-Chồng chị không biết là chị bị ung thư máu sao?
-Không biết.
-Chị không nói cho anh ta biết?
-Tôi không muốn anh ấy đau lòng. Càng không muốn vì tôi mà tương lai anh ấy bị hủy hoại.
...Thật ngốc nghếch
°°°°°°°°°°
Khi Văn Phi nhìn thấy Bảo Bảo ở trung tâm thương mại, anh không biết trong lòng mình có cảm xúc gì. Nhưng đập vào mắt anh chẳng phải một Bảo Bảo có ánh mắt sắc lạnh khi ép anh kí vào đơn li hôn, khi dứt áo ra đi không để lại cho anh chút lòng thương nào. Mà là một cô gái gầy gò, ốm yếu, gương mặt trắng bệch, cảm giác cứ như chỉ cần một làn gió thổi qua cũng có thể tan biến vậy.
Khoảnh khắc ấy, mọi hận thù, mọi tiếc nuối, mọi bất an dường như lặng lẽ biến mất, Văn Phi thường ngày chỉ mang biểu cảm nhàn nhạt, đột nhiên có khao khát muốn tiến tới ôm chầm lấy cô gái kia, hỏi cô ấy câu "Em có sống tốt không?"
Nhưng trước khi anh kịp làm điều đó, Trương Tuệ Nhi đã kéo anh về hiện thực, cô ấy túm áo anh, hỏi:
-Hai người quen nhau sao?
Văn Phi chợt giật mình, anh đang làm gì vậy nhỉ? Rõ ràng người phụ nữ trước mặt đã từng phản bội anh, rõ ràng cô ta là người làm anh tổn thương suốt một khoảng thời gian dài, ác độc chấm dứt tình yêu của cả hai người. Rõ ràng Trương Tuệ Nhi mới là vợ sắp cưới của anh, là người thật sự cần anh qua tâm săn sóc. Vậy mà chỉ một thoáng nhìn thấy gương mặt kia, trong lòng anh lại nổi lên một trận chua xót thống khổ không thể chịu nổi.
Văn Phi cắn chặt răng, quay nhìn Trương Tuệ Nhi, dịu dàng đáp lời:
-Không quen, chưa gặp bao giờ.
Nói rồi kéo tay Trương Tuệ Nhi đi qua, không để lại dù chỉ là cái liếc mắt.
Trương Tuệ Nhi quay đầu nhìn người cô gái kia, khó hiểu đủ điều nhưng cuối cùng vẫn chẳng nói gì, nắm tay Văn Phi đi mất.
°°°°°°°°°°
Khi Văn Phi nắm tay cô gái kia bước qua, tôi cảm giác trong đại não vang lên tiếng gõ ong ong như 乃úa bổ, trước mắt tối sầm lại. Dường như nếu tôi không cắn môi mình đến bật cả máu thì có thể ngã xuống ngất lịm bất cứ khi nào vậy.
Loạng choạng bám vào mép bàn gần ở gần đó, tôi lại liều mạng hít thở, máu mũi không kiểm soát được lũ lượt trào ra, rơi lách tách xuống sàn gạch hoa trơn bóng, chói mắt lạ thường.
Cô nhân viên khi nãy nhìn thấy một màn như vậy, vội vã tiến lại gần, lo lắng hỏi.
-Chị ơi, chị không sao chứ? Sao lại chảy nhiều máu như vậy?
Tôi nhanh chóng xua xua tay, đứt quãng nói không sao rồi mới ngẩng mặt lên, rút từ trong túi ra một xấp giấy, qua loa lau đi vết máu trên mặt mình.
Ớ phía bên kia, thân ảnh của Văn Phi và Trương Tuệ Nhi đã khuất dạng.
Tôi chẳng còn tâm trí mua thêm thứ gì nữa, thế là đành ra về. Khi đã ngồi trên xe, trong đầu cứ như có một đoạn băng tua đi tua lại lời nói khi ấy của Văn Phi.
"Không quen. Chưa gặp bao giờ."
"Không quen..."
Anh ấy vẫn còn hận mình nhiều như vậy sao? Gặp lại nhau như vậy sau hai năm, cả một câu chào hỏi hoàn chỉnh hai người cũng chẳng làm được.
Cũng đúng...tôi đã từng cầm một con dao nhọn không kiêng nể gì mà đâm thẳng vào trái tim anh, khiến anh khổ sở, khiến anh ૮ɦếƭ lặng.
Bảo Bảo...mày thật ngốc, mày còn chờ mong điều gì đây? Chờ mong anh ấy hỏi câu "Em sống có tốt không" ư? Thật là nực cười. Nghĩ đến đây, nước mắt bỗng dưng trào ra. Hai năm không gặp, trông Văn Phi trưởng thành và trầm ổn hơn rất nhiều, khuôn mặt nhu hòa của anh vẫn vậy, chỉ là bớt đi một phần tình cảm, nhiều hơn một phần lạnh lẽo.
Khi về đến nhà, mở tủ vốc ra một nắm thuốc nhiều màu cho hết vào miệng, cố dằn cơn buồn nôn xuống, trèo lên giường mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Tôi vốn cũng chẳng cần ăn cơm, uống thuốc là đã đủ no rồi.
Buổi chiều, vậy mà Du Trạch đến thật. Khi ra mở cửa, tôi còn hơi giật mình vì bộ dáng tay xách nách mang của cậu ta.
-Đồ gì mà nhiều vậy?
Du Trạch cười nhẹ, nói.
-Máy mát xa.
Tôi lắc đầu ngán ngẩm, không đồng tình.
- Tiêu hoang quá
Du Trạch vừa cởi giày vừa phản bác lại.
- Không đắt, vả lại em chăm sóc bệnh nhân của em. Chỉ quản nhiều thế làm gì?
Hai người đều ăn ý không nhắc đến sự việc ngày hôm qua. Sau khi bước vào nhà, Du Trạch nhìn quanh một vòng, gật gù nói không gian tuy nhỏ nhưng thoáng nắng, rất phù hợp với người cần nghỉ ngơi dưỡng bệnh như tôi. Khu này an ninh tốt, cũng không cần lo lắng trộm cắp ςướק giật.
Du Trạch giả vờ nói.
-Lỡ chúng không ςướק của mà ςướק sắc thì sao?
Tôi nghẹn họng, không biết trả lời thế nào cho phải. Cái thân thể gần tam tuần, bệnh tật gầy yếu thế này thì bọn chúng ςướק sắc cái gì?
- Em nghĩ có người sẽ hứng thú với cái thân như châu chấu này sao?
Du Trạch không nói nữa, dùng ánh mắt sâu xa không kiêng nể nhìn tôi chằm chằm. Khi tôi hiểu được ý nghĩa của ánh mắt ấy thì cậu ta đã đặt tôi lên giường, quấn máy mát xa lên người, vuốt vuốt tóc tôi, hỏi.
-Hôm qua tới giờ có thấy trong người có biểu hiện gì lạ không?
Tôi vừa nghe tiếng u u phát ra từ cái máy mát xa, vừa nhẹ lắc đầu. Du Trạch cười bảo.
-Trông chị giống con hamster ấy.
-Có con hamster nào gầy như vậy không?
-Chắc là do nó không muốn mập thôi. Em từng nghe nói có con hamster vì bị người chủ hắt xì một cái mà cũng lăn ra ngủm đấy.
Tôi trợn mắt, không tim cho lắm. Cậu ta lại nói tiếp.
-Có con còn xì hơi một cái là cũng ngủm luôn. Trước em cũng nuôi một con, hôm đó không chú ý lỡ đóng cửa kêu hơi mạnh, vào đã thấy nó ૮ɦếƭ mất rồi. Vì chuột hamster dễ đột quỵ.
-Còn có loại động vật yếu ớt như vậy sao?
-Đương nhiên, vậy mới nói chị kiên cường hơn lũ chuột ấy nhiều. Lúc hóa trị còn chẳng thèm khóc cơ mà.
Tôi bật cười, thấy tâm trạng căng cứng từ sáng đến giờ của mình thả lỏng một chút, nói với Du Trạch.
-Có ở lại ăn cơm không?
Du Trạch lắc đầu, vừa vén lại tóc cho tôi, vừa nghiêm túc nói.
- Tuần tới em có chút việc, không thể tới thăm chị được. Nhưng nếu thấy khó chịu trong người thì cứ gọi cho em.
Tôi phất phất tay nói không cần lo lắng. Du Trạch ngồi đến chập tối thì rời đi, trước khi đi còn dặn dò đủ điều, bộ dạng lo lắng lắm. Tôi thấy cậu ấy còn lắm điều hơn cả Tiểu Ốc, nhíu mày nói.
-Bác sĩ Du, em dặn nửa tiếng rồi mà vẫn chưa hết à?
Buổi tối, Tiểu Ốc dẫn Hoành Hoành tới, nhóc con vừa nhìn thấy tôi là ôm ấp hôn hít đủ thứ, khiến tôi vui vẻ không thôi. Tiểu Ốc nấu một nồi lẩu uyên ương nhỏ, tôi ăn được vài miếng còn lại phần lớn là Hoành Hoành ăn. Cậu bé ăn no thì tắm rửa rồi lăn ra ngủ, quả là trẻ con, vô lo vô nghĩ. Tôi bất chợt nghĩ đến việc mình sẽ chẳng bao giờ có cơ hội làm mẹ, không được nghe ai tiếng "mẹ ơi" ngọng nghịu của trẻ con.
Tiểu Ốc dọn dẹp xong, thấy tôi ngồi thất thần thì hỏi.
-Sao thế? Mệt ở đâu à? Uống thuốc rồi mau ngủ đi.
-Hôm nay...tớ gặp Văn Phi rồi, anh ấy cùng cô gái kia trông thật đẹp đôi.
Tiểu Ốc bất ngờ, một lúc sau ngồi xuống bên cạnh tôi, đưa tay vuốt vuốt lưng tôi, khẽ tha thở.
-Bảo Bảo, mặt trăng Bảo Bảo à...
-Anh ấy rồi sẽ được làm bố, sẽ có những đứa trẻ bụ bẫm...còn tớ thì....
Mắt Tiểu Ốc đỏ lên, nghẹn ngào nói với tôi.
-Muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc xong rồi lại ngủ. Đừng tự dằn vặt mình như vậy. Người khổ sở lại là cậu mà thôi...