Mấy tiếng sau, bà nội và Thẩm Dương An nghe tin, liền đến bệnh viện ngay lập tức. Bà nội nhìn thấy Roulia, cũng sốc đến mức ngất xỉu. Nhưng cô lại không thừa nhận thân phận trước mặt bọn họ, vẫn tiếp tục giả vờ như thể mình không biết Viên Cẩn Ngọc là ai.
Thẩm Dương Anh tuy biết hết mọi chuyện, nhưng cũng không tiện vạch trần. Bà ta cũng thật lòng muốn xem cô đang muốn suy tính điều gì.
Việc Tử Lăng trúng đạn được Dương Thần quy vào việc có kẻ vào công trình ám sát, vì chưa lắp xong thiết bị an ninh nên chưa tra được hung thủ. Dương Thần còn tự nhận chính anh đã ở hiện trường lúc đó. Roulia nhìn Dương Thần, cơ hồ đoán được mọi chuyện đã được Tử Lăng sắp xếp trước. Bản thân Dương Thần hoàn toàn không có đủ khả năng để suy tính nhiều chuyện như vậy.
Danis đứng sau lưng Roulia, nhỏ giọng hối lỗi: “Xin lỗi cô chủ, lúc đó có một cô lao công bị ngã, đồ dùng bị đổ hết ra ngoài nên tôi đã ở lại giúp, đến khi xong việc thì không tìm thấy cô đâu cả.”
Roulia nhẹ giọng: “Không phải lỗi của anh. Dù sao cũng là kế hoạch của anh ấy.”
Tất cả mọi người cùng đợi Tử Lăng phẫu thuật, đến khi bác sĩ ra khỏi phòng mổ, xác nhận anh đã qua cơn nguy kịch, Thẩm Dương An mới dùng lời lẽ dụ bà nội về nhà trước. Roulia cảm thấy hơi kì lạ trước thái độ của Thẩm Dương An, một người mẹ biết tin con trai mình bị bắn, còn có thể thong thả về nhà, để con một mình ở bệnh viện sao?
Hay là bà ta đã biết thân phận thật của cô, nên cảm thấy an tâm khi có cô ở lại? Nghĩ đến trường hợp này, Roulia liền lắc đầu, cố xóa nó ra khỏi đầu ngay lập tức. Trong kí ức của cô, Thẩm Dương An luôn là một người mẹ hiền, nếu thật sự phát hiện ra cô, nhất định sẽ không để yên như vậy. Nhưng cô đâu ngờ được, cô của ba năm trước ngây thơ, tin người đến nhường nào.
Quả thật, Roulia đã bỏ hết công việc, ở lại túc trực bên cạnh Tử Lăng. Suốt một đêm, cô cứ ngồi cạnh giường bệnh không chịu ăn uống, cũng chẳng chịu ngủ nghê.
Sáng hôm sau, khi Tử Lăng tỉnh dậy, đã thấy Roulia ngủ quên bên cạnh giường mình. Khoảnh khắc này, anh quả thực muốn giữ lấy mãi mãi. Anh ước gì những gì cô nói với anh trước đó hoàn toàn chỉ là giấc mơ.
Tử Lăng không kìm chế được, giơ tay xoa đầu Roulia. Động thái này khiến cô tỉnh giấc, giật mình nhìn anh: “Chuyện hôm qua tôi nói, anh còn chưa hiểu rõ sao?”
Tử Lăng bất lực thu tay lại, ánh mắt buồn rầu: “Anh… anh xin lỗi.”
“Cũng không trách anh được.” Roulia nói nhỏ, còn không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô thở dài một hơi, mang theo sự tò mò của anh kể hết một mạch những chuyện xảy ra từ ngày hôm đó. Bao gồm chuyện cô muốn trả thù, hết thảy đều kể cho anh. Duy chỉ có chuyện cô muốn xét nghiệm huyết thống lại một lần nữa là không thể nói ra được.
Nghe cô kể xong, Tử Lăng cũng không biết nói gì. Cô cũng im lặng. Một lúc lâu sau, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
“Anh xin lỗi vì bấy lâu nay đã để em chịu nhiều uất ức như vậy. Từ bây giờ, anh sẽ là khẩu súng của em, thay em trả thù như cách em muốn. Anh chỉ mong em đừng ôm thù hận sống đến cuối đời, có được không?”
Roulia rưng rưng hai mắt: “Anh còn muốn tôi nhắc lại một lần nữa về mối quan hệ của chúng ta sao?”
“Anh nhớ rõ rồi, chúng ta là anh em họ.” - Tử Lăng nói ra câu này, chợt thấy khóe môi đắng vô cùng. Trái tim của anh và cô cùng lúc bị Ϧóþ chặt lại. Sớm biết chuyện này sớm muộn cũng sẽ xảy ra, nhưng tại sao khi biết được, lại đau đớn đến vậy chứ?
“Anh đã biết như vậy, tại sao còn muốn giúp tôi trả thù?”
“Vì anh…”
Khóe môi anh giật giật, không thể nói ra ba chữ “anh yêu em”. Anh trầm ngâm một lúc, mới đáp:
“Vì anh còn nợ em rất nhiều. Em có thể để anh giúp em trả thù, có được không?”
Roulia sắp khóc đến nơi, ngoài mặt vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ: “Nếu anh muốn, tôi có thể để anh giúp tôi, với một điều kiện.”
“Chỉ cần là điều em muốn.”
Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má xinh đẹp của Roulia: “Sau khi tôi trả thù xong, anh phải hứa với tôi, xem như Viên Cẩn Ngọc đã ૮ɦếƭ, sau đó lấy một người vợ khác, sinh con đẻ cái, nối dõi tông đường cho nhà Tư Không.”
“Nếu anh không đồng ý?”
“Tôi sẽ về Mỹ ngay lập tức, và để Danis thay tôi trả thù. Cả đời này vĩnh viễn cũng không gặp lại anh nữa.”
“… Được. Anh đồng ý với em. Xem như em đã ૮ɦếƭ, cưới một người vợ khác, sinh con đẻ cái.”
Hai người nói ra hai lời, đều như ngàn nhát dao cứa vào tim mình, lẫn tim đối phương. Vốn biết sẽ làm người mình yêu tổn thương đến mức nào, nhưng không nói không được, không thể không nói.
Chữ yêu nhau còn nghẹn ở cổ, nhưng trong tâm thức của cả hai, dường như đã không thể nói ra được nữa.