Dù Thế Nào Xin Em Hãy Cười - Chương 02

Tác giả: SadDairy

Hoài Ân:
Tôi chạy ra khỏi quán cà phê và cứ cắm đầu chạy mãi, chạy mãi. Mắt tôi hoa lên vì ngấn lệ, từ trước đến giờ anh hai có đánh tôi cái nào đâu, vậy mà chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà lại tát tôi như vậy. Tôi cảm thấy cơn bực tức dâng trào khi nghĩ đến chuyện đó. Tôi chạy mãi cho đến khi không còn sức để chạy nữa, ngồi bệt xuống đường mà thở dốc. Tôi cảm thấy mặt mình nóng và rát, tôi trách anh hai:
_Gì chứ! Mắc gì mà lại la mình, đánh mình mạnh đến thế. Rõ ràng ổng không muốn mình có bạn mà, chỉ muốn mình thui thủi trong nhà thôi sao. Thật là.. thật là...tức quá nè trời.
Tôi gục mặt xuống đầu gối và cứ ngồi đó suy nghĩ vẩn vơ. Lúc đó thằng Huy đi đến và lên tiếng:
_Bộ tính bỏ nhà đi bụi hả cưng, bị la có vậy mà đã ngồi khóc như con gái rồi, thiệt là khờ.
_Ai nói tui khóc chứ, khùng vừa thôi mắc mớ gì tui phải khóc, chỉ là mệt nên ngồi nghỉ chút thôi. -Tôi phản ứng lại.
_Xì, bộ tính không về nhà lun hả?
_Không, tui cần bình tĩnh lại, về nhà là lại cãi lộn tiếp chứ được gì.
_Haizzz, đành vậy thôi, qua nhà anh ngủ đi, mai anh đưa về sớm.
_Xưng anh với ai vậy, ai mà cần chứ, tui không thích mang ơn.
_Chà chà, nhìn vậy mà cứng đầu quá hén, ngủ ở đây lạnh lắm đó, chịu nổi không?
_Huy về đi, tui tự biết lo cho mình mà.
Tôi thấy vẻ mặt thằng Huy tự nhiên thật đáng sợ, nó giận rồi sao, nó lạnh lùng bỏ đi. Tôi lại ngước lên trời nhìn ngắm sao đêm. Hàng ngàn tinh tú thật là đẹp, tôi ước gì mình là một vì tinh tú thật đẹp để mọi người ai cũng phải ngắm nhìn. Tôi cảm thấy cô đơn và tủi thân, tôi co ro người lại vì cái lạnh. Một bàn tay kéo mạnh tôi đậy một cách тһô Ьạᴏ.
_Đi theo tui, đừng có chọc điên tui nha, bực mình lắm rồi đó. -Thằng Huy nói với cái giọng gắt gỏng.
_Mặc kệ tôi đi. -Tôi vẫn cứng đầu.
_Thật là trẻ con, hở chút là giận hờn. -Nó cười khinh khỉnh mỉa mai tôi, tôi vẫn lặng thinh.
_Đừng có mà tỏ thái độ đó với tui nha, bây giờ ông muốn thế nào.
Tôi cảm thấy thật áy náy, tự nhiên bực mình lại trút lên thằng Huy, bất giác tôi không tự chủ được buông ra một câu đùa mà tôi còn thấy thật vô duyên:
_Huy cõng tôi đi!
_Leo lên!
_Nhanh!
Tôi không ngờ là Huy lại làm thật. Nó quàng hai tay tôi qua cổ và cõng tôi đặt lên xe nó. Tôi cảm nhận được sự ấm áp từ Huy toát ra. Nó rồ ga chạy thẳng về nhà nó. Nó dừng trước một căn nhà thật sang trọng, cánh cổng cao và cổ kính, nó bấm chuông. Một người phụ nữ trung niên nhìn rất quí phái mở cánh cổng và nói:
_Con đi đâu mà giờ này mới về vậy? -Mẹ nó hỏi với vẻ lo lắng.
_Mẹ ơi, đây là Hoài Ân, bạn con, hôm nay bạn ấy ngủ ở đây với con nha?
Tôi lễ phép chào mẹ Huy, bà hiền từ mỉm cười với tôi và nói:
_Chào cháu, đây là lần đầu tiên thằng Huy dẫn bạn nó về nhà, cháu cứ tự nhiên nha, đừng ngại ngùng gì, 2 bác ở đây cũng buồn tẻ lắm, rãnh rỗi cháu lại ghé chơi với 2 bác nhé!... À và cháu nhớ gọi điện về kẻo ba mẹ lại lo.
_Dạ.... ba mẹ cháu mất lâu rồi, cháu đang ở với anh hai cháu. -Tôi nói với giọng trầm xuống.
_Vậy cháu nhớ gọi cho anh nhé, 2 đứa lên phòng đi. -Bà nói với cái giọng hơi xúc động.
Tôi cảm ơn bà và tò tò đi theo Huy.
Quốc Huy:
Tôi dắt Hoài Ân lên phòng và đưa 1 cái khăn sạch cho nó, tôi nói:
_Đi tắm đi cho tỉnh táo đầu óc, ông thiệt là trẻ con quá, đáng iu ghê.
_Yêu cái mốc xì. -Nó đi thẳng vào nhà tắm.
Tội nghiệp, thì ra nó mồ côi cha mẹ, thảo nào thấy nó ít tiếp xúc với bạn bè trong lớp. Tự nhiên mình cảm thấy sao thương nó quá. Tôi cảm nhận được sự chân thật xuất phát từ con người đa cảm như nó. Thằng Ân đi ra với cái khăn quấn ngang bụng, tôi đưa cho nó một cái áo thun và chiếc quần đùi.
_Mặc vào đi rồi ngủ trễ rồi đó.
Tôi bước vào nhà tắm để tận hưởng cái thoải mái, dễ chịu sau 1 ngày buồn chán. Khi tôi bước ra thì thằng Ân đã ngủ tự lúc nào. Nhìn khuôn mặt nó lúc ngủ thật bình yên chứ không đa cảm và vươn một nỗi buồn rười rượi lúc chiều. Một cảm xúc gì đó trong tôi không diễn tả được, tôi cứ ngắm nhìn nó đang ngủ, tôi lấy tay vuốt nhẹ lên mái tóc của thằng Ân. Đôi mắt lúc nào cũng đượm buồn nhưng khi ngủ lại rất hút hồn, nó mang lại cho người nhìn sự ấm áp đến kì lạ, tôi hôn nhẹ lên đôi mắt ấy. Bất giác tôi đỏ mặt và nở một nụ cười mà chính tôi cũng không kiềm nén được. Tôi thi*p đi với một cảm giác thật sự rất dễ chịu...
Tôi thức dậy và bước vào phòng tắm, làm vệ sinh cá nhân, thay lại bộ quần áo của mình. Tôi ngồi trên chiếc ghế đặt trong phòng của Quốc Huy, lòng tôi cảm thấy thật nặng nề, tôi cảm nhận được sự cô đơn bộc phát từ trong người ra. Tôi ngồi đó mắt hướng ra cửa sổ mà suy nghĩ miên man. Không biết hôm qua anh hai của tôi có lo lắng và đi kiếm tôi không, bất giác tôi cảm thấy hối hận và muốn chạy về bên anh hai. Tôi nghĩ rằng lời nói của anh hai cũng đúng vì như thế anh hai mới chăm sóc được cho tôi và định bụng một lát sẽ nói với anh hai. Tôi cảm thấy buồn khi mới vừa làm bạn với Huy mà bây giờ phải chuyển nhà. Cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi là tiếng của thằng Huy.
_Dậy rồi đó hả, nhóc tì?
_Uhm, Ông chở tui về nhà được không. -Tôi lại lịch sự hỏi nó.
_Bi giờ anh đây không thích chở nhóc về mà muốn nhóc ở đây với anh nè.
_Lãng nhách ghê, đây có phải nhà của tôi đâu.
_Thì đây là nhà anh, có sao đâu, bày đặt khách sáo hả?
_Tui đi từ tối qua tới giờ chắc anh hai lo lắm rồi, ông thay đồ lẹ rồi chở tôi về giùm hén. -Tôi cười và ra vẻ thật ngây thơ.
_Rồi, rồi, đợi chút xíu, sợ bị la chứ gì, đúng là tiểu thư cành vàng lá ngọc. -Nó cười sằng sặc ra chiều khoái chí.
_Nói cái gì vậy, muốn ăn đấm không? -Tôi bực mình
Tôi vừa leo lên xe thì nó rồ ga thật mạnh làm tôi giật mình. Tôi cốc một cái vào đầu nó.
_Làm cái trò gì vậy, chạy đàng hoàng coi, tui còn yêu đời lắm à nghen.
Nó quay lại nhìn tôi và mỉm cười, bất giác tôi thấy lòng thoải mái hơn lúc nãy rất nhiều. Vừa đến cổng nhà thì tôi thấy cô hai kế bên nhà đứng ở trước cửa, tôi cảm thấy thật lạ, đó giờ ít khi nào cô hai qua nhà anh em vì cô bận đi làm.
_Chào cô hai mới qua. -Tôi chào cô hai và thằng Huy cũng chào theo tôi.
_Con đi đâu từ tối qua tới giờ vậy. Đi thì cũng phải biết về nhà chứ. -Tôi thấy mặt cô hai rất nghiêm trọng.
_Thôi ông về đi Huy có gì mai gặp ở trường nha.
_Uhm, vậy anh về hén...Chào cô cháu về. -Nó lễ phép chào cô hai
_uhm, cháu về đi, cảm ơn cháu đã chở thằng Ân về.
_Không có gì đâu cô, cháu xin phép. -Nó nói xong và quay đầu xe chạy đi.
_Con nghe cô nói nè. -Cô nói mà sắc mặt rất kì lạ.
_Dạ, chuyện gì vậy cô hai.
_Anh con... anh con... nó bị tai nạn giao thông tối hôm qua.
Xung quanh tôi như sụp đổ, tôi nghe những lời đó mà lùng bùng lỗ tai.
_Dạ, cô nói gì cơ.
_Con đi theo cô lên bệnh viện nào.
Tôi ngơ ngác và cảm giác có cái gì đó nghèn nghẹn trong cổ họng. Tôi cứ đứng đó và không còn biết làm gì. Tôi không thể nào tin vào những lời nói mà tôi vừa mới nghe xong. Tôi ngồi lên xe cô hai mà có cảm giác như trời đất đang sụp đổ. Tôi tự an ủi chắc chỉ bị gãy chân hay trầy xước sơ sơ thôi, nhưng không hiểu sao mắt tôi lại nhòe đi. Tôi và cô hai đi qua dãy hành lang của bệnh viện dài như vô tận, do nó dài thật hay do tôi quá lo lắng nên cảm thấy như vậy. Tôi và cô dừng chân tại phòng cấp cứu, tôi cảm thấy ghét cái mùi đặc trưng của bệnh viện, tai sao vậy? Cô hai an ui tôi:
_Con đừng lo lắng, chắc không có chuyện gì đâu, bác sĩ đang cấp cứu.
Tôi làm thinh và ngồi đó, trong lòng như trăm mối tơ vò. Bác sĩ bước ra và nói chuyện với cô hai. Cái lắc đầu của bác sĩ khiến cho nước mắt tôi tuôn trào một cách không tự chủ. Tôi lao vào phòng nơi anh hai đang ở đó, tôi chỉ đứng yên một chỗ mà không biết nên làm gì bây giờ. Tôi hét lên những lời trách móc, đó là những gì tôi có thể làm lúc này.
_Anh ngồi...dậy...đi...ngồi dậy mà... nói chuyện với em nè,... anh làm....cái trò... gì thế?
_Anh... có... nghe em nói... gì không...anh là đồ hèn...anh nói sẽ.... lo cho em...mà...tại sao...tại...sao vậy?
_Tại sao... anh đối xử...với...em như vậy hả?
Tôi đấm thật mạnh vào người anh trong tiếng nấc nghẹn nơi cổ họng, bất giác tôi cảm thấy quá chán nản đối với cuộc đời này. Anh ra đi để lại một mình tôi, một thằng nhóc chỉ mới 15 tuổi đã mất hết người thân. Cuộc sống làm tôi quá mệt mỏi khi mà tất cả những gì tôi yêu quí đều đã bị thượng đế, người mà được xem là đấng tối cao lấy đi mất. Lòng tôi lúc này trống trãi hơn bao giờ hết, tôi không còn biết cuộc đời mình sẽ ra sao và như thế nào nữa.
_Anh bỏ...lại em ...mà đành lòng...ra đi sao? Sao anh...tàn nhẫn...và độc ác...đến như vậy? Tại sao... tại sao ông... lại đối xử với tôi... như vậy? Tôi đã làm...sai điều gì...mà ông nhẫn tâm...ςướק mất những...người tôi...yêu quí...vậy hả...thượng đế ơi? Ai cũng nói...ông rất công bằng...nhưng...nhưng thật sự ông...ông...có công bằng...với tôi đâu. ( xin phép bạn đọc những đoạn nhân vật khóc sẽ không có... nữa vì làm biếng quá ^_^)
Tôi cứ thế mà khóc đến lúc tôi thi*p đi vì mệt lúc nào không biết. Bác sĩ tiêm cho tôi một mũi thuốc an thần và cô hai hàng xóm đã đưa tôi về nhà....
Cô hai mở cửa cho tôi và an ủi:
_Dù gì đi nữa thì con cũng phải cố giữ sức khỏe để mai còn làm đám tang cho anh con nữa. Sáng mai bệnh viện sẽ trả anh con về, để cô nhờ mọi người xung quanh lo giúp con viêc đám tang, bây giờ con vào nhà nằm nghỉ đi.
Tôi vào phòng và thay đồ, bức ảnh chụp anh hai và tôi vô tình đập vào mắt. Tôi cố ngăn nhưng những dòng nước mắt cứ tuôn ra va dường như vô tận, tôi ngồi bệt xuống đất và tự đánh vào người mình:
_Sao không phải là người khác mà lại là anh? Ông tàn nhẫn lắm, ông ςướק đi anh hai tôi, Ảnh có tội tình gì mà ông lại làm như vậy?
Trong căn phòng tối ôm, tiếng khóc nức nở của tôi cứ thế vang lên. Mắt tôi nhòe đi vì những giọt lệ còn vương. Những suy nghĩ cứ đặc nghẹt trong đầu tôi, tôi chẳng muốn làm bất cứ điều gì mà chỉ muốn ngồi mãi như thế thôi.
_Tại mình hết, tại mình mà anh hai mới bị như vậy, nếu như mình về nhà thì anh hai đâu phải đi kiếm và sẽ không bị tai nạn. Tất cả là do mình. Thượng đế ơi, con không muốn gì cả, con chỉ muốn anh hai không ૮ɦếƭ thôi, ông trừng phạt con thế nào cũng được, chỉ xin ông đừng ςướק đi anh hai của con.
_. Mày không đáng làm con người, mày không đáng được sống, mày là đứa tồi tệ. Tại sao ? tại sao? Tại sao lại như vậy? Giá mà mình quay lại thời gian 1 năm trước mình sẽ ngoan ngoãn, mình sẽ mình sẽ nghe lời anh hai và anh hai sẽ không...Nếu như, nếu như, nếu như....
Tôi thi*p đi vì mệt mỏi...
Vẫn căn phòng ấy, vẫn ngôi nhà ấy, vẫn bàn ghế ấy nhưng tại sao hôm nay nó lại trống trải thế này. Vì anh hai ư? Không phải, lúc trước anh hai cũng ít khi về nhà mà, hay là do lòng tôi đang trống trải. Quanh đây thật sự yên lặng, yên lặng đến đáng sợ. Tôi có thể nghe rõ được hơi thở và nhịp đập của con tim mình. Không hiểu tại sao lúc này tôi đang rất sợ hãi, tôi sợ cái cô đơn này, vì tôi luôn sống khép kín nên cũng không chơi với ai. Tôi tự hỏi cuộc sống này có còn cần tôi nữa không. Tôi òa khóc vì tủi thân, tôi thật sự cảm thấy cái xã hội này không còn cần tôi nữa.
Tiếng cửa kéo làm tôi giật mình và quay người lại. Trên mặt tôi hiện lên sự thất vọng vì tôi cứ ngỡ là anh hai. Tôi lại quay đầu về phía cửa sổ và nhìn chằm chằm vào khoảng không. Người mới kéo cánh cửa ấy là Quốc Huy, nó lại gần và ngồi cạnh bên chỗ tôi đang ngồi. Hai đứa cứ thế ngồi yên lặng và chẳng ai nói lời nào, tôi cũng muốn phá vỡ bầu không khí nặng nề này lắm nhưng với tâm trạng đang rối ren như vầy tôi không biết phải nói gì. Nó chồm người tới và ôm lấy tôi.
_Sao vậy? Chuyện gì xảy ra vậy? tui thấy Ân không đi học nên ghé qua, anh hai của Ân... -Nó bỏ lửng câu nói.
_Huy à, cho tui hỏi cái. Tôi nên làm gì bây giờ khi mà chỉ còn một mình tôi? Tôi có đáng được sống không? Làm gì có phải không? Ngay cả tư cách làm người tôi còn không có thì nói gì đến tư cách để sống. -Tôi nói mà mắt vẫn nhìn vào khoảng xa xăm.
_Sao Ân lại nói vậy, Ân có lỗi gì đâu, mà chính Ân cũng có muốn sự việc xảy ra đâu. Ân đừng như vậy nữa tui chịu không nổi đâu. -Thằng Huy ôm tôi chặt hơn.
_Nói tui nghe đi, tại sao lại là anh ấy mà không phải là tui? tại sao ông trời đối xử với tui như vậy? tôi có tội tình gì mà phải chịu đựng hết nỗi đau này đến nỗi đau khác -Tôi cố kiềm chế nước mắt của mình trước Huy nhưng không hiểu sao nước mắt cứ lã chã rơi như bất tận.
_Tui phải làm thế nào đây? Trả lời tui đi, tui phải làm gì đây. -Tôi bật khóc nức nở trong vòng tay của nó.
_Tui hiểu mà, tui hiểu cảm giác của Ân mà, Ân đừng khóc nữa.
_Con người có số hết, bậy giờ Ân khóc cũng đâu có được gì.
_Tui còn biết làm gì hơn nữa hả Huy, Từ nay tui sống thế nào đây?
_Tạm thời Ân qua nhà tui ở nghe, chứ ở một mình Ân suy nghĩ bậy bạ nữa.
Tôi không nói gì, thằng Huy lấy khăn lau mặt cho tôi rồi chở tôi về nhà nó.
Quốc Huy:
Tôi cảm thấy nhói nhói trong lòng khi thấy Hoài Ân đau đớn như vậy. Tôi tự nghĩ nếu người bị tai nạn là tôi thì nó có đau khổ thế không. Bất giác tôi cảm thấy buồn buồn, thằng Ân gục đầu vào lưng tôi như muốn trốn tránh cái thực tại quá ư là nặng nề với nó. Tôi cảm thấy thương cho số phận của nó, nó cũng bằng tuổi tôi nhưng đã mang quá nhiều nỗi đau và sự mất mát.
Tôi dắt xe vào nhà thì mẹ tôi đã đứng trước cửa đợi tôi tự lúc nào. Bà nhìn thằng Ân và cảm thấy là lạ.
_Sao về trễ vậy con, có chuyên gì vậy? -Bà dò hỏi hai chúng tôi
_Đợi tụi con vào nhà đã má.
Thằng Ân cứ cúi gằm mặt mà đi theo tôi. Tôi thật sự không biết phải làm sao để nó có thể vượt qua hoàn cảnh lúc này. Tôi ngồi xuống bàn và kể hết mọi chuyện cho mẹ tôi nghe. Tôi nhìn thằng Ân, nó như người mất hồn, mắt thì nhìn hoài một chỗ, tay chân thì buông thõng không chút sức lực, cú sốc này đối với nó thật quá lớn. Mẹ tôi nhìn nó và nói:
_Ân à, cô biết bây giờ con rất buồn nhưng con hãy nghĩ đi, anh con có muốn thấy con buồn như vậy không.
_Con nghĩ rằng đó là lỗi của con thì con hãy sống thật tốt coi như chuộc lỗi với anh con đi.
_Nhưng... -Nó bỏ lửng câu nói bằng cái giọng yếu ớt và chán chường.
_Cô biết là cần một thời gian để con vơi bớt nỗi đau mất mát này.
_Con dọn qua đây ở với cô chú và thằng Huy đi, một mình con thì sống như thế nào.
_Con cũng không biết phải làm gì bây giờ nữa cô ơi -Nước mắt nó lại lăn dài trên khuôn mặt héo hắt của nó.
_Con cứ dọn qua đây ở, cô hiểu tâm trạng của con nhưng chuyện xảy ra ngoài ý muốn mà.
_Con phải sống cho tốt để anh con yên lòng chứ, thôi con không được suy nghĩ gì hết, cô quyết định rồi, tạm thời con ngủ chung phòng với thằng Huy, mai cô dọn cái phòng kế bên cho con.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay