- Anh ấy...bao giờ kết hôn?
-Mùng 7 tháng sau. Cậu...có muốn đến dự không? Văn Phi nhờ tớ gửi thiệp cưới cho cậu.
-Đến đó với bộ dạng bệnh tật này của tớ sao? Cậu cứ nói tớ vẫn đang định cư bên Mĩ là được.
Trên đường xuất viện về nhà, tôi hỏi Tiểu Ốc về đám cưới sắp tới của Văn Phi, trong lòng ngổn ngang đau đớn và chua xót. Tôi sắp không còn nhìn thấy ánh nắng mặt trời được bao lâu nữa. Vậy nhưng người tôi muốn gặp nhất, ánh nắng duy nhất của cuộc đời tôi lại sắp nắm tay một người con gái khác vào lễ đường, mà tôi lại chẳng thể mang vẻ mặt thản nhiên và thân thể khỏe mạnh đến nói hai chữ "chúc phúc" đáng chê cười.
Tiểu Ốc nói, cô gái kia tên Trương Tuệ Nhi, Văn Phi và cô ấy gặp nhau trong khóa học trao đổi ở Hà Lan. Sau một thời gian tiếp xúc, Văn Phi cuối cùng cũng cầu hôn cô. Mới về nước được vài tháng đã vội vã tổ chức lễ cưới. Dự định là đến cuối năm mới làm, nhưng nghe nói Tuệ Nhi muốn làm càng sớm càng tốt, thế là Văn Phi cũng chiều lòng cô. Người thân và bạn bè đều nói trông hai người rất xứng đối, Văn Phi cũng hết mực chiều chuộng cô vợ mới này. Nghe nói, ý định của Văn Phi là sau lễ cưới sẽ sang Hà Lan sinh sống, không về nữa.
Cha mẹ hai bên đều rất hài lòng về đám cưới này, nhất là cha mẹ Văn Phi. Họ nói có một đoạn thời gian hậu li hôn, Văn Phi như biến thành một con người khác vậy, lúc nào cũng nổi nóng với mọi người xung quanh, rượu chè, thuốc lá đều đủ cả. Đến khi gặp được Tuệ Nhi, về nước rồi, anh cùng lắm chỉ là ít nói đi hẳn, trầm tính hẳn .mà thôi. Nhưng cũng cứ như...cứ như...chẳng còn điều gì trên thế giới này làm Văn Phi thiết tha nữa cả. Gương mặt khi nào cũng lộ ra biểu nhàn nhạt, không vui không buồn.
Tôi càng nghe càng cúi đầu thấp hơn. Rõ ràng khi dứt khoát giật ra cánh tay mà Văn Phi vừa quỳ vừa nắm lấy của mình, khóc lóc cầu xin tôi đừng bỏ đi, tôi cũng đã nghĩ đến ngày hôm nay. Cái ngày mà Văn Phi hao hụt hết tình cảm của hai người vun đắp bao nhiêu năm, cái ngày mà anh ấy chẳng nhớ mình là ai nữa, cái ngày mà anh ấy trao đi sự dịu dàng của mình cho một người khác mà chẳng phải là tôi.
Tôi biết đây là quả đắng mà tôi phải chịu đừng khi ích kỉ giấu diếm anh sự thật, làm anh tổn thương hết lần này đến lần khác. Anh có lẽ hận tôi, nhưng mà....
"Văn Phi...Văn Phi.... Thứ tốt nhất em có thể làm cho anh trước khi ૮ɦếƭ chỉ có điều này thôi..."
°°°°°°°°°°
.Căn hộ mà Tiểu Ốc sắp xếp cho tôi nằm gần bờ biển, có tầm nhìn rất tốt. Nhà không lớn, chỉ có một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng bếp và nhà tắm, nhà vệ sinh. Bất quá tôi vẫn rất thích, thiết kế đơn giản, màu sắc ấm áp, rất hợp ý tôi.
Mùa đông nhà gần biển rất lạnh, Tiểu Ốc sau khi bỏ vài bộ quần áo của tôi vào tủ thì lôi ra ở bên trong một chiếc chăn rất lớn, vừa dày vừa ấm. Nằm trong chăn được một lát, tôi mới thấy cả người cứng đờ của mình thoáng thả lỏng một chút. Tiểu Ốc làm xong mọi việc đâu vào đấy thì mới tiến lại gần, vừa dém chăn vừa ngập ngừng, như có chiều muốn nói lại thôi.
Tôi mở mắt hỏi:
-Sao thế?
Tiểu Ốc vẫn xoắn xuýt, cuối cùng thở dài một hơi, nói:
-Cậu và cậu bác sĩ trẻ đó là như thế nào vậy?
Tôi chợt giật mình nhớ tới nụ hôn ban chiều của Du Trạch. Tới bây giờ vẫn chẳng hiểu nổi nó có ý nghĩa gì. Vốn dĩ ban đầu tôi cũng thấy lấn cấn vì sự ôn nhu đến bất ngờ mà Du Trạch dành cho tôi, ánh mắt và cử chỉ của cậu ấy đều rất dịu dàng, nhưng chưa bao giờ có hành động gì thái quá cả. Vậy tại sao....?
Lẽ nào... ở Du Trạch đã xuất hiện tình cảm không nên có? Vậy thì càng không thể, bởi tôi chẳng nhận ra thân thể bệnh tật và tính tình lặng lẽ như nước của tôi có gì có thể hấp dẫn một người hoàn hảo như Du Trạch cả.
Thôi...mặc kệ đi, dù có là thứ tình cảm gì đi nữa thì cũng nên cho nó vào quên lãng đi thôi. Bởi tôi không muốn kéo thêm ai vào cái tương lai tối đen của mình nữa..
-Tớ sẽ không để phát sinh thứ gì đâu.
Tiểu Ốc nghe tôi nói vậy thì cũng không thắc mắc gì nữa, có một số chuyện, dù hai người có thân thiết như chị em ruột thì cũng không phải muốn xen vào là xen vào được.
Buổi tối, bên ngoài lại bắt đầu đổ tuyết, tuyết rơi rất dày. Trong tivi đang phát sóng chương trình dự báo thời tiết, nói rằng nhiệt độ vài ngày tới sẽ giảm xuống, có thể sẽ có mưa phùn và tuyết rơi nhiều hơn nữa.
Tiểu Ốc nấu cho tôi một bát cháo hạt sen nhỏ, còn cô ấy thì chỉ qua loa vài miếng mì tôm. Thấy cô ấy hì hà hì hục, tôi cười.
-Được rồi, mau về với nhóc nhà cậu đi, tớ cũng chưa đến mức không lết xuống giường được. Lỡ chồng cậu đi tìm thì mệt đấy.
Tiểu Ốc lau tay rửa mặt, mặc lại áo bông dày, tiến tới vừa vén lại chăn cho tôi, vừa nghiêm túc nói.
- Nước ấm tớ đã nấu sẵn để trong bình giữ nhiệt, lát nhớ uống thuốc, cháo cũng đã nấu rồi, còn có chè ngân nhĩ, ngày mai hâm lại là có thể dùng được. Nếu khó chịu ở đâu nhất định phải gọi cho tớ hoặc Du Trạch, không được tự mình chịu đựng, nhớ không? Tối mai tớ sẽ dẫn Hành Hành qua chơi với cậu.
Tôi nhìn bộ dạng như mẹ già xa con của Tiểu Ốc, cười haha gật đầu.
Sau khi cô ấy đi, cả căn nhà chỉ còn mình tôi im lặng nằm trên giường. Trong đầu một mảng hỗn độn, có quá nhiều thứ khiến tôi phải suy nghĩ. Nhưng đầu đau như 乃úa bổ, cuối cùng rất lâu sau mới khó khăn chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc mơ màng, trước mặt hiện ra hình ảnh cậu trai mới 22 tuổi, mặt mũi đỏ bừng, bông tuyết đọng lại trên đầu, trên bả vai, quần áo. Hớn hở tiến lại phía tôi, dúi vào tay một hộp bánh hoa mai, nói:
- Năm mới vui vẻ, vạn sự bình an. Bảo Bảo anh thích em.
Nhưng chỉ một lát sau, thân ảnh ấy mờ dần rồi biến mất hẳn. Trước mắt chỉ còn trời tuyết lạnh lẽo thê lương.
Văn Phi...Văn Phi...Em nhớ anh quá...