Dụ Lang - Chương 02

Tác giả: Minh Nguyệt Đang

Họa Mi Nông Sâu Không Đúng Lúc
Hàn Sâm giống như không cảm thấy, chỉ khóa lên ánh mắt của nàng không di chuyển, ngón tay linh hoạt tháo váy ngoài của nàng xuống.
"Thi*p sợ." Thẩm Thất một phát bắt được tay của Hàn Sâm, tuy rằng trước khi xuất giá đã có người đặc biệt đến giúp nàng truyền thụ việc cần phải làm của một đêm này, nhưng nàng vẫn sợ hãi.
Hàn Sâm nhẹ nhàng cười một tiếng, nụ cười vốn nên tuyệt trần thoát tục thanh nhã, nhưng cố tình mang theo một tia tà khí nói không nên lời, thậm chí là ác ý, Thẩm Thất càng thêm mê muội ở trong đó.
Hàn Sâm vẫn không nói gì, thậm chí mang theo ác ý dùng sức xé quần áo trong của nàng ra, để lộ ra tiểu y. Thẩm Thất biết y cố ý giở trò xấu, nhưng cả người nàng lại không có bất kỳ lực đạo nào. Tay của Hàn Sâm khẽ nắm lấy иgự¢ của Thẩm Thất, khiến nàng nhất thời run lên, nơi này chưa từng bị người nào chạm qua, Thẩm Thất vừa thẹn vừa vội, "Đừng." Nước mắt theo gương mặt nhỏ xuống. Ngày thường nàng uy phong quen rồi, làm sao bị người bắt nạt như vậy.
Đáng tiếc động tác của Hàn Sâm chẳng những không dừng lại, nghiễm nhiên có xu thế càng lúc càng mãnh liệt, Thẩm Thất thấy y ác ý xoa nắn, mặc dù không cảm thấy đau đớn, nhưng cảm giác nhục nhã này lại khiến người ta không thể chịu đựng được, cho nên Thẩm Thất càng phát ra ủy khuất. Nàng cảm thấy Hàn Sâm không nên đối với nàng như vậy, y nên nhường nàng, sủng ái nàng, sao có thể bắt nạt nàng như vậy, rõ ràng nàng đã nói ‘đừng’. Nước mắt của Thẩm Thất giống như thác nước, mà Hàn Sâm lại không hề có khuynh hướng dừng tay.
Thẩm Thất nổi giận, giãy dụa muốn ngồi dậy xuống giường, lại bị Hàn Sâm từ phía sau ôm lấy eo, xoay người ngã ở trên người y, chợt lại bị y đặt ở dưới thân, ngón tay kia lại càng linh hoạt, chia hoa rẽ liễu dịch đến ở giữa chân của nàng.
Thẩm Thất giãy dụa càng thêm dữ dội, nước mắt chảy xuống, Hàn Sâm vẫn không buông tha cho nàng, tay càng lúc càng quá phận, Thẩm Thất xấu hổ đến mức hận không thể lập tức ૮ɦếƭ đi, lại thấy Hàn Sâm tham lam ʍúŧ nước mắt của nàng, giống như nước mắt kia là linh đan diệu dược của y. Thẩm Thất bị tay của Hàn Sâm bắt nạt đến sít sát, cả người càng phát ra cảm giác khô nóng khó chịu, trong miệng ՐêՈ Րỉ ra tiếng, nước trơn dầy đặc, giống như có thể từ trong tiếng ՐêՈ Րỉ kia nhéo ra nước. Thẩm Thất càng lúc càng xấu hổ muốn chui xuống đất, nhưng tiếng ՐêՈ Րỉ kia, nàng càng đè nén thì càng vỡ vụn, trong nước trơn dầy đặc mang ra những sợi tơ bạc nhỏ càng làm cho tâm người ta run lên.
Trong lúc mơ mơ màng màng Thẩm Thất chỉ cảm thấy giữa hai chân có thêm một vật, nàng sớm đã vì giãy dụa quá độ mà mệt mỏi, hiện tại chỉ có thể vặn vẹo cho có, giờ đã như thịt cá mặc người chém Gi*t. Đợi Thẩm Thất cảm thấy ngón tay của Hàn Sâm bắt đầu thăm dò vào nơi riêng tư khiến nàng đau đớn thì lập tức cả kinh thẳng eo lên, cầm lấy cổ tay của Hàn Sâm, "Van cầu chàng..." Âm thanh trầm thấp mềm mại, khổ sở cầu xin, làm sao còn có uy phong cao cao tại thượng của ngày thường. Cho tới bây giờ đều là người ta van xin nàng, còn nàng chưa từng ăn nói nhũn nhặn qua như vậy.
Hàn Sâm lại nở nụ cười, hôn lên đôi môi đỏ mọng của Thẩm Thất, mạnh mẽ cạy mở môi của nàng ra, giày vò môi lưỡi của nàng, đem kinh hô đau đớn bất ngờ xảy ra của nàng tất cả nuốt vào trong miệng. Thẩm Thất chảy nước mắt đánh lên người Hàn Sâm, nhưng y vẫn không buông nàng ra, chỉ hơi tạm dừng động tác một chút.
Thẩm Thất trì hoãn giọng nói, bắt đầu đẩy y ra, nào biết lại đổi lấy đáp ứng càng mãnh liệt hơn, bị y giày vò đến ૮ɦếƭ đi sống lại, đến khi mặt trời mọc mới dừng lại, mơ mơ màng màng ngủ thi*p đi.
"Chủ —— tử —— "
Thẩm Thất đỏ mặt, vội vàng đem cánh tay lộ ra bên ngoài thu trở về, Hàn Sâm rời đi khi nào thì nàng không biết, nhưng như vậy cũng tránh cho nàng nhìn thấy y lại ngượng ngùng.
Tiền nhi ý vị thâm trường nhìn Thẩm Thất liếc mắt một cái, trong con ngươi tròn tròn hàm chứa trêu đùa, "Vương gia cũng rất không yêu thương ngài rồi, nhìn xem đem chủ tử ngài chỉnh..."
Thẩm Thất liếc Tiền nhi một cái, trách mắng, "Lắm miệng, chàng mới không phải không yêu thương..." Thẩm Thất nhớ tới cảm giác khô nóng khi y hôn lên trên da thịt của mình tối hôm qua, mặt lại bắt đầu đỏ lên, số lần đỏ mặt đời này của nàng cộng lại cũng không nhiều hơn mấy ngày gần đây.
"Nhanh như vậy chủ tử đã nói tốt giúp cô gia rồi?" Tiền nhi nâng Thẩm Thất vô lực mềm mại đứng dậy đi đến bồn tắm.
"Miệng lưỡi lợi hại, ngày nào đó để cho chàng thu nhận em xem em còn chê cười ta hay không?" Thẩm Thất nhẹ nhàng nhéo Tiền nhi một cái, nàng và Tiền nhi cùng nhau lớn lên, tuy là chủ tớ, nhưng tình cảm so với tỷ muội trong nhà lại thân hơn một chút, để nàng đi theo Hàn Sâm cũng không phải là chuyện không có khả năng, chỉ cho là có thêm người ngăn cản y, cũng tránh cho những nữ nhân không đứng đắn ở bên ngoài tiến vào phủ.
Quả nhiên Tiền nhi liền đỏ mặt, so với quả táo cũng không khác hơn là bao, "Chủ tử." Tiền nhi dậm chân, kéo dài âm cuối, xem ra cũng không phải là không muốn.
"Bồn tắm này thực sự không thoải mái." Thẩm Thất nhíu mày, lúc nàng ở trong Thẩm phủ, một mình một viện, bên trong còn có một bể tắm lớn gần bằng Trừng Hoài viên, mặc dù đang ở trong thành không dẫn được ôn tuyền, nhưng hạ nhân không ngừng nấu nước chuẩn bị cho nàng, cho nên cũng đầy đủ tương xứng với ôn tuyền. Nàng không nghĩ tới phủ Lan Lăng Vương lại sơ sài như vậy, tẩm phòng của nàng và Hàn Sâm cư nhiên còn không bằng cầm thất (phòng để cổ cầm) trước kia nàng luyện cầm, trang trí cũng sơ sài hơn rất nhiều.
"Phủ Lan Lăng Vương này làm sao có thể so với trong phủ của chúng ta." Tiền nhi bắt đầu trả lời.
"Nói bậy, nơi này chính là trong phủ của chúng ta, lời nói như thế này về sau đừng để cho ta nghe thấy nữa." Kỳ thật trong lời nói của Thẩm Thất còn có một tầng ý, đó chính là tuyệt đối không thể nói vương phủ không bằng Thẩm phủ, đây là thời kỳ cần phải quản chế nghiêm, là chuyện sẽ phải rơi đầu. Huống chi nam nhân xưa nay sĩ diện, Thẩm Thất tuyệt đối không thể để cho Hàn Sâm có chút khó chịu, cho dù nàng muốn lục tìm cả vườn này, cũng chỉ có thể chậm rãi từng bước một.
"Dạ." Tiền nhi cẩn thận trả lời.
Thẩm Thất tắm rửa xong, mới vừa mặc quần áo, trên mặt còn vẻ hồng hào do mới vừa tắm, liền nhìn thấy Hàn Sâm bước chân vào trong phòng.
"Sao chàng lại tới đây?" Thẩm Thất có một tia kinh ngạc, nhìn thấy y nàng lại nhớ tới đêm hôm qua, lại bắt đầu không có tiền đồ xấu hổ cúi đầu.
"Xem ra bổn vương thật sự là người có phúc, lại thấy được mỹ nhân xuất dục đồ." Hàn Sâm cười nhạt một tiếng.
Thẩm Thất căng thẳng trong lòng, không biết lời nói của y chứa đầy hàm ý, hay là lời nói vô tâm. Sau sự việc ngày hôm ấy, đại ca nàng đi giải thích một phen, nói là hắn thỉnh người mang Hàn Sâm đi thay quần áo, lại không nghĩ tới Thẩm Thất đúng lúc cũng ở đó, toàn bộ đều là hiểu lầm, nhưng không biết Hàn Sâm có tin hay không.
Hàn Sâm cầm tay Thẩm Thất dắt đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, đưa tay cầm lấy loa tử đại trên bàn, bỗng chốc Thẩm Thất lại nhớ tới điển cố của cổ nhân Trương Sưởng họa mi*, hai má lập tức ửng đỏ. (* vẽ lông mày)
"Phu quân muốn giúp thi*p họa mi sao?" Thẩm Thất vô cùng không ngờ Hàn Sâm sẽ nhu tình như thế.
"Nghe nói ở phương Nam Tử Dạ Ngô Ca hát \'Lúc phương huyên mới nở, biết là cỏ vô ưu, hai hàng lông mày chưa họa, sao có thể lang ôm\', hai hàng lông mày của ái phi chưa họa, bổn vương sao có thể ôm được mỹ nhân." Hàn Sâm mỉm cười.
"Chàng..." Thẩm Thất thẹn thùng vạn phần, đi cũng không được, trốn cũng không xong, Tiền nhi ở một bên khanh khách cười ra tiếng.
"Các người đều bắt nạt ta!" Thẩm Thất dậm chân đi vào sau tấm bình phong, Hàn Sâm lập tức đi theo vào, Tiền nhi biết điều lui xuống.
Thẩm Thất gục ở trong chăn, làm thế nào cũng không chịu, đến khi Hàn Sâm kéo nàng vào trong lòng, mới ỡm ờ đứng dậy.
"Đều là do bổn vương không tốt, đánh hay mắng bổn vương mặc nàng bắt nạt được không?" Hàn Sâm thấp giọng dụ dỗ Thẩm Thất.
Thẩm Thất chỉ cảm thấy chuyện vui mừng nhất của đời người cũng không có cái gì hơn cái này, nếu hai người có thể mỗi ngày liếc mắt đưa tình, đời người này còn có gì để hối tiếc?
"Chàng vẽ lông mày không tệ, thường xuyên vẽ lông mày cho những cô nương khác sao?" Thẩm Thất cong môi nói.
"Không dám không dám, mới thử vẽ lông mày cho nàng một chút, nàng đã thét lên ta bắt nạt nàng, bổn vương còn dám vẽ cho những cô nương khác sao?" Nụ cươi chưa từng biến mất trên khuôn mặt Hàn Sâm.
Thẩm Thất "hì hì" một tiếng bật cười, nhìn tư thế Hàn Sâm hoạ mi, liền biết y đang nói dối, nhưng lúc này nàng tình nguyện nghe y nói dối, ít nhất y chịu gạt nàng, dù sao so với việc y nói thật vẫn tốt hơn.
Hai người lại tình chàng ý thi*p dính cùng một chỗ hồi lâu, Hàn Sâm mới đứng dậy rời đi, Thẩm Thất chỉ mảnh mai vô lực tựa vào bên giường, khóe miệng chứa đựng nụ cười, rất hận vì không thể sớm gặp được Hàn Sâm, hiện giờ nhân sinh như vậy mới có mùi vị.
Hai ngày kế tiếp, Hàn Sâm đều đem hết toàn lực rút thời gian bồi Thẩm Thất, hai người thân mật khiến rất nhiều người ao ước.
"Ngày mai nên về nhà rồi?" Hàn Sâm ôm Thẩm Thất, đang tựa ở trên giường bên cửa sổ nhìn trăng sáng. (nhà ở đây là nhà của Thẩm Thất ý)
"Ừ." Thẩm Thất cong người nằm ở trong иgự¢ y, giống như con mèo nhỏ đáp lại một tiếng, còn đem đầu chui vào trong lòng của Hàn Sâm, tìm một góc độ thoải mái nhất nằm xuống.
Sáng sớm ngày tiếp theo Thẩm Thất rời giường trang điểm, vội vã muốn về nhà mẹ đẻ. Nữ tử bình thường nếu như gã cho trượng phu giống như vũ đại lang* thì chỉ sợ về nhà mẹ đẻ cũng không tích cực như vậy, ngược lại còn có chút hổ thẹn, nhưng Thẩm Thất gả cho Hàn Sâm, sẽ khẩn cấp dẫn phu lang về nhà để cho đám tỷ muội ao ướt thèm thuồng, mong muốn khắp thiên hạ đều chia vui cùng nàng. (* vũ đại lang theo t hiểu chắc là lang quân quyền quý vũ dũng)
Sau khi dùng xong điểm tâm, Thẩm Thất vui mừng rạo rực tiến lên dắt tay Hàn Sâm đi ra ngoài đình, một chút cũng không sợ người bên ngoài chê cười nàng rất dính người. Nơi cửa hiên đã sớm có gã sai vặt chuẩn bị xe ngựa đứng đợi sẵn, người hầu bên người Hàn Sâm là Biện Trác cũng vội vàng dắt tới một con ngựa bờm đen bóng loáng tỏa sáng đứng chờ, con ngựa kia toàn thân đen bóng giống như màn đêm tối kịt, tìm không ra một cọng lông khác màu, chỉ là ở trên trán có một cái bớt màu trắng hoa mơ, giống như nốt chu sa ở trên trán mỹ nhân vậy, tăng thêm mị sắc. Thẩm Thất đưa mắt nhìn sang, liền biết đây là ngựa Hàn Sâm hay cưỡi, vả lại rất là yêu thích, có người chuyên trách hầu hạ, vô cùng tận lực.
"Hôm nay bổn vương không cưỡi ngựa, sẽ ngồi trên xe ngựa cùng với Vương phi." Hàn Sâm nhìn Biện Trác nói.
Trên mặt Biện Trác có một tia kinh ngạc, Thẩm Thất yên lặng nhìn ở trong lòng, một khi nàng dụng tâm với Hàn Sâm, đương nhiên cũng sẽ để tâm đến người thân cận ở bên cạnh y. "Có phải Vương gia không quen ngồi xe ngựa hay không?" Thẩm Thất nhìn Hàn Sâm.
"Không sao, ngày thường không có ái phi bồi ngồi cùng, đương nhiên không có thói quen ngồi xe ngựa." Trong mắt Hàn Sâm hiện lên nụ cười hài hước, khiến Thẩm Thất cảm thấy mình lại bị cười cợt, sắc mặt đỏ ửng, trong lòng lại vui mừng ngất ngây.
Hàn Sâm giúp đỡ Thẩm Thất lên xe ngồi xuống. Đứng ở bên ngoài nhìn xe ngựa này một chút cũng không thấy hoa lệ, chỉ rộng hơn một chút so với xe ngựa bình thường, nhưng vào bên trong nhìn lại, vô cùng mỹ lệ, so với sương phòng của tiểu thư khuê các cũng không thua kém bao nhiêu, tất cả dụng cụ cần có đều có đầy đủ, và đây là đồ cưới của Thẩm Thất.
Thẩm Thất ngồi ở trên giường chính diện với Hàn Sâm, chỉ cảm thấy Hàn Sâm rất kỳ quái, nàng nhìn y không hề chớp mắt, nói: "Làm sao vậy, mặt thi*p dính gì sao?"
Vẻ mặt Hàn Sâm nghiêm túc lấn đến gần, "Không có."
"Vậy thì có cái gì đẹp mắt hay sao?" Thẩm Thất quyệt miệng.
"Đương nhiên là có đẹp mắt, sắc đẹp như thế này nhìn cả đời cũng không thấy phiền chán." Hàn Sâm dứt khoát bưng khuôn mặt của Thẩm Thất lên, sát lại gần nhìn kỹ. Thẩm Thất xấu hổ vội vàng quay đầu, số lần thẹn thùng đời này của nàng cộng lại cũng không hơn ba ngày nay.
"Đừng né, đừng né. Để bổn vương nhìn kỹ, xem ba ngày này có nuôi béo nàng không, nếu gầy quá, đến Thẩm phủ, chẳng phải bổn vương sẽ bị nhạc mẫu đại nhân oán giận ૮ɦếƭ sao?" Hàn Sâm nghiêng đầu nhìn Tiền nhi đang hầu hạ ở một bên, "Tiền nhi, ngươi nói chủ tử nhà ngươi mập hay là gầy?"
"Chủ tử được Vương gia yêu thương như vậy, đương nhiên so với trước kia ở Thẩm phủ càng thêm mượt mà rồi." Tiền nhi nào dám đánh giá Thẩm Thất là béo hay là gầy, vị chủ tử này luôn luôn đối với dung mạo của mình đặc biệt để ý a.
"Vẫn là Tiền nhi ăn nói dễ thương. Đúng là ái phi càng thêm mượt mà, xem màu lông này, tươi sáng hơn nhiều a." Hàn Sâm vuốt ve tóc mai của Thẩm Thất.
Thẩm Thất tức giận vuốt ve tay của y, "Đây là Vương gia đang khích lệ sao? Chàng làm như Thất nhi là con ngựa hả?"
Hàn Sâm ghé vào bên tai Thẩm Thất nói cái gì đó, Thẩm Thất xấu hổ giả vờ đánh y mất cái, "Vương gia, làm sao chàng có thể..." Hàn Sâm chỉ ở một bên cười, sau đó giống như đăng đồ tử ngả ngớn nâng cằm Thẩm Thất lên, "Nhìn đôi môi trơn bóng này, giống như đóa hoa tươi mới trong mùa xuân, bổn vương rất là yêu thích." Âm thanh của Hàn Sâm càng lúc càng thấp, đến khi môi của y thiếu chút nữa là chạm vào môi của Thẩm Thất thì hai chữ "yêu thích" kia chỉ có Thẩm Thất mới có thể nghe rõ ràng.
Thẩm Thất nhắm hai mắt lại, đôi môi khẽ run rẩy, chỉ cảm thấy từng đợt khí nóng ẩm ướt đánh úp về phía nàng, khi đôi môi kia thật sự đặt lên môi của Thẩm Thất thì nàng nghe được tiếng hít không khí ngắn ngủi ở bên cạnh, lập tức ý thức được Tiền nhi còn ở trong xe, vội vàng đẩy Hàn Sâm ra, "Vương gia, Tiền nhi còn ở đây."
"Vậy Tiền nhi vắng mặt là có thể đúng không, không bằng đuổi nàng ấy đi đi?" Hàn Sâm không cam lòng ở bên môi Thẩm Thất nói thầm.
"Vương gia." Giọng của Thẩm Thất mang theo cầu xin, dịu dàng khéo léo nhu hòa, rất khiến cho tâm người ta ngứa ngáy khó chịu.
Cuối cùng Hàn Sâm cũng ngồi thẳng người lại. Thẩm Thất nhìn về phía Tiền nhi, nha đầu kia đã sớm quay đầu đi, chỉ là hai lỗ tai đều đỏ lên. Bỗng nhiên Thẩm Thất nhớ tới chuyện nàng từng đề cập qua muốn để cho Hàn Sâm nạp Tiền nhi làm thi*p. Việc này tốt cho Tiền nhi, cũng tốt cho Thẩm Thất. Thay vì cả ngày nơm nớp lo sợ vị hôn phu có cấu kết cùng với nha hoàn bên người hay không, còn không bằng dứt khoát thành toàn, như vậy vị hôn phu của nàng khen nàng có thể chứa người, nha hoàn bên cạnh cũng cảm kích nàng cả đời, toàn tâm toàn ý làm việc cho nàng, như vậy chẳng phải hai bên đều tốt.
Mẫu thân Thẩm Thất cũng khuyến khích phụ thân Thẩm Thất nạp tỳ nữ bên người nàng làm thi*p, thi*p thất kia chiếu cố mẫu thân Thẩm Thất không ít, cũng giúp đỡ Thẩm phu nhân lôi kéo trái tim lão gia không phải sao? Huống hồ Thẩm Thất là một người vô cùng có lòng tin, không có chút lo lắng Tiền nhi có thể lấy đi sủng sái của nàng, bất quá mỗi tháng lúc thân thể nàng bất tiện thì mới có thể gần gũi với Hàn Sâm*, dù sao so với việc Hàn Sâm ra ngoài tìm thức ăn dân dã vẫn tốt hơn. (* chỗ này ý nói là mỗi tháng dì cả của Thẩm Thất tới thì Tiền nhi mới có thể gần gũi với Hàn Sâm)
Nghĩ đến đây, thừa dịp cơ hội này, Thẩm Thất lập tức nói : "Vương gia, Tiền nhi chê cười thi*p. Tiền nhi cũng đã trưởng thành, từ bé đã đi theo thi*p, không bằng Vương gia..."
Thẩm Thất còn chưa nói xong, Hàn Sâm nhéo nhéo cái mũi của nàng cắt đứt lời nàng, "Ngu ngốc, chuyện của mình mới xong xuôi mấy ngày, liền quan tâm đến Tiền nhi của nàng rồi, bổn vương biết tình cảm của hai người rất tốt, không nỡ tách ra, bổn vương cũng sẽ không để cho Tiền nhi ủy khuất, không bằng ở trong đám cận thị (thị vệ hầu hạ thân cận) của bổn vương chọn cho Tiền nhi một vị hôn phu, bổn vương làm chủ để nàng làm chính phòng, trong ngày thường cũng có thể lưu lại bên cạnh nàng."
Thẩm Thất ngẩn người, đương nhiên Hàn Sâm không thể nào nghe ra ý tứ của nàng, y nói như vậy chỉ có thể nói rõ y vô tâm với Tiền nhi, Thẩm Thất cũng không biết nên vui hay nên lo lắng. Chỉ là trong lòng nàng lại hiện ra từng hồi ngọt ngào, cả đời nữ tử đều muốn gặp được một phu quân không ham nữ sắc, cái này thật sự là chuyện may mắn nhất trên đời, mặc dù Thẩm Thất không mơ mộng hão huyền muốn độc chiếm Hàn Sâm, nhưng nghe y cự tuyệt như vậy, trong lòng lại có chút vui mừng, chỉ cảm thấy thực có lỗi với Tiền nhi.
Ánh mắt của Thẩm Thất thoáng nhìn qua Tiền nhi, Tiền nhi đang kiên cường nghẹn nước mắt, lưng có một tia run rẩy. "Tiền nhi..."
"Tiền nhi tạ ơn đại ân của Vương gia, tạ ơn đại ân của chủ tử." Thân thể Tiền nhi cứng ngắc, cúi đầu ở trên sạp.
"Ừm." Hàn Sâm qua loa đáp một tiếng.
Trong xe vốn vui vẻ hòa thuận nhất thời trở nên có chút lúng túng. Thẩm Thất khó xử vén rèm xe lên, bỗng nhiên khẽ kêu lên: "Dừng xe."
Thẩm Thất vui mừng chỉ vào một cửa hàng ở phố đối diện nói: "Nương thi*p rất thích ăn bánh phù dung của ‘Cố Thực phường’, không bằng mua một ít đem về đi?"
Đương nhiên Hàn Sâm sẽ không cự tuyệt, tự mình ôm Thẩm Thất xuống xe ngựa, sau đó lấy mạng che mặt che ở trên mặt nàng, "Bổn vương không thích người khác nhìn chằm chằm vào ái phi."
Nếu như trước đây có người nói với Thẩm Thất như vậy, trượng phu tương lai của nàng sẽ đem nàng quản đông quản tây, nàng tuyệt đối giễu cợt ba tiếng, nhưng hôm nay, vô luận Hàn Sâm làm cái gì, đều khiến nàng cảm thấy ngọt ngào gấp bội.
"Chàng biết không, đồ của ‘Cố Thực phường’ này rất ngon, bọn họ có một loại trà là lạ, chỉ dùng trà vụn và sữa làm thành, thi*p rất thích uống trà có vị bạc hà." Mặc dù Thẩm Thất xấu hổ đỏ mặt, nhưng vẫn như cũ ở trước mặt công chúng lôi kéo tay của Hàn Sâm. "Cái này rất mới mẻ."
"Cha thi*p thích thịt kho tàu của Xích Cẩm lâu, đại ca của tiếp thích Hoa Điêu* của Bạch Vân lâu..." Thẩm Thất giới thiệu từng cái một, chỉ hy vọng Hàn Sâm có thể nhớ kỹ, nàng hy vọng Hàn Sâm có thể yêu thích mỗi người trong Thẩm gia của nàng. Hàn Sâm chỉ lắng nghe, cười mà không nói. [*rượu hoa điêu (đựng trong chum sành có chạm trổ hoa văn, loại rượu quý của Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc)]
"Vương gia, chàng thích cái gì?" Lúc hỏi câu này, Thẩm Thất và Hàn Sâm vừa mới bước chân vào Cố Thực phường, mà đồng thời lúc này, bên trong Cố Thực phường truyền ra một tiếng vang rất lớn, giống như là âm thanh của vật gì ngã trên mặt đất.
Thẩm Thất tập trung nhìn vào, trong đại sảnh của Cố Thực phường, một nữ tử áo xanh lụa trắng đưa lưng về phía bọn họ, chân của nàng đang đặt trên một cái vò làm bằng bạc.
"Mai tiểu thư không có bị bỏng chứ. Ta đi lấy cho cô một bình nữa." Vẻ mặt của chưởng quầy Cố Thực phường kinh hãi lo lắng. Trong không khí tràn ngập hương trà bạc hà mê người.
"Mai tỷ tỷ." Thẩm Thất kinh ngạc kêu lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc