-Ngoài em và Tiểu Ốc ra còn ai biệt chị bị ung thư không?
-Không còn ai nữa.
-Lừa gạt để Văn Phi hận chị, sẽ không hối hận chứ?
-Không hối hận.
Vẫn là câu nói cũ, thực ngốc nghếch.
°°°°°°°°°°
"Anh..."
Văn Phi liếc mắt một cái đã nhìn thấy tôi, nhưng ánh mắt của anh lại lạnh nhạt tới cực hạn, nó khiến trái tim tôi như bị ai đó Ϧóþ nghẹn, vừa đau đớn vừa chua xót.
Tôi cúi thấp đầu, lí nhí nói với Tiểu Ốc.
-Hay để tớ về, quà của Hoành Hoành tớ để trong rỏ, cậu đưa cho nó giúp tớ nhé...
Tiểu Ốc không nghe hết câu đã gạt phắt đi, quát lên với tôi.
-Về cái gì? Cậu vào trong ngồi cho tớ.
Nói rồi cô ấy quay sang Chính Hà đang đứng ૮ɦếƭ chân trong nhà, gắt gỏng.
-Anh ra đây cho em.
Chính Hà nhìn thấy tôi, vẻ chán ghét rõ ràng không thèm che dấu. Nhưng nghe thấy vợ gọi, anh vẫn khó chịu đi qua, nói.
-Em dẫn cô ta đến đây làm gì?
Tiểu Ốc suýt nữa đưa tay tát cho chồng mình một cái, không nhịn được hét lên.
-Em mới là người phải hỏi anh câu đó. Không phải anh nói đi công tác sao? Sao bây giờ lại về nhà, còn dắt theo hai người kia đến nhà em?
Chính Hà trợn tròn mắt, không tin nổi rằng vợ đang mắng mình, lắp bắp nói.
-Thì...hôm nay sinh nhật con, chẳng lẽ anh lại không xin được sếp về một bữa? Còn Văn Phi là bạn thân của anh, anh mời cậu ấy về thì có sao? Thế còn em? Em dẫn người phụ nữ này tới đây làm gì?
Tiểu Ốc rướn cổ cãi lại.
-Cô ấy là bạn thân em, em cho phép cô ấy tới.
Chính Hà còn định nói gì nữa, ở phía đằng sau, Trương Tuệ Nhi đã ấp úng lên tiếng.
-Mọi người sao thế? Sao tự dưng lại cãi nhau trước mặt Hoành Hoành thế này?
Tiểu Ốc gắt gỏng.
-Không đến lượt cô quản.
Trương Tuệ Nhi thấy vô lí, định bụng nói lại thì Văn Phi đưa tay kéo cô ấy ra phía sau, trầm giọng bảo.
-Nếu đã không hoan nghênh thì chúng tôi xin phép về trước.
Nói rồi khoác áo, nắm tay Trương Tuệ Nhi bước ra khỏi cửa. Lần thứ hai chúng tôi chậm rãi lướt qua nhau, vẫn là tôi cúi đầu, còn anh ấy thì chẳng thèm để lại gì dù chỉ là một ánh mắt.
Chính Hà gọi với theo Văn Phi, nhưng không kịp nữa, họ đã rời khỏi.
Tôi theo bản năng cúi đầu càng thấp hơn, nhỏ giọng thông báo.
-Vậy tôi cũng đi đây.
Không đợi Tiểu Ốc kịp phản ứng, tôi nhanh chóng cuốn xéo ra khỏi nhà. Thang máy Văn Phi và Trương Tuệ Nhi vừa vào, phải đợi rất lâu. Tôi quyết định đi cầu thang bộ từ tầng 6 xuống lầu.
Bên ngoài trời đã tối, tuyết lại bắt đầu rơi. Khu chung cư này của Tiểu Ốc tầm giờ rất ít xe qua lại, muốn bắt taxi về cũng khó. Không còn cách nào khác, tôi thấy đầu mình hơi choáng nhưng vẫn vừa xoa xoa tay, vừa chập chững ra đường cái. May là đường cũng không xa, chỉ vài trăm mét là tới một trạm xe buýt, đèn đường cũng sáng. Tôi vừa chậm chạp bước đi vừa nhìn chân mình lún vào trong tuyết, trong đầu trống rỗng, quanh đi quẩn lại chỉ toàn là gương mặt lạnh nhạt khi nãy của Văn Phi, giống như chúng tôi thật sự chẳng quen biết, nhạt nhẽo đến đau lòng.
Bất chợt, phía sau vang lên tiếng bánh xe ma sát vào mặt tuyết sồn sột. Ánh đèn vàng trắng chói mắt, mãi đến khi chiếc xe dừng lại bên cạnh, tôi mới nhận ra. Đây là xe của Văn Phi.
Chiếc xe màu xám bạc đã không còn mới, là tài sản lớn nhất mà Văn Phi tích góp được khi hai người còn sống chung với nhau. Người cũng như xe, đã thay đổi nhiều, chẳng còn dáng vẻ ban đầu nữa.
Bất quá tôi vẫn hơi bất ngờ, đã hai năm rồi, Văn Phi bây giờ đã có cho mình một cuộc sống thảnh thơi hơn trước, tôi cứ ngỡ anh đã đổi chiếc xe này rồi, ấy thế mà...
-Chị mau vào trong đi, chồng em trở chị về, bên ngoài lạnh thế mà chị định đi bộ sao?
Trương Tuệ Nhi ló đầu ra từ trong xe, nhanh nhẹn nói với tôi. Bên cạnh, ngồi ở ghế lái, Văn Phi vẫn có biểu cảm nhàn nhạt như cũ, chỉ có điều bồi thêm chút cảm giác mất kiên nhẫn.
Tôi vội vàng xua tay, ấp úng nói.
-Không xa...không xa, chị đi bộ thoải mái, hai người cứ...
-Nói lên thì lên, lải nhải nhiều thế làm gì?
Văn Phi đột nhiên lạnh giọng lên tiếng, tới Trương Tuệ Nhi ngồi bên cạnh cũng phải giật mình, nhẹ huých khuỷu tay anh một cái.
-Kìa...sao anh lại nặng lời vậy?
Trương Tuệ Nhi vươn tay kéo vạt áo của tôi, nhẹ nhàng bảo.
-Chị vào đi, đứng bên ngoài nữa sẽ cảm đấy.
Tôi chần chừ mất cả phút, cuối cùng dưới ánh mắt khẩn cầu của cô ấy, mới rụt rè chui vào phía sau xe.
Chiếc xe cũ từ từ khởi động, Trương Tuệ Nhi chỉ mặc chiếc áo len mỏng, xuýt xoa.
-Thò tay ra ngoài có một chút mà đông cứng luôn rồi.
Văn Phi nhìn thấy vậy thì kéo tay cô ấy vào lòng mình, chủ động xoa xoa, nói.
-Ai bảo em lo chuyện bao đồng. Họ cũng không muốn đi cái xe rách này đâu.
Tôi nhìn xuống bàn tay gầy gò nứt nẻ bởi vì lạnh mà thâm tím lại của mình, im lặng không nói gì
Trương Tuệ Nhi có vẻ xấu hổ, đánh nhẹ vào người Văn Phi, nhỏ giọng.
-Đừng nói chị ấy như vậy.
Văn Phi đột nhiên cười khẩy một cái, châm chọc.
-Em không hiểu, chồng cô ấy định cư bên Mỹ đấy.
Trương Tuệ Nhi quay xuống nhìn tôi, hớn hở hỏi thăm.
-Thật à chị?
Tôi hít hít mũi, ậm ờ không biết trả lời thế nào cho phải. Cô ấy tỏ vẻ ngưỡng mộ, nói rằng tôi đúng là có số hưởng, lấy được chồng bên Mĩ, chắc phải sống sung sướng lắm. Rồi lại quay sang Văn Phi, bảo.
-Mẹ nói sang tuần đi chọn váy cưới đó, lúc đó anh cũng phải đi cùng em...
Văn Phi hơi cứng người, một lúc sau mới quay sang xoa đầu cô ấy, dịu dàng gật đầu. Hai người họ vui vẻ xôn xao bàn bạc về chuyện đám cưới sắp tới của mình. Tôi ngồi ở phía sau, tận lực thu nhỏ sự tồn tại của bản thân.
Mà khi ấy, tôi chẳng hay biết rằng Văn Phi lơ đãng như có như không, đôi ba lần nhìn vào gương chiếu hậu, ánh mắt phức tạp...
Một lát sau, Trương Tuệ Nhi quay đầu nhìn tôi, bảo.
-Sắp đến nhà em rồi. Em về trước, để chồng em đưa chị về nhà.
Tôi lại vội vàng xua tay.
-Không cần đâu...chị tự về được, cảm ơn em.
Trương Tuệ Nhi tốt bụng nhắc nhở.
-Đã qua trạm xe lâu rồi. Chị đừng ngại, cứ để Văn Phi đưa về.
Tôi không nói gì nữa, nếu còn từ chối tiếp thì đúng là giấu đầu hở đuôi, biểu hiện kì quái.
Về tới nơi, Trương Tuệ Nhi xuống xe, trước khi đi còn hôn nhẹ vào má Văn Phi, anh cũng dịu dàng mỉm cười lại rồi chiếc xe mới từ từ lăn bánh.
°°°°°°°°°°
Ở phía sau, Trương Tuệ Nhi nhìn chằm chằm vào hai bóng người trên xe, biểu cảm sâu xa không lường được, mãi sau mới chùi chùi bàn tay mới nắm vạt áo Bảo Bảo khi nãy, hừ lạnh bước vào nhà.
-Rồi tôi sẽ bắt được cái thóp của chị thôi Bảo Bảo à, đồ tiện nhân...