Du Trạch dùng quyền lực của người cha mà thật ra mình cũng chả ưa gì cho cam, trong một đêm gom hết tất cả nhân lực ở cả nước tới bệnh viện của mình. Họ ở trong phòng cấp cứu hơn hai mươi tiếng đồng hồ mới miễn cưỡng nhặt được cái mạng của Nguyên Thành về.
Tình trạng khá nặng, gãy 4 chiếc xương xườn, gãy cổ tay trái, gãy chân phải, dập phổi... nhưng thật ra chỉ là vấn đề thời gian. Cái đáng bận tâm nhất thật ra chính là Bảo Bảo. Cô xuất hiện tình trạng chảy máu não vì bị vật cứng va chạm.
Vốn thì cũng không làm khó được họ. Nhưng thể trạng của Bảo Bảo thực sự rất yếu, mất máu quá nhiều cộng thêm tế bào ung thư trong người đã lan rộng đến mức khó kiểm soát. Tỉ lệ sống sót 9/1000. Các lão già đã qua thời làm việc bảng 996, không thể chịu nổi cái kiểu dằn vặt như này, tay chân nhũn nhão hết cả, phải đổi ca liên tục.
Văn Phi áo sơ mi máu me nhăn nhúm ngồi ngoài phòng cấp cứu hút thuốc, hút hết bao này đến bao khác. Kệ mẹ cái bảng cấm hút thuốc nơi công cộng ngay phía trên đỉnh đầu, hút thuốc mà tay run đến mức đốt cả chục lần mới cháy được. Mọi người thấy anh như vậy cũng chẳng dám lại gần, Văn Phi hiện tại như một quả bom hẹn giờ vậy, chỉ cần bác sĩ ở bên trong ra ngoài và lắc đầu nói câu.
-Chúng tôi đã cố gắng hết sức.
Sợ rằng Văn Phi có thể lật úp cả cái bệnh viện này không chừng.
Vợ chồng Chính Hà và Tiểu Ốc cũng đến, Tiểu Ốc khóc ngất lên ngất xuống bên ngoài phòng cấp cứu, Chính Hà đứng bên cạnh chẳng biết đặt tay đặt chân ở đâu cho phải, chỉ có thể an ủi vợ.
-Em...em đừng đau lòng quá. Cô ấy...
Còn chưa đợi chồng nói hết câu, Tiểu Ốc đã quắc đôi mắt đỏ hoe của mình nhìn sang, tức giận hét.
-Câm miệng, anh mà cũng xứng nói tới cậu ấy sao. Anh là cái đồ ngu dốt.
Chính Hà bị vợ chửi trước mặt người ta, im re không dám cãi lại, chỉ có thể cúi đầu nhìn chân mình.
Tiểu Ốc đột nhiên nhìn sang chỗ Văn Phi đang ngồi, hằm hằm đứng lên bước sang, không nói không rằng cho Văn Phi một cái tát vào mặt. Đám hộ sĩ đứng gần đó và Chính Hà trợn mắt há mồm.
Văn Phi bị cô tát rơi mất điếu thuốc, không nói không rằng lại run rẩy muốn rút thêm điếu nữa thì chợt nhận ra là thuốc đã hết sạch rồi. Tiểu Ốc khóc nấc lên, không nhịn được túm lấy cổ áo Văn Phi, nghẹn ngào.
-Tất cả là tại anh. Đồ tồi...tất cả đều là tại anh.
Văn Phi cụp mắt rũ mi, thất thần không phản ứng lại.
Tiểu Ốc quỳ sụp xuống, đã khóc tới mức rũ rượi cả người, nức nở hồi lâu mới quay mặt sang nói với Văn Phi, tay nắm chặt lấy tà váy len mà mình đang mặc.
-Tôi đã thề độc trước mặt Bảo Bảo là sẽ mang sự thật xuống nấm mồ, không bao giờ nói ra. Nhưng nếu hôm nay Bảo Bảo không qua khỏi, tôi sợ mình sẽ ân hận suốt đời mất.
Văn Phi lúc này mới quay mặt nhìn sang, trên mặt biểu lộ sự bất an và hoảng hốt, khàn giọng hỏi.
-Cô nói sao?
Tiểu Ốc hít một hơi, nói rõ ràng rành mạch.
-Bảo Bảo chưa từng phản bội anh. Cô ấy chưa từng quan hệ với đàn ông khác.
Văn Phi trợn to mắt như không tin vào tai mình, loạng choạng bước sang nắm lấy vai Tiểu Ốc, như kẻ điên mà Ϧóþ lấy vai cô, run sợ hỏi.
-Ý cô là gì? Chẳng phải...
Tiểu Ốc gạt phắt tay anh ra, lại vừa khóc vừa nói.
-Đúng thế, tất cả những gì anh nhìn thấy đều là giả. Cô ấy làm vậy để anh hận mình rồi ép anh li hôn.
Văn Phi sợ là sắp nhồi máu cơ tim rồi, anh phải hít thở sâu mới có thể duy trì tỉnh táo để tiếp nhận cái sự thật khủng khi*p này. Nhưng sự thật...cái gì là sự thật?
-Tại sao?
-Gần hai năm về trước, cô ấy nhận được thông báo mình bị nan y. Bà Văn cũng biết chuyện, bà ấy cũng nhúng tay vào việc ép Bảo Bảo phải rời khỏi đó. Hai năm nay cô ấy giấu mọi người tự mình nằm viện chữa bệnh, ấy thế nhưng...Cô ấy tất cả đều làm vì anh, vì không muốn liên lụy đến tương lai của anh, muốn anh được sống hạnh phúc mà tự dằn vặt bản thân mình. Còn gia đình anh thì sao? Chỉ biết trách móc cô ấy, hận cô ấy vô tâm vô phế, anh cũng chỉ biết đến bản thân mình mà thôi. Nếu hôm nay cô ấy không vượt qua được, tôi nguyền rủa anh ૮ɦếƭ không được nhắm mắt, phải sống trong day dứt suốt quãng đời còn lại...
Tiểu Ốc nói một tràng dài thì mệt lả đi, tựa đầu vào tường thở hổn hển, vừa thở vừa khóc. Chính Hà ở một bên cũng sốc vì những lời vợ mình vừa nói, chưa phản ứng lại được. Văn Phi ngồi một bên, đột nhiên phun ra một 乃úng máu rồi ngất lịm.
Các hộ sĩ quanh đó hết hồn, Chính Hà vội vã xốc thằng bạn mình lên chạy sang phòng cấp cứu khác. Thì ra đau lòng đến bệnh không phải chỉ là lý thuyết, tim của Văn Phi được nhận định là thật sự có vấn đề , nếu sau này còn không chú ý rất dễ đột quỵ ngừng thở mà ૮ɦếƭ.
Nhưng Văn Phi nào có quan tâm, trong đầu anh bây giờ chỉ có Bảo Bảo, vừa tỉnh dậy là mặc kệ đống dây truyền trên người, một tay rút ra hết, loạng choạng chạy sang cửa phòng cấp cứu của cô. Đèn phòng vẫn sáng, hiển nhiên là vẫn có người bên trong.
Văn Phi thất thần ngồi xổm xuống vục đầu vào hai chân, vai run lên bần bật. Anh thấy Ⱡồ₦g иgự¢ mình nhói lên từng hồi như có hai Ϧóþ nghẹn, không thể thở nổi. Chính Hà chạy theo thằng bạn, sang tới nơi thấy Văn Phi ngồi ngẩn ngơ, mặt trắng bệch thì cũng thấy nhộn nhạo trong lòng, bởi chính hắn cũng là người từng hiểu lầm rồi trách móc Bảo Bảo vì nghĩ rằng cô đã phản bội Văn Phi.
Chính Hà ngồi xuống bên cạnh, vỗ vỗ vai Văn Phi một hồi rồi cũng thở dài. Hắn không phải người dài dòng sống tình cảm, những lúc như thế này muốn mở miệng an ủi vài câu cũng chẳng biết lựa lời thế nào để mà nói.
-Thôi được rồi...cậu cũng đừng nên lo lắng quá, mọi chuyện đều còn có thể giải quyết.
Văn Phi mắt đỏ lên, nghiến răng nói.
-Giải quyết? Cô ấy sắp ૮ɦếƭ rồi còn giải quyết được gì nữa đây?
Chính Hà im bặt không nói gì.
Văn Phi lầm bầm trong khổ sở, cứ thì thào nói đi nói lại câu gì đó mà người bên cạnh nghe không rõ. Không ăn không uống không ngủ không nghỉ, ai nói gì cũng cứ bám riết lấy của phòng cấp cứu. Như thể làm thế có thể khiến anh an tâm hơn đôi chút vậy.
Vài tiếng sau, bảng đèn trên phòng cấp cứu đột nhiên vụt tắt. Từ trong phòng, mấy tên bác sĩ già lần lượt bước ra, trông ai cũng người không ra người, quỷ không ra quỷ, chỉ không trông thấy bóng dáng Du Trạch ở đâu.