Khoảnh khắc nhìn thấy Hà Lệ Lệ căm phẫn dùng mũi dày nâng cằm mình lên, tôi đã biết mình không xong rồi...
Trong lúc vừa mơ vừa tỉnh, tôi nghe loáng thoáng có tiếng Nguyên Thành hét lên câu gì đó không rõ, rồi tiếng va đập bình bịch như đánh nhau. Tôi không đủ sức để mà mở mắt ra nữa, chỉ có thể chua xót thầm nhủ trong lòng.
-Nguyên Thành...thằng bé ngốc...
Có ai đó тһô Ьạᴏ kéo tôi lên xe đi tới nơi nào đó rất xa. Tay chân bị gô chặt lại vừa tê vừa lạnh rồi sau đó thì không nhớ gì nữa.
Không biết bao lâu sau, tôi giật mình mở mắt vì cảm nhận thấy sự lạnh buốt bao trùm lấy toàn thân. Xung quanh là bóng tối mịt mù giơ tay không thấy đủ năm ngón, rồi lại có tiếng gì đó lạch cạch như ai đang mở cửa.
Ánh sáng chiếu vào, tôi vội vã nhắm mắt lại vì đau, mãi sau đó mới từ từ mở ra từng chút một. Giờ mới thấy bên cạnh tôi còn có Nguyên Thành đang máu me be bét chẳng rõ sống ૮ɦếƭ, khi ấy cảm thấy hoảng hốt tột độ, gắng gượng chút hơi tàn bò sang ôm lấy cậu ấy, run rẩy gọi.
-Thành Thành, Thành Thành...mở mắt ra đi.
-Em sao thế? Mở mắt ra nhìn chị này.
Lay lay một hồi lâu, cuối cùng cậu ấy cũng tỉnh lại, mở mắt chăm chú nhìn tôi.
Cùng lúc ấy, bên ngoài có vài người bước vào, nhìn kĩ thì có Hà Lệ Lệ và cả...Trương Tuệ Nhi?
Tôi sửng sốt đến ૮ɦếƭ lặng, trợn mắt nhìn Trương Tuệ Nhi thường ngày trong sáng hoạt bát, bây giờ trong mắt cô ấy chỉ còn ghen ghét và đố kị rõ ràng không thèm che đậy.
-Tuệ Nhi...em...sao lại như vậy...?
Trương Tuệ Nhi chẳng thèm nhìn lại, đánh mắt sang bên cạnh. Một tên đàn em trong đó hiểu ý, nhanh nhẹn đặt xuống một chiếc ghế gỗ, cô ấy chậm rãi ngồi xuống rồi mới nhìn sang Hà Lệ Lệ.
Lệ Lệ lúc này đang mềm mại tựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ một gã đàn ông đầu trọc cao to vạm vỡ, hai người chẳng kiêng nể gì sờ mó vuốt ve nhau, Hà Lệ Lệ đôi khi còn phát ra vài tiếng ՐêՈ Րỉ vụn vặt.
Tôi vẫn cứ trợn mắt chẳng nói được lời nào, Nguyên Thành lúc này đã tỉnh táo hẳn. Ngồi dậy ôm tôi đặt ra đằng sau lưng, mắt cậu nhìn chằm chằm vào mấy người trước mặt, như thể muốn băm chúng ra vậy
Âu yếm vài phút thì Lệ Lệ mới chỉnh lại chiếc váy ôm của mình, quay sang nhìn chúng tôi, cười khẩy một tiếng.
-Cảm động quá nhỉ? A Tứ, A Ngũ lôi thằng kia ra cho tao.
Ngay lập tức có người tới lôi Nguyên Thành sang một bên, cậu ta bị kéo đi, tức giận gằn giọng.
-Nếu cô dám động đến một sợi tóc của chị ấy, tôi thề sẽ Gi*t cả nhà cô.
Gã đàn ông đang ôm Hà Lệ Lệ trong người nghe vậy ngay lập tức tiến đến, đạp một phát vào иgự¢ Nguyên Thành. Cậu ngã bật ra sau, hộc cả máu nhưng chỉ vài giây sau thì chống tay bò dậy cho gã kia một đấm vào mặt. Gã tưởng cậu yếu thế nên không kịp phản ứng, ăn trọn cú đấm ấy, tinh mắt còn có thể thấy từ miệng gã rơi ra hai cục máu nhỏ như hai chiếc răng hàm. Điên tiết, cả đám xúm vào quần nhau với Nguyên Thành. Ấy thế mà được một lát sau, có thể nhận rõ Nguyên Thành chiếm thế thượng phong, cậu ấy từ nhỏ đã phải bôn ba kiếm sống, gặp không ít những cuộc ẩu đả như vậy, không thể không nói thể chất tốt, kinh nghiệm đầy mình. Vài tên đã bị cậu đánh cho nằm im bất động dưới đất.
Bỗng nhiên Trương Tuệ Nhi im lặng nãy giờ đột nhiên tiến tới, không nói không rằng túm tóc giật đầu tôi ra phía sau, rút trong người ra một con dao nhỏ dí sát vào cổ , lạnh giọng nói.
-Nếu mày không dừng tay thì đừng trách tao.
Nguyên Thành nghe vậy thì ngay lập tức dừng tay, mấy tên kia nhân cơ hội lao vào đánh cậu như chó dại, tôi nghe loáng thoáng có tiếng lắc rắc nhỏ như tiếng xương sườn bị gãy.
Vừa đau vừa tức giận, nước mắt trào ra, tôi hét lên.
-Đứa nhỏ ngốc, mặc kệ chị, đánh lại đi, mau đánh lại đi.
Nhưng Nguyên Thành vẫn cắn răng chịu đựng không phát ra một tiếng ՐêՈ Րỉ. Một lúc sau thì thấy cậu không co người lại nữa, con ngươi cũng từ từ giãn ra, tôi hoảng hốt quay sang nhìn Trương Tuệ Nhi, vừa khóc vừa van nài.
-Xin cô...đừng đánh nữa...thằng bé sẽ ૮ɦếƭ mất...cô muốn tôi làm gì...làm gì tôi cũng sẽ làm, mau bảo bọn họ dừng tay lại.
Trương Tuệ Nhi khinh bỉ nhìn tôi, cuối cùng vẫn nói.
-Đủ rồi.
Khi mấy tên kia lùi ra, tôi thấy Nguyên Thành không còn động đậy gì nữa, nếu không phải do Ⱡồ₦g иgự¢ cậu ấy vẫn phập phồng nhè nhẹ, tôi còn tưởng người đã ૮ɦếƭ rồi.
Trương Tuệ Nhi vẫn nắm tóc tôi, nở nụ cười tàn độc.
-Cũng là tình nhân của mày à? Nhiều đàn ông quá nhỉ.
Nói rồi quay người đi, tiếp tục ngồi xuống ghế. Tôi thấy đầu lại hơi choáng, hình như lại phát bệnh rồi, ngay cả sức nâng một ngón tay cũng không có. Chỉ có thể nằm im bất động.
Hà Lệ Lệ đi tới, dùng mũi dày dẫm lên tay tôi, nghiến đi nghiến lại, vừa nghiến vừa nói.
-Cái loại lẳng lơ như mày có 10 cái mạng cũng không đủ để tao ђàภђ ђạ. Sao mày thích ve vãn đàn ông thế? Mày nhìn xem, thằng kia nếu không phải vì mày thì cũng chẳng bị đánh sống dở ૮ɦếƭ dở như vậy.
Từ bàn tay truyền đến cảm giác đau nhói thấu tận tim gan, tôi chỉ biết nằm khóc chứ còn đâu sức lực mà phản kháng nữa. Nhưng chỉ một lát sau thì cái cảm giác ấy chẳng còn nữa, trái tim ૮ɦếƭ lặng, toàn thân cũng ૮ɦếƭ lặng.
Trương Tuệ Nhi lên tiếng.
-Đủ rồi, đừng làm nó ૮ɦếƭ. Tôi còn chơi chưa đủ đâu.
Hà Lệ Lệ nghĩ thầm.
"Ử nhỉ, ૮ɦếƭ rồi thì đâu còn gì vui nữa..."
°°°°°°°°°°
Văn Phi từ sáng tới giờ cứ thấy trong lòng bất ổn không yên, Trương Tuệ Nhi nói hôm nay cô về nhà mẹ chơi một hôm nên trong nhà chỉ còn mình anh. Khi nấu cơm trưa, Văn Phi sơ xuất cắt trúng tay mình, lại làm vỡ cả bình hoa trên đầu tủ bếp.
-Có chuyện gì vậy nhỉ?
Nhưng đến đầu giờ chiều, thắc mắc ấy đã được giải đáp. Văn Phi đang định chuẩn bị đi có chút việc thì gặp Du Trạch đứng trước cổng nhà mình. Cậu ấy nhìn hoảng hốt đến tột độ, vốn là anh cũng chẳng muốn nhìn mặt cậu ta chút nào, cái tên chó ૮ɦếƭ đã ςướק đi cô gái mà anh yêu nhất. Đang định bước qua thì câu nói của Du Trạch làm anh cứng người lại.
-Bảo Bảo mất tích rồi.
Văn Phi trong đầu ong lên một tiếng, chân suýt nữa đứng không vững mà ngã ra. Bình ổn tâm lý hít sâu một hơi, anh lạnh giọng nói.
-Cô ta ở đâu liên quan gì đến tôi.
Du Trạch máu nóng dồn lên não, đưa tay đấm một nhát vào mặt Văn Phi khiến anh lảo đảo, rồi ngay lập tức nhào vào túm lấy cổ áo Văn Phi, hét lên.
- Tôi nhìn thấy trước cửa nhà chị ấy có vết máu, có phải con đàn bà của anh đã làm gì chị ấy không hả?
Văn Phi không tin nổi nhìn Du Trạch. Khoảnh khắc ấy trái tim của anh hẫng lên một nhịp như thể vừa đánh mất thứ gì đó quan trọng nhất trong cuộc đời mình vậy.