Dư Sinh Cố Ái - Chương 03

Tác giả: Tuyết Mai

Chồng cũ của tôi tên là Văn Phi, năm nay 29 tuổi... Văn Phi... Văn Phi...
Năm Văn Phi 27 tuổi, chúng tôi đã kết hôn được 3 năm, vốn là tưởng có thể cùng nhau yên bình sống tới lúc cả hai không thể đi nổi nữa, nhắm mắt xuôi tay đi về thế giới bên kia.
Ấy thế...cuộc sống trớ trêu, tôi phát hiện mình bị ung thư ngay ngày kỉ niệm 3 năm lấy nhau. Đoạn thời gian ấy tôi thường xuyên chóng mặt, buồn nôn, chảy máu mũi, những tưởng là do đuối sức vì tăng ca quá độ. Cho đến khi Tiểu Ốc phát hiện tôi ngất xỉu trong tháng máy của chung cư nơi tôi và Văn Phi đang ở, máu mũi thấm ướt cả mảng áo. Lúc ấy, mọi thứ đã quá muộn...
Gia đình tôi và Văn Phi không được tính là giàu có, nuôi nấng tôi và anh lớn đến bây giờ, đều là không dễ. Ngay cả khi đã ra trường vài năm, kết hôn rồi vẫn phải chật vật trang trải cho cuộc sống. Đợt trước, chồng của Tiểu Ốc là Chính Hà có úp mở với tôi về việc Văn Phi nhận được một suất trao đổi giảng dạy với một trường Đại học ở Hà Lan, khóa học 18 tháng. Vậy nhưng chẳng thấy anh ấy nói gì với tôi cả, hẳn là không muốn xa gia đình, bởi anh không muốn để tôi một mình.
Sau khi nhận được kết quả kiểm tra ở bệnh viện, Tiểu Ốc ôm tôi khóc nức nở. Tôi cũng chẳng biết phải phản ứng thế nào cho hay.
Máu trắng sao? Giai đoạn ba? Tôi vốn chẳng phải người hay nghĩ ngợi, những cụm từ này so ra trong cuộc sống bình thường của tôi, sao mà xa vời quá. Vậy mà nhắm đi nhắm lại, rơi trúng đúng người tôi, không chệch một li nào. Tôi thất thần nhìn đi nhìn lại dòng chữ lóe mắt trên tờ giấy khám bệnh, chưa thể tiêu hóa nổi.
Vị bác sĩ trẻ tuổi hòa nhã kia lên tiếng, giọng đều đều:
-Chúng tôi đề nghị cô làm thủ tục nằm viện càng sớm càng tốt, việc theo dõi và điều trị sẽ tiện hơn rất nhiều.
Tôi im lặng lắng nghe, một lúc sau mới run rẩy hỏi lại:
-Bác sĩ...tôi....có cứu được nữa không?
Cậu ta đưa mắt nhìn tôi, hình như không nghĩ tôi sẽ hỏi vậy, khích lệ:
-Chỉ cần có động lực, dù là một chút hi vọng cũng phải nắm lấy.
Tiểu Ốc đưa tôi về nhà, trên đường về, cô ấy cứ thút thít suốt, làm tôi cũng phải ngơ ngẩn. Tôi...có lẽ sắp phải ૮ɦếƭ sao? Tôi còn trẻ như vậy, còn bao nhiêu hoài bão mơ ước, còn chưa kịp ấp ủ hơi ấm gia đình. Tôi bỗng dưng nhớ tới anh...Văn Phi...nếu tôi đi rồi, anh ấy phải làm sao bây giờ, anh ấy mới 27 tuổi, còn cả một tương lai phía trước, tôi còn chưa kịp sinh cho anh ấy một đứa con, cứ vậy mà đi sao?
Tôi bỗng dưng nhận ra trên thế giới này, không phải chuyện gì cũng có thể nỗ lực là đạt được. Thế bất khả kháng, cũng đành vô lực mà thôi.
-Tiểu Ốc, chuyện tớ bị bệnh, cậu đừng nói cho ai nhé, cả Văn Phi cũng đừng nói.
Tiểu Ốc đánh mạnh vô lăng sang bên đường, phanh xe gấp lại, quay sang tôi hỏi.
-Lí do?
Tôi cúi đầu thật thấp, trả lời.
-Tớ không muốn anh ấy lo lắng.
Tiểu Ốc nắm lấy bả vai tôi, đau lòng nói.
-Bảo Bảo, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ biết thôi, cậu định giấu đến bao giờ?
Tôi khẽ nhắm mắt, run giọng trả lời.
-Tớ...tớ sẽ li hôn. Thà để anh ấy hận tớ, còn hơn là...
°°°°°°°°°°
Sau đợt hóa trị đau như ૮ɦếƭ đi sống lại cuối cùng ấy, Du Trạch kí giấy xuất viện ngoại dưỡng cho tôi. Tiểu Ốc đến rất sớm, đồ đạc cũng không nhiều, mang xuống một là hết, cô ấy nói đã tìm được cho tôi một căn hộ nhỏ ở gần biển như tôi mong muốn, đã dọn dẹp cả rồi, chỉ chờ tôi vào ở.
Du Trạch lấy lí do xe lăn vừa lạnh vừa cứng, không phù hợp với một người vừa qua một đợt hóa trị như tôi, đề xuất ý kiến bế tôi xuống dưới lầu. Tôi cũng chẳng biết nên từ chối thế nào, một phần là quá mệt, một phần là do cậu ấy nói đúng, ngồi xe lăn cho dù lót đệm cũng vẫn thấy đau.
Cậu ấy vừa bế tôi vừa kéo theo một chiếc va li nhỏ, trong đó toàn bộ đều là thuốc và băng dán giảm đau, nhìn mà rùng mình. Trên đường đi, có không ít người quay đầu nhìn chúng tôi một cách tò mò, tôi dứt khoát nhắm tịt mắt lại, vùi mặt vào lòng Du Trạch, cậu ấy cúi xuống nhìn, không nói gì, chỉ cười khẽ.
Tôi bất chợt nhận ra Ⱡồ₦g иgự¢ cậu ấy rất rộng rãi ấm áp, tôi dáng người vốn đã nhỏ, lại vì bệnh trạng nên sút cân nghiêm trọng, nằm trong lòng cậu ấy, quả thật có một chút cảm giác an tâm khó tả.
Rất nhanh đã xuống tới nơi để xe. Ở ghế sau, Tiểu Ốc sớm đã trải cho tôi một tấm nệm bông rất dày, Du Trạch nhẹ nhàng đặt tôi vào ổ chăn ấy, còn tỉ mỉ tém lại góc chăn rồi mới đóng cửa lại.
Tuy rất mệt, nhưng tôi vẫn cố ló đầu ra ngoài, cười cười nhìn Du Trạch.
-Về đây, khi nào rảnh nhớ đến thăm chị.
Du Trạch hạ tầm mắt ngang bằng với tôi, ánh mắt ôn nhu như nước, phản chiếu ánh sáng lấp lánh cùng khuôn mặt nhợt nhạt của tôi, khẽ nói.
-Ngày nào em cũng sẽ tới, ban ngày nếu khó chịu trong người, ngay lập tức gọi điện cho em, có nhớ không?
Tôi gật gật, vẫy tay tạm biệt cậu ấy, đang định rụt đầu vào xe thì một bàn tay luôn vào gáy cố định nó lại, sau đó không nói không rằng. Một cảm giác mềm mại chạm vào môi như chuồn chuồn lướt nước rồi lại nhanh chóng rời đi, tôi chẳng kịp định thần thì Du Trạch đã nói.
- Chiều mai em sẽ tới.
Nói rồi quay đầu rời đi. Tiểu Ốc ở ghế lái phía trước há miệng, muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại chỉ phát ra vài tiếng ú ớ khó hiểu.
Cái lạnh ở bên ngoài khiến tôi giật mình rụt đầu lại, tỉnh táo vài giây mới nhận ra.
Du Trạch, cậu ấy...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc