“Sao ngươi lại ở chỗ này?” Thẩm Thất mặc kệ mối quan hệ xấu hổ với La thị, tiến lên hung dữ trừng mắt nhìn Mai Nhược Hàm.
Trong suy nghĩ của Thẩm Thất, Mai Nhược Hàm nên là người không nên tồn tại trên đời. Đừng nói đến chuyện nàng ta là chính phi của tam hoàng tử Đông Hoa, chỉ dựa vào việc phụ thân nàng ta cấu kết với Đông Hoa đẩy Lan Lăng vào cảnh địa ngục trần gian, mỗi lý do này thôi cũng đủ khiến cho Thẩm Thất hận nàng ta cả đời.
Trong ánh mắt Mai Nhược Hàm, hiện lên sự áy náy, không dám đối diện với Thẩm Thất, xấu hổ cúi người hành lễ.
La thị vội vàng chạy tới khuyên bảo: “Nương nương, Lỗ quốc phu nhân sáng suốt phân minh, lúc ở trong tình huống nguy hiểm, đã vì nước quên tình nhà, tới báo tin tức quan trọng cho hoàng thượng, cho nên hoàng thượng mới nhanh chóng đánh thắng Đông Hoa. Lỗ quốc phu nhân chính là công thần lớn của triều đình. Danh hiệu của phu nhân đã được chiếu cáo thiên hạ, cắt đứt tình nghĩa, đoạn tuyệt với Cao Sưởng.”
Thẩm Thất quay đầu nhìn sang La thị, lẩm bẩm: “Lỗ quốc phu nhân?” Thẩm Thất nhìn thấy Mai Nhược Hàm toàn thân cao quý, từng mang thân phận vương phi của hoàng tử địch quốc, vậy mà giờ đây có thể danh chính ngôn thuận trở thành nhất phẩm phu nhân của Hoa triều, được hưởng đầy đủ bổng lộc thuế má. Còn Thẩm Thất nàng làm biết bao nhiêu chuyện như vậy, đổi lại là sự khinh bỉ của cả nước, mắng nàng không trinh không khiết, khiến nàng có trăm miệng cũng không thể cãi lại.
Cho nên Hàn Sâm mới chậm chạp hạ thánh chỉ sắc phong.
Thẩm Thất hít một hơi thật sâu, cố nén tức giận. Mai Nhược Hàm phản bội phu quân, hành động dứt khoát như vậy, quả thực có thể nói nàng là một phụ nữ trung nghĩa sáng suốt, nhưng chẳng lẽ nàng ta lại không có một chút suy nghĩ vì Hàn Sâm sao?
Bây giờ nàng ta quy thuận Hoa triều, có thể sẽ không còn giữ chức Lỗ quốc phu nhân nữa, ai biết được về sau có trở thành phu nhân của Hàn Sâm hay không. Thẩm Thất vừa tức vừa giận, giận vì Hàn Sâm và Mai Nhược Hàm vẫn chưa dứt tơ tình.
Thẩm Thất định mở miệng châm chọc Mai Nhược Hàm vài câu, nhưng chợt nghĩ đến tại sao nàng phải giận chó đánh mèo với Mai Nhược Hàm chứ. Dù sao thì nàng ta cũng là nữ nhân số khổ, phụ thân nàng lấy nàng ra làm tư sản chính trị, mà Thẩm Thất nàng lại đoạt lấy người yêu của nàng ta, về sau nàng ta bị Cao Sưởng ૮ưỡɳɠ ɓứ૮, cho nên tuy rằng Thẩm Thất giận Mai Nhược Hàm, nhưng lại thương tiếc cho nàng vì cũng đồng cảnh ngộ, do đó chỉ có thể tức đến đỏ mắt.
Lúc này không ngờ nô tỳ không có mắt kia lại nói ra một câu khiến mọi người ở đây đều sợ ૮ɦếƭ khi*p.
“Đúng là đồ ngoại tộc mới trở về, một chút lễ nghĩa phép tắc cũng không hiểu, không biết phân biệt tôn ti trật tự, thấy quý phi nương nương mà lại dám không hành lễ.” Lời này tuy rằng không quá lớn, nhưng mấy nô tỳ ở đó đứng nói huyên thuyên với nhau, cho dù đã kiềm chế giọng nói, nhưng chung quanh lại yên lặng, tất nhiên những lời kia trở nên rõ ràng.
Mọi người ở đây không ai bị lãng tai, tất nhiên nghe rõ từng chữ.
Ánh mắt Thẩm Thất vô cùng lạnh lẽo liếc qua những người có mặt ở đây, ngoại trừ vẻ mặt xấu hổ bối rối của Mai Nhược Hàm và La thị, dường như người khác đều cảm thấy nô tỳ kia nói không sai.
Nếu như trước đây bọn họ từng gặp Thẩm Thất, chắc chắn sẽ không dám nói ra mấy lời thế này. Nhưng từ khi Hàn Sâm đăng cơ được một năm, cho tới tận bây giờ Thẩm Thất chưa từng xuất hiện. Mặc dù La thị và Triệu thị đều là quý phi, nhưng La thị có trưởng tử, vì vậy thân phận tôn quý hơn hẳn. Nha đầu vừa mới mở miệng kia là người cũ trong cung của tiên đế.
Hậu cung phi tần của tiên đế có hơn một trăm vị, ngấm ngầm đấu đá với nhau, âm mưu nham hiểm khắp nơi, không phải gió đông áp đảo gió tây, thì chính là gió tây áp đảo gió đông, nha đầu kia cũng luyện thành một thân thâm độc.
Sau khi Thẩm Thất hồi cung được mười ngày, không có bất kì thánh chỉ nào hạ xuống, thân phận của nàng không rõ ràng, hơn nữa lại mang theo danh hiệu không trinh khiết phía sau lưng, nha đầu kia thấy Thẩm Thất không thèm để La thị vào trong mắt, đứng nãy giờ cũng chưa từng liếc nhìn La thị tới một cái, cho nên trong lòng có chút khó chịu. Bởi vì nàng ta là người lanh lợi, lại là người cũ trong cung, nên nhanh chóng thay thế Thúy Nhi trở thành nha hoàn thân tín bên cạnh La thị, ngày thường ở trong cung có ai không phải nhìn xem sắc mặt La thị, tới nịnh hót nàng.Hiện tại nàng ta càng muốn lợi dụng thời cơ để làm cho La thị yêu thích, tất nhiên phải nghĩ ra biện pháp khiến Thẩm Thất mất mặt.
Nha đầu đó vốn không ngờ lời này lại bị mọi người nghe thấy, nàng ta chỉ định ở sau lưng chế nhạo Thẩm Thất một chút, không nghĩ tới lại gặp tình huống này, cho nên gương mặt lập tức bối rối.
Vẻ mặt Thẩm Thất lại giống như vừa được hồi xuân, rực rỡ sáng lạng, Tiền Nhi phía sau lưng nàng hít vào một hơi. Thẩm Thất cười hì hì nhìn qua La thị, La thị lập tức cúi đầu như thói quen hành lễ của thi*p thất, đây là kết quả của việc Thẩm Thất xây dựng uy lực ngày trước.
Thẩm Thất quay sang nàng, vẫn mỉm cười nhìn nha hoàn đó, “Ồ, không ngờ trong cung lại có nha đầu hiểu tôn ti trật tự như vậy, ngươi thật biết cách chỉ dạy.” Thẩm Thất nói với La thị.
Dù La thị tu dưỡng tốt đến đâu, ngay lúc này cũng phải kéo lên nụ cười hèn mọn trên khuôn mặt. Lúc này thân phận của Thẩm Thất không rõ ràng, cho dù không gọi nàng một tiếng quý phi, cũng nên xưng tỷ muội cho tương xứng, xưng ngươi với ta, rõ ràng đặt nàng ở một vị trí không tương đồng với Thẩm Thất, cũng đúng bởi vì nàng xuất thân từ tỳ nữ thấp kém. Ngày trước ở vương phủ, nếu như Thẩm Thất không có mục đích gì đó, thì vẫn luôn luôn xưng ngươi ta với các nàng.
Nhưng mà La thị kiềm chế rất giỏi, chỉ cười cười, rũ mắt đứng nhìn.
Thẩm Thất là người rất kiêu ngạo ngang ngược, cho dù ở trong quân đội địch, nàng vẫn hất mặt lên sai khiến người ta, huống chi là những người này. “Tối qua nghe hoàng thượng nhắc tới, muốn thực sự chinh phục Bắc Hồ, cũng không phải chỉ dựa vào binh võ là được, mà muốn dùng lễ nghi cảm hóa người dân phía Bắc. Mới đây sứ thần Bắc Hồ đến, hoàng thượng đang muốn tuyển mỹ nữ thê thi*p cho sứ thần, liên hôn tạo mối quan hệ giao hảo. Ta thấy nha đầu kia tướng mạo đoan trang, lại biết thi thư đạt lễ rất thích hợp nha, không biết các người nghĩ thế nào?”
Thẩm Thất cười châm biến nhìn nha đầu kia.
Nha đầu kia sắc mặt tái nhợt nhìn Thẩm Thất, cơ thể run rẩy như sắp ngã. Những người có mặt không ai dám phản phác lời Thẩm Thất, nàng chính là người đứng đầu quốc gia, ai dám phản đối.
Sau chuyện này, tất cả lời nghị luận sau lưng Thẩm Thất ở trong cung đều biến mất không chút tăm tích.
Thẩm Thất xử lý xong nha đầu kia, tâm tình vui vẻ trở lại, “Ồ, các người đang đi nghe đàn nhạc sao?” Hiện tại Thẩm Thất mới nhớ ra nàng bị tiếng nhạc hấp dẫn đi đến đây, không ngờ ᴆụng phải La thị và Mai Nhược Hàm. Lấy thân phận hiện giờ của La thị, có lẽ không phải cúi đầu thuận theo ý nàng như ngày xưa, ngược lại muốn học nhạc bình phẩm, nên cách ba năm ngày lại mời nhạc công vào cung biểu diễn.
Bản thân Thẩm Thất nhìn La thị không vừa mắt, bây giờ lại càng thêm ghét bỏ. Nàng mới trở về từ Bắc Hồ, trên đường đi dân chúng quần áo tả tơi, không có đồ để ăn, vậy mà La thị đã quên thói quen tiết kiệm ngày trước, rất có cảm giác tiểu nhân đắc ý, Thẩm Thất chỉ thấy khinh thường. Không biết có phải Thẩm Thất đã trải qua quá nhiều hay không, cho nên đã sớm quên năm đó chính nàng ta phung phí ra sao, so với La thị hôm nay giống như khác biệt giữa trời với vực.
La thị đỏ mặt, cúi đầu xưng phải.
Thẩm Thất vỗ tay tán thưởng, “Rất tốt, lâu lắm rồi ta chưa nghe tiếng đàn sáo, hôm nay giờ phúc của hai vị, có thể vui tai rồi.”
Lúc nãy Thẩm Thất tức giận đi đến, cho nên các nhạc công đều kinh hoảng dừng lại, hiện tại nghe nàng nói như vậy, mới bắt đầu tấu nhạc lần nữa, nhưng bị màn xử trí nha hoàn vừa nãy của Thẩm Thất dọa sợ, tâm tình có chút không yên, tấu không hay như trước, Thẩm Thất nghe một lát, tóm lại cảm thấy không thú vị.
Ngay lúc đó, liền nhìn thấy Hàn Sâm đi về hướng này.
“Không ổn, không ổn, âm này quá trầm.” Hàn Sâm thuận miệng vạch lỗi của nhạc công.
Ánh mắt Thẩm Thất sáng lên, nàng chỉ thấy không được hay lắm, nhưng không biết phải nói như thế nào mới đúng, không ngờ Hàn Sâm lại có trình độ này, nàng liền cười đứng dậy nghênh đón, nói: “Sao hoàng thượng lại đến đây?” Hàn Sâm vốn thức khuya dậy sớm, công việc bận rộn không thôi.
“Cho phép các nàng nghe nhạc, còn trẫm không được thưởng thức nhạc sao?” Xem ra tâm trạng của Hàn Sâm không tệ.
Thẩm Thất cười nói: “Cùng nhau thưởng thức nhạc thôi, mà thi*p lại tăng thêm một việc cho hoàng thượng.” Thẩm Thất quay đầu lại nhìn nha đầu vừa mới chêu chọc mình, “Nha đầu bên cạnh La quý phi hiểu biết thi thư lễ nghĩa, rất thích hợp đưa đi thông hôn với Bắc Hồ, nàng ta sẽ phát huy mạnh mẽ lễ nghi Hoa triều, không biết ý hoàng thượng như thế nào?”
Hàn Sâm nhìn nha đầu kia, hơi nhíu mày, giống như đang cố gắng nhớ lại nha đầu bên cạnh La thị là ai.
Người xung quanh vừa nghe thấy Thẩm Thất nói như vậy, mới chợt hiểu ra là Hàn Sâm không hề có ý định đưa người sang Bắc Hồ, mà chính bản thân Thẩm Thất cảm thấy nên đưa đi Bắc Hồ.
Hàn Sâm nhíu mày nhìn Thẩm Thất thật lâu, Thẩm Thất vô cùng nghiêm túc nhìn Hàn Sâm.
“Nàng quyết định là được rồi.”
Lời này vừa nói ra, đương kim thánh thượng thiên vị ai không cần nói cũng biết. Từ nay về sau, trong Hoa Minh cung không một ai dám chỉa mũi nhọn về phía Thẩm Thất nữa.
Tuy nhiên Thẩm Thất đã vui mừng quá sớm. Trong lúc vui mừng vì thắng lợi, lập tức nghe thấy giọng nói trẻ con vang lên: “Nương, nương.” Một bóng dáng nho nhỏ vội vàng chạy vào lòng Mai Nhược Hàm.
“Lân Nhi.” Mai Nhược Hàm cười tươi mở rộng vòng tay ôm người vừa tới, “Nhìn xem, con chơi đùa đến mức đầu đầy mồ hôi rồi.” Mai Nhược Hàm lấy khăn tay lau khuôn mặt đứa nhỏ, “Còn không mau hành lễ, nương đã dạy như thế nào?”
Đứa nhỏ trắng trẻo đáng yêu lập tức giống như tiểu đại nhân, ngoan ngoãn dập đầu hành lễ với Hàn Sâm, “Hoàng thượng vạn phúc. Lân Nhi xin thỉnh an hoàng thượng.”
“Mau đứng lên đi, mới mấy ngày không gặp, Lân Nhi có vẻ cao hơn rồi nhỉ.” Nếu ban nãy vẻ mặt Hàn Sâm nhìn Thẩm Thất có chút bất đắc dĩ thì hiện tại đã chuyển thành tươi cười sáng lạng.
Thẩm Thất vừa trông thấy, liền biết Hàn sâm cực kì yêu thương đứa nhỏ này. “Mới mấy ngày không gặp.”, vậy chẳng phải là gặp thường xuyên sao? Trầm Thất bắt đầu suy đoán đây là lần thứ mấy Mai Nhược Hàm vào cung.
Thẩm Thất nhìn đứa nhỏ kia, sau đó nghĩ về chính mình. Ở bên cạnh Hàn Sâm bao nhiêu năm, nhưng chưa từng có chút dấu hiệu nào, trong lòng nàng âm thầm lo lắng, nhưng không biết phải làm sao, cũng đâu phải muốn gì được đó. Cho nên Thẩm Thất không thích La thị là vậy, nguyên nhân chủ yếu chính là chuyện sinh đứa nhỏ.
Trong иgự¢ Thẩm Thất vô cùng ghen tị với đứa nhỏ kia, nhưng càng nhìn lại càng thấy kinh sợ. Đứa nhỏ kia xem chừng mới hơn hai tuổi, nhưng bộ dáng không khác gì một phiên bản của Cao Sưởng, ngoài ra không giống Mai Nhược Hàm nhiều lắm.
“Nó là huyết mạch của Cao thị?” Thẩm Thất bỗng nhiên lớn tiếng hỏi.
Khuôn mặt Mai Nhược Hàm lập tức tái nhợt, cúi đầu xuống, giống như cầu xin Thẩm Thất tha thứ.
Sự ghen tị trong lòng Thẩm Thất đột nhiên chuyển thành căm ghét, chỉ liếc mắt nhìn đứa nhỏ kia một cái thôi, cũng cảm thấy ghê tởm. Thậm chí cảm thấy đứa nhỏ kia ăn sinh hồn của phụ mẫu mới được đầu thai. Thẩm Thất hết sức đè nén cảm giác buồn nôn trong lòng, vội vàng xin cáo lui.Đêm đó lúc Hàn Sâm đến Triêu Dương cung, Thẩm Thất liền quấn lấy Hàn Sâm năn nỉ, “Nếu Mai Nhược Hàm được phong làm Lỗ quốc phu nhân, có thể để nàng đến huyện Thang Mộc ở không?” Thẩm Thất vừa làm nũng vừa chơi xấu nói, nàng không thích nhìn thấy Mai Nhược Hàm cứ lui lui tới tới bên cạnh mình, hơn nữa nàng cũng không biết khi nhìn thấy nghiệt chủng của Cao thị kia bản thân nàng sẽ làm ra việc gì.
“Thất Thất, Nhược Hàm là người đáng thương.” Hàn Sâm thật lòng nói.
Thẩm Thất rất muốn phản bác hắn một câu, “Chẳng lẽ ta lại không đáng thương?” Nhưng Thẩm Thất học được một phương pháp từ chỗ mẫu thân, không nên nói đường thẳng với nam nhân, phải đi đường vòng. Nhưng dù sao trong lòng cũng khó chịu. Thẩm Thất chỉ có thể bày ra biểu tình “Về sau đừng trách ta” nhìn Hàn Sâm.
Xưa nay Thẩm Thất không phải người dựa vào người khác để đạt được mục đích, cho nên cũng không làm khó Hàn Sâm. Huống chi một tháng này, Hàn Sâm đối xử với Thẩm Thất rất tốt. Trước kia ở vương phủ phải đợi tới lượt sủng hạnh, còn tháng này cho dù thân mình Thẩm Thất không sạch sẽ, thì buổi tối Hàn Sâm vẫn sẽ ở lại Triêu Dương cung.
“Sắp tới giao thừa, không biết hoàng thượng có muốn tặng đồ gì cho ta không?” Thẩm Thất dính lấy Hàn Sâm, hồi cung mấy ngày, nàng thật sự cho rằng mấy ngày này là tốt đẹp nhất trên đời, mọi chuyện Hàn Sâm đều theo ý, sủng nàng.
“Nàng lại coi trọng cái gì?” Hàn Sâm thở dài lên tiếng.
Thẩm Thất bỉu môi, chẳng lẽ mỗi lần cầu xin đều phải xin ngoại vật sao? Thẩm Thất đang định mở miệng giải thích, chợt nghe Hàn Sâm nói tiếp: “Trẫm đã nghĩ ra nên tặng đại lễ gì cho nàng rồi.” Hàn Sâm nhéo mũi Thẩm Thất.
“Đại lễ?” Ánh mắt Thẩm Thất lóe sáng, bị lễ vật của Hàn Sâm hấp dẫn lực chú ý, hắn chưa từng chủ động tặng cho nàng cái gì, “Là cái gì vậy?” Thẩm Thất hỏi lại Hàn Sâm.
“Đảm bảo làm nàng vui vẻ.” Hàn Sâm vuốt ve bàn tay Thẩm Thất, “Được rồi, trẫm phải phê duyệt tấu chương.”
Hàn Sâm lấy lễ vật ra lừa Thẩm Thất, nhưng lại khiến tâm tình nàng rất tốt, cho nên không so đo cùng hắn, ngoan ngoãn ngồi một bên chơi, tiếc là bản thân nàng không nhớ vừa nãy mới cầu xin cái gì. Nghe nói trong kinh thành có miếu nguyệt lão, cầu con cái rất linh nghiệm, mặc dù Thẩm Thất không hiểu vì sao cầu xin con cái lại phải vào miếu nguyệt lão, nhưng xưa nay thà tin là có chứ nhất định không thể tin là không.
Thẩm Thất có chút suy tư vuốt ve bụng mình, nghĩ tới đứa nhỏ của Mai Nhược Hàm liền hận đến cắn răng, ngay cả người như Cao Sưởng cũng làm cho Mai Nhược Hàm có đứa nhỏ, vậy tại sao nàng với Hàn Sâm lại không có?
“Nương nương, hoàng thượng sủng người như thế, sao lại không thấy có chút dấu hiệu có thai?” Trong Triêu Dương cung người dám nói chuyện như thế chỉ có một người, chính là Lưu ma ma, bà ✓ú của Hàn Sâm. Từ lúc ở vương phủ Lưu ma ma đã đi theo Thẩm Thất, sau đó bởi vì Thẩm Thất giúp nàng loại bỏ Hàn ma ma, bà ta liền một lòng theo hầu Thẩm Thất, lần này Thẩm Thất hồi cung, Hàn Sâm lập tức để người thân thích của hắn cho Thẩm Thất.
Thẩm Thất xem bà ta như người già, cũng bởi vì là người hầu cũ của Hàn Sâm, nên nàng đặc biệt tôn kính vài phần. Bị bà ta nói đến chỗ đau của bản thân, sắc mặt Thẩm Thất lập tức thay đổi, “Ta cũng không biết, ma ma có chủ ý gì không?” Hiện giờ người Thẩm Thất tin tưởng tín nhiệm nhất cũng chỉ có Tiền Nhi, nhưng nha đầu kia với nàng cũng cùng một dạng, thậm chí còn không bằng Thẩm Thất, cho nên nàng không có ý định nói chuyện con cái với nha đầu đó.
“Có phải nên tìm đại phu bắt mạch thử không?” Lưu ma ma cũng lo lắng, nếu chủ tử của mình không có đủ năng lực tồn tại trong cung, đối với bản thân bà ta cũng không phải là chuyện gì tốt.
“Mời ngự y sao?” Thẩm Thất ngẫm nghĩ, cảm thấy rất đúng, dù sao ngự y trong cung cũng giỏi hơn đại phu ௱ôЛƓ Cổ bên ngoài, không phải là nàng chưa từng lén lút dùng thuốc, nhưng mà không thấy hiệu quả.
“Không. Trong cung nhiều tai mắt, mời ngự y thì không thỏa đáng lắm. Trước kia lão nô có một tỷ muội, là thái y của tiên đế, có rất nhiều hiểu biết kinh nghiệm đối với việc sanh con của nữ nhân. Ngày trước các cung phi có thai, chỉ cần hơn ba tháng, nhìn một phát là biết nam hay nữ, thật sự rất linh nghiệm. Nghe nói trong nhà còn có phương thuốc cổ truyền, nữ tử ăn vào sẽ dễ dàng mang thai.”
Thẩm Thất nghe xong liền vui vẻ đứng bật dậy, nắm tay Lưu ma ma, “Ma ma, vậy ngươi cho người mời nàng đến đi.”
“Nàng cũng già rồi, sau đó được xuất cung, để lão nô đích thân đi hỏi xem nàng ở chỗ nào.”
“Ừ.” Cái cột tâm sự trong lòng Thẩm Thất bấy lâu, nay được Lưu ma ma gỡ bỏ, nàng hết sức cao hứng, ngoài ra còn có sự kiện giải quyết Cao Sưởng. Rất nhanh thôi sẽ diễn ra.