Chồng cũ của tôi tên là Văn Phi, năm nay 29 tuổi. Tôi và anh ấy xa nhau đã 597 ngày 6 giờ 18 phút.
Nghe Tiểu Ốc nói, đầu tháng sau anh ấy sẽ lấy vợ, còn nhờ Tiểu Ốc gửi tôi một tấm thiệp mời. Tôi đã cầm tấm thiệp ấy khóc suốt một đêm, sáng mai tỉnh dậy, trong lòng không rõ tư vị gì.
Hôm nay là ngày tôi kết thúc hóa trị rồi xuất viện. Bác sĩ phụ trách tên là Du Trạch, kém tôi hai tuổi, là một người cởi mở hòa nhã, cả người tràn ngập mùi vị tuổi trẻ nhiệt huyết.
Tôi cảm thấy cậu ấy là một bác sĩ cực kì tận tâm với bệnh nhân. Đây vốn là ý kiến cá nhân, bởi Du Trạch đối xử với tôi rất tỉ mỉ chu đáo. Có vài hôm Tiểu Ốc bận đi công tác không tới, cậu ta bèn dọn luôn bàn làm việc vào phòng, tối thì ngủ ở sô pha, canh chừng tôi mọi lúc.
Tôi cũng không phải chưa quen với sự tùy tiện này của Du Trạch, bất quá vẫn quay mặt qua chỗ cậu ta đang ngồi làm việc, lải nhải:
-Bác sĩ Du, như thế này có tính thêm tiền tăng ca không thế?
Du Trạch quay qua nhìn tôi, nhíu mày, một lát sau mới trả lời:
-Đương nhiên.
Tôi không nói được gì nữa, bèn quay mặt đi, khó nhọc chìm vào giấc ngủ. Trong lúc mơ màng, tôi cảm thấy có một bàn tay to lớn ấm áp bọc lấy tay mình, vuốt ve mái tóc vốn chẳng còn đẹp đẽ, nhưng bàn tay ấy ngay lập tức rời đi như chẳng hề xuất hiện.
Lịch xuất viện của tôi là vào chiều tối ngày hôm nay, trước đó sẽ thực hiện lần hóa trị và giảm đau cuối cùng.
Mới sáng sớm, Du Trạch đã vào phòng, thực hiện vài thao tác kiểm tra thân thể, sau đó quen thuộc ngồi xuống bên cạnh, nhìn tôi chằm chằm, hỏi:
-Tối qua chị ngủ có ngon không?
Tôi cười cười, trả lời:
-Nhờ ơn món canh gà hầm sâm và hương thảo dược của bác sĩ, tôi ngủ rất ngon.
Gương mặt của Du Trạch ánh lên vài tia thỏa mãn, tiếp tục nói.
-Em vừa bảo y tá nấu cho chị chút cháo, ăn xong khoảng 8 giờ sẽ bắt đầu.
Tôi gật gật, tâm trạng có chút lo lắng. Tôi vốn rất sợ đau, Du Trạch nói lần này sẽ kéo dài hơi lâu, tôi sợ bản thân chịu không nổi mất.
Du Trạch như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, dừng một lát, cậu ấy chậm chạp nói.
-Hôm nay em sẽ bế chị về, ngồi xe lăn vừa lạnh vừa cứng, rất khó chịu.
Tôi có chút bất ngờ, nhưng nhìn biểu cảm như thể đó là việc thản nhiên của cậu ấy, vài lời muốn nói lại thôi.
°°°°°°°°°°
Làm hóa trị thật sự là một cơn ác mộng, lần này kéo dài gần hai tiếng, xương cốt trong người như có ngàn vạn cây kim đâm xuyên qua.
Du Trạch ở một bên nhíu mày nhìn tôi, gương mặt trắng bệch, dường như người chịu đau là cậu ấy chứ không phải là tôi vậy. Du Trạch đưa tay vuốt lên trán tôi, giọng nói dịu dàng.
-Bảo Bảo, nghe em nói này, rất nhanh sẽ hết đau thôi, chị cố thêm một chút nữa.
Cho dù đau đến mấy, tôi vẫn chưa từng rơi một giọt nước mắt nào trong suốt hơn một năm điều trị. Nhưng hôm nay sau khi nghe những lời nói ấy, tôi bỗng nhiên khóc lên, nức nở với Du Trạch.
-Đau quá....Thực sự rất đau....
Trước đây, có lần tôi bị trượt chân ngã cầu thang, cũng chẳng có nguy hiểm gì sất, chỉ là cùi chỏ và đầu gối vì chảy chút máu. Văn Phi sốt sắng như cháy nhà, chạy loanh quanh tôi, hỏi han.
-Ôi mặt trăng của tôi, trời ạ, chảy máu...có máu kìa...để anh đưa em đi bệnh viện. Không được không được, bây giờ đang có dịch cúm, đến bệnh viện rất không an toàn, Bảo Bảo em đau lắm à, ôi anh phải làm gì bây giờ.
Nói rồi bứt tóc bứt tai, dứt khoát cúi xuống bế tôi chạy lên nhà, tự mình sơ cứu. Tôi nhìn thấy bộ dạng này của anh, rõ ràng là rất buồn cười, nhưng chẳng hiểu sao lại khóc rất to, dãy nảy lên không cho anh chạm vào mình, thật là không nói nổi.
Du Trạch lên tiếng, kéo tôi ra khỏi mạch suy nghĩ của mình.
-Xong rồi.
Tôi ngước lên nhìn cậu ta, bỗng thấy đau lòng cho chính mình, rốt cuộc tôi đã làm sai ư? Tôi chỉ muốn cho người mình yêu được sống một cuộc sống đúng nghĩa chứ không phải mòn mỏi đau lòng vì một người sắp ૮ɦếƭ như mình? Nhưng đến khi biết anh ấy thật sự đã dứt bỏ tất cả đến với tổ ấm mới, tôi lại đau tới không thể thở được. Rốt cuộc đến tận bây giờ, tôi đã làm cái gì sai chứ?
Nước mắt đảo quanh một vòng, tôi đưa mắt nhìn gương mặt hòa nhã của Du Trạch, thì thào:
-Đau...
Du Trạch không nói gì, quấn một tấm chăn mỏng quanh người tôi, đưa tay bế tôi lên. Động tác rất mực ôn như, như sợ làm mạnh một chút là tôi sẽ vỡ ra vậy. Cậu ấy bế tôi về phòng, đợi đến khi tôi mệt mỏi thi*p đi mới đứng dậy rời khỏi.