Dụ Dỗ Tiểu Kiều Thê - Chương 06

Tác giả: Tiểu Ngôn

“Lợi dụng lúc em gặp khó khăn, mấy chữ này rất nghiêm trọng nhé, anh là một người kinh doanh, thứ cần chú ý chính là làm sao nắm bắt được thời cơ tốt nhất, thu hoạch được lợi ích lớn nhất. Quên đi, dù sao bây giờ anh nói cái gì, em cũng đều bảo anh ngụy biện.” Lôi Ni Khả cầm một túi tư liệu để lại cho nàng.
Hà Trì Trì ngạc nhiên cầm lấy, không biết trong túi hồ sơ hắn đưa có cái gì mới được chứ.
“Bên trong là báo cáo anh sai người điều tra về tai nạn đáng tiếc của bác Hà. Em tự mình xem đi, xem anh có phải gạt em hay không?” Hắn quay lại ngồi vào ghế xô pha, một tay tháo cà- vạt vứt xuống, một tay cởi hai cúc áo sơ mi trên người thả lỏng thư thái . (V: thả lỏng ư – đang chuẩn bị sẵn để “hành động” thì có hừ hừ )
Thực ra là tiện thể phát hiện ra nguyên nhân cái ૮ɦếƭ của Hà Định Phong. Ngày đó vào lúc hắn tiện điều tra Quách Hoàng Luân thì tra ra Minh Vân, làm hắn lóe ra suy nghĩ, mới bắt đầu phái người điều tra, kết quả đúng là làm hắn rất thoả mãn, mà trong tay hắn cũng có được chiêu bài khống chế Hà Trì Trì. (đồ ác man >.< )
“Báo cáo điều tra gì?!” Hà Trì Trì rút tài liệu ra xem, càng xem sắc mặt càng kém, đến tận khi xem xong tờ cuối cùng, sắc mặt của nàng chỉ có thể dùng từ “thảm hại” để hình dung.
Biết rõ là nàng xem xong báo cáo chắc chắn sẽ có phản ứng, nhưng trái tim Lôi Ni Khả vẫn bị nỗi bi thương của nàng làm cho đau đớn, tuy là bên ngoài vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.
“Trì Trì, em có nghĩ tới hay không, vì sao lúc em vừa nhận được tin tức bác Hà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vừa biết Hà Định Thủy đã dẫn theo rất nhiều vệ sĩ và νũ кнí tiến vào đất nhà họ Hà để lục soát tủ sắt của cha em? Đây có đúng là dấu hiệu cho thấy Hà Định Thủy đã biết trước bác Hà xảy ra chuyện gì, cho nên có thể chuẩn bị đầy đủ và nhanh chóng như vậy chứ? Còn chuyện mưu sát, anh nghĩ chắc là Hà Định Thủy chỉ hành động theo mệnh lệnh, hắn đâu có lá gan và bộ óc để có thể nghĩ ra kế hoạch như vậy; chủ mưu chắc chắn là người của Minh Vân, cảnh sát tìm được tài xế gây chuyện nhưng chỉ là kẻ gánh tội thay, dùng để che giấu sự thật. Theo như nghe ngóng được thì công ty Minh Vân có nguồn gốc từ bên Thái Lan, nhưng mấy năm gần đây tài chính bị đánh úp bất ngờ, công ty đã phá sản. Năm nay lại xuất hiện một gã lai lịch không rõ ràng thành công tiếp nhận người của Mễ Niết, theo như tin tức từ trung gian mà anh biết được thì Mễ Niết chắc là trùm Mα túч lớn nổi tiếng ở Đông Nam. Nếu như đúng là hắn, chắc lần này hắn dùng tên giả tới đây, ngoài mục đích hiển nhiên là để tìm được một đường dây vận chuyển an toàn Mα túч, mà điều không hay là số tiền trên không thu về được bao nhiêu. Minh Vân bèn qua lại với các xí nghiệp lớn, nhưng vì đàm phán không tốt, chỉ có Hà thị là Hà Định Thủy có hứng thú. Cha em qua đời, Hà Định Thủy sẽ có thể tự mình sắp xếp gặp mặt, kiên quyết cùng Minh Vân ký kết hợp đồng hợp tác. Bây giờ tuy không nắm được mười phần chứng cứ, nhưng anh suy luận chắc chắn tám, chín phần mười, không sai được.”
Hà Trì Trì lảo đảo ngã xuống sô pha, cả người run rẩy, “Vì sao… vì sao chú em lại muốn hại ૮ɦếƭ cha em chứ? Cha em tuy không thích người em trai này, nhưng đối xử rất tử tế với chú mà! Vì sao chú lại làm như vậy, vì sao chứ?” Nàng xúc động khóc to lên nỗi oán hận bất công của nàng, căm hận vứt bỏ bản báo cáo điều tra tàn nhẫn xuống, trang giấy trắng bay lượn giữa không trung.
“Ngoại tiền và quyền lực ra, còn có thể có nguyên nhân gì nữa?” Lôi Ni Khả ôm nàng ngồi lên đùi mình, dịu dàng động viên nàng, “Trì Trì ngoan, em quá xúc động, chỉ biết làm bản thân khổ sở, đối với kẻ xấu ung dung ngoài vòng pháp luật này không nên thương xót làm gì. Bây giờ phải làm sao để tìm ra chứng cứ phạm tội của bọn họ, cũng nghiêm khắc trừng trị họ, đây là chuyện nhất định em phải làm.”
“Em không có cách nào bình tĩnh… Cha em bị người ta mưu sát … Anh bảo em có thể nào… Oa!” Nghĩ tới đây, trong lòng Hà Trì Trì đau thương, căm hận lập tức vỡ òa ra, nước mắt rơi như mưa, cứ thế chảy xuống.
иgự¢ Lôi Ni Khả giống như bị kéo căng ra, hắn cau mày thở dài, cuối cùng buông nàng ra, từ bỏ ý đồ, hai tay nắm chặt tay nàng, để nàng an tâm khóc trong иgự¢ của hắn một lúc.
“Được rồi, đàn bà đúng là nước, trời sinh đã biết khóc. Em muốn khóc thì khóc tiếp đi, khóc một lần rồi thôi, nhưng mà lần sau còn khóc nữa thì đừng dùng lý do này nữa nhé. Mà không, lần sau không được khóc nữa.” Hắn hoàn toàn không có kinh nghiệm dỗ dành đàn bà, ít khi dịu dàng che chở, sau đó lại không giấu được bản tính bá đạo.
Hắn vừa nói như vậy, Hà Trì Trì ngược lại, ngại ngùng dừng khóc. Nàng lau nước mắt, bỗng nhiên nghĩ ra cái gì đó, nhìn khuôn mặt của hắn, nghi ngờ hỏi: “Vì sao anh lại tốt như vậy, bỏ thời gian dài như vậy đi điều tra giúp người không có quan hệ?”
Đúng vậy, đồ đàn ông xấu này bắt nạt mình còn chưa đủ, khi nào lại trở thành trái tim bồ tát như vậy?
“Anh nói anh là một người kinh doanh, quan tâm nhất là thời cơ thích hợp, thu về lợi ích lớn nhất, vậy anh muốn gì từ tôi chứ? Tuy rằng tôi rất cần quyền lực của anh giúp tôi tìm ra sự thật để báo thù, thế nhưng tôi phải nói cho anh biết, tôi không có tài sản gì đáng giá, hoàn toàn không có gì hấp dẫn anh đâu.”
Đã nói tới trọng điểm rồi! Giọng điệu của Lôi Ni Khả rất chậm rãi, huyền bí nói: “Em quá khách khí rồi, em đã quên em chính là người duy nhất trên thế giới, là bảo bối khiến người khác muốn bảo vệ sao?” Tiền hắn có tiêu mười đời cũng không hết, vậy còn muốn tiền của nàng để làm gì?
“Bảo bối gì cơ? !” Hà Trì Trì do dự nói, “Anh muốn nói là châu báu cổ quý hiếm sao?”
“Không phải, đương nhiên là không phải! Anh không có sở thích đó.” Những thứ kia Lôi gia có nhiều mà, hắn không hề hứng thú, “Em thực sự không biết hay là giả vờ chứ? Quên đi, anh sẽ nói thẳng! Anh chỉ cần bảo bối là em là đủ rồi — Hà Trì Trì. Anh muốn em!”
Hà Trì Trì nghe xong sắc mặt méo xệch, hai mắt hoảng sợ trừng mắt nhìn hắn, “Anh đã…”
“Thế còn chưa đủ!” Lôi Ni Khả cúi đầu hôn lên trán nàng, trong mắt lấp lánh ánh sáng quái dị, bàn tay to lớn xoa xoa tấm lưng cứng ngắc của nàng, dừng lại một chút, giọng nói hắn thấp xuống cùng với ngón tay thon dài đang khéo léo di chuyển trên mặt nàng, giống như đang thôi miên ý thức của nàng.
“Em có biết không? Mấy ngày qua, anh thực sự rất nhớ em. Hơi thở của em làm anh muốn em, cơ thể sẽ không kiềm chế được mà nóng lên, vậy mà em lại ung dung nhãn nhã tự do tự đại. Anh tìm mấy người đàn bà tới hạ nhiệt mà không có tác dụng gì. Em có hiểu là mình đáng trách thế nào không hả? Em dụ dỗ anh không ngừng nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp của em, nhớ tới dáng vẻ thở hổn hển quyến rũ của em, nhớ lại cảm giác lúc em ở dưới người anh, nhớ tới âm thanh em thở gấp… Em đã hãm hại anh như thế đấy, em nên phải bồi thường cho anh chứ!” Giọng điệu hắn hùng hồn, lý lẽ kiên quyết không thể phản bác lại.
“Anh…” Nghẹn lời, nàng không biết phải nói gì nữa. Rõ ràng đó không phải là chuyện của nàng, hắn nhớ ai là vấn đề của hắn, nhưng để hắn vừa nói như thế, nàng nghĩ mình thực sự phạm vào một sai lầm gì đó dường như không thể tha thứ được.
Lôi Ni Khả dừng lại một chút, nói: “Vốn nghĩ là em sớm muộn gì cũng tự động trở về xin anh, anh cũng đã tính toán hàng trăm nghìn loại hình phạt cho em. Thế nhưng đợi một tháng, tính nhẫn nại của anh hết sạch, cho nên… anh muốn em ngay bây giờ, lập tức ngoan ngoãn trở lại bên người anh.
Đột nhiên, hắn cúi đầu, đôi môi trực tiếp ʍúŧ lấy đôi môi nàng, sau đó lại khẽ thở ở bên tai nàng, hơi nóng lập tức truyền tới tai nàng, trở thành luồng điện làm tê dại mạch máu của nàng, làm tim đập loạn xạ. “Dùng tự do cả đời của em, chấp nhận trao đổi với anh có được không? Em thề sẽ ở bên người anh không bao giờ chia lìa, anh sẽ thực hiện tâm nguyện báo thù cho em.”
“Em…” Hà Trì Trì rơi vào bối rối
“Đồng ý đi mà, nha?” Lôi Ni Khả nhẹ nhàng đỡ bàn tay khoảng trước иgự¢ nàng, đôi môi kéo xuống cái cổ trắng nõn nà mê người của nàng.
“Em…” Nàng thở dài một tiếng, hai tay ôm lấy đầu của hắn, nghiêng người mang bộ иgự¢ sữa tròn trịa của mình trước miệng hắn. Không đồng ý… thì còn có ai có thể giúp nàng nữa đây?
“Đồng ý rồi sao?” Hắn vùi đầu vào bộ иgự¢ của nàng thổi khí nóng, bàn tay giữ lấy người nàng mà vuốt ve bộ иgự¢ mềm mại.
“Em… nhưng mà… trao đổi như thế, cha biết được sẽ rất đau lòng…”
Lôi Ni Khả đã mất đi tính nhẫn nại, nếu chính nàng không thể tự quyết định, như vậy thì để hắn quyết định đi.
Hắn đẩy nàng dính chặt vào tường, bằng tốc độ chóng mặt ૮ởเ φµầɳ lót ra, kéo xuống, phóng thích vật nam tính đang hiên ngang dựng đứng của mình ra, tiếp tục nới quần áo trên đùi, hai tay nắm lấy đùi của nàng vòng qua ôm eo nàng, lại xé nội y đơn giản của nàng đi, ngón tay có điện lập tức dò xét vào cánh hoa nữ tính của nàng chơi đùa.
“A…” Hà Trì Trì thở gấp một tiếng, hai chân kẹp chặt lấy thắt lưng của hắn, dòng điện ma quỷ ấy ăn sâu vào giác quan của nàng, dưới bụng đau đớn thắt chặt lại.
Rên rỉ của nàng càng thêm kích thích ham muốn của hắn, giờ này phút này, trong đầu hắn ngoại trừ thỏa mãn Dụς ∀ọηg dưới thân đang sôi trào nôn nóng thì không còn gì cả, tất cả đều trống rỗng; bàn tay hắn run rẩy đưa xuống cái ௱ôЛƓ nở nang của nàng, thúc phần dưới đi vào nàng…
“A…” Đúng lúc đó Trì Trì hét lên chói tai, vật vĩ đại ấy đi vào trong nơi nữ tính nhỏ bé của nàng, Ϧóþ chặt, khiến chống đỡ của nàng đi đến cực hạn, người cũng thanh tỉnh lại, nàng phản xạ khước từ hắn, “Đau quá… Không được, đau quá, anh mau đi ra đi…”
“૮ɦếƭ tiệt! Anh quên mất là em vẫn còn nhỏ…” Hắn cắn chặt răng kiếm chế hành động, cả người run rẩy, vừa được ba giây thôi, mà hắn mà hắn nghĩ đã qua một thế kỷ , từng giọt mồ hôi không ngừng lầm tấm bên thái dương. Miệng của hắn khô khốc, kiềm chế bình tĩnh nói: “Ngoan, nhẫn nại một chút nữa, một chút sẽ không đau nữa…”
Lôi Ni Khả cũng biết là do mình quá khẩn trương, quên là lúc hắn phá chỗ đó của Trì Trì, cũng đã là chuyện một tháng trước, nàng thực sẽ không chịu nổi hắn vội vàng, thế nhưng bây giờ muốn hắn rút ra, quả thực là trời sập!
“Gạt người! Lần trước anh cũng đã nói như vậy. Em không tin anh nữa, anh là yêu tinh hại người! Mau đi ra đi, em không muốn anh!” Hà Trì Trì khóc đẩy hắn ra, né khỏi bàn tay của hắn.
“Anh…” Lôi Ni Khả cố gắng phân tán sự chú ý của nàng, dừng ở nụ hoa hồng nhạt của nàng, bộ иgự¢ trắng sữa thật rung động, há mồm cắn nụ hoa ngọt ngào của nàng mà ʍúŧ, kẹp giữa hàm răng day day; bàn tay thì chiếm giữ bên kia mà vuốt ve thưởng thức.
“A –” cả người Hà Trì Trì run lên, “Ni Khả…”
Lôi Ni Khả cũng biết đã làm dịu đau đớn, liền từ từ co người đứng lên, thấy nàng không hề nhíu chặt mặt mày, ngay lập tức tảng đá lớn trong lòng mới hạ xuống, đôi tay bắt đầu nắn Ϧóþ cái ௱ôЛƓ đầy đặn của nàng, mặc sức cuồng nhiệt đâm vào giữa, nhịp điệu từ từ nhanh hơn…
“Ni Khả…” Vẻ mặt Hà Trì Trì ửng hồng, hô hấp gấp gáp, mười ngón cắm sâu bờ vai của hắn, từng đợt sóng sung sướng bắt đầu kéo tới. Nàng cắn chặt môi dưới, hình như không chịu nổi quá nhiều sung sướng, không chịu được mà cầu xin: “Không… Không được, Ni Khả, nhiều lắm…” Nàng cảm thấy cả người kéo căng đến cực hạn, lúc nào cũng như sợi dây đàn có thể đứt ra.
“Không, tiếp tục nữa…” Trời ạ, đã lâu thế rồi, làm sao hắn có thể ngu ngốc mà buông tha mùi vị tuyệt vời của nàng chứ? Hắn nên tới sớm mới phải.
Lôi Ni Khả vẫn điên cuồng thúc vào như cũ, một lần rồi một lần nữa lao vào chốn thiên đường sít chặt, chiếm lấy hương vị ngọt ngào của nàng. Mãi đến khi thúc thêm một lần cuối, cả hai người đều đi vào thiên đường khoái cảm, hắn thét lên, một luồng khí nóng bắn vào trong cơ thể nàng, nàng ngất đi trong lòng hắn, ngất đi trong khoái cảm…
Khi Hà Trì Trì khôi phục lại được ý thức thì Lôi Ni Khả đã tắm rửa sạch sẽ nằm ở bên cạnh nàng. Nàng mới mơ mơ màng màng mở mắt, chỉ thấy một mái đầu màu đen đang lay động trên bộ иgự¢ nàng.
Hóa ra Lôi Ni Khả đang cắn ʍúŧ trên bộ иgự¢ sữa trắng của nàng, một đôi tay không trong sáng cũng đang ở trên thân thể mềm mại của nàng mà tàn sát bừa bãi.
“Cầu xin anh, để em nghỉ ngơi một chút đi!” Nàng ՐêՈ Րỉ, cả người đau nhức, nàng cần nghỉ ngơi vô cùng.
“Nhưng mà em đã nghỉ ngơi rất lâu rồi.” Hắn rất dồi dào tinh lực thừa sức nâng một ngọn núi lên hoặc kéo cả một con trâu đực.
Hai tay của hắn lại đùa trên chỗ mẫn cảm của cơ thể nàng, một luồng khí nóng dâng lên từng chút từng chút một trong từng mạch máu, cơ thể nàng nóng lên, không nhịn được mà vặn vẹo.”Em rất mệt mỏi, anh đứng dậy đi.”
“Đúng là… A!” Nàng còn chưa nói xong, Lôi Ni Khả đã vội vàng đâm vào vùng nữ tính chặt khít của nàng.
“Không được thế!” Hắn bắt đầu chuyển động theo quy luật, nhẹ nhàng rút ra, rồi lập tức nhanh chóng đâm vào, một lần rồi một lần nữa sâu hơn, hết lần này đến lần khác đâm vào trong cơ thể nàng, giữ lấy mùi vị ngon lành của nàng.
“Không… Không được, em… A…” Hà Trì Trì mệt nhoài lắc lắc đầu, mười ngón bấu chặt vào vai hắn, hơi nóng làm bụng nàng co lại, khiến cả cơ thể nàng thít chặt, nơi khít chặt đó giật giật co lại.
“Nói bậy, em có thể.” Tiếng ՐêՈ Րỉ trong cổ họng thỏa mái phát ra, nơi đó của nàng co rút lại ôm chặt vật nóng bỏng của hắn, mùi vị này không thể nói nên lời.
Cả người hắn đã mồ hôi nhễ nhại, vẫn chưa đủ như trước, ngược lại còn càng đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào trong hơn. Nàng không có cách gì chịu đựng nổi, ՐêՈ Րỉ cầu xin, nhưng hắn như càng thêm kích động, mãi đến khi chặt căng, cuối cùng nàng hét lên một tiếng, ngất đi.
Lôi Ni Khả sửng sốt dừng lại, rộ lên nụ cười đắc ý, cô gái bé nhỏ đáng thương! Hắn vẫn chỉ yêu thương một mình nàng, nắm lấy hai chân của nàng gác lên vai mình, hắn tăng tốc độ ở dưới thân, cho đến khi hét lên sung sướng, hắn mới mệt mỏi nằm úp sấp ở trên người nàng.
“Em thực sự không thể…” Hà Trì Trì nửa tỉnh nửa mê còn tưởng rằng hắn lại muốn nữa, ngay cả trong giấc mơ cũng xin hắn dừng lại.
“Ừ… Anh biết, em nghỉ ngơi đi!” Lôi Ni Khả thỏa mãn duỗi thẳng thân người, ôm nàng vào trong lòng, hai chân quấn quít lấy chân của nàng, đôi mắt khép hờ hưởng thụ cảm giác vuốt ve tấm lưng trắng mịn màng của nàng trong lòng bàn tay.
Vươn vai một cái xong, chẳng bao lâu hắn cũng ngủ theo.
Lôi Ni Khả động đậy mí mắt, khi tỉnh lại thì đã là giữa trưa, có lẽ là vì cho rằng nàng sẽ không bao giờ chạy trốn nữa, nên hắn ngủ thật sự yên tâm, hầu như mấy ngày nay tới giờ mới là cảm giác ngọt ngào nhất.
Thỏa mãn thở sâu, đôi mắt sâu thẳm của hắn mang theo chút lim dim buồn ngủ, chậm rãi mở ra. Bàn tay to lớn không tìm được mục tiêu – người mà mình không muốn xa rời, dự cảm không tốt chợt hiện lên trong đầu, hắn như bị điện giật, giống như viên đạn đã lên nòng, rõ ràng đã không còn thanh thản như lúc mới vừa tỉnh dậy, đôi mắt diều hâu sắc bén đảo qua phòng ngủ, không có ai!
Tập trung suy nghĩ nghe tiếng động trong phòng, kết quả giống nhau, làm cho máu hắn sôi trào.
Hắn Tʀầռ tʀʊồռɢ nhảy xuống giường nhanh chóng kéo tất cả tủ bát, ngăn kéo ra. . . . . . Nếu quần áo đồ dùng đều còn, người nên còn mới đúng, không đúng! Đáng ૮ɦếƭ, tất cả cây trong bồn hoa lúc trước đều không thấy.
Nữ nhân khác rời nhà trốn đi, sẽ chỉ mang đi châu báu hoa phục, nhưng nếu là Trì Trì, nàng rất có thể mang đi gì đó, nhất định là đám cây không có gì giá trị này để chăm sóc.
Đáng giận! Lôi Ni Khả đấm một quyền vào tủ quần áo, phịch một tiếng, cửa lên tiếng gãy trả lời. Nàng đi rồi, nàng dám vi phạm hứa hẹn, lần thứ hai biến mất từ bên người hắn!
Vì sao nàng lại tiếp tục phản kháng chứ? Đàn bà trên giường hắn chưa từng có ai chủ động rời đi, vì sao nàng lại có thể không thèm quan tâm đến tình cảm mãnh liệt triền miên của bọn họ mà biến mất? Hắn hoang mang khó hiểu, chẳng lẽ. . . . . . nàng có người yêu khác, lòng có chút khẩn trương?
“Không! Không đúng!” Hắn điên cuồng gầm rú, mặc quần áo bằng tốc độ nhanh chóng nhằm về phía cửa, tay nắm lấy quả đấm cửa, trong nháy mắt, hắn bỗng chốc dừng lại.
Lôi Ni Khả luôn bình tĩnh khi nào trở nên nôn nóng không khống chế được như thế, hơn nữa lại chỉ vì một cô gái bé nhỏ còn chưa phải là đàn bà! Nàng thật là báo ứng của hắn?
Cho dù thế thì sao? Nếu hắn muốn nàng, nàng cũng chỉ có thể ở bên người hắn, hắn tuyệt đối không cho phép nàng cãi lời của hắn! Từ trước tới nay chỉ có hắn không cần nữ nhân, không có chuyện không đến với hắn, con ma nữ ૮ɦếƭ tiệt này, nên có người cho nàng một bài học tốt. (Đúng là siêu cấp tự sướng a )
Lôi Ni Khả dùng sức đóng sầm cửa, đi nhanh về phía thang máy.
(Ơ hình như anh…. còn chưa mặc quần áo, vừa Tʀầռ tʀʊồռɢ nhảy xuống giường mà >.< )
“Sớm nha, Hà tiểu thư, bất cứ lúc nào thấy em, em đều xinh đẹp tao nhã như vậy. Ngày hôm qua ở trong bang có việc nên không cách gì đến gặp em được, vậy mới khiến cho anh nhận ra cái gì gọi là một ngày không gặp đã như xa cách ba thu, hôm nay anh chờ em ngay tại nơi này, nể mặt cùng nhau ăn một bữa cơm đi!”
Mở miệng chặn lại người đàn ông tự xưng là thiếu bang chủ Trần Văn Minh của Hỏa Diễm bang, hôm nay hắn mặc hẳn một bộ âu phục màu trắng còn đeo đồng hồ đeo tay cổ, cả người thật là chói mắt. Vẻ mặt hắn tươi cười ân cần lấy lòng, nhưng ánh mắt lại mê đắm như xuyên thấu quần áo trên người Trì Trì, tục tĩu như thế khiến người ta cảm thấy không được tự nhiên.
Vừa mới mua bữa sáng xong trở về, đã bị chắn ở cửa căn hộ, Hà Trì Trì thầm nhíu mày, nếu biết trước vận may buổi sáng sớm lại kém như vậy, nàng thà để cho bụng tiếp tục kêu réo, cũng không ra khỏi nhà mua bữa sáng.
“Không cần!” Hà Trì Trì lạnh lùng cự tuyệt, vượt qua con chim khổng tước (*chính là chim công đó) lòe loẹt như hắn, tiếp tục đi về phía căn hộ.
Vài ngày trước, vừa mới dọn dẹp được nhà mới thì gặp phải Trần Văn Minh, đang nhàm chán hết nhìn đông tới nhìn tây, vừa khéo nhìn thấy Hà Trì Trì đi ngang qua, lập tức trúng tiếng sét ái tình với nàng, không để ý bạn gái đang bực tức gọi lại. Từ đó, Hà Trì Trì đáng thương lại bị hỏi han chú ý, bị da trâu nhà hắn quấn quít không tha.
Phái mạnh thì không được đánh phái yếu, Trần Văn Minh nhếch ánh mắt, hai tên thủ hạ lập tức chắn phía trước Hà Trì Trì.
Hà Trì Trì lui từng bước, xoay người trừng mắt nhìn hắn, “Thực ra ngươi muốn làm gì?”
“Không có gì, anh chỉ rất có thành ý mời em lên xe, muốn mời em qua nhà hàng dùng bữa cơm mà thôi.”
Nực cười, nghĩ thấy Trần Văn Minh hắn chẳng những phong lưu phóng khoáng, anh tuấn kiệt suất, túi tiền lại nặng, đuổi theo mấy trăm cô bạn gái, cho tới nay không hề gặp đàn bà không thèm nhìn lại như vậy.
“Tôi đã nói là không cần!” Hà Trì Trì vẫn lạnh lùng cự tuyệt như trước. Loại thái độ này mà nói là rất có thành ý ư? Nàng có ૮ɦếƭ cũng không chịu lên xe của con sói háo sắc này, ai biết sau khi ăn xong hắn sẽ có nhiều trò gì gian trá.
Thái độ Hà Trì Trì cứng rắn làm cho Trần Văn Minh buồn bực, cuối cùng hắn hết kiên nhẫn đành bất chấp phong độ hàng ngày, không kiêng nể gì mà cư xử như thằng lưu manh, “Đồ không biết xấu hổ! Lên!”
“A. . . . . . Không được, buông ra!”
Lôi Ni Khả vốn là đang hỏi bảo vệ tòa nhà, vậy mà mới hỏi nửa chừng thì đã nghe thấy tiếng thét chói tai của Hà Trì Trì, hắn lập tức không nói hai lời, xông ra bên ngoài.
Nhìn thấy Hà Trì Trì bị ba gã người xấu vây quanh, Lôi Ni Khả lập tức xông lên cứu nàng, chỉ với hai, ba chiêu đã giải quyết xong ba thằng khốn nạn kia.
Bầu trời cuối chiều ánh cam cùng với dải mây trắng hững hờ trôi, một ngôi biệt thự xa hoa nằm ở sườn núi — Lôi cư trang rất nguy nga lộng lẫy, giống như thánh điện cung thần vậy.
Gió đêm hiu hiu, mang tới mùi hoa rất ngọt, đây là thời khắc hoàng hôn ấm áp. . . . . .
“Vú à, Trì Trì đâu? Hiện tại đang chỗ nào?” Lôi Ni Khả vừa bước vào phòng khách đã tìm người, đây là thói quen hắn mới tạo ra .
Sau khi đưa Trì Trì tới Lôi cư, bao giờ hắn cũng thoáng cái là trở về làm bạn với người nào đó ở trong nhà, để toàn bộ giao tiếp xã hội để cấp dưới xử lý.
“Tiểu thư. . . . . . A, tiểu thư. . . . . .” Vú Vương nhận việc chăm sóc chủ nhân, mỗi ngày thường xuyên tổng hợp những việc làm và nghỉ ngơi của Trì Trì một ngày rồi báo cáo hắn, hôm nay lại chút do dự.
“Nói mau, tiểu thư ra sao rồi? Không được ấp a ấp úng!” Lôi Ni Khả cố gắng bình tĩnh, không nhận được báo cáo của cảnh vệ , hắn xác nhận giờ phút này Trì Trì đang mạnh khỏe đích đãi ở Lôi cư.
Bị quát như vậy, quản gia ✓ú Vương không còn dám chậm trễ. “Buổi sáng hôm nay Tiểu thư buồn nôn, bởi vì không được cậu cho phép, cho nên…” Nghĩ đến bộ dáng thất vọng của tiểu thư, đến bây giờ bà vẫn có chút đau lòng, nếu không phải chủ nhân đích thân ra lệnh, bà nhất định sẽ không nhẫn tâm làm cho tiểu thư thất vọng.
“Cô ấy. . . . . . rất khó chịu sao?” Lôi Ni Khả thật có chút đau lòng.
“Vâng, sau khi tiểu thư biết không thể rời khỏi đây, trở về phòng, ngay cả cơm trưa và điểm tâm cũng không ăn, cũng không cho tôi thông báo cho cậu.”
“Không ăn cơm trưa và điểm tâm sao? Cô ấy muốn bản thân đói ૮ɦếƭ sao?” Lôi Ni Khả cũng không vui vẻ gì, ✓ú Vương đã quên ai mới là chủ nhân hay sao? Trước khi tôi đi làm không phải đã dặn bà chăm sóc Trì Trì tốt sao? Sao bà có thể để cho cô ấy tùy hứng như vậy chứ? Bất kể việc gì bà cũng nên lập tức gọi điện thoại cho tôi biết mà trở về, tại sao có thể việc gì cũng nghe cô ấy được!”
“Tiểu thư nói. . . . . . đây là việc nhỏ, chủ nhân đi làm bề bộn nhiều việc, không cần quấy rầy vì việc cỏn con. . . . . .”
“Việc gì là nhỏ, chỉ cần có liên quan tới Trì Trì thì đều là việc lớn!” Lôi Ni Khả trách mắng.
“Vâng, tôi đã biết, lần sau không dám nữa.” Vú Vương nơm nớp lo sợ nói, làm ở Lôi cư lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy chủ nhân tức giận.
“Quên đi, bữa tối để từ từ, chờ tôi đi lên coi xem tình hình thế nào rồi nói sau.” Lôi Ni Khả xoa mày, cảnh giác mình đã dọa quản gia. Ai, chỉ cần chuyện liên quan tới Trì Trì, sẽ làm cho hắn không khống chế được.
“Muốn cái gì vậy? Tình yêu bé nhỏ của anh.” Lôi Ni Khả cởi âu phục áo khoác và cà- vạt ra, ôm Hà Trì Trì nhỏ bé ngọt ngào vào trong Ⱡồ₦g иgự¢, muốn xua đi sự lạnh lẽo cô đơn của nàng.
Vừa rồi vào phòng, chỉ thấy nàng ôm chân ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn nơi nào đó ngoài cửa sổ . Chiếc giường to càng làm cho nàng thêm tịch mịch vô y, làm cho trái tim Lôi Ni Khả đau nhói.
Nàng không phản ứng, thân người không nhúc nhích.
“Em có yêu cầu gì sao!” Nắm chặt cánh tay nàng, hắn đang vô cùng kiên trì.
“Không có.” Giọng nói của nàng rầu rĩ.
“Anh không tin!” Lôi Ni Khả nâng cằm của nàng lên, nhìn thẳng vào đáy mắt nàng, đôi mắt trong vắt nhưng ảo não.
“Anh . . . . .” Nàng hạ tầm nhìn, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón tay, “Vì sao em không thể ra ngoài?”
“Em muốn đi làm sao?”
“Em thấy buồn, muốn đi chỗ nào đó một chút cũng không được sao?”
“Đương nhiên có thể! Chờ anh có thời gian, em muốn đi nơi nào anh sẽ đi cùng em. Như vậy được không, chờ hết đợt này, chúng ta tìm nơi phong cảnh đẹp đi chơi nhé. . . . . .”
“Không cần.” Nàng đẩy hắn từ trong иgự¢ ra, nhảy xuống giường đối mặt với hắn, “Vô cùng chán ghét, vì sao lại có thể hạn chế em như vậy ? Em cũng không phải là trẻ con, sẽ không lạc đường, không cần phải đi nơi nào cũng có người đi theo!”
“Em không thích anh đi cùng sao?” Lôi Ni Khả lặng lẽ nhìn nàng chăm chú.
“Em. . . . . .” Ở chung gần một tháng, đối với trình tự phản ứng của Lôi Ni Khả, thông minh như nàng đại khái cũng đoán được giọng nói của hắn mang cảm xúc gì. Biết hắn tức giận, giọng điệu của nàng thấp xuống dường như mang theo sự cầu xin.” Anh bận rộn như vậy, cũng không biết khi nào mới có thể rảnh. Huống hồ em đã đồng ý sẽ không rời khỏi anh nữa, anh còn lo lắng gì chứ? Em thề em chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí thôi, sẽ không chạy loạn chỗ nào cả.”
“Anh chỉ không hy vọng em gặp phải gã đàn ông xấu xa nào thôi, không phải lo lắng với em.” Hắn không thích có khoảng cách với nàng, lại đem nàng quay về trên giường, đặt ở dưới thân, càng không ngừng hôn đôi môi cánh hoa hồng của nàng, “Ngoan, nếu em thật sự buồn, vậy thế này đi, ngày mai em bắt đầu theo anh đi làm, công ty có người đến người đi, em sẽ không cảm thấy nhàm chán nữa. Nha?”
Thức ăn ngon lành trước mặt, “đói” một ngày, hắn cuối cùng nhịn không được, thừa dịp nàng đang hết sức ý loạn tình mê, bàn tay linh hoạt thuần thục cởi bỏ quần áo của hai người, kích thích ở nơi mẫn cảm của nàng.
Cả người Hà Trì Trì phát ra tiếng ưm, cánh tay trắng tự động quấn quanh cổ hắn, dần dần mở to mắt , “Anh. . . . . . cứ như thế, sao có thể luôn dùng chiêu này. . . . . .” Âm thanh nỉ non oán giận bị nuốt lấy hết. Theo tiếng nam nữ thở dốc, hơi ấm trong phòng nhanh chóng lên cao. . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc