Hương Hoa Mai Tự Khổ HànTrong lúc vô tình tay của Hàn Sâm đã sớm buông lỏng tay của Thẩm Thất. Chỉ là Thẩm Thất không có chú ý tới, lực chú ý của nàng hoàn toàn bị Mai Nhược Hàm hấp dẫn.
Lưng Mai Nhược Hàm cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, nàng mang mạng che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt. Ánh mắt kia giống như bao hàm một hồ nước xanh biếc, sóng hồ cuộn trào ở trong mắt nàng, chỉ sợ thuận theo một động tác nhỏ của nàng liền sẽ vỡ đê, nhưng đôi mắt hồ nước của nàng hiểm hiểm dừng lại, làm cho người ta nhìn thấu bão táp trong lòng nàng, lại thương tiếc nàng kiềm chế.
Thẩm Thất không thể không thừa nhận, lúc này ánh mắt của Mai Nhược Hàm xinh đẹp hơn cả ngôi sao, cả người yếu đuối giống như sắp bị hồ nước đè sập. Mai Nhược Hàm xoay người, mang theo một tia hận ý nhìn chằm chằm Thẩm Thất, một chữ cũng không nói ra, chỉ là lúc bước nhanh qua người Hàn Sâm thì trong nháy mắt đó ánh mắt lộ ra lưu luyến không rời, để lộ tiếng lòng của nàng.
"Lúc nãy Mai tiểu thư gọi trà gì?" Bỗng nhiên Hàn Sâm lên tiếng hỏi chưởng quầy.
"Là trà bạc hà."
"Hâm nóng một bình đưa đến Mai phủ đi." Con ngươi của Hàn Sâm khóa lên trên người của chưởng quầy kia, chưởng quầy bị khí thế của y dồn ép, nhanh chóng cúi đầu đồng ý.
Thẩm Thất cắn môi đứng ở sau lưng Hàn Sâm, trong lòng tràn đầy mất hứng, mất hứng vì Hàn Sâm còn nhớ Mai Nhược Hàm, cũng mất hứng vì ánh mắt kia của Mai Nhược Hàm. Ánh mắt kia khiến Thẩm Thất có một tia hoảng sợ, nàng không sợ Mai Nhược Hàm khiêu khích mình, chỉ là Mai Nhược Hàm vẫn luôn thanh cao ngạo mạn, bây giờ đổi thành bộ dạng điềm đạm đáng yêu này, lại càng khiến người ta đau lòng, ngay cả Thẩm Thất nàng cũng sinh ra một chút cảm giác áy náy, huống chi là Hàn Sâm.
Lúc này Hàn Sâm đã xoay người lại, "Không phải muốn mua bánh phù dung sao?"
Thẩm Thất còn đang tức giận, chỉ cắn môi mà không nói lời nào, rõ ràng muốn cho Hàn Sâm biết nàng đang mất hứng.
Trên mặt Hàn Sâm vẫn là nụ cười như tuyết tan, "Nàng cần gì phải làm khó nàng ấy?" Trong giọng nói này mang theo rất nhiều trách cứ.
Thẩm Thất vô cùng ủy khuất trong lòng, nàng đâu phải làm khó Mai Nhược Hàm, nếu như nàng biết Mai Nhược Hàm cũng ở đây thì đánh ૮ɦếƭ nàng cũng không muốn vào, nàng muốn đời này Hàn Sâm không thể tiếp tục nhìn thấy Mai Nhược Hàm.
Thẩm Thất càng nghĩ càng giận, xoay người liền đi ra ngoài, không nghe thấy Hàn Sâm gọi nàng thì nàng lại càng tức giận hơn, vịn tay của gã sai vặt leo lên xe ngựa, để cho xa phu lập tức lái xe rời đi.
Nhưng xa phu kia không thấy Hàn Sâm đi ra thì nào dám chạy đi, chỉ một mực kéo dài thời gian. Đến lúc Hàn Sâm đi ra, Thẩm Thất nhìn qua cửa sổ thấy y không có chút vẻ lo lắng nào, trong lòng lại càng nổi giận, cắn cắn môi, hạ quyết tâm không để ý tới y.
"Ái phi, có muốn trà bạc hà nóng hổi hay không?" Hàn Sâm đem một bình trà sữa nâng đến trước mặt Thẩm Thất. Thẩm Thất hừ lạnh một tiếng, quay người sang bên kia.
"Xem ra nàng không khát, vậy ta giúp nàng cất nó." Hàn Sâm để bình trà xuống.
Thẩm Thất chỉ cảm thấy y đang mạnh mẽ kéo bả vai của mình về phía y, mạnh mẽ đến mức nàng không thể chống cự lại, chỉ có thể bị bắt nhìn vào y. Từ nhỏ Thẩm Thất đã quen với việc được người ta cưng chiều dỗ dành, nào có người dám trong lúc nàng tức giận lại mạnh mẽ kéo nàng đối mặt, càng nghĩ trong lòng càng ủy khuất hơn.
Nước mắt tựa như đứt đoạn lăn ra từ trong đôi mắt sáng ngời của nàng, càng lăn càng nhanh. Lông mi trên đôi mắt to run lên chính là đang tố cáo Hàn Sâm bắt nạt nàng.
Hàn Sâm thở dài một tiếng, áp sát lại gần mặt của Thẩm Thất, dùng đầu lưỡi liếm đi nước mắt của nàng.
Thẩm Thất vừa tức vừa thẹn, chớp chớp mắt, ngược lại đã quên chuyện khóc lóc ban nãy.
"Thấy nàng tức giận, không phải bổn vương vì mua trà bạc hà nàng thích nhất mới đuổi theo muộn sao?" Hàn Sâm nhéo nhéo cái mũi của Thẩm Thất.
Thẩm Thất vừa xấu hổ lại vừa kinh ngạc, kinh ngạc là vì Hàn Sâm nhìn thấu nàng tức giận là do y không đuổi theo. Quả thực, ở trong mắt Thẩm Thất, Mai Nhược Hàm cũng chỉ là một cái đệm nhỏ, dù sao ván đã đóng thuyền, nàng mới là Lan Lăng Vương Phi, đây mới là sự thật. Thẩm Thất tức giận là do Hàn Sâm không lập tức tiến lên dỗ dành nàng khi nàng không vui, cũng không đuổi theo giống như trong suy nghĩ của nàng. Cái này ngược lại càng kích thích tính tình của Thẩm Thất.
Thẩm Thất dò xét Hàn Sâm một cái, trong miệng muốn nhả ra câu nói “Mai tiểu thư của chàng cũng thích uống trà bạc hà” mười phần vị chua này, nhưng lại cứng rắn bị nàng dừng lại. Nhớ đến hiện giờ nàng mới là người thắng cuộc, hà tất tính toán chi li với Mai Nhược Hàm, ngược lại sẽ nhắc nhở Hàn Sâm sự tồn tại của Mai Nhược Hàm này. Cho nên Thẩm Thất vội vàng nuốt xuống câu này.
"Đừng khóc? Nếu khóc nữa mẫu thân đại nhân của nàng sẽ cho là bổn vươn bắt nạt nàng, muốn làm chủ cho nàng hưu vi phu." Hàn Sâm cầm tay Thẩm Thất cười nói.
"Thi*p cứ khóc, chính chàng bắt nạt thi*p." Thẩm Thất vừa cười vừa lau nước mắt ở khóe mắt.
"Đúng, hàng đêm ta đều bắt nạt nàng." Hàn Sâm ghé vào bên tai của Thẩm Thất nói.
"Chàng..." Thẩm Thất xấu hổ đến dậm chân, lại hết cách với y.
"Trà bạc hà này nàng không uống?" Hàn Sâm lập tức đổi chủ đề.
"Không uống." Thẩm Thất vẫn còn xấu hổ và tức giận.
"Cũng được, mùa đông uống trà bạc hà lạnh sẽ không tốt cho dạ dày của nàng."
Câu nói này của Hàn Sâm lập tức làm cho trong lòng Thẩm Thất trăm hoa đua nở, cái này bày tỏ y thật tâm lo lắng cho mình, bởi vì một người quan tâm đến thân thể của ngươi thì chính là thực sự để ý đến ngươi. Huống chi Hàn Sâm chỉ trả lại cho Mai Nhược Hàm một bình trà bạc hà, có thể thấy được y không quan đến đến thân thể của nàng ta, nghĩ vậy, trong lòng Thẩm Thất liền dễ chịu hơn. Trong mắt lập tức hiện lên ý cười.
Về chuyện Thẩm Thất trở về nhà thăm cha mẹ, đương nhiên là cả nhà đều vui vẻ hoà thuận, xưa nay cha mẹ vợ nhìn con rể đều là càng nhìn càng hài lòng, về phần phụ thân Thẩm Quang Diệu của Thẩm Thất vốn là trúng ý vị rể tài này, tuy rằng Lan Lăng Vương không vì kim thượng sở hỉ, nhưng ở trong mắt Thẩm Quang Diệu cái này cũng chỉ là rồng bơi nước cạn thời vận không tốt mà thôi, ông tự nhận cả đời này chưa bao giờ nhìn lầm, cho nên lúc trước mới có thể thúc giục Thẩm Thất quay về Lan Lăng. Về phần huynh trưởng Thẩm Thất, trừ bỏ vị Tam ca có sở thích đoạn tụ kia ra, còn lại đối với Hàn Sâm đều rất thành tâm, tất cả chuyện này đều làm cho Thẩm Thất cảm thấy hài lòng. Chỉ là lòng người không nên quá mức tham lam mà thôi.
Tiền nhi nhìn cái gương trước mắt soi đến soi đi, bên trong lộ ra diễn cảm bất mãn của chủ tử, thật sự là không có cách nào lý giải được.
"Chủ tử, người đang nhìn cái gì vậy?"
"Tiền nhi, em nói hai mắt của ta đẹp hay là của Mai Nhược Hàm đẹp?" Thẩm Thất ở trước cái gương rề rà một buổi sáng, lúc thì nhíu mày, lúc thì vui mừng hớn hở, lúc thì bày ra vẻ mặt ‘sương mù che phủ trời núi’, nhưng làm thế nào cũng không làm ra được ánh mắt thống khổ dịu dàng khiến người đứt ruột đứt gan giống như Mai Nhược Hàm, Thẩm Thất có một tia thất bại.
Thân thể của Tiền nhi lảo đảo một cái, cảm thấy dường như Thẩm Thất đã thay đổi, nàng chưa bao giờ hỏi ra vấn đề tự ti này. "Đương nhiên là của chủ tử đẹp."
Thẩm Thất dẩu môi, "Quên đi." Nàng dám chắc Tiền nhi sẽ nói như vậy. "À, lời nói ngày đó của Vương gia, ngươi đừng để trong lòng." Thẩm Thất âm thầm chột dạ, bởi vì tư tâm của nàng cũng đang kích động.
"Tiền nhi không dám. Nô tì cũng không hy vọng xa vời với Vương gia, mỗi ngày nhìn thấy chủ tử người bị Vương gia chọc đến cười khóc lẫn lộn, chuyện dày vò như vậy tim gan của Tiền nhi chịu không nổi." Tiền nhi bĩu môi nói.
"Được rồi, ít nói nhảm đi." Thẩm Thất cười mắng. "Đợi sau này em có phu quân, nhìn xem còn dám chê cười ta hay không?" Thẩm Thất điểm nhẹ lên trán của Tiền nhi.
Thẩm Thất mới nói xong lời này liền nhìn thấy Hàn Sâm tiến vào phòng, người hầu hầu hạ y cởi mũ trùm đầu ra, "Bên ngoài rất lạnh sao?" Thẩm Thất nhanh chóng đón Hàn Sâm đi vào, nàng lấy tay của y để vào trong lòng bàn tay của mình sau đó đặt vào trong иgự¢ sưởi ấm, "Đều do ông trời, đã tháng hai rồi còn cho rơi nhiều tuyết như vậy."
Hàn Sâm khẽ cười mặc cho Thẩm Thất cầm lấy tay của y, "Chả trách người ta nói nhuyễn ngọc ôn hương, quả nhiên là vừa mềm vừa thơm." Tay của Hàn Sâm xấu xa ở trong áo choàng của nàng nắn nắn.
"Vương gia." Thẩm Thất ngượng ngùng hờn dỗi, Tiền nhi thức thời lui ra ngoài.
"Đừng động, cứ để yên như thế này một lát đi." Hàn Sâm kéo Thẩm Thất đến bên giường nằm xuống, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Thẩm Thất đâu phải là người chịu yên, không có việc gì cũng phải dành ra ba phần thời gian, hiện giờ Hàn Sâm rất bận rộn, sáng sớm ra khỏi nhà, đến gần tối mới trở về. Thẩm Thất ngóng trông muốn đem chuyện của cả một ngày chia sẽ với y, cho nên cái miệng không hề nhàn rỗi, nói hôm nay đến nhà ai, trên thôn trang kính đồ gì, thành Lan Lăng xảy ra chuyện cổ quái ly kỳ gì, vân vân.
Lúc đầu Hàn Sâm còn im lặng nghe, thỉnh thoảng "Ừ" một tiếng, càng về sau lại cau mày, "Bổn vương muốn yên lặng một lát."
Thẩm Thất nhất thời im lặng, bất mãn nhìn Hàn Sâm, cả ngày y đều không ở đây, vừa trở lại còn không cho phép nàng nói chuyện, Thẩm Thất cảm thấy ủy khuất. Huống chi nàng có chuyện muốn nói, chính là chuyện của hoa mai xã tổ chức trong tháng hai, bởi vì lúc trước Thẩm Thất chỉ chú ý đến hôn sự, bên hoa xã thấy nàng không có lòng dạ nào cho nên hoa mai xã trong tháng một liền gác lại, đến tháng hai này, bởi vì năm nay thời tiết lạnh, cho nên mới nghĩ tới cần phải lo liệu hoa mai xã một lần nữa. Bởi vì hoa mai xã mang một chữ ‘mai’, mà Mai Nhược Hàm lại thích hoa mai, cho nên mỗi lần đều mời nàng ấy làm xã chủ. Nếu giống như những năm trước thì còn tốt, nhưng đến năm nay bởi vì chuyện xưa của Hàn Sâm và Mai Nhược Hàm, Thẩm Thất không hề cam nguyện, nhưng cái này sớm đã thành tục lệ, cho nên cũng không phản bác được.
Thẩm Thất không có chuẩn bị tốt, rốt cuộc có nên nói với y, thỉnh y cùng đi hay không. Mặc dù hoa xã là do đám nữ tử các nàng trong lúc hứng khởi mà tạo thành, nhưng sau mấy năm, đã sớm trở thành cái cớ để cho đám con cháu quý tộc thế gia trong thành Lan Lăng tụ tập mỗi tháng, không có giới hạn nam và nữ, mỗi lần đều vô cùng náo nhiệt, một thi*p khó cầu. Dẫn Hàn Sâm đi theo, lại sợ y và Mai Nhược Hàm dây dưa không rõ, nhưng không mang y đi theo, lại giống như Thẩm Thất nàng sợ Mai Nhược Hàm, hiện giờ Thẩm Thất cũng đang khó cả đôi đường.
Bất quá nếu Hàn Sâm đã như vậy, Thẩm Thất sẽ không nói với y. Chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Sâm, y cũng không mở mắt, tất cả đều không nhìn thấy. Thẩm Thất hết cách, chỉ có thể sững sờ nhìn y, nhưng cái nhìn này liền đi vào mê hoặc.
Thẩm Thất nhẹ nhàng sáp người lại, dùng môi vẽ một vòng lên bên môi của Hàn Sâm, tuy cử chỉ lẳng lơ này các khuê nữ như nàng không nên có, nhưng Thẩm Thất rất thích cọ xát bên người Hàn Sâm, cho dù bị nhìn thấy cũng không sao.
"Đừng làm rộn." Hàn Sâm phất phất tay, nhưng vẫn không mở mắt.
Thẩm Thất tránh thoát tay của y, lại trượt môi xuống chỗ hầu kết của Hàn Sâm, tinh quái vươn đầu lưỡi ra liếm liếm, chỉ cảm thấy hầu kết kia trơn trượt, Hàn Sâm mở to mắt, lập tức đè Thẩm Thất ở dưới thân, "Là ai mỗi ngày đều la hét bổn vương bắt nạt nàng bây giờ lại tới trêu chọc bổn vương?"
Thẩm Thất ở dưới người y hì hì cười. Hai ngươi đang dính cùng một chỗ, y phục của Thẩm Thất đã cởi đến nửa vai, lại nghe thấy gã sai vặt ở ngoài cửa cung kính nói: "Vương gia, Vương phi thỉnh dùng bữa tối."
Thẩm Thất không để ý tới, nào biết Hàn Sâm lại ngừng động tác, chỉnh y phục của nàng lại, xoay người xuống giường.
"Vương gia." Thẩm Thất có một tia kinh ngạc.
Hàn Sâm xoay người nhìn nàng cười nói, "Dùng bữa mới có khí lực không phải sao?"
Thẩm Thất xấu hổ đến mức giậm chân, nhưng trong lòng lại có một tia kinh ngạc và hơi lạnh. Thẩm Thất nhớ lại lời nói của Nhị tỷ nàng trong ngày về nhà thăm cha nương đó.
"Sau khi Thất cô nương thành thân, càng ngày càng mềm mại như nước, chỉ sợ Lan Lăng Vương gia yêu cũng yêu không đủ." Đại tỷ Thẩm Như Tuyết nói.
"Chỉ là ở dưới mí mắt lại đen một vòng, có phải buổi tối ngủ không ngon hay không?" Nhị tỷ Thẩm Băng ý nhún nhún vai.
"Nhị tỷ, tỷ nói gì vậy?" Thẩm Thất nhanh chóng quay đầu đi.
"Không cần xấu hổ, sau khi thành thân chuyện này vốn là tự nhiên, không tin muội hỏi đại tỷ đi." Thẩm Băng Ý hài hước cười, "Nghĩ lại lúc tỷ vừa mới thành thân, anh rể của muội là người cái gì cũng không biết tiết chế, có đôi khi bữa trưa và bữa tối cùng ăn một chỗ."
"Ban ngày các người cũng..." Dù sao Thẩm Thất cũng chỉ mới thành thân, thẹn thùng của cô nương gia vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
"Muội không biết thôi, nam nhân ấy à, chỉ cần muốn làm chuyện đó, không quản ban ngày hay ban đêm, càng không quản đến chuyện ăn cơm này." Thẩm Băng Ý không ngừng nói, đây là đối thoại từ trước đến nay Thẩm Thất chưa từng nghe qua.
Bất quá nhìn biểu hiện hôm nay của Hàn Sâm, Thẩm Thất không biết Hàn Sâm không thích hay là có nguyên nhân gì khác. Bọn họ rõ ràng đã... Nhưng y lại có thể dừng lại, thư thả tự nhiên, vả lại cũng không thấy vẻ chán nản cái gì. Thẩm Thất chỉ có thể nghĩ đến chỗ tốt, đó chính là Hàn Sâm hoàn toàn là một người không thích nữ sắc, cái này đối với thê tử của y mà nói, chẳng phải là một chuyện tốt gì.
Sáng sớm ngày tiếp theo Hàn Sâm lại đi ra ngoài, bởi vì chuyện hôm qua nên Thẩm Thất không vui, ấm ức ở nhà cho cá ăn. Tiền nhi đi tới nói cho nàng biết y phục nàng muốn mặc trong hoa mai xã bên Phồn Tú Trang đã may xong. Nàng vứt toàn bộ thức ăn cá vào trong ao, cười cười đứng dậy, cuối cùng cũng có chuyện hợp ý.
"Tiền nhi, em đến phòng thu chi thu hồi tiền quần áo lại đây." Thẩm Thất có chút hưng phấn.
Tiền nhi đáp một tiếng đi ra ngoài, không đầy một lát liền bưng khuôn mặt ủy khuất trở về.
"Sao thế?" Thẩm Thất buồn bực, trong phủ này ai có thể làm cho Tiền nhi bị ủy khuất.
"Phòng thu chi kia nói số lượng quá lớn, không thể chi." Tiền nhi nổi giận nói, "Nhưng khiến người ta mất mặt ૮ɦếƭ đi được, chủ tử, Phồn Tú trang bên kia làm sao bây giờ, có nên chi tiền riêng của người trước hay không?"
"Không được." Thẩm Thất vừa nghe liền tức giận. Nàng mua cho mình một bộ y phục, phòng thu chi trong phủ này cư nhiên dám cự tuyệt, đây cũng là bác bỏ mặt mũi của nàng, sau này nữ chủ nhân là nàng còn lập uy như thế nào. Thẩm Thất ở Thẩm gia làm mưa làm gió đã quen, không ai dám bác bỏ ý của nàng. Nàng và Hàn Sâm thành thân không được mấy ngày, liền cho rằng Vương phủ này cũng như Thẩm phủ, khắp nơi đều thuận theo ý của nữ chủ nhân là nàng.
Tiền nhi cũng không phải là người để người ta tĩnh tâm, thấy chủ tử tức giận, càng thêm mắm thêm muối nói: "Hắn nói tiền tiêu mỗi tháng của chủ tử là một trăm quan, trang phục ăn uống cũng đã phá lệ mua sắm rồi, cho dù thỉnh thoảng có chi số nhiều, chiếu theo lệ cũ của phủ Vương gia, đều không thể cao hơn năm trăm quan, còn nói một bộ y phục của chủ tử ngài mua hao phí một ngàn quan, thật sự rất..." Nào biết Tiền nhi nói càng nhiều Thẩm Thất càng trầm tĩnh, "Việc này em đừng quản, ta từ có đạo lý. Chuẩn bị một chút, ta muốn đi ra ngoài."
"Có phải chủ tử muốn đi tìm phòng thu chi kia hay không?" Tiền nhi đi theo bên người Thẩm Thất đã lâu, đương nhiên cũng chịu không nổi ủy khuất, ước gì chủ tử đi lấy lại công đạo. Tiền nhi vừa nói, vừa cầm một cái áo khoác gấm da cáo đi ta khoác lên cho Thẩm Thất.
Thẩm Thất liếc xéo Tiền nhi một cái, nàng cần gì phải tự hạ thân phận đi đến phòng thi chi lầm ầm ĩ? Thẩm Thất chỉ xem phòng thu chi kia như những hộ gia đình chưa từng thấy qua. "Đi bảo phòng bếp hầm canh, chúng ta đến Tu Trúc lâu."
Tu Trúc lâu là thư phòng của Hàn Sâm, ngày thường nếu như y ở trong phủ thì phần lớn thời gian đều ở đó, từ khi Thẩm Thất xuất giá cho đến nay vẫn chưa từng đi qua, hôm nay thừa dịp việc này, nàng vừa vặn có cớ đi qua, Thẩm Thất ước gì thời thời khắc khắc đều dính ở bên người Hàn Sâm, nàng nghĩ nhất định phải hảo hảo ngún nguẩy nũng nịu với Hàn Sâm, trong phủ này cư nhiên có một phòng thu chi dám bác bỏ ý của nàng.
Tiền nhi cũng là đứa bé lanh lợi, lập tức đi đến phòng bếp thúc giục đem canh tới đây.
Tu Trúc lâu ở góc Đông Nam của phủ Lan Lăng Vương, ẩn ở sau rừng trúc, đối diện mặt sau là hồ lớn, là một tiểu lâu cao hai tầng, Hàn Sâm thích không gian yên lặng không có quấy nhiễu này, cho nên để làm thư phòng. Trước cửa lâu có hai thị vệ đứng canh giữ, thấy Thẩm Thất đến lập tức cong người hành lễ, "Thuộc hạ tham kiến Vương phi."
"Đứng lên đi." Thẩm Thất khẽ nâng tay, phủ Lan Lăng quản chế tương đối nghiêm, quy củ rất nhiều, đây là điều trước khi vào cửa Thẩm Thất không hề nghĩ tới, bất quá nàng cũng rất hài lòng. Giống như hai thị vệ trước cửa này, cho dù có người hay không có người đều đứng nghiêm thẳng tắp, có bị mũi chích cũng tuyệt đối không nhúc nhích nửa phần.
Thẩm Thất bước lên muốn đi vào đại sảnh nhưng hai thị vệ kia lại lập tức tiến lên ngăn cản lại, "Nương nương xin dừng bước, Vương gia đã phân phó, nhàn tạp nhân đẳng không được mời thì không thể vào."
Thẩm Thất chớp chớp mắt, Tiền nhi lập tức lên tiếng nói: "Vương phi sao có thể tính là nhàn tạp nhân đẳng?"
"Vậy thỉnh các ngươi thay mặt thông truyền (thông báo truyền lại)." Ngược lại Thẩm Thất không có tức giận, dịu dàng nói.
"Vương gia đang nghị sự ở bên trong, đã phân phó bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy." Vị thị vệ mặt chữ điền ở bên trái nói, không có chút ý định muốn đi vào trong xin chỉ thị, diễn cảm cung kính, nhưng lại một bộ dáng mời người rời đi.
"Nếu như ta vẫn muốn đi vào thì sao?" Tính tình tiểu thư của Thẩm Thất lại nổi lên, hôm nay bị phòng thu chi cự tuyệt không nói, chẳng lẽ còn phải bị hai thị vệ này ngăn cản?
Hai thị vệ không nói gì, chỉ giống như hai ngọn núi đứng thẳng ở trước cửa, ý định vững chắc không cho vào. Tiền nhi lập tức dựng thẳng mi, chỉ vào hai thị vệ kia mắng, "Hai người các ngươi là thứ gì hả, cư nhiên dám ngăn cản chủ tử nhà ta, đợi chút nữa Vương gia đi ra sẽ xử đẹp các ngươi."
Hai thị vệ kia vẫn không nhúc nhích, không có đem Tiền nhi để vào mắt, đương nhiên cũng không đem Thẩm Thất để vào mắt. Tiền nhi tiếp tục nói kháy, Thẩm Thất cũng không ngăn cản. Người ở bên trong nghe được động tĩnh lớn như vậy, chắc hẳn cũng nên đi ra rồi.