“Thế ư?” Người được gọi là lão đại, Mễ Niết, suy nghĩ một chút rồi nói, “Đừng lo, đầu heo kia yêu tiền như mạng, gần đây chắc nghe ngóng được gì đó, nhưng thật sự chỉ là ra vẻ ta đây, muốn tăng thêm tiền hoa hồng thôi. Chút tí lợi lộc ấy ta không cần. Cho dù hắn đã biết được điều gì, nhiều lắm cũng chỉ là một phần chút xíu, không làm được gì đâu!”
“Tuy rằng chúng ta không quan tâm đến vài xu lẻ, nhưng nếu để nhiều người biết được cũng không hay ho gì, hơn nữa cấp nhiều loại lộc cho hắn lắm, chỉ sợ khiến hắn càng thêm tham lam đến nỗi được voi đòi tiên!”
“Ừm, điều này cũng đúng. Không thể không đề phòng tâm địa con người, ta sẽ chú ý tới chuyện này nhiều hơn.” Mễ Niết gật gù.
“Còn có một việc nữa……” Tên thuộc hạ kia ấp úng.
“Có việc gì thì nói ra, sao phải ấp a ấp úng ? Ngươi tại sao càng có tuổi lá gan lại càng nhỏ vậy!”
“Dạo gần đây thuộc hạ luôn luôn có cảm giác bị theo dõi, nhất là trong lúc chúng ta nhập hàng, cảm giác này càng ngày càng rõ ràng hơn.”
Khả năng dự cảm chuẩn xác từng nhiều lần cứu hắn thoát ૮ɦếƭ, chuyện này mọi người đều biết, bởi vậy khi hắn nói ra nghi vấn trong lòng, lập tức khiến cho Mễ Niết chú ý.
“Đã phái người điều tra chuyện gì đang diễn ra chưa? Có phát hiện được gì không?” Mễ niết cảnh giác hỏi.
“Cho tới bây giờ vẫn chưa phát hiện được gì.” Tên thuộc hạ lắc đầu, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc, không có khả năng nhầm lẫn vì dự cảm của hắn chưa từng sai. “Nhưng mà, lão đại, anh cũng biết dự cảm của em chưa bao giờ……”
“Ta biết, ta biết!” Mễ Niết đứng dậy đi tới đi lui mấy bước, rốt cục quyết định: “Lập tức tăng thêm số người đi thăm dò, cẩn thận vẫn hơn, việc này không được phép để sơ sẩy một ly.”
“Vâng!”
Tả Thường Phân pha một tách hồng trà nóng đem tới trước mặt Hà Trì Trì cùng điểm tâm.
“Đã tới lúc dùng điểm tâm rồi ư? Nhanh vậy.” Hà Trì Trì nhìn đống hồ trước mắt, không khỏi âm thầm khen Lôi Ni Khả tìm được bảo vật như Thư ký Tả, thực đúng là con người cực kì trách nhiệm, coi mệnh lệnh của hắn chẳng khác nào thánh chỉ.
Cứ đúng giờ, mặc kệ có mặt Ni Khả hay không, dù cho nàng dùng mọi thủ đoạn uy Hi*p, Thư ký Tả nhất quyết chuẩn bị điểm tâm cho nàng thật chu đáo.
“A, chị xấu tính nha! Rõ ràng chị đã đáp ứng dùng điểm tâm cùng em, hôm này sao lại chuẩn bị có một phần thôi?”
“Thực xin lỗi, Trì Trì, hôm qua chị đi ăn tiệc họp lớp, không ngờ bị đau bụng, hôm nay…” Tả Thường Phân ấp úng, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
“Chị làm sao vậy?”
“Chị vào phòng vệ sinh một chút” Tả Thường Phân ôm bụng vội vàng chạy ra khỏi văn phòng.
“Cô đang làm cái gì vậy?” Phó phòng quan hệ xã hội (*có thể hiểu là PR) Úc Dung định gõ cửa, lại phát hiện văn phòng tổng tài không đóng cửa, tò mò nhìn vào bên trong, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, phịch một tiếng đẩy cửa đi vào, nổi giận đùng đùng vọt tới trước bàn làm việc.
Hà Trì Trì không biết tại sao nữ nhân trước mắt lại có bộ cả ✓ú lấp miệng em. Đành kệ cô ta thôi, coi bộ dáng thì hình như là cấp dưới của Ni Khả.
“Tổng giám đốc của các cô buổi sáng phải đi ra ngoài họp, tới khuya mới trở về. Tôi đề nghị về sau cô muốn gặp hắn, trước hết nên xác định lịch hẹn với Thư ký Tả, đỡ phải mất công.”
“Cô…… thật to gan, dám bày bừa đồ đạc, lại còn dùng điểm tâm trên bàn làm việc thần thánh của tổng giám đốc?! Đây là văn phòng của tổng giám đốc tập đoàn Vạn Tông, cô định biến nơi này thành quán cà phê chắc? Cô là ai? Đừng nói với tôi cô là người thân của tổng giám đốc. Nhà họ Lôi ba đời đều là con một, tổng giám đốc cũng không có họ hàng gần nào là nữ nên tôi không tin đâu.”
Nhìn thấy Trì Trì vẫn duy trì vẻ tao nhã thong dong, lửa giận của Úc Dung càng tăng lên. Lôi Ni Khả là người đàn ông mà cô ta cực kì ái mộ, có rất nhiều con đàn bà dùng hết tâm cơ và thủ đoạn chỉ để hắn chú ý tới, tính toán ích kỷ muốn từ nay về sau có thể bay lên ngọn cây, cô ta cũng không phải ngoại lệ
Mấy năm gần đây cô ta ở công ty làm trâu làm ngựa, hy sinh cống hiến, cố gắng biểu hiện tốt, chẳng phải là vì muốn có địa vị cao hơn nữa, có cơ hội được tiếp xúc với tổng giám đốc sao. Với tài mạo song toàn của cô ta, đến bây giờ cũng chỉ mới tình cờ nhìn thấy mặt tổng giám đốc, thế mà con đàn bà này này dám công khai ăn picnic ở đây sao?
“Ai cho phép cô ăn picnic ở trong này? Có phải Thư ký Tả không? Cô ta đâu rồi? Chạy đi đâu rồi.”
Con bé này vừa nhìn đã biết là loại tiểu thư được chiều chuộng từ bé, chắc chắn là nó đã dùng tiền mua chuộc Thư ký Tả, thừa dịp tổng giám đốc vắng mặt để thực hiện giấc mộng được làm Lôi phu nhân. Thật không biết xấu hổ! Tổng giám đốc đối với loại con gái này không xấu nết này sẽ không khách khí, mình tất nhiên cũng không cần tôn trọng nó.
Cô gái này bị làm sao vậy? Cô ta có hiểu phép tắc hay không? Dựa vào cái gì mà ở văn phòng của người khác, chưa phân rõ trắng đen mà đã liền mở miệng mắng mỏ? Đây gọi là nữ cường nhân sao?
Hà Trì Trì lạnh lùng liếc nàng một cái, tự mình rót hồng trà, không hài lòng nói thêm nửa câu nào nữa, nàng không muốn lại tốn nước bọt.
“Cô…… Không biết xấu hổ!” Úc Dung thấy Trì Trì vẫn thản nhiên tự tại uống hồng trà, mà mình nói đúng tình hợp lí lại giống như bị phạt đứng một bên, vì thế cô ta ném mạnh văn kiện đang cầm đi……
“A!” Hà Trì Trì bất ngờ không kịp phòng bị, kêu lên sợ hãi, chiếc tách trà đã vỡ tan.
“Có chuyện gì vậy……” Tả Thường Phân và Chu Thư Lân nghe được tiềng ồn ào lập tức vọt vào phòng. “Tiểu thư, cô có sao không?”
“Đau quá a, Thư ký Tả!” Hà Trì Trì đau đớn vung vẩy tay, rớt nước mắt nhìn Tả Thường Phân.
Tả Thường Phân lập tức nắm lấy cái tay đang vẫy vẫy loạn xạ của Hà Trì Trì “Oa, sưng đỏ rồi kìa……” Cô đau lòng thổi thổi.
“Còn thổi cái gì? Mau dẫn Trì Trì đi xối nước a!” Chu Thư Lân nhìn Tả Thường Phân đang thổi thổi mu bàn tay đỏ rực của Trì Trì, quả thực muốn té xỉu, liền vội vàng đẩy các nàng tới phòng rửa mặt.
“Được được, tôi biết rồi!” Tả Thường Phân lôi kéo Hà Trì Trì chạy vào trong.
Trời ạ, đỏ như vậy, không biết đau đến thế nào!
“Úc Dung, nơi này là văn phòng của tổng giảm đốc, không phải văn phòng của cô. Cô dựa vào gì mà động thủ đánh người ở trong này?”
Năng lực của Úc Dung không tệ nhưng tính tình tiểu thư lại kiêu ngạo của nàng đã quá nổi danh. Chu Thư Lân đã nghe được rất nhiều người phê phán cô ta. Trước kia hắn đều là mở mắt nhắm mắt mở, nghĩ rằng có thể trở thành nữ cường nhân cá tính khó tránh khỏi có chút ít tính cách mạnh mẽ, chỉ cần không thái quá là được. Nhưng thế nào cũng không nghĩ tới cô ta lại kiêu ngạo tới mức này.
“Tô tưởng rằng cô ta ăn picnic ở trong này, tôi… tôi không biết… » Cô ta thấy dáng vẻ hổn hển của Chu Thư Lân, nhất thời sợ hãi, hiểu được tình hình có vẻ không ổn, hình như mình đã đánh sai người.
“Cô có biết cô ấy là ai không?” Chu Thư Lân hỏi cô ta. Dựa trên hiểu biết của hắn về Trì Trì, nàng chỉ không thèm để ý tới kẻ khác, không có chuyện chủ động gây xung đột.
“Tôi……” Úc Dung hốt hoảng lắc đầu.
“Cái gì cũng không biết, mà dám động thủ đánh người? Lễ phép và giáo dưỡng của cô ở đâu? Cô ấy ăn picnic có ảnh hưởng tới cô sao? Khi nào thì ở văn phòng tổng giám đốc cho phép cô lộng hành như vậy, sao ta lại không biết?” Chu Thư Lân tức giận không thèm nhiều lời “Mặc dù cô có năng lực, nhưng hành vi quá mức quái đản, lần này không ai có thể cứu được cô, tốt nhất cô nên chuẩn bị tâm lý đi.”
“Không cần! Thực xin lỗi, tôi…… không biết cô ấy có vị trí quan trọng như vậy, van cầu anh, trợ lí Chu, tôi không phải cố ý , cầu xin anh đừng nói ra……”
“Câm mồm! Cô cho rằng tổng giảm đốc là người mù không nhìn thấy sao?” Không biết Trì Trì quan trọng thế nào sao? Nói gì vậy.
Kể cả không quan trọng, cô ta có thể tùy ý đánh người sao? Hắn không nghe nổi nữa. Tình trạng bối rối của cô ta như vậy, không hiểu làm sao có thể làm công tác quan hệ xã hội được ? Chu Thư Lân không khỏi hoài nghi làm sao cô ta leo được tới được chức vị này.
“Trì Trì?!” Lôi Ni Khả vừa họp xong, trở về thì nhìn thấy Trì Trì yêu dấu lại đang nói chuyện rất vui vẻ với một người đàn ông xa lạ ở đại sảnh. Hắn không thể tin được.
“Tại sao em lại ở đây một mình?” Giọng nói lạnh lẽo giận dữ vang lên, không khí bốn phía lập tức bị hạ xuống ít nhất mười độ. Lôi Ni Khả mặt lạnh lùng nghiêm túc, xuất hiện bên cạnh Hà Trì Trì, đôi mắt sâu trầm đang lóe lên những tia giận dữ. “Đáng ૮ɦếƭ, chẳng phải anh đã yêu cầu Thư ký Tả lúc nào cũng phải đi theo em sao, cô ta đâu rồi?”
“Anh đã về! Thư ký Tả đi phân phát thư từ rồi.” Hà Trì Trì kinh ngạc mừng rỡ nhìn hắn, không chú ý tới dáng vẻ giận dữ của người nào đó. Nàng kéo kéo ống tay áo của hắn, ý bảo hắn cúi đầu xuống “Tại sao nhanh vậy? Không phải anh bảo rằng hội nghị tới giữa trưa mới xong sao?”
