Dụ dỗ tiểu hồ ly - Chương 148

Tác giả: Nga My

Quái nhân tà dị

Thị vệ đưa tin do dự đứng dậy, dạo qua một vòng xung quanh sơn cốc, xem địa hình xác thực đúng là Thần Nông cốc, tấm bia đá đứng sừng sững cự đại ở cửa cốc cũng được ghi rành mạch.

Đang lúc hắn to gan, muốn cất bước nhập cốc thì đột nhiên bên tai có người quát:” Dừng lại! Ngươi là người phương nào, đến Thần Nông cốc có chuyện gì?”

Thị vệ hoàn toàn không muốn đi vào bên trong, vì vậy thuận thế dừng bước lại, giương giọng tự giới thiệu:” Tiểu nhân là Qua Lăng ngự tiền thị vệ trong Thiên cung, đặc biệt vì Thiên đế đưa tin mà đến. Xin hỏi cao tính đại danh tiên sinh?”

Trong đám sương mù màu đỏ truyền đến một tiếng ho nhẹ:” Ta là Hủy Dịch, đem thư Thiên đế đặt ở dưới tấm bia đá đi.”

Qua Lăng khó xử nói:” Thiên đế phân phó tiểu nhân phải đem thư tự tay giao tận tay cho tiên sinh, chuyện này……”

” Ngươi theo lời của ta làm, ta tự nhiên có thể nhận được thư.” Người tự xưng là Hủy Dịch dường như rất không nguyện ý đi ra gặp người.

Qua Lăng chỉ đành chịu làm theo, đặt thư của Thiên đế ở dưới tấm bia đá Thần Nông cốc, thật cổ quái…… Thậm chí nói chuyện kinh khủng đã xảy ra! Trên tấm bia đá lại từng chút từng chút chảy ra máu tươi, từ từ khiến bức thư sũng nước, sau đó Qua Lăng thấy những dòng máu tươi kia như có tính ăn mòn rất mạnh, trong nháy mắt ăn mòn thư một chút cũng không dư thừa.

Rất tà khí! Trong lòng Qua Lăng bồn chồn, Thần Nông cốc này còn có Hủy Dịch đều lộ ra yêu dị cổ quái! Nhưng Thiên đế có lệnh, hắn cũng đành phải kiên trì chờ đối phương hồi âm.

Qua một hồi, Hủy Dịch rốt cục nói:” Như vậy, ta theo ngươi đi một chuyến.” Theo tiếng nói, đám sương đỏ trong cốc đột nhiên phai nhạt không ít, Qua Lăng thấy hoa mắt, một thanh niên áo lam xuất hiện ở trước mặt của hắn.

Người thanh niên áo lam này nhìn ước chừng hai mươi tuổi, dung mạo thanh tú thon gầy, sắc mặt tái nhợt quá mức không khỏe mạnh, nhìn như là người thân hoạn bệnh nặng lâu ngày không dứt, con mắt nửa nhắm nửa mở, một bộ dáng chưa tỉnh ngủ chán chường.

Qua Lăng vụng trộm nhìn vài lần, cảm giác càng quái dị, rõ ràng người ngay trước mắt, hình dáng tướng mạo rõ ràng không hề che dấu, lại cảm giác, cảm thấy hắn như là đang ở trong sương mù khiến người xem không minh bạch, tựa hồ thần sắc gì đặt ở trên mặt hắn đều biến thành không, bằng cách nào cũng thế, nhìn nữa thì ngay cả ngũ quan hắn đều trở nên ௱ôЛƓ lung, mỗi lần liếc, đều cảm thấy hắn cùng với người mình liếc trước đấy không phải cùng là một người.

Qua Lăng thấy trong nội tâm sợ hãi, chỉ nghe giọng nói đối phương không có tình cảm, sau đó hướng về Thiên cung bay đi, Qua Lăng ngẩn người, vội vàng cưỡi mây đuổi theo.

Thiên đế trong Thiên cung chờ cổ cũng dài hơn, vừa thấy Hủy Dịch liền như thấy thân nhân, nhiệt tình thỉnh hắn vào trong ngự thư phòng nói chuyện, cuộc nói chuyện này liền nói chuyện nửa ngày, chờ Hủy Dịch đứng dậy cáo lui thì Thiên đế thậm chí vui vẻ ra mặt đứng dậy đưa tiễn, chắc hẳn câu chuyện có kết quả thoả mãn, Qua Lăng ở hành lang thấy trong nội tâm bồn chồn.

Cho đến khi Hủy Dịch biến mất bên ngoài cửa cung, Thiên đế vẫy tay nói với hắn: “Chuyện lần này ngươi làm rất tốt, hai quả Tử Hoàn đan liền thưởng cho ngươi. Việc Trẫm gặp Hủy Dịch nhớ rõ không thể truyền ra bên ngoài.” Vừa nói, vừa mở cái hộp đặt trên ngự án, lấy hai viên đan hoàn màu đỏ tím vứt cho Qua Lăng. Hộp Tử Hoàn đan này là Hủy Dịch vừa mới tặng cho, chừng ba trăm miếng, Thiên đế trong nội tâm cực khen Hủy Dịch biết làm người, cũng lấy ra hai quả cho Qua Lăng làm phí.

Tử Hoàn đan đối với tiên nhân tu luyện rất có ích, nhưng luyện chế khó khăn, có thể được ban cho như vậy, đủ thấy tâm tình Thiên đế tốt đến cực điểm.

Qua Lăng hưng phấn mà tạ ơn Thiên đế, nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định nói ra nghi kị của mình: “Xin thứ cho vi thần nhiều chuyện, vị Hủy Dịch tiên sinh này tựa hồ có chút cổ quái……”

Thiên đế vô tình khoát khoát tay nói:” Cái gì cổ quái? Hắn không thích cùng người ở chung thôi, nhưng lại là người có tài! Biết chia sẻ ưu tư cùng ta, so với những người không biết điều quả thực là thiên địa khác biệt.” Trong miệng hắn người không biết điều, tự nhiên là chỉ các tiên nhân và Minh Ất chân nhân rồi.

Qua Lăng nhìn Thiên đế khen ngợi Hủy Dịch như thế, không dám nói thêm cái gì nữa, chọc giận Thiên đế, thu hồi tặng phẩm thì toi! Vì vậy khom người cúi đầu lui xuống.

Thiên đế một mình ở sau ngự án, vuốt râu dài dưới hàm, trong nội tâm khoái ý, tìm Hủy Dịch quả nhiên là đúng, hắn mặc dù không có cho ra biện pháp cụ thể nào, nhưng lập tức đáp ứng sẽ đi hỏi thăm mối quan hệ giữa Thanh Lương Quan cùng Mặc Yểm, thăm dò đối phương rõ ràng, sau đó tùy thời ra tay, vì hắn giải trừ họa lớn trong lòng, trung thần hiền giả như vậy hắn tại sao muộn như vậy mới nhớ tới chứ?

Hắn ở chỗ này dương dương tự đắc, lại chưa từng nghĩ tới, thật sự là trung thần người tài, tại sao lại để một gã Thiên đế lòng dạ hẹp hòi như hắn sử dụng?

Hủy Dịch rời đi Thiên cung sau cũng không có trở về Thần Nông cốc, rất nhanh liền biến mất bóng dáng, mà mọi người ở Thanh Lương Quan còn chưa biết có người đã bắt đầu có chủ ý với bọn hắn.

Ngày hôm đó, Bạch Bạch theo Vân Hư từ Linh Tố sơn trở về, liền gặp một tiểu động vật trong Thanh Lương Quan, đó là một con vẹt lớn miệng đỏ tươi lam sắc, nghe nói là Tứ sư huynh Vân Lan trên đường trở lại Thanh Lương Quan nhặt được. Trên cánh lam vẹt vết máu loang lổ, hẳn là bị vài linh thú tập kích, hiện tại đắp dược liền ở trong phòng Bạch Bạch nghỉ ngơi.

Vân Lan chỉ nói bốn chữ:” Sẽ không chiếu cố.” Sau đó ném lam vẹt bỏ chạy.

Tiểu Hắc nhìn Điểu Nhi mới tới này, rất muốn nhào tới cắn một ngụm, Bạch Bạch phát hiện hắn thần sắc không tốt, vội vàng che trước mặt lam vẹt nói:” Ngươi không thể cắn hắn! Hắn đã bị thương, rất đáng thương!”

Tiểu Hắc mài mài răng, hừ một tiếng quay đầu không để ý tới, con mèo thích tập kích chim chóc là thiên tính, hơn nữa cái con vẹt thối này đến, Bạch Bạch nhất định sẽ nghiêng về phía hắn, dành hết thời gian chiếu cố hắn, cũng không thường xuyên chơi cùng mình. Nghĩ đến đây, tiểu Hắc nhìn con lam vẹt lại càng không thuận mắt.

Lam vẹt ốm yếu nằm ở trên mặt bàn, bộ dáng tội nghiệp kia quả nhiên rất nhanh đoạt đi chú ý của Bạch Bạch, Bạch Bạch lại vì nó bưng thủy, lại đi tìm Vân Hư thương lượng có dược thảo gì có thể giảm bớt nỗi thống khổ của nó, khiến thương thế của nó nhanh tốt hơn.

Tiểu Hắc thừa dịp Bạch Bạch không chú ý, nhảy đến bên người lam vẹt, thử nhếch miệng uy Hi*p con vẹt nói:” Ngươi thành thật cho ta một chút, nếu không ta sẽ nhổ sạch sẽ lông ngươi, hừ hừ!”

Lam vẹt híp nửa con mắt nghiêng qua liếc hắn, chợt hét thảm một tiếng, sau đó phịch phịch vài cái. Bạch Bạch nghe được thanh âm đã chạy tới, liền thấy hắn ở trên bàn quay cuồng, vẻ mặt tiểu Hắc không hiểu ngồi chồm hổm bên cạnh, vừa thấy nàng đến đây vội vàng thanh minh nói:” Ta không có chạm qua hắn! Không hiểu được hắn đột nhiên nổi điên gì!”

Bạch Bạch bán tín bán nghi đưa tay ôm lấy lam vẹt trấn an nhẹ nhàng sờ soạng vài cái, lam vẹt lập tức yên tĩnh trở lại, nhưng sau khi Bạch Bạch thả nó lại trên mặt bàn, lập tức bộ dáng hắn hoảng sợ, giãy dụa muốn cách tiểu Hắc xa một chút.

Hắn cái gì cũng chưa nói, nhưng Vân Hư mới vừa vào cửa cũng nhìn ra được hắn sợ hãi tiểu Hắc, hỏi:” Tiểu Hắc, ngươi lại khi dễ người?”

Tiểu Hắc cảm giác mình bị vu oan, tức giận nói:” Không có!”

Vân Hư kịp phản ứng, nói: “Ngươi khi dễ vẹt”

Tiểu Hắc tức giận đến xoay người đối lam vẹt quát:” Ngươi đồ xú điểu hãm hại ta!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc