Thẩm Thất vừa biết được tin liền chạy tới thư phòng Hàn Sâm, nhưng bị Tiền Nhi giữ lại, “Chủ tử, chủ tử, lần trước vương gia xuất chinh người bảo tới ngăn nhưng cũng đâu có cản được, sao lần này lại nghĩ quẩn nữa hả? Bây giờ vương gia đang nghị sự với các tướng sĩ, nếu người xông vào, vậy…” Tiền Nhi hiểu rõ năng lực phá hoại của Thẩm Thất.
Thẩm Thất kéo tay Tiền Nhi ra, “Lần trước là đối phó với Nam Chiếu, nhưng hiện tại là Bắc Hồ! Bắc Hồ!” Trong mắt người Tây Hoa, bọn họ không thể chiến thắng Bắc Hồ, hằng năm vào thời điểm chăn nuôi gia súc, đám Bắc Hồ Nam Hạ ngang nhiên tới ςướק bóc. Nhưng chưa từng nghe có bất kì hoàng tử nào phải tự mình xuất chinh, người nào cũng biết đó là chuyện một đi không trở về.
Tiền Nhi mặc kệ những thứ đó, cứ ôm eo Thẩm Thất, “Chủ tử, người cứ nháo như vậy cũng đâu thể làm gì được, thánh chỉ là do hoàng thượng hạ xuống.”
Đôi mắt Thẩm Thất lập tức đỏ ửng, “Tiền Nhi, ngươi nói thử xem có phải do chuyện lần trước, lão sắc quỷ kia quê quá hóa khùng, cho nên mới gây sự với hắn?” Thẩm Thất yên lặng một lúc, sau đó nói: “Ngươi nói đi ta có phải là cái thể loại hồng nhan họa thủy không?”
“Nói bậy, không phải.” Tiền Nhi vội vàng “Phi” một tiếng, chỉ sợ Thẩm Thất suy nghĩ lung tung, khuyên can mãi Thẩm Thất mới đồng ý quay về, còn việc nàng có phải họa thủy hay không, thật đúng là khó nói.
Buổi chiều, Tiền Nhi đã không thể thở nổi, lại nghe thấy Thẩm Thất ầm ĩ trong phòng.
“Ta muốn đi theo chàng.” Thẩm Thất nghiêm mặt, bộ dạng không sợ ૮ɦếƭ nhìn Hàn Sâm.
“Nàng lại nháo cái gì!” Hàn Sâm cau mày nhìn Thẩm Thất, “Còn chưa đi thu xếp hành lý cho ta.”
“Ta cũng muốn đi.” Thẩm Thất biết nàng không nói lý lẽ, càng không có lý lẽ, nào có đạo lý cho nữ nhân đi theo hành quân đánh giặc.
Hàn Sâm không để ý tới Thẩm Thất, lập tức đi ra ngoài cửa.
“Hàn Sâm.” Thẩm Thất bỗng nhiên quát to: “Nếu chàng không cho ta đi, ta ૮ɦếƭ cho chàng xem.”
Lúc Hàn Sâm quay đầu, không biết Thẩm Thất lấy từ đâu một thanh kiếm động tác vô cùng xinh đẹp, đặt trên cổ mình. Động tác xinh đẹp tự nhiên thế này, Hàn Sâm nghi ngờ nàng đã luyện tập nhiều lần.
Thanh kiếm dài ba thước, ánh sáng chói mắt người, vừa nhìn đã thấy lưỡi kiếm vô cùng sắc bén.
Không hiểu sao Thẩm Thất lại thấy quen thuộc với kiếm này, lúc nàng lục lọi trong phòng thì tìm được nó, vừa hay có dịp để dùng, giá quang này quá mức rét lạnh dọa người, cực kì giống cái sắc bén đêm đó nàng thấy trong hoàng cung, Thẩm Thất nghĩ tới liền lạnh run, nhanh chóng vứt ý nghĩ kia qua một bên, nàng không muốn nhớ lại tối hôm ấy nữa.
Hàn Sâm quay đầu tiếp tục đi.
“Này, ta tự tử đó, ta thật sự sẽ tự tử đó…” Giọng Thẩm Thất bắt đầu run rẩy.
“Nàng thật đúng là người phụ nữ đanh đá, một khóc hay nháo ba thắt cổ đều học được hết rồi nhỉ.” Hàn Sâm nhàn rỗi nói một câu.
Thẩm Thất thấy hắn không để ý tới chính mình, chưa dùng hết chiêu đòi tự sát, nước mắt lập tức tuông chảy, ném kiếm trong tay xuống đất, ngồi bệch dưới đất, giống y hệt hài tử không đòi được kẹo liền khóc lóc om sòm.
