi có được một giấc ngủ thật say từ khi Huy vào viện.
Hôm nay là ngày Huy xuất viện. Dĩ nhiên là đi đón nó chẳng thiếu một ai. Tôi và thằng Thiện xách đồ đạc ra xe. Thần sắc của Huy rất tốt, đã hồng hào trở lại và rất vui vẻ, vì điều gì thì chắc chỉ có mình tôi hiểu. Nghĩ đến điều đó, mặt tôi đỏ lừ, ai có ngờ nó nghe được hết những lời đó, quê ૮ɦếƭ được.
_Con nhớ ăn uống điều độ để tẩm bổ đó, nhìn con gầy đi nhiều rồi. –Bác hai nhắc nhở Huy.
_Dạ, con biết rồi, ủa sao lúc nãy con thấy trong cốp xe nhiều vali vậy?
_À, bây giờ bác và thằng Thiện phải về, công việc bên đó bỏ bê đã hai tuần rồi.
_Cho con gửi lời thăm sức khỏe bác gái ạ.
_Ừ, cảm ơn con.
Chiếc xe thẳng tiến ra sân bay, Huy phải ngồi lại trong xe vì nó vẫn chưa khỏe hẳn. Cả nhà đưa đến tận phòng chờ của sân bay. Vẫn chỉ là những câu nói râp khuôn như nhớ giữ gìn sức khỏe, ăn uống đầy đủ hay gửi lời đến bà con bên ấy. Thằng Thiện thì cắm cái headphone trên tai và hất hất cái đầu theo điệu nhạc. Loa thông báo chuyến bay sắp khởi hành, mọi người tất tả đi qua cổng soát vé. Thằng Thiện quay đầu lại và gửi đến tôi một nụ cười thật tươi. Tôi có thể hiểu được cái ẩn ý sau nụ cười đó, phải chăng là một lời chúc tốt đẹp dành cho tôi và Huy, tôi nghĩ là vậy.
Và giờ đây thì mọi thứ đã trở lại bình thường. Con hẻm quen thuộc, ngôi nhà đã hiện ra trước mắt tôi, không gian khác hẳn với những ngày Huy nằm viện. Sau khi đưa chúng tôi về nhà và dặn dò mọi thứ, ba mẹ lại trở về với công việc hằng ngày. Cái cảm giác ngượng ngùng lấp đầy cả căn nhà. Thằng Huy nhìn tôi với nụ cười nhẹ nhàng, và dĩ nhiên tôi giả vờ như không thấy.
_Sao thế? Cái bộ dạng ngớ ngẩn của em làm anh tức cười lắm đó. – Nó phá ra cười ngặc nghẽo.
_Ơ…làm…làm gì có. –Tự nhiên nhớ đến những lời hôm đó tôi lại thấy ngượng ngùng.
_Mặt em đỏ lòm rồi kìa. –Nó nhéo má tôi.
_Đừng có nhéo má em như con nít nữa, rõ hâm. –Tôi phụng phịu.
_Ngốc xít, sao từ đầu không nói với anh, có biết anh chờ lâu lắm rồi không?
_Khỉ mốc, anh lảm nhảm gì đó. –Tôi cố lảng đi.
_Hè hè, biết ùi nhá. –Nó lấy cùi chỏ thúc thúc vào người tôi.
_Thôi đi, anh muốn dìm em ૮ɦếƭ mới chịu được à. –Mặt tôi lúc này nóng ran.
_Hơ, sự thật thôi, đêm đó chính miệng em nói mà.
_Được rồi, anh muốn sao mới tha cho em đây? –Tôi lườm nó.
_Cho hun cái là xong à. –Nó chu chu cái mỏ ra.
_Dẹp, biến ra chỗ khác mà chơi. –Tôi phi thẳng vào mặt nó cái tấm đệm lót ghế.
_Không cho thì thôi làm gì тһô Ьạᴏ dữ vậy.
_Ăn gì không em nấu cho?
_Thôi lát mình ra ngoài ăn hen.
_Thôi, anh chưa khỏe hẳn, à, lát đám lớp mình tới thăm đó, anh liệu mà cư xử cho đàng hoàng.
_Lấy giùm anh ly nước đi.
Tôi mang lại và đặt ly nước xuống bàn, nó chồm tới hôn vào má tôi.
_Anh…cái đồ...
_Đồ gì? –Huy nói với vẻ thách thức.
_Đồ mặt mốc. –Tôi lè lưỡi chọc nó.
Cảm giác dễ chịu, tôi thấy tinh thần khá hơn và thấy yêu đời hơn. Tự hỏi có phải tôi đang sống với chiều hướng tích cực hơn chăng? Tiếng chuông cửa kéo tôi ra khỏi những dòng suy nghĩ. Khỏi phải nói cũng biết đám bạn tới thăm rồi. Cái mặt mốc của thằng Nam thò vô trước, phải nói là nó khiến tôi cười ngặc nghẽo với bộ dạng ấy, tôi cứ tưởng như nó đang đi hỏi vợ cơ đầy, áo sơ mi bỏ thùng. Nó lườm tôi một cái thật đáng sợ. Không khi ồn ào hẳn lên, đứa thì trầm trồ khen nhà to thế, đứa thì lăng xăng mở tủ lạnh, thằng thì phi lên ghế nằm dài ra, còn mấy nhỏ thì vây kín lấy Huy. Đào hoa gớm. Cả đám cứ thế trò chuyện tới tận 4h mới chịu lết xác ra về.
Sau bữa ăn tối thật ấm cúng cùng ba mẹ. Tôi và Huy lên sân thượng hóng gió.Cảm giác sang khoái khi những cơn gió tạt từng đợt vào mặt thổi tung cái oi bức của mùa hè tại sài gòn. Thằng Huy đưa hẳng cái mặt ra ban công mà hít thở khí trời, cái khuôn mặt ấy luôn chứa đựng những cái ẩn ý khiến tôi khó hiểu. Tôi cười và nhìn nó.
_Sao nào, làm gì mà nhìn anh dữ vậy? –Huy quay sang phía tôi.
_Công nhận nhìn kĩ mặt anh nó ngố kinh khũng nhở. –Tôi cười khằng khặc.
_Hee, anh hiểu cái thâm thúy trong câu nói của em, thấy ta “đẹp chai” nên nhìn hoài chứ gì!!!
_Xì, tự tin quá!
Tôi ngồi trên cái ghế xếp đặt ngay giữa cái sân thượng. Cái không gian tĩnh lặng này làm tôi nổi hứng rêu rao 1 vài câu hát và dĩ nhiên là nó tệ đến mức có lịch sự cũng không thể gọi là âm nhạc được.
_Cha, hôm nay mới biết em có cái tài lẻ nha.
_Tài lẻ gì anh?
_Có mối thù truyền kiếp với âm nhạc, hee. –Nó cười híp cả mắt.
_Hay quá ha, giỏi ca thử em nghe xem hơn được ai mà lớn họng thế.
_Xin lỗi bé à, anh là thiên tài bẩm sinh nè.
_Nói thì ai chả nói được hở, thể hiện thì người ta mới tin chứ.
Huy hắng giọng và lướt những ca từ của 1 bản nhạc đầy cảm xúc. Không phải tuyệt vời nhưng tôi cảm thấy được sự da diết trong từng từ của bài hát. Nó làm tim tôi đập rất nhanh, tôi đang chìm ngập trong sự êm đềm của bài hát.
“Để anh một mình nhé em, em cứ đi đi
Đập nát hết ngày tháng qua em cứ đi đi
Vì anh đã chọn về mình thế thôi
Chẳng thể nào đổi thay, anh biết thời gian chẳng thể nào
Quên đi được một người”
_Sến quá, chẳng hay tí nào. –Tôi trề môi.
_Anh hiểu mà, trên đời chỉ có anh là hiểu em nhất thôi, đúng chứ, hee.
_Cứ đi guốc trong bụng người khác thì anh mới vui à.
_Có như vậy anh mới biết em cần gì và anh sẽ giúp em làm tất cả.
Tôi chẳng nói thêm một lời nào nữa vì biết chắc rằng mình sẽ lại mít ướt nữa. Thật bình yên khi ở cạnh Huy, cảm giác như là luôn được bảo vệ một cách tuyệt đối.
_Đi ngủ thôi nhóc, anh buồn ngủ rồi nè. Nó bước vào trong nhà.
_Huy nè!
_Hử?
_Bài này hay lắm á, cảm ơn anh.
_Anh biết, hee, em chẳng bao giờ giấu được cảm xúc của mình đâu, tệ quá à. –Cái giọng cười dễ ghét quen thuộc.
Đồng hồ đã chỉ đúng 10h00, tôi nằm đọc cho hết cuốn sách “giá trị của cuộc sống”. Phải công nhận tác giả là một người rất giỏi, cái trọng tâm của cuốn sách đánh trúng ngay những suy nghĩ của tôi. Thằng Huy thì đã ngủ từ nãy giờ, có lẽ nó vẫn chưa hồi phục hẳn sau tai nạn đó.
_Sao giờ này còn chưa ngủ hả nhóc? –Nó mở mắt ra hỏi tôi.
_Em tính đọc cho xong quyển sách này, nó hay lắm.
_Mai đọc tiếp, khuya rồi đó. –Tay nó xoa xoa cái bụng của tôi.
_Nhột quá à, bụng em đâu có săn chắc mà anh sờ.
_Nó mềm mềm vậy sớ mới đã chứ cứng như đá sờ chẳng sướng.
_Nhưng mà nhột lắm á, không tin đưa em sờ coi anh nhột không cho biết.
Sau 1 hồi lâu cù lét mà Huy vẫn dửng dưng như không. Tôi chán nản ngả đầu xuống gối. Cái bụng săn chắc của nó giựt giựt vì cười.
_Thôi, chán rồi, em đi ngủ, người gì đâu chả biết nhột, hết vui rồi.
_Haha, giận mà cũng thế này thì hỏi sao anh không yêu cho được hở.
_Nhiều chuyện, ngủ đi.
Nó chồm tới hôn nhẹ vào má tôi với lời chúc ngủ ngon. Như thế thôi cũng thấy ấm áp rồi. Nó ôm tôi vào lòng và ngủ. Một ngày hạnh phúc….
Mùa hè năm nay đối với Huy và Ân là một kỉ niệm khó quên. Cả hai đi chơi rất nhiều, Nha Trang, Đà Lạt, Phú Quốc,v.v… Năm tháng đẹp nhất của cả hai có thể nói là rất ngắn ngủi khi mà sắp tới sẽ có bao sóng gió đang chờ đón.
Quốc Huy:
Năm nay là năm quan trọng nhất của tôi và Ân. Nó đánh dấu sự trưởng thành của chúng tôi với những dự tính cho tương lai. Thời học sinh của tôi chỉ còn năm nay là hết, tôi muốn sẽ có them những kỉ niệm đẹp nhất của tuổi học trò.
Tôi và Ân đang chen lấn để xem bảng chia lớp. Do thành tích học tập tiến bộ nên tôi được xếp vào lớp 12a4. Trong năm lớp 11, Ân đã có những bước tiến trong học tập, học sinh xuất sắc toàn diện, không quá lạ khi nó được vào lớp chuyên của trường.
_Wow, em được vào lớp chuyên của trường kìa, thiệt là ngưỡng mộ nha. –Tôi khoác vai Ân.
_Không đơn giản như anh nghĩ đâu, lớp chuyên sẽ có nhiều áp lực lắm đó. –Nó thở dài.
Cũng phải thôi, sự cạnh tranh trong học tập của các học sinh trong lớp chuyên khá căng thẳng, nếu thành tích học tập vượt trội thì sẽ được ban giám hiệu giới thiệu và tuyển thẳng vào đại học quốc gia. Tôi nhéo má Ân và về lớp của mình.
_Đau anh, nhéo gì mà mạnh thế, thiếu điều tróc cả da mặt nè. –Ân xoa xoa hai gò má.
_Thương nhiều nên nhéo mới đau đó, thui anh về lớp ra về gặp em hén.
Tôi bước vào lớp, kiếm cho mình một chỗ thật thoải mái, đang hí hửng mơ màng về kì nghỉ hè vừa rồi. Hạnh phúc lắm, mặc dù đã hôn Ân khá nhiều lần nhưng toàn là hôn trộm. Trong lần đi Nha Trang thì có lẽ đó là nụ hôn thật sự đầu tiên của tôi và Ân. Thằng Nam bước vào cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi không ưa Nam vì có lẽ Nam có tình cảm đặc biệt với Ân. Ân không cảm nhận được nhưng tôi thì hoàn toàn có thể.
_Ố, chào bạn hiền, năm nay được chung lớp rồi. –Nam cười toe toét.
_Ờ, không biết là hên hay xui đây.
_Bạn bè nhau mà nặng lời thế. –Cái mặt nó nghênh nghênh.
_Mày cũng biết lí do mà, cho nên đừng có giả đò. –Tôi đay nghiến Nam.
_Vậy ra Huy cũng phát hiện ra à. –Nó đáp lời tôi vẫn với cái giọng nhơi nhơi, thiệt khiến tôi sôi gan.
_Tao chỉ nói một câu, mày mà bén mảng tới gần Ân thì không yên với tao đâu. –Tôi nghiến răng trèo trẹo.
_Tao đâu có ngán mày đâu Huy, và mày cũng chả có lí do gì mà ngăn tao tới gần Ân.
_Mày hay lắm.
_Trong tình yêu thì cạnh tranh công bằng thôi, tao nói đúng chứ. –Nó bỏ đi và ngồi xuống cái bàn gần cuối lớp.
Chưa bao giờ tôi thấy mình mất bình tĩnh như lúc này. Suốt buổi sinh hoạt tôi không chú ý lắm vì mải lo suy nghĩ. Lúc ra về tôi thấy Nam đi cạnh Ân và to nhỏ điều gì đó. Tò mò ૮ɦếƭ được.
_Nhóc con, thằng Nam nói gì với em vậy? –Tôi đưa nó cái nón bảo hiểm.
_À, có gì đâu anh, chiều nó tính rủ em đi uống nước. –Nó vịn lên vai tôi và bước lên xe.
_Rồi em trả lời thế nào, em có tính đi không?
_Có chứ, cũng lâu rồi em không gặp nó với lại nó cũng đã giúp đỡ em khá nhiều rồi.
Tôi ngập ngừng một chút.
_Em không đi có được không?
_Sao thế? Có chuyện gì hử? –Nó ngạc nhiên hỏi.
_Không, vì anh chỉ không thích thôi!
Cái mặt bí hiểm của thằng Ân xuất hiện với ánh nhìn soi mói. Sau đó nó ném cho tôi một nụ cười rõ nham hiểm.
_Há, ghen à?
_Mốc xì nè, anh chỉ cảm thấy không yên tâm khi để em đi với nó, chắc em cũng còn nhớ cái người đàn ông mà tính đâm em chứ?
_Thôi anh đừng nhắc chuyện cũ nữa, nhớ lại em còn thấy sợ đây này.
_Anh nghĩ em nên tránh xa Nam ra, những mối quan hệ của nó mình làm sao biết được.
_Thôi vầy, em hứa với anh là em sẽ về sớm ,được hông? –Nó ra chiều nũng nịu
_Ok, vậy cũng được, nhưng mà đi chơi thì nhớ mua cái gì cho anh ăn đó nha, anh ở nhà chờ.
Cú này của minh thâm độc phết. Đưa tình huống như thế mới mong Ân về sớm được. Suốt trên đường về nhà tôi cứ hào hứng với sự tính toán của mình.
Hoàng Nam:
Tôi hoàn toàn bất ngờ khi mà thằng Huy lại biết là tôi thích Ân. Mà cũng tốt, dẫu sao thì tôi cũng đã phát tính hiệu cho trận chiến của tôi với Huy. Gì chứ mấy cái chuyện này tôi rất tự tin, những gì tôi muốn chưa bao giờ thất bại. Đáng ra thì tôi cũng không có ý định công khai tuyên chiến với Huy nhưng phải công nhận từng lời của nó khiến tôi cay cú.
Tiếng chuông vang lên, tôi lật đật xách cặp ra khỏi lớp và đi tới lớp của Ân. Người ta nói là ra tay trước thì lợi thế sẽ nghiêng về mình. Còn cách thức cưa đổ Ân thì tôi chưa có ý tưởng gì cả. Phải nói là khá căng đây.
_Chào nhóc, nghỉ hè zui hén. –Tôi nhe răng cười với Ân.
_Chào Nam.
_Chiều nay rãnh chứ?
_Ừm, chiều nay thì tui cũng không có gì bận cả, có chuyện gì không?
_Lâu lâu nhớ, tính rủ đi uống nước vậy mà.
_Xời, ông nói nghe mà nổi hết cả da gà. –Nó trề môi.
_Hổng tin à, nhớ thiệt đó.
_Có khùng mới tin cái người tưng tửng như ông.
_Cái nguyên nhân mà nhớ với mong thì chắc Ân cũng rõ mà hén. –Tôi nhướn nhướn cặp chân mày.
_Haha, không lẽ Nam muốn nói thích Ân!!! –Thằng Ân cười và nói câu đó với giọng hời hợt.
_Đúng rồi, có vậy mà cũng làm tui vòng vo, mệt ૮ɦếƭ được. –Tôi vẫn cười nhăn nhở.
_Thôi, đừng giỡn nữa, vậy chiều nay 5h hén, tui về đây. –Nó cười và đi ra cổng.
Bước đầu thành công, tôi đang suy nghĩ và toan tính mọi cách có thể để khiến Ân xiêu lòng. Và dĩ nhiên với cái đầu óc mưu mô của tôi mà suy nghĩ thì sẽ lòi ra rất nhiều ý tưởng. Bước đầu là tiếp cận và dần tách Ân ra khỏi thằng Huy.
Hoài Ân:
Cái thằng Nam hôm nay lại bày trò gì nữa đây? Mấy lời nó nói với thái độ cà rỡn khiến tôi cứ suy nghĩ, nếu là thật thì thế nào? Suy nghĩ lại tôi thấy thằng Nam sống có hề quan tâm ai đâu nhưng với tôi thì nó lại đối xử khá tốt. Nhưng tôi đâu có cảm giác gì với Nam, vả lại nó cũng hay chọc ghẹo mấy bạn nữ nên tôi nghĩ trường hợp này là không hợp lý. Uiii! Mà mình suy nghĩ đi đâu vậy kìa, trong đầu mình chỉ có Huy thôi mà.
Buổi trưa hôm nay tôi chẳng ngủ được gì. Huy cứ phá riết, hết chọt lét lại gác chân lên người tôi. Không biết lại muốn phá phách gì đây.
_Đừng mà Huy, để yên cho em ngủ, em buồn ngủ quá. –Tôi dụi mắt quay qua nhìn nó.
_Thì em cứ ngủ đi, anh chỉ ôm tý thôi mà! –Nó nằm nghiêng và lấy tay chống cái đầu dòm tôi lăm lăm.
_Anh làm em nhột quá thì ngủ sao được. –Nói xong tôi lại dỗ giấc ngủ.
Đâu đã yên thân, cái tay của Huy lại phá phách, nó cứ thọt lét làm tôi cười chảy cả nước mắt.
_Huy à, anh phá quá đi, em đang ngủ mà. –Tôi gỡ tay nó ra.
_Em thích thế này không?
_Không, không thích chút nào! –Mặt tôi đỏ ké.
_Xạo nè, mặt em đỏ bừng rồi kìa. –Nó nham nhở cười.
_Thôi mà, để em ngủ đi. –Tôi cố lảng sang chuyện khác.
_Tha cho em đó. -Nó bĩu môi.
Nó ôm chặt tôi vào lòng và đánh một giấc ngủ ngon lành. Tôi thầm cảm ơn nó vì những gì nó đã mang đến cho tôi…