Cơn mưa thu qua đi, trả lại bầu trời trong xanh. Ánh tà dương nhuộm hồng những áng mây. Một chiếc xe song mã lọc cọc nện vó trên đường quan đạo, đi về hướng Đông. Chỉ còn hơn hai chục dặm nữa là đến bờ sông Ô Giang. Xà ích là hán tử tuổi trạc tam tuần, dung mạo anh tuấn, hiên ngang. Chiếc xe mui kín vọng ra tiếng khóc của trẻ thơ. Một bàn tay ngọc vén rèm xe và có tiếng mỹ nhân trong trẻo :
- Tướng công. Thu nhi bực bội vì cả ngày phải ở trên xe, chàng mau tìm chỗ trú chân.
Hán tử vung roi quất tuấn mã phi nhanh rồi cười ha hả :
- Nương tử yên tâm. Chỉ còn vài chục dặm nữa là đến bờ sông Ô Giang. Chúng ta sẽ vào khách điếm nghỉ ngơi. Ai bảo nàng đòi theo ta làm gì? Thu nhi chưa đầy hai tuổi, sao có thể chịu được cảnh tù túng trên đường thiên ly.
Nữ nhân nghiêm giọng :
- Nào phải thi*p học thói nhi nữ tình trường. Chẳng qua, chuyến đi này muôn phần nguy hiểm, thi*p đâu thể để chàng một mình dấn thân được? Phu thê đồng mệnh uyên ương, thi*p có ở lại cũng chẳng thể yên tâm. Dẫu sao, có hai người vẫn hơn là một.
Hán tử bỡn cợt :
- Ai cũng biết Lô Sơn Tiên Tử Cam Tần Mi bản lãnh phi phàm. Có nàng đương nhiên là ta yên tâm hơn. Nhưng chỉ e Thu nhi không chịu nổi gian khổ trên đường thiên lý mà thôi.
- Tướng công yên tâm. Thu nhi đã uống, viên Dịch Cân hoàn, vạn bệnh bất xâm.
Nữ nhân vừa đứt lời thì hán tử đột nhiên gài cương, khiến chiếc xe đứng sững lại. Cách đầu ngựa năm, sáu trượng là mười tám người bịt mặt, đáo kiếm tuốt trần sáng quắc, sát khí tỏa ra dàn dụa, chứng tỏ ác ý không nhỏ. Hán tử đánh xe cao giọng :
- Chư vị là ai mà lại chặn đường Trác mỗ.
Một tên cất giọng khàn khàn :
- Trác Khả Lưu. Nếu muốn toàn mạng thì mau dâng họa đồ Vũ Khúc tinh cung ra đây.
Nữ nhân trong xe đã vén rèm nhìn ra. Nàng biến sắc bảo :
- Tướng công. Sao bọn họ lại biết chúng ta có họa độ Tinh cung.
Hán tử hạ giọng nói nhanh :
- Ta cũng thắc mắc về điều này. Chỉ có ta và Mạc Đình biểu đệ là biết rằng Trác gia có bảo đồ. Nhưng thôi. Trước mắt, phải thoát khỏi tai kiếp này cái đã.
Hán tử sang sảng nói với bọn bịt mặt :
- Trác mỗ hành tẩu giang hồ từ năm mười bảy tuổi. Danh hiệu Tứ Xuyên Khoái Đao không phải tự xưng mà có ít nhất, chư vị cũng phải cho biết lai lịch để xem cho có đáng cho tại hạ xuôi tay quy phục hay không!
Gã đầu lĩnh ngửa cổ cười ghê rợn :
- Người dám hỏi danh hiệu bọn ta, tất là không còn mong sống sót nữa. Chẳng lẽ con số mười tám người này không gợi cho ngươi một ý niệm gì sao?
Trác Khả Lưu thảng thốt kêu lên :
- Động Đình thập bát yêu?
- Đúng vậy. Giờ thì ngươi tự biết không còn đường?
Lô Sơn Tiên Tử Cam Tần Mi ở trong xe, nghe đối phương báo danh hiệu, thất sắc than thầm. Nàng xé vạt áo, cắn đầu ngón tay, viết vội mấy chữ rồi quấn chặt con thơ lại. Đứa bé bị điểm huyệt nên ngủ mê man, không biết rằng tai họa gần kề. Tiên Tử thò đầu bảo Khoái Đao :
- Tướng công. Chắc chắn chúng sẽ không để cho phu thê chúng ta toàn mạng. Mong chàng dùng Vũ Khúc Bảo Đồ đổi lấy an toàn cho Thu nhi. Sau này, nó sẽ rửa mối hận ngày hôm nay.
Trác Khả Lưu gật đầu hiểu ý, cười nhạt bảo Thập bát yêu :
- Các ngươi cũng biết võ công của la và chuyết thê Lô Sơn Tiên Tử chẳng chẳng tầm thường. Cùng lắm thì ta xé nát họa đồ, tử chiến một phen. Nhưng nay vì tính mạng các ngươi để Thu nhi được toàn mạng. Sau đó, nếu các ngươi Gi*t được chúng ta sẽ có họa đồ.
Động Đình thập bát yêu xúm lại bàn bạc. Đại Yêu gật đầu :
- Nếu ngươi đem thanh danh của giòng họ Trác ra thề rằng sẽ không hủy bản đồ, bọn ta chấp thuận tha mạng cho đứa bé vô tri kia.
Trác Khả Lưu nhảy xuống đất chỉ tay lên trời lập thệ. Gã rút mảnh lụa vẽ đường đến Vũ Khúc tinh cung ra, giơ cao cho bọn Thập bát yêu xem. Lô Sơn Tiên Tử bồng hài nhi ra khỏi xe. Nàng lặng lẽ cùng chồng tháo con ngựa Bạch ra khỏi càng xe, cột Thu nhi lên lưng ngựa rồi đuổi cho con ngựa chạy ngược về phía sau. Khi bóng tuấn mã vừa khuất, Động Đình thập bát yêu xông đến vây chặt. Khoái Đao cảm khái hỏi :
- Trước sau gì thì bọn ta cũng không thoát ૮ɦếƭ, chư vị có thể cho biết ai là người đã xếp đặt cuộc chặn đường này được không?
Nhị Yêu là một người cao gầy, gã mỉm cười mỉa mai :
- Vợ chồng ngươi nổi tiếng nhân kiệt, chẳng lẽ không đoán ra hay sao mà phải hỏi?
Lô Sơn Tiên Tử Cam Tần Mị lạnh lùng đáp :
- Tướng công ta hỏi cho vui đấy thôi. Nội tình Trác gia người ngoài đâu thể biết được? Bọn ngươi vừa mở miệng, bổn nhân đã biết ngay ai là kẻ đứng sau rồi.
Dứt lời, nàng rút kiếm đứng đấu lưng với chồng. Thập bát yêu lập tức xông vào, thay phiên nhau tấn công. Phép đánh xa luân chiến này rất hiểm độc, khiến phu thê họ Trác không kịp nghỉ tay. Tứ Xuyên Khoái Đao biết hôm nay khó mà toàn mạng. Ông giận dữ gầm lên, múa tít bảo đao, lao vào Cửu Yêu. Nếu nói về đơn đấu thì chẳng ai trong Động Đình thập bát yêu địch lại Trác Khả Lưu hay Lô Sơn Tiên Tử. Chính vì vậy Cửu Yêu hoảng sợ, nhảy lùi ba bước. Lục Yêu và Thập Yêu vội chém vào lưng đối phương để giải nguy cho Cửu đệ. Nào ngờ, Trác Khả Lưu đã quyết tâm đổi mạng với kẻ thù nên không thèm tránh né. Ông ôm đao nhảy xổ vào Cửu Yêu, bỏ mặc hậu tâm trống trải. Cửu Yêu ré lên thảm thiết, thân hình bị chém đứt làm đôi. Ngược lại, họ Trác cũng bị vướng hai đao vào lưng, máu tuôn xối xả. Ông cắn răng quay phắt lại, xuất chiêu Nhĩ Ngã Đồng Quy. Thanh đao như mũi tên bay vào иgự¢ Lục Yêu. Thập Yêu và Nhị Yêu kinh hãi trước sự kiên dũng của Khoái Đao, vận toàn lực hợp công chống đỡ. Tiếng sắt thép chạm nhau vang rền, Lục Yêu gào lên thê thiết, ngã lăn xuống đường quan đạo. иgự¢ và bụng bị mở tung, phủ tạng lộ ra ngoài. Khoái Đao giờ đây toàn thân đẫm máu, ông lãnh thêm hai đao vào vai và đùi. Lô Sơn Tiên Tử thấy phu tướng thọ trọng thương, nghiến răng xuất chiêu Lô Sơn Yên Tỏa. Bảo kiếm vun ✓út tạo thành đám mây mù chụp vào đầu Nhất Yêu và Tam Yêu. Hai gã khinh thị nàng là nữ nhân yếu đuối nên cười nhạt, vung đao chống đỡ. Nhưng đây là chiêu sát thủ của Lô Sơn thần ni, vô cùng ảo diệu và kì bí. Trường kiếm như có mắt, len qua màn đao quay, đâm vào иgự¢ Tam Yêu. Đồng thời, tay tả Tần Mị tống một chưởng đánh bạt đao của Nhất yêu. Lục Yêu bị trường kiếm đâm xuyên иgự¢ trái, ૮ɦếƭ không kịp ngáp. Đường đao của Nhất Yêu bị chậm lại nhưng cũng vạch được một đường dài trên tay tả Tiên tử. Bọn còn lại giận dữ, xông vào giáp công phu thê họ Trác. Tứ Xuyên Khoái Đao và Lô Sơn Tiên Tử bỗng quát vang :
- Uyên Ương Đồng Mệnh.
Hai người đem hết tàn lực đánh chiêu cuối cùng. Đao ảnh và kiếm quang xoắn lấy nhau, bay về phía bọn đối phương. Mục tiêu của họ là bốn gã ở trước mặt. Tuyệt chiêu này họ đã luyện với nhau cả ngàn lần nên rất tinh thục. Đao kiếm che chở cho nhau, vượt qua bức màn thép dầy đặc, liếm vào thân thể đối phương. Khoái Đao chém bay cả thủ cấp Thất Yêu và Thập Yêu. Lô Sơn Tiên Tử cũng Gi*t được Bát Yêu và đâm thủng иgự¢ Thập Tứ Yêu. Nhưng đó là chiến tích cuối cùng của họ. Mười một thanh đao còn lại đã ập đến, đưa họ về chín suối. Nhất Yêu lục xác Trác Khả Lưu, lấy được bảo đồ Vũ Khúc tinh cung. Lão thở dài, ngậm ngùi bảo :
- Chỉ vì mảnh da dê nhỏ bé này mà chúng ta đã mất đi bảy anh em.
Nhắc lại Lô Sơn Tiên Tử Cam Tần Mi là người thông tuệ quyết đoán nên đã biết kẻ thù chủ mưu là biểu đệ của chồng mình - Trí Đa Tinh Trác Mạc Đình. Do vậy nàng đã cố tình cột Thu nhi vào lưng Bạch mã. Con ngựa nàng mới mua ngày hôm qua, để thay cho ngựa cũ bị què. Như vậy Bạch mã sẽ không chạy về Trác gia trang ở Tứ Xuyên mà sẽ về nhà chủ nó, cách đấy chừng hơn trăm dặm. Nàng không muốn con mình rơi vào tay kẻ thù. Quả nhiên, Tiên tử đã tính đúng, Bạch mã theo đường cũ trở lại Mục Trường. Nhưng trời xanh không cho Thu nhi làm một tên chăn ngựa nên đã đẩy đưa tuấn mã dừng chân, bên giòng suối nhỏ. Giòng suối này từ cánh rừng phía Nam, cắt ngang đường quan đạo và chui qua chiếc cầu gỗ vào cánh rừng hướng Bắc. Sáu chục dặm đường đã làm cho tuấn mã khát nước và Thu nhi cũng vậy. Thụy huyệt đã đến giờ tự giải khai. Thu nhi òa lên khóc lanh lảnh, trong lúc con ngựa uống nước. Tiếng khóc của nó đánh động hai người đang nằm ngủ trên một cây cổ thụ, cách đấy chừng hai chục trượng. Đó là một lão già thân thể cao lớn, mặt đỏ như son, râu tóc bạc phơ. Da mặt lão chỉ điểm vài nếp nhăn nơi trán va khóe mắt. Người đàn bà có vẻ trẻ trung hơn? Tóc vẫn đen nhánh, đôi mắt phượng lấp lánh hàn quang. Xem ra thuở thanh xuân cũng là một bậc tuyệt đại mỹ nhân.
Bà ta bảo lão già :
- Lạ thực. Sao trời đã gần sụp tối mà lại có tiếng khóc của hài nhi. Lão mau ra, xem thử thế nào?
Lão nhân có vẻ sợ hãi nội tướng của mình, nhánh nhẩu nhảy xuống. Khinh công của lão thật là khủng khi*p, lướt đi như làn gió thoảng. Bạch mã đã, uống no nước, đủng đỉnh trở lên đường quan đạo, định quay đầu đi tiếp. Thu nhi vẫn khóc vang, giẫy giụa cố chui ra khỏi bọc vải. Lão nhân ra đến, chận đầu ngựa xem xét. Ông cởi bọc vải, thất một đứa bé trai bụ bẫm, lòng mừng khôn xiết, ngửa cổ hú vang. Lão phụ lập tức xuất hiện. Bà đỡ lấy Thu nhi, cởi chiếc tã đã ướt đẫm của nó rồi vỗ về :
- Nín đi con trai, chắc là đói khát lắm rồi phải không.
Lão nhân đọc tấm huyết thư, lẩm bẩm :
- Té ra tiểu hài này là con của Tứ Xuyên Khoái Đao và Lô Sơn Tiên Tử. Họ gặp cường địch nên mới phải để con thơ đào thoát một mình.
Lão phụ vội nói :
- Vậy chúng ta mau đi về hướng Đông, may ra có cứu được mạng họ không?
Hai người phi thân như tên bắn, nửa canh giờ sau đã đến đấu trường. Phu thê họ Trác chỉ còn là hai cái xác đẫm máu. Lão nhân giận dữ nói :
- Bọn Động Đình thập bát yêu thật đáng ૮ɦếƭ.
Lão đi sâu vào cánh rừng bên mé hữu, vung chưởng khoét một hố sâu rồi đem hai thi thể phu thê họ Trác đặt xuống. Lão lăn một tảng đá, nặng ước ngàn cân, đè lên mộ để đánh dấu rồi trở ra. Thu nhi đã được uống nước nên thôi khóc, giương đôi mắt ngây thơ nhìn lão phụ. Hai người bàn bạc, quyết định mang Thu nhi về Tứ Xuyên nuôi dưỡng. Họ lấy nhau đã sáu chục năm mà không con cái nên rất hoan hi nhận Thu nhi là nghĩa tử. Thiên Địa song tà giờ đây đã có truyền nhân. Mười ngày sau họ đã về đến nơi cư trú của mình đó là Bạch Đế thành trên núi Bạch Đế, thuộc huyện Phụng Tiết tỉnh Tứ Xuyên.
Cuối đời Tây Hán, Vương Mãng ςướק ngôi. Hán Bình Đế Tôn Thất nhà Hán là Công Tôn Thuật vào Thục đắp Thành Bạch Đế để chống lại Vương Mãng. Đến thời Tam Quốc, Thục tiên chủ là Lưu Bị, thua trận Lục Tốn ở Hào Đình, chạy về thành Bạch Đế rồi ૮ɦếƭ ở đấy. Bồn xung quanh thành xây bằng đá ong và sau mấy trăm năm đã hư hại khá nhiều. Thiên Địa song tà chọn nơi đây làm chỗ ẩn cư đã ba chục năm nay. Trong võ lâm, không ai biết điều này. Thiên Tà có tên là Bách Lý Hạc nên đặt tên cho tiểu hài là Bách Lý Tống Thu. Tên thật của Thu nhi là Trác Nam Thu.
Thời gian qua mau, Thu nhi lớn dần lên, dưới sự giáo dưỡng của Thiên Địa song tà, nó vẫn tưởng mình chính là con ruột của họ. Thu nhi xinh đẹp và rất thông tuệ nên được Song tà hết lòng yêu quí. Thiên Tà thuở còn thanh thiếu đã từng đậu cử nhân môn văn chương xuất chúng. Như vậy Thu nhi mới học được cả văn lẫn võ. Năm mười ba tuổi, Thu nhi đã có căn bản nội công để luyện tuyệt học. Một hôm, sau khi khảo sát hỏa hầu pho Càn Khôn cương khí và khinh công Thiên Lý Du Hồn, Thiên Tà cười bảo :
- Căn cơ của Thu nhi quả là hiếm có, vượt ngoài sức tưởng tượng của bọn ta. Kể từ nay, phụ thân sê truyền cho con pho Thiên Lôi thần chưởng. Đồng thời, con cũng phải hoàn tất pho Diêm Vương tuyệt kiếm của mẫu thân.
Địa Tà Thái Đàm Thủy rất yêu thương Tống Thu nên nhăn nhó :
- Sao lão đầu tử ngươi lại bắt con phải học nhiều như thế? Liệu Thu nhi có kham nổi hay không?
Bách Lý Hạc nghiêm mặt :
- Phu nhân đã quên cuộc phó ước Đại Qua Bích rồi sao? Trong vòng bốn năm, chúng ta phải truyền hết võ nghệ cho Thu nhi. Nếu Thiên Địa song tà có mệnh hệ gì thì Tống Thu sẽ là đời thứ ba của Càn Khôn phái.
Thu nhi nghe nói phụ mẫu sắp phải rời xa mình, ấp úng hỏi :
- Má à, Phụ thân đã từng dạy hài nhi rằng Đại Qua Bích là sa mạc rộng mênh ௱ôЛƓ, song thân đến đấy làm gì?
Địa Tà cười xòa, xoa đầu ái tử :
- Chuyện rất dài dòng, con còn quá nhỏ khống thể hiểu được đâu. Vài năm nữa mẫu thân sẽ giải thích cho nghe.
Thiên Tà lộ vẻ lo lắng :
- Bản lãnh Hoàng Sa Thằn ông ngang với sư phụ chúng ta. Vậy từ nay, ta và bà cũng phải khổ công ôn luyện mới được.
Thu nhi không phụ lòng kỳ vọng của Song tà. Sau bốn năm chàng đã học được bảy thành hỏa hầu của hai pho kiếm chưởng. Đã đến lúc phải lên đường đi Ngoại ௱ôЛƓ phó ước, Thiên Tà bèn đem ẩn tình kể rõ cho Tống Thu nghe. Trước tiên, lão nói về mối ân oán của Càn Khôn lão nhân và Hoàng Sa Thần Ông Âu Dương Thư.
- Số là, hai năm trước, sư tổ của con là Càn Khôn lão nhân xuất quan, đến núi Đại Luân Đạt Dật, nằm cách Vạn Lý Trường Thành tám trăm dặm, để tìm một loài linh xà có tên là Sa Trượng Xà Vương. Nào ngờ Hoàng Sa Thần Ông cũng có cùng mục đích ấy. Hai người đấu với nhau hơn ngàn chiêu thì Âu Dương Thư bị trúng một chưởng. Thuộc hạ của Thần ông định xông vào hạ sát Tiên Sư thì Âu Dương Thư không cho. Lão hẹn hai mươi năm sau sẽ báo phục mối thù một chưởng này. Tiên Sư cảm kích trước bản chất anh hùng của Thần ông liền hứa sẽ y ước. Nhưng chẳng may, người trở lại Trung Nguyên được hơn hai năm thì hết tuổi thọ qua đời. Tiên sư dặn dò bọn ta phải thay người đi phó ước.
Tống Thu tò mò hỏi :
- Sư tổ năm ấy bao nhiêu tuổi mà gọi là hết tuổi trời?
Thiên Tà Bách Lý Hạc cười đáp :
- Năm ấy sư phụ ta tròn chín chục. Bằng tuổi vợ chồng ta bây giờ.
Trước giờ Tống Thu chỉ ngỡ Song tà chỉ độ lục tuần. Chàng kinh ngạc hỏi Địa Tà :
- Chẳng lẽ mẫu thân tuổi trên thất thập mới thụ thai hài nhi?
Thái Đàm Thủy đỏ mặt :
- Thu nhi nói năng gì thế?
Địa Tà luyện pho Diêm Vương tuyệt kiếm đã hơn bảy mươi năm nên tính tình lạnh lùng, tàn khốc, đến Thiên Tà còn phải sợ bà. Trước giờ, Địa Tà luôn dịu dàng, âu yếm Tống Thu nên chàng không biết mẫu thân mình có ánh mắt kinh khi*p đến như vậy. Chàng sợ hãi lắp bắp :
- Hài nhi đâu dán nói bừa, năm nay hài nhi mười bảy mà mẫu thân đã cửu tuần.
Thiên Tà thở dài bảo :
- Ta cũng đang muốn giải thích điều ấy đây. Thu nhi vốn không phải là con ruột của chúng ta.
Lão bèn đem chuyện mười sáu năm trước kể lại. Tống Thu quỳ xuống Thái Đàm Thủy khóc nức nở :
- Dẫu cho hài nhi không phải do nhị vị sinh ra, nhưng Tống Thu vẫn suốt đời coi mình là con.
Địa Ta vuốt tóc chàng :
- Thu nhi. Mười sáu năm qua con đã là niềm hạnh phúc của hai kẻ cô độc này. Sau khi chúng ta lên đường xuất quan, con hãy cố gắng khổ luyện mới mong báo được đại cừu Trác Mạc Đình đã vào được Vũ Khúc tinh cung, học được tuyệt nghệ, tự xưng là Vũ Khúc tinh chủ. Hiện nay lão cùng Động Đình thập nhất yêu thống trị giang hồ, thế lực vô cùng hùng mạnh.
Tống Thu nghiến răng hỏi :
- Mẫu thân. Võ học của Vũ Khúc tinh cung với Càn Khôn phái chúng ta thì ai hơn?
Địa Tà thở dài :
- Sư tổ của con là Càn Khôn lão nhân đã từng bại vong trước Vũ Khúc Tinh Quân An Thúc Vân. Nếu Trác Mạc Đình bẩm thụ được hết chân truyền của Tinh Quân thì ngay cả hai chúng ta cũng không địch lại.
Tống Thu cười nhạt :
- Song thân yên tâm, hài nhi tự tin sẽ có cách đối phó.
Thiên Tà hoan hỉ :
- Giỏi lắm. Làm người phải biết dựa vào trí tuệ của mình. Võ công chỉ là thứ yếu mà thôi.