Hôm đó mình thật sự buồn ghê, chắc thằng Ân ghét mình rồi, nếu không sao nó phản ứng mạnh như vậy. Mấy ngày nay mình cố lánh mặt nó, một phần vì ngại, một phần vì gặp nó cũng không biết nói gì nữa. Cảm giác như vừa đánh mất một thứ gì rất quí giá. Mưa rồi. Tôi luôn có suy nghĩ là mưa sẽ cuốn trôi mọi nỗi buồn của tôi. Tôi bật khóc, khóc vì biết mình đã yêu mất rồi, nhưng người ta đâu có quan tâm đến tôi. Tôi biết khóc cũng không giải quyết được vấn đề nhưng khóc để tôi có thể giải tỏa được nỗi lòng.
Nhớ quá, nhớ nụ cười của nó, tự nhiên mình muốn thấy nó cười. Mưa đã kéo dài hai tiếng rồi, nó vẫn chưa về. Tôi muốn gặp nó nhưng biết bây giờ nó đang ở đâu. Cảm giác bất lực bao trùm lấy tôi. Một giờ nữa lại trôi qua, hôm nay có lẽ là ngày dài nhất đối với tôi, đợi nó mỏi mòn. Tôi rời khỏi nhà, tôi lao đi tìm nó trong cơn mưa tầm tã. Tôi chạy khắp những nơi tôi có thể nghĩ ra. Bây giờ tôi không còn hy vọng là sẽ có được nó nhưng tôi hứa với lòng sẽ chăm sóc cho nó thật tốt. Tôi sẽ chăm sóc nó như một người anh chăm sóc đứa em tội nghiệp. Tôi lại nghĩ đến trường hợp xấu nhất, có khi nào nó sẽ làm cái chuyện ngu ngốc đó không.
Nó nằm đó, nằm trên băng ghế đá của công viên, người nó co rút lại. Lòng mình thấy đau quá, hối hận, hối hận vì mấy ngày qua đã không quan tâm đến nó. Tôi lại gần nó và nói như hờn trách.
_Sao vậy? Sao không về nhà mà lại nằm đây, lỡ bệnh thì thế nào hả?
_Ân bị gì vậy? -Tôi kinh ngạc hỏi nó.
_Sao trầy trụa hết mình mẩy vậy, Ân có làm sao không, đừng có làm tui sợ nha. Nè, nè!!
_Tui không về đó đâu, lạnh lắm, cô đơn lắm, tui chịu không nổi. -Giọng nó run lên vì lạnh.
_Hai hôm nay, lúc nào cũng một mình, cô đơn lắm, sợ hãi lắm.
_Đêm nay chắc cũng như vậy thôi, không về đâu, muốn ngắm mưa thôi.
Hình như nó bị cảm rồi, nó bắt đầu nói năng lung tung, tôi đau lòng, vì tôi mà tinh thần nó lại suy sụp. Tôi dìu Ân về nhà, người nó lạnh lắm, nhiều vết trầy và bầm tím, tôi lau người cho nó, ngắm nhìn nó. Tôi xót xa khi thấy cái buồn rười rượi trên khuôn mặt nó. Sức chịu đưng của nó đã lên đến đỉnh điểm, tôi sờ vào trán nó, nóng quá.
_Ân nằm nghỉ đi, tui đi mua thuốc cho.
_Anh hai ơi, em nhớ anh quá, anh bỏ lại em trơ trọi thế này sao em chịu được. -Nó mê sảng, hai giọt nước mắt lặng lẽ tuôn ra.
_Lạnh quá, tui đang ở đâu vậy nè.
Tôi ra ngoài và đóng cửa lại. Tôi đứng lặng bên cánh cửa, nước mắt tôi lăn dài. Tôi thật vô tâm, tôi không muốn thấy nó như vậy. Tôi trách ông trời, tại sao mọi đau khổ lại trút lên nó? Nó có tội gì chứ? Ước gì, ước gì tôi có thể gánh giùm cho nó một phần nỗi đau. Tôi xin thượng đế rằng nếu người còn chút thương hại xin hãy làm cho nó bớt đau khổ, hãy làm cho nó yêu đời hơn vì… tôi cần nó, cần nụ cười của nó. Những ngày qua là chuỗi ngày bất hạnh với nó, tôi muốn nó hạnh phúc hơn. Tôi chạy đi mua thuốc và nấu một chút cháo cho nó ăn.
