Cẩn Ngọc đi đến nhà Tử Lăng, không cần bấm chuông, đã có người gác cổng luôn sẵn sàng mở cửa. Căn nhà Tử Lăng đang sống không đâu khác chính là dinh thự trước đây hai người đã sống. Tuy đã ba năm qua rồi, nhưng mọi ngóc ngách trong căn nhà này, Cẩn Ngọc không làm sao quên được.
Tử Lăng đến tận giờ này vẫn chưa ngủ được, nghe quản gia báo tin, liền chạy ra trước cửa, còn đón Cẩn Ngọc trước khi cô kịp bước vào căn dinh thự của hai người. Từ lúc về nước đến giờ, đây cũng là lần đầu tiên cô đến đây. Trước đó Tử Lăng đã không ngừng ngỏ lời, nhưng chưa có lần nào cô đồng ý.
Tử Lăng chạy ra mở cửa, gương mặt nửa bất ngờ, nửa mừng vui. Nghe tin cô đến, anh gấp gáp đến nỗi vừa tắm xong, còn chưa kịp chải tóc đã chạy ra tìm cô.
“Tiểu Cẩn Ngọc, sao em lại đến đây? Có chuyện gì gấp sao?”
Cẩn Ngọc cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng gương mặt đã tái xanh khi nhớ lại biểu cảm kinh khủng của Tư Không Tà Dương. Nếu lúc đó cô không nhanh trí, cũng không biết đã có chuyện không hay gì xảy ra rồi.
“Vào trong rồi nói.”
Trong nhà, từng vật dụng được cô bày trí trước đây vẫn được lau dọn cẩn thận và để yên vị trí cũ. Cẩn Ngọc dù nhìn lướt qua một lần, trái tim cũng đủ đau nhói.
Cô và Tử Lăng bàn chuyện trực tiếp trong phòng làm việc của anh, mất mấy mươi phút mới xong hết câu chuyện, kèm theo những kế hoạch đã định sẵn trong đầu Cẩn Ngọc.
“Là như vậy. Nên theo em, chúng ta phải đẩy nhanh kế hoạch hơn nữa. Nhưng mấu chốt của việc này là phải tìm thấy mẹ em càng sớm càng tốt.”
Tử Lăng gật đầu: “Cũng lạ thật, dấu vết đã tìm thấy từ sớm, mà cả người của em, của ba em và cả của anh vẫn chưa tìm ra. Hay là bên phía Tư Không Tam…”
“Cũng rất có khả năng. Nhưng đến bây giờ ông ta vẫn chưa có động tĩnh gì…”
Tử Lăng nuốt nước bọt, dò hỏi: “Nhưng mà… em có chắc là cô tư vẫn còn sống không?”
Cẩn Ngọc nghe xong câu này, chợt rơi vào khoảng lặng. Cô chớp mắt lia lịa, cũng không biết có đang tìm cách dối mình hay không: “Em không chắc, nhưng nếu đã có manh mối, không thể không thử.”
“Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Tử Lăng đứng dậy, chợt ôm Cẩn Ngọc vào lòng. Cô nhìn thấy nhưng không né tránh. Giây phút này có thể dừng mãi ở đây được không? Để tình cảm của hai người được giữ ở mức trong sáng và thuần khiết nhất, hoặc ước gì có một phép màu xảy ra, biến những biến cố đã qua đi trở thành cơn ác mộng.
Không gian im bặt, chợt điện thoại của Tử Lăng bỗng vang lên. Anh vội vàng nhấc máy, là một số nặc danh. Đầu dây bên kia không đợi hồi đáp, đã lên tiếng thông báo:
“Tư Không Tử Lăng, Viên Cẩn Ngọc, bọn tao đã tìm được người chúng bây muốn tìm. Nếu muốn bà ta được sống, ba ngày sau hẹn ở kho nhiên liệu số 7 của tập đoàn Tư Không.”
“Kho nhiên liệu số 7, là quyền quản lý của Tư Không Tam à?” - Cẩn Ngọc như đốt lửa trong lòng.
Tử Lăng tắt điện thoại, trong lòng vẫn còn hoài nghi: “Đúng vậy. Nhưng Tư Không Tam có lộ liễu quá không, khi lại đặt địa chỉ ở chỗ thuộc quyền quản lý của ông ta chứ?”
Cẩn Ngọc châu chặt mày: “Hơn nữa nơi đó cũng là kho nhiên liệu, sẽ rất dễ gây ra cháy nổ. Không phải đó là một cái bẫy của Tư Không Tam đó chứ?”
Tử Lăng lộ rõ vẻ mặt căng thẳng: “Anh cũng không nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy. Nhưng không sao đâu, anh sẽ cho người kiểm tra khu vực đó trước khi đến ngày lão hẹn chúng ta. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, em trở về cũng không an toàn, anh sẽ cho người sắp xếp phòng cho em dùng tạm, nhưng mà… phòng của chúng ta là tốt nhất ở đây, em biết mà.”
Cẩn Ngọc né tránh ánh mắt của anh: “Không cần đâu, em có thể dùng phòng dành cho khách. Dù sao bây giờ em cũng là khách mà.”
Cẩn Ngọc nói xong, lập tức tìm cách rời đi, còn không quên bảo anh ngủ sớm. Nhưng hai con người này, liệu có ai có thể ngủ sớm sao?
Suốt đêm, Tử Lăng trằn trọc vì chuyện của ba ngày tới. Nếu thật sự có thể tìm thấy Tư Không Tình, lời giải đáp cuối cùng dành cho hai người cũng sẽ có. Tương lai của hai người, tất cả đều phải phụ thuộc vào việc Tư Không Tình còn sống hay không. Nên bằng mọi giá, anh phải cố gắng giải thoát cô tư, cũng như giữ an toàn tuyệt đối cho Cẩn Ngọc của anh.
Về phía Cẩn Ngọc, cô tất nhiên cũng không hề chợp mắt được. Không những vì lo chuyện giống với Tử Lăng, mà bản thân cô còn đang hoài nghi về điều sâu xa hơn nữa.
Người gửi nặc danh thư cho cô về việc Tư Không Tam gài bom hại cô là ai? Và tại sao Tư Không Tam lại hành động theo kiểu như vậy? Cô không nghĩ sau khi mình tiết lộ sự thật cho Tư Không Tà Dương, ông ta sẽ có thời gian vượt qua cơn thịnh nộ của hắn ngay lập tức.
Theo kế hoạch ban đầu của cô, bọn họ đúng ra có thể khiến Tư Không Tam án binh bất động vài ngày để trấn áp Tư Không Tà Dương. Nhưng cuộc điện thoại vừa rồi đúng là đi ngược lại với suy nghĩ của cô.
Cẩn Ngọc chợt nghĩ đến một điều táo bạo, phải chăng phía sau lưng âm mưu đấu đá giữa cô, Tử Lăng và Tư Không Tam, còn có một người đứng sau lưng thao túng tất cả, âm thầm trục lợi nữa?
Nhưng quan trọng hơn hết, kẻ đó là ai?
—-------------
Cách đó không lâu, ở nhà riêng của Tư Không Tam, sau khi ông ta chịu đựng cơn thịnh nộ của Tư Không Tà Dương, ông cũng nhận được một cuộc điện thoại tương tự.
Nhưng tất nhiên đó không phải nặc danh, mà là của Viên Cẩn Ngọc.
“Tư Không Tam, món quà tôi tặng cho ông có khiến ông bất ngờ không? Ba ngày nữa, tại kho nhiên liệu số 7, nếu ông không đến điểm hẹn, mọi chứng cứ phạm tội của ông, bao gồm âm mưu ςướק máy bay Gi*t người sẽ được phơi bày trước xã hội. Nhớ, đừng để tôi thất vọng đấy.”
Sau cuộc điện thoại đó, Tư Không Tam đã giận đến mức đập nát điện thoại. Ông ta vừa giận, vừa mừng vì con trai mình đã giận đến mức bỏ đi, trước khi hắn kịp nghe cuộc điện thoại này.
Ba ngày nữa, Tư Không Tam dự định sẽ có một cuộc chiến đẫm máu. Nếu Viên Cẩn Ngọc và Tư Không Tử Lăng không ૮ɦếƭ, thì người ૮ɦếƭ là ông ta.
“Hai đứa nhóc ranh khốn khi*p! Ba ngày nữa, kho nhiên liệu số 7 chứ gì? Được lắm, tao sẽ cho nổ ૮ɦếƭ hai đứa bây!”
Tư Không Tam gào thét cho qua cơn giận, không biết rằng bên ngoài cửa. Tư Không Tà Dương đã nghe được đại ý mọi chuyện. Hắn nghiến răng nghiến lợi, nói thầm:
“Muốn Gi*t Tư Không Tử Lăng? Xin mời. Nhưng Viên Cẩn Ngọc chỉ có thể do tôi định đoạt, ba à!”