Trương Tuệ Nhi chơi trò bạo lực chán, tới chiều thì rút quân ra về. Trước khi về còn nhắc nhở Hà Lệ Lệ.
-Cô ta bị máu trắng, đừng chơi lâu kẻo ૮ɦếƭ người thì đau đầu. Nhốt lại vài ngày xong vứt đâu thì vứt.
Hà Lệ Lệ vốn chẳng để mấy lời kia vào tai, chỉ ậm ờ cho qua rồi sai người lấy dây thừng buộc cổ tay Bảo Bảo và Nguyên Thành đang bất tỉnh nhân sự lên. Còn mình thì vẫn nằm trong lòng gã đầu trọc kia, thỏa mãn hôn hít âu yếm.
Trương Tuệ Nhi sau khi ra ngoài, rút từ trong ví ra một xấp tiền dày, ném lại cho lũ giang hồ kia rồi mình thì tự động lái xe về nhà.
Khi về tới nơi nhà, mới bước vào trong đã thấy Du Trạch im lặng ngồi ở ghế shopha nhà mình, giật mình trợn mắt hỏi.
-Anh là ai? Sao lại vào được nhà tôi?
Du Trạch chẳng thèm trả lời cô ta, đôi mắt hằn lên tơ máu nhìn cô ta chòng chọc, gằn giọng.
-Bảo Bảo đâu?
Trương Tuệ Nhi giật thót mình, ngón tay cứng đờ bấu chặt lấy quai đeo túi xách, lắp bắp.
-Anh nói gì vậy? Văn Phi đâu? Chồng tôi đâu?
Du Trạch nhịn không nổi nữa, đứng dậy tiến tới nắm lấy cần cổ mảnh khảnh của Trương Tuệ Nhi Ϧóþ chặt, vừa Ϧóþ vừa nghiến răng tức giận nói.
-Nếu tôi biết cô có liên quan đến vụ này, tôi thề sẽ xé xác cô ra.
Trương Tuệ Nhi thiếu khí đỏ bừng cả mặt, sợ hãi không thôi, đứt quãng nói.
-Đồ...thần kinh...tôi...đã nói....không biết...
Du Trạch buông tay để cô ta rơi tự do xuống đất, đúng lúc này thì Văn Phi sồng xộc chạy từ ngoài cửa vào, bộ dáng nhếch nhác không kém gì Du Trạch. Thấy Trương Tuệ Nhi ngã sõng soài giữa nhà cũng chẳng thèm nhìn, chạy bình bịch lên lầu, một hồi sau lại chạy xuống, đưa chìa khóa xe cho Du Trạch, run giọng nói.
-Báo...báo cảnh sát... Tôi đi thuê thêm người tìm.
Trương Tuệ Nhi vội vàng lao đến ôm lấy Văn Phi, nức nở kể lể, ra vẻ sợ hãi thiếu điều ngất đi mà thôi.
-Anh ơi...Tên kia vừa nãy Ϧóþ cổ em...sợ...Tuệ Nhi sợ.
Văn Phi không còn biểu tình cưng chiều hằng ngày, gạt phắt tay Trương Tuệ Nhi ra, lạnh lùng nhìn cô ta, nói.
-Đừng để tôi phải hối hận vì cưới cô về nhà.
Nói rồi nhanh chân rời đi, Trương Tuệ Nhi còn chưa kịp trắng mắt giải thích thì đã nghe tiếng động cơ xe lao ra ngoài. Du Trạch trong nhà tay không đấm mạnh một cái vào tường, mặc kệ máu me chảy ròng ròng, kinh tởm nhìn Trương Tuệ Nhi rồi cũng đi ra ngoài, lấy xe chạy thẳng tới đồn cảnh sát.
Khi trong nhà chỉ còn có một mình, Trương Tuệ Nhi thâm độc ném mạnh chiếc túi hàng hiệu của mình xuống đất, lầm bầm.
-Con ả đó rồi sẽ ૮ɦếƭ thôi, mấy người không tìm được đâu.
Nói rồi đứng dậy bước chân đi lên lầu tắm rửa. Vài phút sau, ngoài cửa lại vang lên tiếng lạch cạch, Văn Phi đi chưa được bao xa thì nhớ ra mình quên điện thoại ở nhà, đành phải lao hết tốc lực trở về nhà.
Điện thoại để trên bàn, đang tính chuẩn bị rời đi thì nghe dưới đất, nơi chiếc túi xách của Trương Tuệ Nhi có tiếng chuông điện thoại reo. Vốn chẳng thèm để ý nhưng đi được vài bước, Văn Phi thấy trong lòng nhộn nhạo bất an. Thế là quay về lục chiếc điện thoại ấy ra, run tay ấn phím nghe.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng phụ nữ lanh lảnh.
-Không chơi thêm nữa à? Cô ta có vẻ không chịu nổi nữa, hay là tôi Gi*t quách đi rồi sai người ném xác nhé.
"Ưm...."
Là giọng của Bảo Bảo.
Trong lòng Văn Phi đổ đánh ầm một cái. Bước chân lảo đảo suýt ngã, mắt hoa lên phải vịn tay vào ghế mới đứng vững được.
Anh run rẩy gập chiếc điện thoại lại. Nhìn lên tầng hai, ánh mắt lạnh lẽo không còn chút nhân tính nào.
Trương Tuệ Nhi vẫn còn đang thoải mái ngâm bồn nước nóng, lo rằng Hà Lệ Lệ làm việc có sạch sẽ không thì nghe rầm một cái, cánh cửa phòng tắm bị đá văng, Văn Phi mặt không một tia cảm xúc bước vào. Không nói không rằng, nắm tóc cô ta kéo lê ra ngoài phòng ngủ. Trương Tuệ Nhi chưa kịp phản ứng, chỉ biết la đau.
-A...đau em....anh làm cái gì vậy?
Văn Phi không đáp lời, lục từ trong tủ ra một chiếc còng. Để mặc Trương Tuệ Nhi Tʀầռ tʀʊồռɢ mà còng tay cô ta vào giường. Tiếp đó rút từ trong người ra một con dao, con dao này anh lấy từ trong túi của Trương Tuệ Nhi, cán dao vẫn còn lưu lại vết máu chói mắt. Văn Phi lại nắm tóc Trương Tuệ Nhi kéo giật ra sau, đưa dao lên má cô ta, giọng nói lạnh lẽo tới rợn người.
-Cô ấy đâu?
Trương Tuệ Nhi sợ hãi tới bật khóc, vẫn còn cố đấm ăn xôi.
-Anh nói gì...em nghe không hiểu...sao em biết cô ấy ở đâu.
Văn Phi không nhiều lời, dí con dao mạnh thêm chút nữa, trên má Trương Tuệ Nhi đã có vết máu nhỏ chảy ra.
- Tôi hỏi lần cuối cùng...Bảo Bảo đâu? Nếu cô còn không mở miệng, tôi ngay lập tức rạch một bên mặt cô.
Trương Tuệ Nhi đã sợ tới mức đầu óc lộn tùng phèo, rụt người lắp bắp nói.
-Đường X ngoại thành phía Tây, số nhà 28.
Văn Phi ngay lập tức buông ra, trước khi chạy như bay xuống lầu còn cảnh cáo một câu.
-Cô rồi sẽ ૮ɦếƭ trong tay tôi.
Lao trên đường, vượt qua hàng chục cái đèn đỏ và đèn báo động. Văn Phi vẫn điên cuồng đạp mạnh chân ga. Cuộc đời anh chưa bao giờ bất an và sợ hãi đến vậy. Trước đây khi Bảo Bảo bắt ép anh li hôn cũng chưa từng. Văn Phi hối hận muộn màng, trách bản thân mình ích kỷ cực đoan vô tâm vô phế.
Che dấu gì chứ, rõ ràng anh vẫn còn yêu cô tới vậy. Sao cứ phải hết lần này đến lần khác châm chọc tổn thương cô? Rõ ràng khi thấy cô đau, anh còn đau hơn gấp trăm gấp vạn lần. Rõ ràng đêm nào cũng nhớ tới hình bóng ấy, vậy mà luôn để lại cho cô một ánh nhìn bạc bẽo xa lạ. Văn Phi thật sự đã quá mệt mỏi vì phải giả vờ không quan tâm đến Bảo Bảo rồi. Li hôn thì sao chứ? Cô hết yêu anh thì sao chứ? Chỉ cần cô có một cuộc sống hạnh phúc là được. Nếu như ngày hôm nay cô có thể kiên cường vượt qua thì cho dù hai người không thể trở về như xưa nữa, anh vẫn nguyện che chở cho cô hết cả cuộc đời.
Tại anh...tất cả đều là tại anh ngu dốt đần độn.
"Bảo Bảo...đợi anh..."
Văn Phi chẳng hề hay biết, cái câu "hết cả cuộc đời" này thật ra Bảo Bảo chẳng còn lại bao nhiêu.
Có thể đếm thành ngày, thành giờ, thành phút, thành giây...
Xe cảnh sát đi phía sau chạy hết tốc lực mới đuổi kịp Văn Phi, họ mất tầm 15 phút mới đi đến căn nhà đã được chỉ định, bên ngoài có vài chiếc ô tô đã đậu sắn từ khi nào, bên trong hiển nhiên là có người.
Văn Phi không đợi lệnh đã trực tiếp đạp cửa xông vào, đám cảnh sát phía sau bất đắc dĩ chuyển sang kế hoạch n, hộ tống Văn Phi tấn công trực diện.
Mới bước vào, đập vào mắt Văn Phi chính là hình ảnh Bảo Bảo máu me từ trên xuống dưới, không biết rõ còn sống hay đã ૮ɦếƭ bị trói tay treo đứng ở góc tường, bên cạnh còn có một người nữa bộ dạng trông cũng chẳng kém là bao.
Lũ côn đồ kia và Hà Lệ Lệ trở tay không kịp, nhìn thấy cảnh sát đi vào chưa kịp ngáp đã bị dí súng vào đầu áp chế không dám ho he gì.
Nguyên Thành được gỡ xuống trước. Văn Phi như người điên không cho ai chạm vào Bảo Bảo. Mùi máu tanh xông lên tận óc khiến cơ thể anh từng tế bào đều run rẩy dữ dội.
Văn Phi cẩn thận gỡ dây trói, ôm lấy Bảo Bảo đã lạnh ngắt vào người, không dám đưa tay lên thử xem cô còn thở hay không, chỉ ôm ghì cô vào người, run rẩy gọi.
-Bảo Bảo...anh đến rồi...anh xin lỗi...Đừng sợ nhé, có anh ở đây rồi....Em đau lắm đúng không...anh xin lỗi...
Cảnh sát gỡ không được Văn Phi ra khỏi người Bảo Bảo, anh cứ một mực ôm lấy cô như vậy, bèn dứt khoát nâng cả hai người lên xe, đưa cả ba tới bệnh viện.