Tư Không Tam rít một hơi thuốc thật dài, mắt đeo kính râm, ung dung nhìn màn hình thời sự khổng lồ trước mặt.
“Qúy vị thân mến, trong chuyến bay mã số xxxxxxxx khởi hành từ sân bay quốc tế Kinh Long đến Washington, Mỹ vào mười giờ ba mươi trưa hôm nay đã xảy ra sự cố thương tâm. Một đám người được điều tra là quân đánh bom liều ૮ɦếƭ đã thực hiện hành vi ςướק máy bay hòng mục đích tấn công vào thành phố Washington, nhưng trước khi đáp đất liền đã vô tình khiến máy bay rơi thẳng xuống biển. Theo thông tin từ phía cảnh sát, chỉ khoảng 30% hành khách và nhân viên kịp sơ tán vào bờ, số còn lại vẫn đang trong quá trình tìm kiếm…”
“Bốp… bốp… bốp…”
Trong khi mọi người xung quanh đều tỏ ra thương cảm trước thông tin đau lòng này, Tư Không Tam lại bình thản vỗ tay tán thành, miệng còn nở nụ cười đểu cáng:
“Đúng là một vụ ςướק hoàn hảo. 30% hành khách còn sống, hai mẹ con cô cũng không may mắn đến mức đó chứ?”
Đúng lúc này, tay sai của Tư Không Tam sau khi nghe điện thoại, liền đến báo cáo: “Ông chủ, chuyện là…”
“Tôi biết rồi. Thời sự đã đưa tin, cậu còn phải lặp lại với tôi sao?”
“Không… không phải…” - Tên tay sai tỏ vẻ lo lắng vô cùng.
Tư Không Tam cũng cảm thấy không ổn, liền quay đầu lại, chau mày: “Lại xảy ra chuyện gì?”
“Cậu chủ… sau khi cậu chủ biết được kế hoạch của chúng ta, đang phát điên ở nhà, sau đó…”
“Sau đó thế nào?”
“Bảo vệ chúng ta cài vào công ty Lăng Tư đã nói, cậu chủ đã đến đó, không những vậy còn đi thẳng vào phòng họp của cậu Tử Lăng nữa.”
“Thằng khốn!”
Tư Không Tam giận dữ chửi vào không trung. Cách đây không lâu, ông ta đã phát hiện tình cảm con trai mình dành cho Viên Cẩn Ngọc không phải bình thường, nên đã cố tình cảnh cáo anh mấy lần. Thậm chí lúc đưa chứng cứ cho Tư Không Tình, ông ta còn cố tình giao một bản sao cho Tư Không Tà Dương hòng mong anh từ bỏ ý định của mình, vậy mà…
Dù biết không thể đến được với nhau, Tư Không Tà Dương vẫn làm loạn vì kế hoạch của ông ta sao?
Nghĩ đến đây, Tư Không Tam càng phát cáu. Tài sản ông ta tranh đấu một đời sau này cũng là của anh, hà tất gì anh phải cố tìm cách chống đối chứ? Điều quan trọng nhất là, từ trước đến nay Tư Không Tam luôn tỏ ra là người chú hiền lành trước mặt Tử Lăng. Nếu Tà Dương tức quá hóa thẹn, nói hết cho Tử Lăng biết thì sẽ thế nào đây?
Tư Không Tam vừa giận vừa rối, điên cuồng gọi cho Tà Dương, nhưng đến một tiếng chuông nhạc chờ cũng không có. Không phải là anh đã chặn luôn cả số của ông ta rồi đó chứ?
—-----------
Ở công ty Lăng Tư, vì đang bận họp nên Tử Lăng không hề có thời gian xem truyền hình, hơn nữa dù có xem, anh cũng không tài nào ngờ được vợ của mình lại đi trên chiếc máy bay xấu số đó.
Cho đến khi Tư Không Tà Dương mặc kể mọi thứ, kể cả sự ngăn cản của nhân viên, xông vào phòng họp túm cổ áo Tử Lăng, còn mất bình tĩnh đến mức đấm vào mặt anh một cái đau điếng.
“Tư Không Tử Lăng! Bây giờ anh vẫn còn có đủ tâm trí để ngồi ở đây?”
Tử Lăng điềm tĩnh đứng dậy, vốn đã quá quen với tính cách sáng nắng chiều mưa của Tư Không Tà Dương nên cũng không có gì quá ngạc nhiên. Anh ra lệnh cho nhân viên ra ngoài hết, đến khi cả căn phòng họp rộng lớn và lạnh tanh chỉ còn hai người đàn ông có thần sắc cũng lạnh lùng không kém.
“Tà Dương, cậu lại muốn gây sự gì nữa?”
“Gây sự? Anh còn bình tĩnh để hỏi tôi câu này? Không lẽ anh không biết gì hết? Không lẽ chính miệng tôi phải nói Viên Cẩn Ngọc đã bị rơi máy bay trên đường đến Mỹ, hiện không rõ sống ૮ɦếƭ?”
“Tà Dương! Cậu có thể ăn bậy nhưng tuyệt đối không được nói bậy! Cẩn Ngọc bây giờ vẫn còn đang đợi tôi ở nhà, cô ấy cũng không có lý do gì phải xuất cảnh sang Mỹ cả.”
Tư Không Tà Dương giận đến hai mắt đỏ au, vừa nói vừa gật đầu lia lịa: “Được! Để xem là tôi nói bậy hay anh ngu ngốc! Mặc xác anh, tôi sẽ tự tìm cô ta một mình!”
Nói xong, đối phương liền giận dỗi rời đi. Nhưng khi chỉ vừa ra đến cửa, đã bị giọng nói của Tử Lăng làm chùn bước:
“Cậu… tại sao lại quan tâm đến Cẩn Ngọc của tôi như vậy?”
Tư Không Tà Dương không nghĩ đã đáp, giọng trầm lặng như một lời răn đe: “Nếu tôi có thể tìm thấy cô ta trước, cũng có nghĩa cô ta đã không còn là của anh nữa!”
Năm giây sau, bầu không khí trong phòng họp tiếp tục giảm xuống, một vì không có tiếng người, hai vì người còn lại trong phòng đang “đóng băng” đến cực điểm.
Tử Lăng lạnh lùng lấy điện thoại gọi cho Cẩn Ngọc. Một cuộc gọi nhỡ, rồi hai cuộc, ba cuộc,...
Đến lần thứ hai mươi, Tử Lăng đã không thể giữ bình tĩnh nổi nữa. Ngay cả gọi cho Tư Không Tình cũng không có hồi âm.
“Dương Thần, cho tài xế đến đón tôi ngay lập tức! Cậu cũng đi cùng tôi, mau!”