“Nơi đóng quân, sao có thể mang phụ nữ đi cùng.” Hàn Sâm quay đầu lại trừng mắt nhìn Thẩm Thất, nói xong lập tức bỏ đi.
Tiền Nhi thầm than trong lòng, nghĩ không biết phải tốn bao nhiêu công sức mới khuyên được chủ tử đây. Ai ngờ Hàn Sâm vừa mới đi, Tiền Nhi nhìn người sau lưng, sau đó sửng sốt.
Rõ ràng hồi nãy Thẩm Thất khóc vô cùng thê thảm, không hiểu sao bây giờ đã ngừng, hai mắt nhìn về phía Tiền Nhi, “Tiền Nhi, nhanh, đi chuẩn bị đồ cho ta, chỉ cần mang mấy bộ quần áo nam nhân, à… đúng rồi, nhất định phải tìm vài miếng vải buộc иgự¢ lại.”
“Chủ tử, người lại đang định diễn tuồng gì đây?” Tiền Nhi ôm trán thở dài.
“Vương gia đồng ý cho ta đi rồi.” Thẩm Thất vui vẻ nói.
“Đâu có!” Tiền Nhi cảm thấy nếu mình không nghe sai, thì rõ ràng là vương gia thẳng thắn từ chối chủ tử nhà mình mà.
“Nói ngươi ngốc không sai nha. Nếu hắn từ chối ta, tại sao lại nói câu không thể mang phụ nữ đi, đạo lý đó ai chẳng biết? Có thể thấy được trong đó còn có ẩn ý khác. Năm đó Bồ Đề lão tổ gõ đầu Tôn Ngộ Không ba cái là có ý gì?”
Tiền Nhi: “Nô tỳ biết, để bảo Tôn Ngộ Không canh ba đi đến phòng ông ta.” Câu truyện này nàng nghe rất nhiều lần rồi.
“Đúng rồi! Cho nên vương gia nhấn mạnh không thể mang phụ nữ đi cùng, ý tứ khác chính là nam nhân mới có thể đi.”
Tiền Nhi gật đầu.
“Cho nên, hắn đang ám chỉ ta phải giả làm nam nhân.” Thẩm Thất hăng hái nói tiếp: “Đây gọi là tâm linh tương thông.”
Tiền Nhi thật không còn gì để nói.
Có điều Thẩm Thất cảm thấy bản thân nàng thật lợi hại, nàng bỏ lại Tiền Nhi, tự mình mặc quân phục, sau đó xen lẫn trong quân đội Hàn Sâm, vậy mà không ai phát hiện ra, rất có phong thái dũng cảm của “Hoa Mộc Lan cải trang nhập ngũ”.
Mắt thấy ra khỏi thành hai ngày, muốn quay trở về cũng không phải chuyện dễ dàng gì, Thẩm Thất liền đi tới chỗ ở của Hàn Sâm. Lúc đầu là không dám đến nhận mặt, đành phải nhẫn nhịn đến buổi tối cả đám nam nhân tụ lại vây quanh đống lửa để nghỉ ngơi. Đây là lần đầu tiên Thẩm Thất dùng thân phận không phải nữ nhân để nghe một đám nam nhân nói chuyện phiếm. Nhưng nghe bọn họ nói cũng thấy thú vị lắm, nên Thẩm Thất mới có thể nhẫn nhịn lâu như vậy.lqd
Đám nam nhân bình dân này tụ tập lại ngoài việc bàn luận chuyện quốc gia đại sự, tất nhiên trọng tâm là nói đến chuyện nữ nhân.
“Ai, Nguyên soái của chúng ta thật có phúc, nghe nói lấy được vị vương phi xinh đẹp như hoa.”
“Cái gì mà như hoa, nghe nói không khác gì tiên nữ.”
Nói đến đây, Thẩm Thất cũng không biết là mấy người nam nhân này cũng có người tính nết không tốt, giọng nói khó nghe, một người thì len lén lau mồ hôi cười trộm một mình.
Vừa nói đến nữ nhân, thảo luận lập tức trở nên náo nhiệt, có mấy vị thiên tổng chức lớn hơn cũng tham dự vào, “Trước đây nguyên soái của chúng ta còn một vị nữa, tuy nhiên trước khi cưới vào cửa, không hiểu sao lại ૮ɦếƭ, nhưng nghe người ta nói nàng cũng là một đại mỹ nhân.”
Lúc này tinh thần Thẩm Thất phấn chấn, nàng di chuyển một chút, muốn nghe đến chuyện sau đó. Nào ngờ Thiên tổng kia cũng không biết nhiều, chỉ biết người kia là một đại mỹ nhân, Thẩm Thất nghe xong bốc hỏa, lập tức rời khỏi đội, định lén lút đi tới lều Hàn Sâm.
Ai ngờ chưa tới được bên ngoài lều Hàn Sâ, đã bị người ta bắt được.
“Ngươi lén lút làm gì ở đây?” Binh sĩ tuần tra đêm quát Thẩm Thất.
Thẩm Thất hiểu rõ chuyện này không nên làm quá, lúc này suy nghĩ nên lừa tên kia như thế nào, thì tên tiểu binh nói: “Đi, đi với ta gặp Vương tướng quân.”
Vương tướng quân là ai, hôm qua Thẩm Thất có nghe thấy, nhìn như là đại tướng thủ hạ của Hàn Sâm, nhưng Thẩm Thất không muốn đi gặp hắn, nhưng nếu muốn gặp Hàn Sâm thì có chút phiền toái, một tên tiểu tặc không thể gặp Nguyên soái, cho nên Thẩm Thất nghĩ: “Ta tới từ Bắc Hồ, có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với Nguyên soái.”
Tên tiểu binh kia đánh giá Thẩm Thất một phen, tất nhiên là không tin tưởng.
Thẩm Thất không thể không ưỡn иgự¢ mạnh miệng nói, “Còn không mau mang ta đi gặp nguyên soái, làm lỡ quân tình ngươi có chịu trách nhiệm được không?”
Tên tiểu binh kia thật sự đi bẩm báo với cấp trên, không lâu sau có người tới áp giải Thẩm Thất đi đến chỗ lều chủ tướng. Trong lòng Thẩm Thất cảm thấy thoải mái, xem ra quân đội của Hàn Sâm không tệ, chưa từng khinh thường hay giấu giếm chuyện tình, mà còn vui vẻ tiếp thu mọi tin tức.
Chẳng qua, Thẩm Thất thở dài, gặp phải một người báo tin giả, trước mắt bao nhiêu người, Thẩm Thất sợ làm mất mặt Hàn Sâm, trên đường đi vô cùng lo lắng, nếu không bị bắt thì hay quá rồi, cũng không cần biến thành mặt trận lớn như vậy.
Người kia áp giải Thẩm Thất đi tới chỗ cách lều chủ tướng không xa: “Đợi chỗ này.”
Nào biết đứng một lúc liền đợi một canh giờ, hai chân Thẩm Thất đứng đến phát run, mới nghe thấy trong lều chủ tướng có người hô vào đi. Thẩm Thất cho rằng Hàn Sâm đang thảo luận việc quân, nào biết lúc nàng đi vào, chỉ có một mình Hàn Sâm, hắn nhìn thấy Thẩm Thất cũng không biểu hiện một chút kinh ngạc nào.
“Chàng sớm biết?!” Thẩm Thất cũng quên luôn việc ăn năng sám hối rồi.
“Biết cái gì, biết việc nàng lẫn trốn trong quân đội?” Hàn Sâm thản nhiên nói.
“Vậy chàng còn…” Thẩm Thất chợt nở nụ cười, vốn sợ Hàn Sâm sẽ trách cứ, thật ra lúc nàng khuyên nhủ Tiền Nhi, đều là nàng bịa chuyện, chỉ sợ nha đầu kia ngăn cản mình, bây giờ nghĩ lại nói không chừng Hàn Sâm thật sự có ý này, nhưng mà hắn lại bắt nàng đứng đợi một canh giờ, dù sao thì, Thẩm Thất cũng thấy vui. Nàng dễ dàng trà trộn vào quân đội, ban đầu còn định khoe khoang bản thân mình thông minh, giờ mới biết hóa ra có người cố ý thả nước.
Đứng suốt một canh giờ, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, lý thuyết mà nói đã trừng phạt xong, sau đó sẽ sóng yên biển lặng, tính tình Hàn Sâm xem như Thẩm Thất hiểu rất rõ, nàng vốn nghĩ phải một khóc hai nháo ba thắt cổ mới khiến cho Hàn Sâm không bắt nàng quay về, không nghĩ tới mọi chuyện lại dễ dàng như vậy.
“Nàng cười cái gì?” Hàn Sâm có chút ngạc nhiên.
“Chàng thật sự muốn ta tới?” Thẩm Thất cười trộm đi tới gần Hàn Sâm, đây cũng là điển hình của câu gặp may thu nhiều lợi, khiến lão hổ vượt tường.
“Ta thiếu vài người để sai vặt.” Vậy mà Hàn Sâm lại không tức giận.
Lần này tới lượt Thẩm Thất ngạc nhiên, “Chàng không giận?”
“Giận vì cái gì? Giận việc nàng nữ giả nam trang?” Hàn Sâm cười cười.
“Thì ra chàng thật sự hi vọng ta tới?” Vẻ mặt Thẩm Thất không thể tin giữ cánh tay Hàn Sâm, trong mắt chứa đầy sự vui mừng, “Nhưng mà, tại sao chứ?” Rõ ràng là không nên.
Hàn Sâm chỉ nhìn Thẩm Thất mà không nói lời nào, trong con ngươi có một loại đau khổ không diễn tả được, Thẩm Thất lập tức hiểu rõ chân tướng. Hắn sợ nàng dẫm lên vết xe đổ, gặp lão sắc quỷ kia? Vẻ vui mừng của Thẩm Thất lập tức bớt đi một chút, lúc này nàng mong có thể chen ngang giữa hắn với Mai Nhược Hàm chứ không phải là cái hồn phách kia.
“Là nàng ấy đẹp hay ta đẹp?” Thẩm Thất nhớ lại liền hỏi.
Vẻ mặt Hàn Sâm chợt thu lại, híp mắt nhìn, một lúc lâu sau cũng không nói lời nào.
“Nhất định là ta đẹp hơn.” Thẩm Thất hờn giận nói.
“Nàng ấy thanh lệ hơn nàng một chút.” Hàn Sâm bình tĩnh trả lời.
Thật ra Thẩm Thất nên vui mừng vì Hàn Sâm có thể thoải mái nói chuyện nữ nhân kia với nàng, nhưng mà, dù thế nào Thẩm Thất cũng không chịu được chuyện người khác đẹp hơn nàng, huống chi còn là nữ nhân kia.
“Hừ.” Thẩm Thất vén rèm lên, bên trong là chỗ nghỉ ngơi của Hàn Sâm, nàng ૮ởเ φµầɳ áo để một bên, dùng chăn che kín mặt, thật lâu sau mới xốc chăn lên bỉu môi gào: “Nhất định là ta đẹp hơn nàng.”
Đáng tiếc xinh đẹp không thể làm cơm ăn.
Thẩm Thất không chịu nổi cơm rau dưa, tuy nhiên lúc trước bị Hàn Sâm mạnh mẽ giáo huấn, nhưng có vài người biết cách biến những thứ thông thường thành khác thường, chẳng hạn như trứng.
Chỉ cần Thẩm Thất không dày vò Hàn Sâm, thì Hàn Sâm có thể thay đổi ý kiến theo nàng. Nhưng Thẩm Thất cảm thấy Hàn Sâm là người rất tốt, hắn muốn đồng cam cộng khổ với các huynh đệ trong quân đội, nên chấp nhận ăn rau dại, nhưng lại không ép Thẩm Thất phải ăn chung.
“Vương gia, thật ra ta cũng có thể ăn rau dại với bánh.” Lúc chập tối, Thẩm Thất có chút xấu hổ nhìn lính vụ đặc biệt đưa tới cho nàng bốn quả trứng gà. Lương thực của quân đội Tây Hoa không hề sung túc, nếu không nhanh chóng kết thúc chiến tranh, chỉ sợ không kéo dài nổi.
“Ăn được, nếu nàng ăn xong lại bị tiêu chảy, chẳng phải ta tự rước chuyện vào người sao?” Hàn Sâm không nể nang nhìn thẳng Thẩm Thất, ánh mắt người nào đó đã cười thành trăng rằm rồi.
“Tuân mệnh, Nguyên soái!” Thẩm Thất vội vàng cầm lấy bốn quả trứng gà, lâu lắm rồi không được ăn mặn, bỗng nhiên cảm thấy quả trứng này thật đáng yêu.
Hàn Sâm ngồi phía trước ăn bánh với rau, Thẩm Thất ở trong lều nhỏ đập quả trứng của nàng, không biết là trời sinh nàng ắt có dụng hay là vì cái gì, mười ngón tay của Thẩm Thất cô nương mùa xuân không ᴆụng nước, chỉ có sai khiến người khác đưa cơm tới, hay là tượng để trưng. Người lo việc nấu cơm Bàn Đại Hải không thể không khâm phục Thẩm Thất, quả thực là người quyền quý khác xa với những kẻ không biết ăn, biết mặc, Thẩm Thất rất biết ăn cơm.
Thẩm Thất như hoa như ngọc bê bát canh trứng tới lều Hàn Sâm, lúc đó Hàn Sâm đã ăn cơm xong, nghị luận xong, chợp mắt một chút rồi tiếp tục nghiên cứu bản đồ.
Thẩm Thất bưng bát, vừa ăn canh trứng vừa nhìn Hàn Sâm bên cạnh, đợi khi hắn tập trung tinh thần, nàng tiện thể nhấc lên một muỗng canh trứng, chỉ có lúc này hắn mới không lãng phí thời gian để cự tuyệt nàng, mà ăn hết.
Thẩm Thất cười hì hì nói: “Chàng thấy như thế nào?”
Hàn Sâm cảm nhận mùi vị trong miệng, “Bàn Đại Hải có thể nấu được cái này?”
“Tất nhiên không phải hắn.” Thẩm Thất cực kì tự hào ưỡn иgự¢.
“Trứng này thả vào rau lại không bị nát, mùi hương thơm ngát mà không tanh, trái lại có chút lạ.” Hàn Sâm nói trúng phóc, rau nấu chung với trứng nhưng trứng lại không bị nát, thật sự là có chút tâm tư.
Thẩm Thất gật đầu như gà mổ thóc, nhưng miệng khiêm tốn nói: “Không tính là cái gì, không tính là cái gì. Chẳng qua hấp trứng có hơi tốn công một chút, trước đó đánh tan trứng, sau đó khuấy đều, đợi rau chín rồi bỏ vào.” Cái này là Thẩm Thất vô tình học được trong sách cổ.
Hàn Sâm giống như nghe, cũng giống như không nghe, Thẩm Thất cũng không quản hắn, chỉ nhẹ giọng chậm rãi nói, nàng hận không thể lấy toàn bộ cái mình biết nhét vào đầu Hàn Sâm, bởi vì không biết từ lúc nào Hàn Sâm đã có thói quen, mỗi khi nghe Thẩm Thất nói có thể ngủ gật. Khiến Thẩm Thất tức không được mà khóc cũng không xong, nhưng hiện tại nàng rất vui mừng, cuối cùng cũng tìm thấy biện pháp giúp Hàn Sâm nghỉ ngơi rồi.
Đoạn đường này bọn họ có trải qua vài trận ác chiến, nhưng đều là chiến thắng trở về, tuy nhiên kỵ binh của Bắc Hồ rất hùng mạnh, cho dù toàn bộ binh lính Tây Hoa đến, nếu ở trên bình nguyên thì họ không hề có ưu thế. Dù chiến thắng trở về, nhưng binh lực tổn thất nghiêm trọng, cũng không phải chuyện gì vui, bình thường Thẩm Thất nhìn thấy bộ dáng tỉnh táo sáng suốt của Hàn Sâm, nhưng khi ngủ hắn lại nhíu chặt mày.
Thẩm Thất có thể giúp Hàn Sâm nghỉ ngơi một chút mà trong lòng nàng vui mừng khôn xiết. Nhìn hắn ngủ say, nàng liền đi ra khỏi lều, hồi nãy dặn Bàn Đại Hải đun nước hiện giờ vẫn còn ấm, Thẩm Thất xắn ống tay áo, lấy quần áo Hàn Sâm đi giặt.
Trời lạnh buốt, đất đóng băng, Thẩm Thất dùng nước nóng giặt quần áo, coi như là rất xa xỉ rồi. Nhưng không ai nói xấu, lính vụ nhìn thấy thì vô cùng hâm mộ nguyên soái thật may mắn, có người vợ vừa đẹp vừa tốt, lại còn rất ân cần, thân thiện.
Tin tức Thẩm Thất là vương phi của Hàn Sâm, hắn cũng không che giấu, dù sao Thẩm Thất muốn ở bên cạnh hắn, hắn có giấu cũng không được. Huống chi tất cả mọi người nhìn thấy Lan Lăng vương phi nữ giả nam trang chạy theo nghìn dặm để lo cho phu quân, hoàn toàn cảm thấy mới lạ, vô cùng hâm mộ.
“Ai, các ngươi nói xem khi nào mới đánh xong trận này, những người Hồ thấy chúng ta bỏ chạy, liền dí theo ςướק đoạt, có ăn có uống, sung sướng hơn chúng ta nhiều.”
Lúc Thẩm Thất giặt quần áo nghe thấy lính tuần tra bên ngoài đi đến tán chuyện với Bàn Đại Hải mấy câu, nghe thế Thẩm Thất không nhịn được trả lời, “Nếu chúng ta có thể ςướק bọn họ rồi lấy cái đó thành của mình thì tốt rồi.”