“Vốn là như vậy, nhưng vì……” Lôi Nhi Khả nhìn thấy vẻ mặt vui sướng không che giấu được của nàng, biểu tình hòa hoãn không ít. Ánh mắt lơ đãng lướt qua thì lại nhìn thấy tay nàng đang băng vải, lập tức trừng lớn, giống như nhìn thấy quái vật.
Cầm cái « tay phồng phồng » của nàng lên, mặt Lôi Ni Khả nổi gân xanh. “Em bị thương ư?! Vì sao lại băng bó như vậy?”
Hà Trì Trì vội vàng rụt tay lại giấu sau lưng, phát huy tinh thần “đà điểu” của mình, quyết định nhắm mắt làm ngơ.
“Không có việc gì, không có việc gì, anh không ngạc nhiên như vậy! Cái này…… Ách, ừ, chỉ là vết bỏng nho nhỏ mà thôi, không có gì đâu.” Không nghĩ nhanh như vậy hắn đã phát hiện ra, nàng còn chưa kịp nghĩ phải giải thích thế nào mà!
“Bỏng ư? Sao em lại bị bỏng?” Hắn không kiềm được lửa giận, rít gào ra tiếng, khiến những người đang ở đại sảnh kinh sợ không dám phát ra tiếng động nào.
Lôi Ni Khả không thèm để ý tới lễ nghi hay mặt mũi, ôm lấy Hà Trì Trì đi tới thang máy, hắn muốn làm rõ ràng chuyện này.
“Thật sự không có chuyện gì mà……” Hà Trì Trì yêu ớt kêu lên biện bạch, quay cổ đi, căn bản không dám chống lại lửa giận của hắn.
Vẫn luôn ở bên cạnh không lên tiếng, Chung Gia Hào thật sự tức giận nhìn theo Lôi Ni Khả đang ôm Trì Trì đi vào thang máy.
Hắn sao có thể đối xử như vậy với tiểu thư? Chung Gia Hào định bụng chạy tới bảo vệ tiểu thư nhu nhược nhà mình nhưng lại bị Tả Thường Phân tỉnh táo giữ lại.
“Tôi không thể để cho anh ta làm thương tổn tiểu thư……” Chung Gia Hào giãy dụa.
“Anh nhìn kĩ xem, Trì Trì tiểu thư là bảo bối của tổng giám đốc chúng ta, yêu thương còn chưa hết, sao có khả năng thương tổn nàng?” Thấy hắn đã bình tĩnh lại, cô ta mới buông hắn ra. “Anh đi đi, chuyện của tổng giám đốc và tiểu thư Trì Trì không phải việc anh có thể quản, anh cũng không quản được.” Không phải cô xem thường Chung Gia Hào mà vì hắn không thể là đối thủ của tổng giám đốc.
Tính chiếm hữu của tổng giám đốc với tiểu thư Trì Trì rất mãnh liệt, đến mức không cho phép người khác được liếc nhìn tiểu thư một cái, lại càng không cho phép có người xen vào giữa bọn họ. Những kẻ mơ tưởng phá hỏng quan hệ của bọn họ sẽ không có kết cục tốt.
Cô nàng minh tinh tỏa sáng ở Đài Loan – Lê Ân Ân, tự nhận mình đang mang thai con của tổng giám đốc, bây giờ lụi bại tới mức chỉ có thể đóng phim hạng A, chính là minh chứng tốt nhất. Tên tiểu tử ngớ nga ngớ ngẩn này chắc tám phần là mới bước chân vào xã hội, lại có quen biết với tiểu thư Trì Trì nên Tả Thường Phân mới có lòng tốt ngăn hắn lại.
Nói xong cô ta cũng không thèm để ý tới hắn nữa. Tâm tình trở nên nặng nề đi về phía thang máy. Xong đời! Cô biết tổng giám đốc sẽ tức giận, nhưng không nghĩ tới việc hắn cực kì tức giận như thế.
Thực ra vừa rồi cô đã trông thấy Lôi Ni Khả, nhưng lại không có dũng cảm nên đứng ở một bên, không dám xuất hiện. Mặc dù biết rõ ૮ɦếƭ sớm hay ૮ɦếƭ muộn thì đều là ૮ɦếƭ cả, nhưng đến con kiến hôi còn muốn sống tạm bợ, huống chi năm nay cô chẳng qua mới có 28 tuổi, vẫn còn rất nhiều thời gian tốt đẹp đang chờ mình tiêu xài.