Tôi bước vào phòng, trên tay là 1 tô cháo nóng hổi. Hai tay tôi xốc nó ngồi dậy, dưa vào tường. Thổi từng muỗng cháo, thổi vào đó sự yêu thương tôi dành cho nó, thổi đi những đau khổ mà nó gánh chịu. Tôi đút cho nó ăn, từng muỗng, từng muỗng thật chậm.
_Ân, cho tui xin lỗi, những ngày qua tui đã làm sai rồi, tui sợ Ân sẽ ghét bỏ, xem thường nên tui mới tránh mặt Ân thôi. -Tôi cứ nói mặc dù không biết nó có nghe không.
_Dù Ân có ghét bỏ tui thế nào tui cũng sẽ chăm sóc cho Ân, tui muốn Ân lúc nào cũng cười, cười vì hạnh phúc, cười vì ấm áp chứ không phải nụ cười gượng gạo.
_Tui sợ lắm, tui sợ cô đơn lắm, tui không có ghét bỏ gì Huy đâu, chỉ là... -Nó bỏ lửng câu nói.
_Biết rồi, biết rồi, ăn nhanh rồi nằm nghỉ đi.
Tôi đỡ nó nằm xuống giường và dọn dẹp lại căn phòng. Hơi thở của Ân thật nặng nề, chắc nó khó chịu lắm.
_Huy ơi, đừng lạnh nhạt với tui nha, tui chịu không nỗi đâu... lạnh, lạnh quá...anh hai ơi.
Tôi sờ vào người nó, vẫn còn nóng lắm. Tôi không biết làm sao nên đành phải nhờ mẹ gọi bác sĩ tới khám cho nó.
Sau khi khám xong, ông bác sĩ nói:
_Mùa này đang là mùa mưa, gia đình nên chú ý, cậu bé bị viêm phổi rồi, tôi cho toa thuốc, uống vài ngày là khỏi thôi.
_Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm. -Mẹ tôi nói
Sau khi tiễn ông ta về mẹ quay lên hỏi tôi.
_Thằng Ân xin về nhà sớm mà đi đâu để dằm mưa đến bệnh thế này vậy Huy?
_Lỗi tại con, mấy ngày nay con không quan tâm nó, chắc nó lại nhớ gia đình.
_Tội nghiệp nó, thời gian này nó vẫn chưa nguôi ngoai chuyện anh hai nó đâu, con ráng để ý tới nó đi.
_Con biết rồi, từ nay con sẽ chú ý hơn. -Giọng tôi xìu xuống.
_À, lâu nay mẹ đã xem nó như một đứa con, mẹ tính sẽ nhận nó làm con nuôi. -Bà vuốt tóc nó và nhìn với ánh mắt trìu mến.
_Hay quá rồi, vậy từ nay nó sẽ là em của con. -Tôi reo lên vui mừng.
_Mẹ muốn nó hạnh phúc hơn khi sẽ có một gia đình mới và trách nhiệm của con là chăm lo cho đứa con trai bé bỏng của mẹ đó.
_Hehe, mẹ cứ yên tâm, con sẽ yêu thương nó như em ruột vậy.
_Thôi, mẹ đi nghỉ đây, con chăm sóc em đi.
Tôi thầm cám ơn bà, bà là một người mẹ vĩ đại, tôi biết rằng bà rất thương nó khi biết được hoàn cảnh của nó. Tôi nằm sát bên nó, tôi ôm nó vào lòng, một phần vì như vậy sẽ làm cho nó bớt lạnh, một phần là vì... tôi yêu nó.
Hoài Ân:
Tôi ngồi đó thừ người ra và đón những tia nắng hắt thẳng vào mặt. Có lẽ do tối qua tôi đã thức tới tận 12h đêm. Uể oải bước vào nhà tắm và làm vệ sinh cá nhân. Hôm nay là ngày học đầu tiên của năm lớp 11. Hy vọng rằng mọi thứ sẽ suôn sẽ. Tôi bước xuống phòng ăn. Cô chú đã đi làm từ sớm. À không ba mẹ chứ, hihi. Bữa sang đã được chuẩn bị sẵn, mẹ thật chu đáo.
_Huy ơi, nhanh lên trễ giờ mất. –Tôi hối thúc nó.
_Anh xong ngay đây. –Nó chạy huỳnh huỵch xuống với bộ dạng thật buồn cười.
_Phẹc-mơ-tua kìa. –Nó luống cuống chỉnh trang lại đồng phục.
_Cái đầu như ổ quạ. –Tôi nhoét miệng cười.
_Hee, tại anh còn chưa tỉnh hẳn mà. –Nó ngồi vào bàn và ngốn vào miệng hết sức có thể.
_Từ từ thôi, nghẹn bây giờ.
Nó dắt xe ra và nổ máy. Sau khi đóng cổng nhà cẩn thận, tôi nhảy phốc lên xe. Nó rồ ga làm tôi bật ngửa ra sau và vẫn cái kiểu cười khoái trá đó.
_Ế, giỡn mặt hả, em còn muốn sống tới lúc 70 tuổi à nghen. –Tôi cốc vào đầu nó.
_Lỡ tay chứ bộ, hihi.
Nó phóng xe như bay khiến một tay tôi phải giữ cái nón, còn một tay thì ôm chặt lấy nó. Nhưng tôi thấy thích cảm giác này, nó thật dễ chịu.
Mặt thằng Huy méo xệch khi xem bảng chia lớp. Tôi học lớp 11a5, còn nó thì bị đẩy xuống 11a7. Tôi vỗ vỗ vào vai nó.
_Sướng nhé, anh “được” lọt tận 2 lớp –Tôi ngó nó cười 1 cách nham nhở.
_Haizzzzz, bộ em vui lắm hả? Anh thì buồn thúi ruột nè. –Nó thở dài.
_Có sao đâu, học lớp nào miễn sức học mình vẫn vậy là được rồi.
_Anh đâu có nói chuyện đó, ý anh là hai đứa bị chia lớp á. –Nó nhíu mày.
_À, ra thế, gặp nhau cả ngày anh không thấy chán à?
_Nghĩ lại thì cũng chán thật, hee, thôi kệ dù sao cũng đỡ thấy em mít ướt, há há. –Nó phá lên 1 tràng cười phải nói là nham hiểm nhất từ trước đến giờ.
_Ờ, nhớ đấy, em vào lớp đây, chiều ăn cơm một mình đi nhá, khửa khửa. –Tôi đáp trả lại nó bằng giọng cười mà chính tôi còn thấy nổi da gà.
Tôi xí ngay một chỗ cực kì lý tưởng, nó sát cửa sổ vì cái sở thích kì quặc của tôi là nhìn xuống cái sân trường. Tôi đang mơ màng với những dòng suy nghĩ thì lại nghe loáng thoáng tiếng nói phía sau lưng khá là nhỏ.
_Cái người ngồi kế cửa sổ nhìn cũng hay hay hen. –Một nhỏ bạn mới trong lớp bàn tán.
_Hay hay là sao, tao thấy nó khờ khờ sao á nhưng mà nhìn cũng được đấy chứ. –Nhỏ kế bên tiếp lời.
_Xí, tao thấy cũng bình thường không có gì xuất sắc hết .
_Uh, thì đúng là cũng ưa nhìn thôi nhưng mà tao lại thấy nó khác hẳn với tụi con trai bình thường.
_Ý mày là nó giống khùng hả?
_Bậy, nhìn cử chỉ hay thái độ gì giống như một học sinh cấp 2 hơn là cấp 3.
_Thôi, tao không thích dính vô mấy cái tình cảm này nọ, phí thời gian. –Nhỏ nhún vai.
_Thì tao cũng chỉ nói thế thôi.
Tôi chẳng quan tâm mấy đến những lời nói của bọn con gái. Tiếng chuông reo lên, sân trường lúc này chỉ còn lát đác một vài người đi về lớp. Tôi giật mình khi chiếc cặp được đặt khá mạnh lên bàn. Một người khá cao dòm tôi lăm lăm, chắc cao hơn tôi tới nửa cái đầu.
_Bộ tui đẹp lắm hay sao mà dòm. –Hắn lên tiếng với cái giọng hách dịch.
_Giật mình vì bạn quăng cái cặp thôi.
Hắn nằm dài lên bàn với vẻ chán chườn, mắt thì vẫn dòm tôi.
_Buồn ngủ quá má ơi, oápppppp –Hắn ngáp 1 cái rõ dài.
_Nè, you tên gì thế? –Hắn khều tôi.
_Người lịch sự thì giới thiệu tên trước khi hỏi người khác chứ.
_Rồi, rồi, tui tên Nam, còn you? –Hắn nhướn cặp chân mày.
_Ân. –Tôi trả lời cộc lốc.
_Cái gì Ân, Thị Ân hay Mỹ Ân? –Hắn làm tôi điên lên được.
_Hoài Ân, ok. –Tôi lườm hắn.
_Tên đẹp đó nhưng mà hình như nó tỉ lệ nghịch với nhan sắc nhỉ?
_Rãnh nhỉ, đẹp xấu liên quan gì đến cái tên. Trước khi nhận xét người khác làm ơn xem lại cái “dung nhan” của mình nhé.
_Hee, giỡn tý thôi, tại thấy Ân dễ thương quá, y như con nít nên chọc vui ý mà. –Hắn cười.
_Không rãnh mà tầm phào với ông.
Lúc này thì giáo viên chủ nhiệm bước vào. Hàng loạt những tiếng ồ vang lên. Tôi cũng thấy ngỡ ngàng. Một giáo viên nữ, khá trẻ và rất đẹp. Thoáng nhìn cứ tưởng là cô diễn viên nào đó.
_Trật tự, cả lớp trật tự. Tôi xin giới thiệu, tôi là Ngọc, sẽ chủ nhiệm lớp chúng ta năm nay.
_Cô ơi, cô bao nhiêu tuổi vậy cô? –Một giọng nam vang lên, thì ra là tên âm binh ngồi kế bên tôi.
_Nó có quan trọng lắm không em? –Cô nhìn hắn và cười.
_Dạ cũng không quan trọng lắm, nhưng cả lớp chắc ai cũng thắc mắc như em hết á.
_Tính đến năm nay thì tôi vào ngành được 15 năm, còn bây giờ thì chúng ta sẽ điểm danh nào.
Tôi không biết có nghe nhầm không, nhìn cô chừng 25 tuổi là cùng, nếu đúng theo lời cô nói thì cô đã gần 40. Và dĩ nhiên cả lớp đều ngạc nhiên hệt như tôi vậy.
Tôi thả bộ trên hành lang để đến nhà xe đợi Huy. Tâm trạng tôi bực bội từ sáng tới giờ. Buổi đầu đi học chạm ngay cái tên khó ưa, thật là xui xẻo. Nhìn kĩ thì hắn khá là đẹp trai, chiếc mũi cao, mắt 2 mí to, nói chung nhìn tổng thể thì chắc chắn khối cô thích hắn cho mà xem. Đang lơ đễnh thì 1 cái đánh nhẹ lên vai tôi làm tôi giật bắn cả người.
_Nè, làm gì mà trầm tư vậy, suýt nữa đâm cái đầu zô cây cột rồi kìa. –Hắn nhoét miệng cười.
_Haizzzz, lại là cái tên này à, ám hoài vậy. –Tôi lầm bầm.
_Hả, Ân nói gì? –Hắn cúi sát vào mặt tôi.
_Ái, làm hết hồn, tui có nói gì đâu? –Tôi đẩy cái mặt ba trợn của hắn ra xa.
_Có xe không? Hay để tui chở về cho?
_Thôi khỏi, cảm ơn, tui có người chở về rồi.
_Ai thế, người yêu à?
_Mệt ông quá, anh tui, sao ông lẽo đẽo theo tui hoài vậy?
_Ngộ hông, tui ra nhà xe lấy xe mà, theo Ân hồi nào, làm gì khó khăn với tui zậy? –Hắn lè lưỡi.
_Nói thiệt là tại ấn tượng đầu tiên với ông khá là xấu nên tui kị khi thấy ông, ok.
_Vậy thì thôi, để tui đi trước cho khỏi ngứa mắt Ân. –Hắn nhéo vào má tôi và phóng như bay tới nhà xe.
_Khùng hả, coi chừng tui đó. –Tôi hét lên.
Aishhhh, thiệt là xui xẻo, bực quá đi. Tôi ra tới nhà xe thì Huy đã đợi sẵn. Chỉ khi gặp Huy thì mọi bực tức trong người tôi mới có thể biến mất hoàn toàn.
_Tối nay đi chơi không?
_Tối nay hả, uh, đi chứ, ở nhà chán lắm –Tôi tủm tỉm cười.
_Tối nay đi đâu ta, hay đi siêu thị nghen? –Huy có vẻ hào hứng lắm.
_Ok, em cũng muốn mua 1 vài thứ lặt vặt.
Tôi vừa đóng cổng vừa nôn nao trong long, từ lúc bệnh tới giờ 2 đứa không có đi đâu chơi cả. Huy vừa bước vào nhà thì tôi nghe thấy một giọng rất lạ.
_A, anh Huy về rồi. –Người đó nhảy bổ vào người thằng Huy.
_Ủa, em về hồi nào vậy. –Thằng Huy ngơ ngác hỏi.
_Em mới về hồi sáng này với daddy.
Tôi bước vào và thấy một ông bác lớn tuổi đang ngồi cùng ba má, còn người mà đang bám vào thằng Huy là một thằng nhóc trạc tuổi tôi. Tôi lịch sự và gật đầu chào.
_Ủa, cậu bé này là ai vậy? –Người đàn ông lên tiếng.
_ À, đây là Ân, đứa con nuôi của em đó anh hai. –Ba đáp lời.
_Hai đứa tắm rửa thay đồ đi rồi cả nhà mình ra tiệm ăn cơm. –Mẹ hối thúc chúng tôi.
Nơi chúng tôi đến là một nhà hàng khá lớn nằm trên quân 1. Thằng nhóc kia thì cứ quấn lấy Huy như sam. Thật là bực mình, tự nhiên tôi cảm thấy khó chịu trong người, ghen ư??? Tôi ngồi kế bên mẹ và dĩ nhiên thằng nhóc ngồi kế Huy.
_Đây là bác hai, là anh ruột của ba, còn thằng bé này là Thiện, con của bác hai.
_Bác hai đang sống ở đâu vậy ạ? –Tôi hỏi cho phải phép mặc dù không mấy quan tâm.
_Bác định cư ở Mỹ, lâu rồi nhớ quê nên về thăm, con bao nhiêu tuổi?
_Dạ, con bằng tuổi Huy.
Sau vài câu xả giao thì tôi cũng không hỏi gì thêm. Ba mẹ thì trò chuyện cùng bác hai, thằng nhóc thì cứ tíu tít với Huy, tôi thì ngồi đó ngắm phong cảnh nơi đây. Mặc dù là trong hẻm nhưng ước tính thì cái quán cũng cả ngàn mét vuông chứ không ít. Khung cảnh nơi đây cũng khá thơ mộng, Những ánh đèn vàng, đài phun nước và bàn ghế được làm bằng tre nên không khí của quán khá thích hợp cho những bữa tiệc gia đình.
_Sao thế? Không được thoải mái à? –Huy hỏi tôi.
_Đâu có, tại thấy khung cảnh nơi đây thơ mộng nên thấy thinh thích. –Tôi chằng hiểu tôi đang nói gì nữa.
_Haha, đầu óc em đi đâu vậy, không hiểu câu hỏi của anh hả? –Nó gõ đầu tôi.
_Xì, kệ tui –Tôi bĩu môi.
_Anh Huy, lát chở em đi chơi hén –Thằng nhóc xen vào với cái giọng lơ lớ.
_Ok, lát về anh chở Thiện đi tới chỗ này đảm bảo vui lắm.
Hứ, thế mà bảo sẽ đi siêu thị với mình. Mình cóc thèm. Buổi ăn tối hôm nay đối với tôi như một cực hình, tôi lạc lỏng và thừa thải. Cái bực tức nó dâng lên mà tôi cũng chẳng biết vì cái gì. Chỉ biết là cảm thấy bực bội, muốn xả ra mà không biết làm thế nào.
_Lát em đi với tụi anh cho vui nghen.-Nó nựng má tôi.
_Tống ba à, thôi, anh chở Thiện đi đi, em thấy hơi mệt.
_Muốn đi hả? Ai cho, anh Huy hứa chở tui đi chơi rồi, chịu khó ở nhà nhé. –Thằng nhóc kéo tay Huy.
_Lớn rồi, đừng có làm như con nít nữa, nhóc –Huy gõ đầu nó.
Tôi im lặng và chẳng thèm đôi co với Thiện. Đúng là sống ở nước ngoài có khác, nhìn nó cao lớn còn hơn cả tôi mặc dù nó nhỏ hơn tôi 3 tuổi. Mà tôi để ý, từ chiều tới giờ nó cứ nhè mình ra mà “đâm chọt”. Tôi phi thẳng lên phòng khi vừa về tới nhà. Thay đồ ra và trườn dài ra giường, cảm giác mệt mỏi tràn ngập khắp cơ thể. Tôi nằm đó và suy nghĩ ௱ôЛƓ lung…
Tôi giật mình thức giấc và nhìn lên đồng hồ, đã hơn 12 giờ. Két, tiếng mở cửa vang lên. Thằng Huy vừa đi chơi với thằng nhóc kia về. Nó thì thầm.
_Ân, em ngủ rồi à.
Tôi giả vờ ngủ. Sao cái không khí xung quanh có gì đó ngột ngạt, nó yên ắng tới độ tôi có thể nghe rõ được hơi thở của Huy. Một lúc sau, nó hôn nhẹ lên má tôi.
_Ngủ ngon hen, nhóc ! –Kèm theo đó là tiếng thở dài.
Tôi không thể nào ngủ được, lại cảm giác khó chịu đó. Phải chăng đây là cảm giác của tình yêu. Tôi khó chịu khi Huy ở gần thằng Thiện. Tôi cảm thấy trống trải khi không có Huy bên cạnh. Và hiện bây giờ, tôi muốn được Huy ôm vào lòng mà ngủ.
_Anh Huy ơi, em qua ngủ với anh hen, ủa, có lão này ở đây nữa à! –Nó gọi mình bằng lão, thằng nhóc đáng ghét.
_Sao em không ngủ cùng với ba đi.
_Em muốn ngủ với anh cơ! –Nó làm nũng.
_Em mười ba tuổi rồi đó, chững chạc chút đi, tối ngày làm nũng như con nít lên ba vậy.
_Kệ em, hehe! –Nó leo lên giường.
_Thôi được rồi, cho em ngủ chung tối nay thôi nghen, cái giường chật lắm.
_Vậy thì anh đuổi lão này qua phòng khác đi.
_Thôi đi ngủ đi, không nói chuyện nữa, mai anh còn đi học nữa.
Tay nó quàng qua ôm ngang bụng Huy. Aaaaaaaaaaaa, mình ghét thằng nhóc này. Mặc dù ấm ức trong lòng nhưng biết sao được, thôi ngủ, mai còn đi học nữa.
Quốc Huy:
Hình như hôm nay Ân không được vui thì phải. Mình thấy đầu óc nó cứ lơ ngơ sao ấy. Chắc là thấy không thoải mái vì sự có mặt của cha con bác hai. Không biết nó có giận mình không? Đã hứa với nó tối nay đi siêu thị mà bây giờ mình lại dẫn thằng nhóc này đi chơi.
_Anh đang nghĩ gì vậy –Thiện hỏi tôi.
_À, không có gì đâu! Chỗ này vui chứ!
_Em thấy đi với anh thì chỗ nào cũng vui hết á! –Nó cười toe toét.
_Anh thích chỗ này, nó mát mẻ.
_Tại sao? Em thấy nó cũng như con đường bình thường thôi, cũng có xe cộ, cũng có bụi bặm. –Nó nheo mắt hỏi tôi.
_Em không hiểu được đâu. Dẫu sao với anh đây vẫn là chỗ anh thích nhất.
Đây là cái nơi mà lần đầu tiên mình cõng Ân, nó có cái gì đó thật đặc biệt với mình. Bất giác tôi mỉm cười khi nhớ lại cái hình ảnh của thằng Ân, thiệt dễ thương, cứ y như 1 đứa trẻ. Mình cũng chẳng hiểu tại sao lại yêu thằng Ân đến thế, tôi ước gì nó sẽ đáp lại tình cảm với tôi. Tôi nghĩ nếu như có 1 ngày mở mắt ra và nó biến mất thì tôi sẽ thế nào?
_Đã ba năm rồi, đường phố cũng đổi mới quá anh ha.
_Uh, VN mình cũng đang cố gắng để theo kịp nước bạn.
_Anh có muốn sang Mỹ không?
_Sao em lại hỏi vậy?
_Nếu anh thích thì qua sống với cha con em nè, rồi từ từ rước chú thím qua sau.
_Không, anh thích ở VN, anh thích những con đường tấp nập xe, anh thích khói bụi và hiển nhiên là những con người nơi đây.
_Em thấy nếu anh sống ở Mỹ sẽ là môi trường khá tốt để anh tạo dựng sự nghiệp đó chứ.
_Anh hài lòng vì cuộc sống hiện tại nên anh không muốn rời khỏi nơi đây.