Dụ dỗ tiểu hồ ly - Chương 43

Tác giả: Nga My

Nổi danh mà không hề hay biết.

Mạc Yểm tính tình tuy có kiêu ngạo, bất khuất nhưng dù gì cũng đã sống một, hai ngàn năm, thần tiên hay yêu quái đều biết đến. Khi rảnh rỗi động phủ đều có đủ loại khách đến bái phỏng, Bạch Bạch tự nhiên rất được họ để tâm lưu ý.

Trong những lượt khách viếng thăm này, có rất nhiều người tận mắt thấy bên cạnh Yểm Quân đại nhân kiêu ngạo bất khuất có thêm một con bạch hồ. Hơn nữa, con bạch hồ được Yểm Quân đại nhân hết sức yêu quý.

Một vị tinh quân dám thề độc rằng ông ta chứng kiến con bạch hồ tinh nghịch leo lên đầu, vờn tóc của Yểm Quân đại nhân. Vậy mà Yểm Quân chỉ cười cười bế nó xuống, nhẹ nhàng xoa đầu nó hai cái, tuyệt nhiên không hề tức giận !

Phải biết rằng Yểm Quân đại nhân thực chất là người vô cùng chú trọng đến hình tượng của bản thân. Mấy trăm năm trước có một nàng hoa tiên dung mạo mỹ miều được hắn sủng ái, trong lúc chơi đùa làm vãi phấn hoa lên đầu hắn, lại còn cười lấy đó làm trò vui. Kết quả là hắn trở mặt ngay lập tức, không chút lưu tình đem nàng ta ném ra khỏi động phủ, nàng ta đau khổ van nài như thế nào đi chăng nữa hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn.

Lại từng có tên thượng tiên không chịu được vẻ ngang ngược, kiêu ngạo, ương ngạnh của Yểm Quân, liền lôi kéo một vài tên cường đạo chuyên gây gổ đánh nhau trên tiên giới, lập kế hoạch móc tay áo của Yểm Quân vào một con ngựa rồi cho ngựa kéo đi. Lúc này Yểm Quân trổ thần uy, đánh trọng thương tên thượng tiên kia. Nếu không phải do những tên khác chớp thời cơ lúc Yểm Quân không để ý, đem tên thượng tiên trốn đi, thì hắn còn bị Yểm Quân đánh đến ૮ɦếƭ.

Người khác mạo phạm đến hắn nửa điểm còn không được, vậy mà hắn lại để cho con bạch hồ kia mặc sức giương oai trên người hắn, vậy có phải thật sự là kỳ quái không ?

Không lâu sau lại có tin đồn nói rằng Yểm Quân đến các động phủ của thần tiên lẫn yêu quái ςướק sạch bảo vật là vì hắn lo lắng cho thương thế của con bạch hồ, vơ vét tiên đan linh dược cho bạch hồ chữa trị vết thương.

Tin tức truyền qua truyền lại, thanh danh của Bạch Bạch càng ngày càng lớn. Chỉ là số người được thấy dung mạo của Bạch Bạch khi biến thành người là rất ít, cho nên mọi người không nghĩ đến quan hệ nam nữ, mà đều cho rằng tuyệt đại cao thủ Yểm đại nhân trong lúc nhàm chán thì nuôi bạch hồ Gi*t thời gian, không biết con bạch hồ may mắn này từ nơi nào đến và có điểm gì đặc biệt mà được Yểm đại nhân ưu ái như vậy.

Chuyện của Mặc Yểm được các lão tiên nhân truyền qua truyền lại trên thiên đình, nên tin tức đến được tai Thiên Đế cũng không ít.

Quỳnh Nguyệt tiên tử vừa được mẫu thân xin cho giải trừ cấm túc, nghe được tin này thì tức giận, đập vỡ không ít bình hoa lẫn chén trà trong phòng. Tiên tỳ Vân nhi cũng không tránh được mấy cái tát, nước mắt cứ lã chã rơi. Vừa thu dọn xong đống bừa bộn thì Thanh Hạc – tiên đồng bên cạnh Thiên đế đến gọi : « Vân nhi tỷ tỷ, Thiên đế cho gọi tỷ tỷ, mời tỷ tỷ đi theo ta một chuyến nào »

Vân nhi chấn động, lo lắng hỏi : « Thiên đế… Thiên đế gọi nữ tỳ đến, là, là… ». Chẵng lẽ tại nàng không chăm sóc tốt cho Quỳnh Nguyệt tiên tử nên triệu nàng đến trách phạt ? Vân nhi ai oán nghĩ, Quỳnh Nguyệt tiên tử tính tình vốn đã như vậy, một nữ tỳ nhỏ nhoi như nàng làm sao có thể khuyên bảo được, nàng cùng lắm chỉ là chịu tội thay mà thôi. (*giận cá chém thớt)

Thanh Hạc hiểu được điều nàng ta đang lo lắng, mỉm cười an ủi : « Yên tâm, không phải chuyện xấu đâu. »

Vân nhi hơi hơi an tâm, lau khô nước mắt, sửa sang lại đầu tóc, đi theo Thanh Hạc đến ngự thư phòng của Thiên đế.

Trong ngự thư phòng của Thiên đế, ngoài Thiên đế thì còn có một thanh niên tuấn mỹ mà lần trước nàng đã gặp qua là Minh Ất chân nhân. Vân nhi tiến về phía trước hành lễ, nơm nớp lo sợ, cúi đầu chờ câu hỏi.

Minh Ất chân nhân thấy trên mặt Vân nhi hiện rõ dấu tay thì nhíu mày một hồi, không cần hỏi cũng biết đấy là kiệt tác của ai. Thiên đế thì nét mặt sa sầm, than thầm trong bụng. Tiểu nữ nhi của ông ta dung mạo xuất sắc, tư chất cũng coi như thông minh, duy chỉ có tính tình thì không ai dám nhận xét.

Ông có ý định tiếp tục thuyết phục Minh Ất chân nhân thu nhận Quỳnh Nguyệt làm đồ đệ, giúp nhi nữ của mình mở mang kiến thức, đối nhân xử thế. Không ngờ Minh Ất chân nhân lại yêu cầu gặp tỳ nữ thân cận của Quỳnh Nguyệt tiên tử. Hiện giờ, khi thấy tình cảnh của nữ tỳ này, ông ta lại ngượng ngùng không biết phải nói như thế nào.

« Ngươi là Vân Nhi ? » Minh Ất chân nhân cất giọng hòa nhã, làm cho người nghe thấy có thiện cảm. Vân Nhi cũng không ngoại lệ. Nàng ở bên cạnh chủ nhân đã quen bị ngược đãi, chưa từng được nghe một người có địa vị cao như vậy nói chuyện ôn hòa với mình. Mấy ngày hôm nay Thiên đế lại còn đỗi đãi với vị Minh Ất chân nhân này như một thượng khách.

Gánh nặng trong lòng được gỡ bỏ, Vân Nhi vội vàng gật đầu xác nhận.

Minh Ất chân nhân cũng không vòng vo, tiếp tục hỏi : « Nghe nói vài ngày trước ngươi hộ tống công chúa đến Mực đầm, có chuyện này không ? »

Vân Nhi chần chừ một thoáng, rồi gật đầu đáp : « Đúng là có việc này ạ »

« Ngươi có thể nói cho ta biết tại Mực đầm ngươi và công chúa đã gặp gỡ ai và phát sinh chuyện gì không ? »

Vân Nhi nhìn Thiên đế, không dám mở miệng, đem chuyện ở Mực đầm ra kể thật làm mất mặt công chúa, cũng là làm mất mặt Thiên đế nên không thể tùy tiện kể.

Minh Ất thấy nàng khó xử, liền quay sang nói với Thiên đế : « Việc này vô cùng hệ trọng, kính xin Thiên đế bỏ qua cho Vân Nhi thì Vân Nhi mới dám nói thẳng »

Thiên đế còn có thể nói gì nữa, đành phải gật gật đầu đồng ý. Trong thâm tâm, ông đang tính toán xem phải xử lý rắc rối của nữ nhi mình như thế nào để không cho chuyện này lan rộng ra, kẻo lại bôi do trát trấu vào mặt.

Vân Nhi được Minh Ất chân nhân nói đỡ với Thiên đế, trong lòng thầm than một tiếng, rồi đem sự tình ngày đó ra kể. Nàng cố gắng kể chuyện sao cho thật khéo, thật uyển chuyển, nhưng trước mặt nàng là hai nhân vật thông minh, vậy nên có thể hiểu được tường tận cả những chi tiết khúc mắc trong lời kể của nàng.

Thiên đế quả thật có chút tức giận khi biết nữ nhi của ông không biết tốt xấu như thế nào, chủ động ngã vào lòng của đại ma đầu Mặc Yểm. Nhưng chỉ vì một con hồ ly tinh thấp kém mà Mặc Yểm đối xử không chút dung tình với nữ nhi của ông, nên không trách nữ nhi của mình cảm thấy thiệt thòi, tức giận.

Minh Ất chân nhân hiển nhiên không chú trọng đến khúc mắc gian tình giữa Quỳnh Nguyệt tiên tử và Mặc Yểm, mà chỉ tế nhị hỏi về mối quan hệ của Mặc Yểm và bạch hồ kia.

Thiên đế nhớ lại gần đây có nghe thấy một vài tiên nhân đề cập đến Mặc Yểm nuôi một con bạch hồ bên mình, còn hết sức nuông chiều, yêu quý bạch hồ, bây giờ nghe Vân nhi nói, trong lòng thầm nghĩ : « Xem ra con bạch hồ cũng chỉ ở bên cạnh Mặc Yểm có một thời gian ngắn, đây cũng không phải là chuyện gì to tát. So với sự việc ở Địa phủ thì việc này hoàn toàn không đáng để lưu tâm »

Minh Ất chân nhân hỏi xong thì cho Vân Nhi lui xuống, sau đó ngồi trên ghế không nói một lời, gương mặt đọng vẻ trầm tư suy nghĩ, dường như trong lòng đang có việc gì đó nan giải.

Thiên đế ho khan một tiếng, nghiêm mặt hỏi : « Minh Ất, ngày trước trẫm nhờ ngươi giải quyết việc náo loạn Địa phủ, chẳng hay ngươi đã có phương pháp nào giải quyết chưa ? »

Hắn đã phải kiên nhẫn chờ đến ngày Minh Ất xuất quan, ba ngày hai lần phái người đến mời. Chỉ vì đây là một việc hệ trọng, tình hình đã không thể kiểm soát, cả Địa phủ loạn, yêu ma quỷ quái hoành hành ngang ngược. Điện Diêm quân có mười vị, thì năm vị hy sinh khi làm nhiệm vụ, hai vị không biết tình trạng ra sao, ba vị còn lại bị thương nặng được người trên thiên đình cứu. Ông muốn phái thiên binh thiên tướng trên thiên đình xuống Địa phủ trấn áp yêu ma, nhưng trên thiên đình toàn một đám ăn hại, lúc cần đến thì viện cớ ốm, không có lấy một người nguyện ý ra trận Gi*t giặc. Không còn cách nào viện trợ cho Địa phủ, ông ta đành phải mặt dày đi cầu Minh Ất ra tay giúp đỡ.

Lần trước vất vả mãi mới mời được Minh Ất đến, thì lại bị Quỳnh Nguyệt tiên tử phá hỏng. Lần này hãn hữu lắm Minh Ất mới chủ động tới, thì Minh Ất lại hỏi đến chuyện nhỏ, làm cho Thiên đế gấp đến nỗi như ngồi trên đống lửa. Nói cho cùng, việc ông ta muốn Quỳnh Nguyệt tiên tử bái Minh Ất làm sư phụ cũng là hy vọng muốn quan hệ song phương càng thêm bền chặt, không hề nghĩ đến đối phương cơ bản là không hề để tâm đến lời nói của mình.

« Địa phủ náo động thì đã có các vị Diêm quân dẹp loạn, Minh Ất xin được cáo lui trước. » Minh Ất tiện tay vung nhuyễn tiên (*cái phất trần), không đợi Thiên đế đồng ý, đứng dậy chắp tay xoay người bỏ đi.

Thiên đế nhìn theo bóng lưng xa dần của Minh Ất thì oán hận vỗ ngự án, thấp giọng mắng : « Hai huynh đệ nhà này thật là không biết điều. »
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc