Châu Lâm Thúy Các Y Trường HồHàn Sâm ngược lại nở nụ cười, đôi môi nhẹ nhàng phủ trên mí mắt của Thẩm Thất, tiện thể thu luôn nước mắt nàng, “Nàng cũng nhiều tiền quá nhỉ, tung ra đầy trời, còn dám chen lấn trong đám đông như vậy, không sợ bị giẫm ૮ɦếƭ sao.” Trong giọng nói mang theo một chút trách cứ.
Thẩm Thất cũng biết hành động của nàng rất không phù hợp, càng không dám nói tiền đó là do nàng trộm của người ta, nàng sợ Hàn Sâm phát hiện nên cọ khuôn mặt vào trong иgự¢ hắn, lắng nghe nhịp tim của hắn nhưng vẫn không chịu lộ diện má bên trái.
Một đêm này y hệt với câu mà dân gian thường nói, từ biệt thắng tân hôn, mặt trời nhô lên cao Thẩm Thất mới rời giường, đầu óc choáng váng một trận, lúc đi ra khỏi cửa nhìn thấy Hàn Sâm ánh mắt của hắn hình như đang kìm nén tức giận.
Thẩm Thất có chút khó hiểu tại sao sắc mặt Hàn Sâm lại thay đổi nhanh như vậy, vừa nãy ở trên giường còn lưu luyến quấn quýt, trong chốc lát bỗng nhiên thay đổi. Thẩm Thất nháy mắt nhìn Tiền nhi, ý nàng muốn hỏi vì sao Hàn Sâm tức giận.
Tiền nhi nhìn xung quanh, nháy mắt.
Thẩm Thất mê mang chưa hiểu lắm mãi một lúc sau mới sực nhớ, “Vương gia không thích tiểu viện này à?” Là do Thẩm Thất tu sửa lại viện này, cũng không mất quá nhiều thời gian, về sau nhìn nhiều nên trở thành thói quen, tuy nhiên Hàn Sâm thì không.
“Ta mới đi có mấy tháng, mà vương phủ lại xuống cấp nặng nề thế này?” Hàn Sâm hừ lạnh đi ra ngoài.
Tới phòng ăn, La thị cùng Triệu thị đã sớm đứng ở đó chờ, hai nàng nhẹ mỉm cười rồi cúi đầu thỉnh an.
“Hài nhi thỉnh an phụ vương và mẫu phi.” Tử Sung lanh lợi tiến lên chào.
“Ừ, bảo Thúy Nha đưa con về viện của mình dùng cơm đi.” Hàn Sâm tiễn Tử Sung ra cửa, ý tứ của hắn không cần nói ai cũng biết, hắn không muốn giáo huấn người khác ở trước mặt hài tử, như vậy không được tốt cho lắm.
“Tuệ Quyên, nàng trông coi cái nhà này như thế nào vậy.” Giọng Hàn Sâm đầy tức giận.
La thị cúi đầu không dám lên tiếng, Thẩm Thất ngẩng đầu cũng không nói chuyện, nàng hoàn toàn không cảm thấy bản thân mình làm sai cái gì. Về phía Triệu thị, vì thấy hai người đều im lặng, nên mở miệng nói: “Vương gia, không phải lỗi của La tỷ tỷ, người quản lý phủ bây giờ là Vương phi.”
Thẩm Thất cười lạnh trong lòng, cái gì “Lỗi”, nàng trang trí cho hoa viên đẹp như vậy mà bảo là lỗi lầm, nàng chính là chủ mẫu trong nhà sao có thể nói là lỗi?
Hàn Sâm nhìn Thẩm Thất, Thẩm Thất cũng nhìn hắn, “Là vương phi ta quản lý thì không được sao?” Thẩm Thất vốn không vui vì Hàn Sâm cho La thị quản lý gia phủ, khiến cho hạ nhân trong phủ cũng không hề sợ hãi nữ chủ nhân của hắn, chẳng thèm nịnh nọt, ngược lại nếu La thị bên Thấm Mai viên sai bảo cái gì, bọn họ chạy đi làm còn nhanh hơn cả thỏ.
Hàn Sâm liếc Thẩm Thất một cái, nhưng đến khi nhìn qua La thị, giọng điệu nhẹ đi chút ít, người nào gặp phải sự ngang ngược của Thẩm Thất đều không có biện pháp, “Không phải sổ sách với chìa khóa đều ở trong tay nàng sao?”
La thị không ngẩng đầu, vẫn không nói lời nào, tuy nhiên có Triệu thị nói giúp nàng, Triệu thị đang định mở miệng, Hàn Sâm lập tức giơ tay ngăn cản, nhìn Thẩm Thất, lạnh lùng nói: “Tự nàng nói đi.”
Thẩm Thất ngẩng đầu ưỡn иgự¢, “Ta dẫn người đến Thẩm Mai viện lấy sổ sách với chìa khóa.” Thẩm Thất dừng một lát, “Vương gia không có ở đây, phủ này nên giao cho nữ chủ nhân là ta quyết định. Ta thay La tỷ tỷ gánh vác việc nhà, chỉ vì muốn nàng có thêm thời gian chăm sóc cho Tử Sung mà thôi.” Những lời này đều rất hợp lý, nhưng thật chất thì không phải như vậy.
“Rõ ràng là ngươi ςướק…” Triệu thị xen miệng vào nói.
“Bởi vì nàng không chịu nghe lời Vương phi nói nha.” Thẩm Thất thấy nàng có lý nên chẳng sợ bị bắt bẻ.
“Lý lẽ của nàng là học từ bọn ςướק nào hả, chẳng lẽ người khác không cho nàng, thì nàng sẽ lập tức ςướק lấy?” Hàn Sâm trừng mắt nhìn Thẩm Thất.
Thẩm Thất mở to mắt bỉu môi, trong thế giới của nàng không ai không cho phép dùng mấy từ ngữ này, nàng muốn, thì sẽ đoạt lấy, cũng chỉ sử dụng có một chút thủ đoạn thôi mà. Nàng ta không giữ được, thì quay qua trách người khác sao? Có điều những lời này nàng không đủ can đảm nói ra.
“Ta giao quyền quản lý gia phủ cho Tuệ Quyên, chính là ý tứ của ta. Chẳng lẽ ta phải chờ quyết định của nàng, vậy hóa ra lời ta nói đều không có tác dụng sao hả?”
Tội trạng này Thẩm Thất không gánh nổi, nàng lập tức như hoa héo, “Đúng là ta có nghĩ tới chuyện nhân lúc chàng không có ở đây, tu sửa lại tiểu viện một chút, cho chàng một sự ngạc nhiên.” Thẩm Thất cực kỳ oan ức, nàng cũng chỉ muốn nơi này giống một cái nhà hơn thôi, hơn nữa có phải nàng tùy tiện trồng bừa hoa trong sân đâu chứ, phải có nơi không khí thanh tịnh, thì nàng mới có thể chảy từng giọt từng giọt nước mắt với Hàn Sâm được nha.
“Giao trả tất cả sổ sách và chìa khóa lại cho Tuệ Quyên, nếu ta không căn dặn cái gì, thì cái nhà này vĩnh viễn đều do Tuệ Quyên quản lý.”
Ánh mắt La thị đầy biết ơn nhìn lên Hàn Sâm.
Tuy Thẩm Thất không vui, nhưng nói cho cùng nàng quản lý cái kia cũng thấy thật phiền phức, ngày nào cũng bận rộn, không có việc gì cũng có nhà này sinh nhật, nhà kia sinh hài tử, tặng lễ vật gì nàng đều phải sắp xếp, phiền ૮ɦếƭ đi được, đôi khi không kiềm chế được mà tát vào mặt mình, lại không thể bỏ mặc không quan tâm. Dù sao nàng chỉ muốn tu sửa cái sân thôi mục đích đã đạt được, nếu không phải La thị từ chối không chịu trả kinh phí sửa tiểu viện, nàng cũng không đến ςướק, hiện tại thì hay rồi rơi xuống tђàภђ ђạng người thấp kém, còn để cho người ta nắm được điểm yếu.
Thẩm Thất rất coi trọng mặt mũi tuy nhiên lần này thì hết cách rồi, trong cuộc sống cũng hay xảy ra bất hòa, “Tiền nhi, đi lấy sổ sách với chìa khóa ra đây.” Thẩm Thất cư xử vô cùng biết điều, ai bảo nàng thách thức uy quyền của Hàn Sâm.
“Tuệ Quyên, nàng tính toán lại phí tu sửa tiểu viện, bao nhiêu tổn thất đều trừ vào tiền tiêu vặt hàng tháng của vương phi, những chi tiêu hàng ngày của vương phi tạm thời ngưng phát.” Lời này đầy đủ tàn nhẫn, nghĩa là từ nay về sau chi tiêu của Thẩm Thất đều không còn, mùa đông này chỉ có thể đắp chăn bông thôi.
Tiền bạc, đối với Thẩm Thất xưa nay không phải thứ quan trọng, chẳng qua Hàn Sâm binh La thị như vậy khiến cho nàng không vui, tuy nàng không thoải mái nhưng cũng không muốn trốn vào trong phòng, mà muốn kiên trì ngồi ở nơi này, để cho tất cả mọi người đều biết nàng rất khó chịu, miệng cong gần đến trời.
Thành ra cuối cùng người phải rời đi là La thị và Triệu thị.
Thúy Nha đi theo sau chủ tử của nàng, gương mặt tươi cười, “Nương nương, xem ra Vương gia vẫn coi trọng nương nương nhất đó, vị chính phi kia thì làm được cái gì chứ.”
La thị quay đầu liếc Thúy Nha một cái, không nói lời nào. Thúy Nha hầu hạ nàng nhiều năm, nàng hiểu tâm trạng của chủ tử lúc này không được tốt lắm, chỉ không biết tại sao chủ tử nhà mình lại tức giận.
Xuyến Ngọc ở bên cạnh Triệu thị cũng vui vẻ lây, mừng vì La thị lấy lại quyền quản lý, nói thật về phương diện tiền bạc, thời điểm La thị quản lý sổ sách, nàng ta cũng rất dễ giải với người trong Sùng Lan uyển, đến khi tới tay vị vương phi kia, mới nói một tiếng đã keo kiệt tính toán từng chi tiết. “Nương nương, nô tì thấy Vương gia rất công bằng.” Ánh mắt Xuyến Ngọc nhìn lướt qua Thẩm Thất đang ngồi ở Thanh Nghiên Uyển.
Nhưng Triệu thị cũng không trả lời, Xuyến Ngọc bước lên hai bước, thấy chủ tử của mình đang lau nước mắt. “Nương nương, người làm sao thế?”
Triệu thị vừa lau nước mắt vừa nói, “Hừ, hao phí biết bao ngân lượng để tu sửa lại tiểu viện này, lại còn ςướק chìa khóa quản lý sổ sách của La tỷ tỷ, vậy mà vương gia không thương xót dễ dàng tha thứ cho nàng ta, thế mà là công bằng sao?! Triệu thị vò nát khăn tay.
Bên này Thẩm Thất vẫn ngồi bên cạnh Hàn Sâm, ngay cả liếc mắt Hàn Sâm hắn cũng không thèm nhìn nàng một cái, nàng đang suy nghĩ, không biết cái không khí căng thẳng này kéo dài đến khi nào, vừa đúng lúc có một hạ nhân chạy tới báo, Thẩm phủ mở yến tiệc bên Thúy Bình hồ để chúc mừng cho Lan Lăng Vương, mong hắn mau chóng đi qua bên đó chia vui.
Thúy Bình hồ trong Lăn Lăng thành là nơi có hồ nước rất rộng, các gia tộc giàu có đều xây nhà xung quanh ven hồ, để chứng tỏ mình là người có quyền thế, nếu không phải gia tộc lâu đời ở Lăn Lăng, cũng không thể bước vào phạm vi gần hồ. Lâu Tiên quán trong Thúy Bình có ba tuyệt, nhất Thúy Bình hồ là Túy Hà, nhìn Lâu Tiên quán là Trần Ngưỡng, tam Lâu Tiên quán là Khánh Ngọc Ban, bọn họ mà cùng hát Bạch Xà truyện thì hay không gì bằng, lại còn có thể trông thấy bọn họ hát nữa chứ.
Thẩm phủ đang mở yến tiệc ở Lâu Tiên quán. Không phải bày tiệc ở nhà, mà là Lâu Tiên quán, thật sự là quá phô trương rồi, có được một vị con rể như vậy, vô cùng hãnh diện, sao có thể không khoe cho người khác biết.
Thẩm Thất đứng dậy hầu hạ Hàn Sâm thay áo choàng, rồi cùng hắn đi ra ngoài. Thật ra Thẩm Thất cũng không thay đổi quá nhiều ở bên trong, chỉ sửa sang một chút, quan trọng nhất là cách bố trí hoa viên, nàng biết Hàn Sâm xưa nay không thích xa hoa, nên đều chọn những thứ theo phong cách cổ xưa, là những vật dụng hơi cũ kĩ, như vậy mới chứng tỏ là thế gia vọng tộc, chỉ có mấy tên nhà giàu mới nổi mới thích những thứ mới.
Nhưng bên ngoài nội đình, Thẩm Thất lại thay đổi toàn bộ mọi thứ. Mắt thấy Hàn Sâm đứng lại không đi tiếp nữa, nhìn về phía xa xa, cũng có chút hứng thú ngắm cảnh, trong lòng nàng lập tức phấn chấn, mặc dù hắn không thích nàng tiêu tiền phung phí, nhưng Thẩm Thất biết Hàn Sâm nhất định cũng thích cách bố trí của nàng, nàng rất rành việc trang trí núi giả, tuy nhiên Hàn Sâm không muốn tiêu tiền vào việc đó nàng lập tức chuyển sang trồng hoa.
“Vương gia, hay là đi vào đình nghỉ ngơi một chút.” Thẩm Thất đưa tay chỉ Vân đình trúc bên trái, cũng chính là chỗ cao nhất trong tất cả các biệt viện.